Bá Linh Thiên Đỉnh

Chương 13 : Linh Thiên Nhai chân núi

Người đăng: thanhung08121998

Ngày đăng: 13:44 28-01-2019

.
Theo quyển sách có giới thiệu thêm một phần của Hỏa Hệ là có thể thành Dược Sư đại loại là có thể luyện các loại thần dược tùy theo cấp độ, nếu trình độ cao có thể luyện các loại đan dược tăng tuổi thọ và sức mạnh v...v.. Đại loại ghi vậy còn có ghi cụ thể thông tin các vòng thi khảo hạch. Theo biết thì có tổng là ba vòng loại, vòng thứ nhất là kiểm tra ý trí và tâm thức, vòng hai là kiểm tra tiềm năng với các Hệ sư còn vòng ba thì mỗi lần thì lại thay đổi một lần lên không ghi cụ thể. Nếu bị loại một vòng là coi như thất bại. Ba năm trước có một đợt khảo hạch tổng số người thông qua được nhận làm để tử là mười năm người trên một trăm hai mươi người. " Đùa nhau thế ai chơi. Một trăm hai mươi mới được mười năm ?" Đọc xong hắn bèn chửi một câu. Cái tỷ lệ này quá phi lý đi mà. " Ngươi sao đấy ! Thế là nhiều lắm rồi ta nghe nói có năm hai trăm người mà khảo hạch thông qua có ba thôi đấy." Lăng Gia Khánh thấy Lục Bảo thấy vậy nói. " Hai.. hai trăm ... ba..." Hắn nghe vậy ngẩn người ra luôn. Có lẽ tu tiên khó hơn hắn nghĩ. " Ta nghỉ trước mai báo danh nữa." " Ờ ừ." Nói xong Lăng Gia Khánh lại gần gốc cây ngủ thiếp đi để lại hắn một mình thẩn thơ cạnh đống lửa. Chả mấy chốc đã có tiếng ngáy khò khò vang bên tai hắn rồi. Cái thứ này là không sợ gì hay mà. Đúng là người không có tiền cũng có cái sướng riêng a. Đi đâu làm gì cũng không sợ bị người cướp. Chả lẽ cướp cái nịt ? " Đại ca... Dù có như thế nào đệ sẽ thông qua khảo hạch... Đệ còn phải báo thù cho Đại ca. Đại ca chờ đệ.." Nói xong một lúc hắn cũng kiếm cạnh đó gốc cây dựa thiếp đi qua một ngày dài mệt mỏi. Ngày mới đã tới khung cảnh cũng giống mọi ngày, nhưng hôm nay trong lòng rất nhiều người là ngày quan trọng nhất cuộc đời. Rất nhiều gia đình cho con đăng kí khảo hạch mong có một tương lai tươi sáng, chỉ cần được nhận vào thôi là đã là hạnh phúc cả đời này rồi. Mỗi năm môn phái có chu cấp tiền về cho gia đình các đệ tử nếu càng giỏi thì càng nhiều. Mà nhất là gia đình mở mang với dòng họ. Còn đối với một số người không có tiềm năng với bị loại những lần trước thì đó là một lỗi buồn khó phai. Hôm nay hắn dậy rất sớm. Hắn mong ngày đến lâu rồi, giờ ngay trước thức hắn lên phải dậy chuẩn bị đi báo danh. " Ngươi có đi không đó !" Đạp cho thanh niên áo xanh vẫn còn đang mơ ngủ dưới gốc cây cạnh đó một phát rồi hắn nói. " A, sáng rồi à .. Có có đợi ta." Nói xong rồi nhanh cầm theo tay nải đi về hướng thanh niên áo đen. Vừa đi vừa cười nhưng để ý thì kiểu như vẫn chưa tỉnh ngủ a. Cứ vậy đi cùng nhau một thanh niên áo đen với một thanh niên áo xanh đi hướng Linh Thiên Nhai chân núi. Dọc đường có rất nhiều thanh thiếu niên cũng cùng điểm đến, tiếng nói cười tràn ngập khắp con đường nào là nếu được nhận thì sao, nào là ta thích làm dược sư v..v.. " TRÁNH RA... TRÁNH RA.." Không khí bỗng bị một tiếng quát lớn xao động nhìn lại là một cái kiệu khá lớn bằng gỗ, ngoài kiệu có trang trí hoa văn họa tiết khá bắt mắt dưới là hai con tuấn mã đang kéo nó trên là một người đang đánh xe.. Mọi người liền tránh sang hai bên nhường đường cho qua nhưng cũng không tránh khỏi một hai tiếng chửi bới. Còn một số thì tò mò hỏi ai trong kiệu. " Đi thôi." Hắn quay sang thanh niên áo xanh nói rồi đi tiếp. Dù sao mấy kiểu người thế này hắn ở Làng Thiên Hoa cũng thấy không ít lần rồi. Cứ mỗi lần lấy hoa mới cung cấp cho các thành trấn xung quanh là lại có mấy loại thương buôn mắt trên người khác tới. Đến nơi đó là chân của một ngọn núi lớn dưới đó có một sân đài khá to cũng với một hàng cầu thang trải dài lên tận đỉnh núi cầu thang tính đến cũng phải rộng đến mười năm mét cứ thế kéo lên đỉnh. Đứng dưới đó cảm thấy như mình nhỏ bé lắm mọi người đều tụ tập từng nhóm bàn tán và hết lời khen ngợi khung cảnh này. " Có gì là đâu ? Cái này trên mạng thấy đầy." Nghe thấy vậy Lăng Gia Khánh vểnh tai lên không hiểu. Rồi hỏi Lục Bảo hắn vẻ mặt ngây ngô : " Ngươi mạng.. là cái gì đấy ?" Hắn thấy Lăng Gia Khánh phản ứng vậy cũng bất giác nhớ là đây không phải thế giới cũ. Liền giải thích qua loa. " À !" " Mạng là cái để người ta không biết cái gì lên tìm là có.." Nói xong hắn cười nhẹ một cái rồi đi đến một gốc cây chờ. Lăng Gia khánh cũng đi theo hắn. Ngơ ngác suy tư một lúc hắn bảo : " Thế khi nào ngươi cho ta mượn cái mạng, ta trước giờ chưa nghe qua a." " Nó chạy mất rồi khi nào tìm được ta cho ngươi mượn" Nói xong hắn cười rồi nhìn Lăng Gia Khánh với vẻ mặt kiểu như không hiểu gì.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang