Bá Linh Thiên Đỉnh
Chương 11 : Làng Đàm Vân - Lăng Gia Khánh
Người đăng: thanhung08121998
Ngày đăng: 04:37 24-01-2019
.
Ngoài trời đã ửng hồng nắng sắp sửa lên xua tan bớt chút lạnh giá mùa đông, ngoài đường đã có tiếng nói chuyện nho nhỏ của các thương gia bán buôn không biết đi từ đâu nhưng hướng về phía Bách Vụ Thành. Tiểu nhị đã dạy từ sớm mở cửa tiếp khách.
Hắn đã dậy từ rất sớm để chuẩn bị lên đường nhưng gió đông lạnh giá lướt qua làn da hồng run run làm hắn nhớ đến cũng mùa này năm trước hắn còn đang băng bó ở nhà chờ Đại ca đi săn về... hắn đứng dậy và xuống lầu.
Tiểu nhị thấy hắn đi cũng chỉ cúi đầu nhẹ với hắn tựa như chào hỏi với thân ảnh mang áo đen.
Cứ thế ngày trôi qua ngày hắn cũng quen với cô đơn, giờ hắn ít nói hơn, gầy hơn và cũng đã quen biết hơn với thế giới này. Ngày ngày hắn tựa chân quán nước cũng đã nghe không ít truyện nói về tiên nhân này yêu thú nọ, hắn còn nghe đến rất nhiều người nói đến Linh Thiên Nhai môn phái. Rất nhiều người sùng bái và ca ngợi và đều nói muốn đưa con cái đến khảo thí bái sư là ước mong cả đời.
Qua lời một số thợ săn và chủ quán nước hắn còn biết muốn đi đến Linh Thiên Nhai thì sẽ đi qua làng Đàm Vân. Sở dĩ tên là Đàm Vân vì mỗi sáng sương thì sương mù vẫn chưa tan hết phải đến gần gần trưa mới tan đi hoàn toàn vì làng nằm ở tâm hai hướng gió lên mới vậy, cũng vì hai hướng gió đó mà trong làng ngước nhìn lên trời chỉ thấy một hai tia sáng le lói cố xuyên qua những tầng phòng vệ trắng bồng bềnh. Do đó mà mọi người đặt là làng Đàm Vân. Làng Đàm Vân cách môn phái Linh Thiên Nhai không xa có nửa ngày đường thôi vì gần đó lên làng nhận được sự bảo hộ của môn phái. Chưa có người nào nghe qua làng từng bị yêu thú tấn công vì đều được các đệ tử và vị hộ phái cản trở.
" Cũng sắp đến rồi a"
Theo hắn hỏi han thì cũng chỉ còn nửa ngày đường nữa là hắn tới, ước đến hoàng hôn là tới làng Đàm Vân rồi.
" Sắp tới rồi.. "
Nói xong hắn lôi túi tiền ra nhìn còn bảy đồng năm thôi, cũng chỉ còn vậy hắn đã ăn tiêu tiết kiệm lắm rồi hắn còn tính ngủ ven đường thôi nhưng vì lo sợ yêu thú với hung thú trong rừng lên đành vậy.
Hoàng hôn đã tới trước mắt hắn là một ngôi làng cũng khá lớn so với làng thiên hoa cũng phải lớn gấp đôi khá là xầm uất có lẽ quy mô bằng một cái tiểu thành rồi đó !
Phía ngoài làng có dăm ba đoàn thương gia đang nghỉ ngơi. Đi vào thành những quán vặt quán rau quầy thuốc ven đường hiện lên, cũng có hai ba quán bán vũ khí trông khá lớn, đi đến cuối làng hắn mới thấy một nhà trọ nho nhỏ ở đó vì trung tâm làng toàn là khách điếm giá cao quá hắn không trả nổi.
Bước vào quán trọ hắn thấy khá nhiều khách nhân đang rượu thịt tán gẫu, đi đến quầy hắn hỏi :
" Cho một phòng nhỏ rẻ nhất."
Một nam nhân tầm năm mươi đang xắp xếp rượu kệ phía sau tựu là chủ trọ đây nghe vậy liền quay ra nhìn hắn rồi cười nói nói :
" Xin lỗi tiểu đệ trọ ta nay hết phòng rồi mong tiểu đệ tìm chỗ khác vậy.."
Nói xong ông ta liền bê một bình rượu ra ngoài bàn phía góc có ba đại hắn đang ngồi. Còn hắn thì lặng lẽ đi ra ngoài mua hai cái bánh bao rồi đi thẳng ra ngoài làng, tính rằng đêm nay đành quán trọ miễn phí lộ thiên vậy. Trước mắt hắn là một người thanh niên đang ngồi với đống lửa nhỏ đọc một quyển sách. Hắn đi kiếm ít củi tính đốt tại chỗ thanh niên chừng không xa, hắn cũng chả bận tâm đến người thanh niên kia làm gì cho mệt.
" Này ta ngồi đây được không ? Ở hai người đỡ buồn hơn ta ngồi kia chán lắm."
Sau một hồi người thanh niên áo xanh đi tới hắn hỏi. Đêm tối vừa hắn không để ý giờ này hắn thấy người áo lam có đôi mắt nâu, mày ngài, tóc đến ngang lưng trông rất giống thư sinh, kèm thêm vóc dáng cũng hơi gầy đúng chất thư sinh rồi trên vai mang tay nải màu nâu. Trên tay cầm một quyển sách ghi Sơ Luyện Hồi, cũng không biết vì sao mà ngôn ngữ ở đây khá dễ thân thuộc lên năm qua hắn cũng học qua.
" Đường này không phải ta ngươi ngồi việc ngươi."
Nhìn thanh niên áo xanh một lát rồi hắn quay người đi kiếm thêm củi rồi nói. Thấy hắn vậy thanh niên áo xanh cũng không nói gì vừa nhìn theo lưng thanh niên áo đen vừa ngồi xuống không biết nghĩ gì. Hắn đi kiếm củi về xong ước đủ dùng rồi ngồi xuống lôi cái bánh bao vừa mua ra ăn.
" Ngươi tên gì ?"
Một lúc sau người thanh niên áo xanh tò mò hỏi.
...
Sau một hồi hắn không đáp thanh niên áo xanh nói :
" Này ta hỏi ngươi đấy ? Ta là Lăng Gia Khánh. Ngươi tên gì ?"
" Lục Bảo."
Hắn đáp. Hắn cũng biết những người như vậy thì không nói thì sẽ lải nhải hoài không dứt lên đáp cái rồi lại ăn nốt bánh bao cái hai.
" Sao có mỗi cái bánh bao ngươi chén chậm thế ?? Ta là không có phòng trọ mới ra đây a, ngươi cũng vậy à ?"
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện