Bá Linh Thiên Đỉnh
Chương 10 : Không thưởng Linh Nguyệt - Thưởng lỗi buồn
Người đăng: thanhung08121998
Ngày đăng: 21:00 16-01-2019
.
Cảm nhận thái độ của Vu Quân Hạ hắn biết điều đó. Nhưng ánh mắt của hắn không thay đổi, hắn lui ra và rời khỏi Vu gia. Mọi chuyện như chả ai quan tâm cả, chả ai ghi nhớ điều gì kể Vu Quân Hạ. Nhưng hắn nhớ. Hắn khắc ghi ân tình này.
Đối với một kẻ như hắn bây giờ chả ai đoái hoài thì lại có một người giúp đỡ hắn tuy vậy hắn tự nhủ sẽ trả lại ân tình này.
Rời khỏi thành hắn xuất phát đi Linh Thiên Nhai. Trời cũng đã ngả nắng đêm khuya buông dần xuống hắn tìm một chỗ dừng chân. Đó là một quán trọ nho nhỏ ven đường trông có hai tầng làm bằng tre khá bắt mắt trong khoảng đường hiu quạnh này. Mở cửa đi vào hắn thấy ba bốn bàn đặt ở tầng một trong đó ở góc nhà có ba thanh niên đang ngồi dùng bữa. Cạnh đó một bàn tại hai tráng sĩ, trông có vẻ là dân đi săn bắt đang nhậu nhẹt tưng bừng. Thấy có một oắt con tầm mười một đi vào chúng cũng không để ý nhiều tiếp cuộc vui. Còn bàn ba thanh niên không mấy khác tuổi kia thì lại nhìn hắn với con mắt khinh bỉ.
Nhắc mới nhớ hắn chưa thay đồ a. Vẫn bộ quần áo dính máu đã khô. Tiểu nhị nhìn thấy vậy tưởng ăn xin liền ra nói :
" Ngươi đến đây có việc gì. "
" A xin hỏi đây còn phòng trọ không nếu còn tựa thuê một phòng. "
Thấy vậy hắn đáp.
" A thứ lỗi hóa ra là khách. Còn chứ còn chứ mời... "
Tiểu nhị thấy Lục Bảo kêu đến thuê trọ liều thay đổi vẻ mặt ngay rồi dẫn hắn đến quầy. Nói là quầy chứ đơn giản lắm chỉ có một tấm gỗ dài kê lên tính tựa quầy.
" Một phòng ở đây là năm đồng một ngày, nếu trọ đêm thôi thì là ba đồng. "
Tiểu nhị liền báo giá phòng cho hắn. Trông hắn nhỏ tuổi nhưng khí chất như vậy lên thẳng thắn đáp. Nếu không thì đã bắt được con mồi ngon rồi.
" Vậy đồ ăn thì như thế nào ?"
Nghe xong hắn trầm ngâm một lúc để tỏ ra không có tiền rồi quan ngại hỏi :
" Đồ ăn theo chỗ này là một đồng rưỡi thưa : Tổng gồm có rau xèo, thịt và cơm trắng bằng đấy món ạ.. "
Tiểu nhị thấy hắn có vẻ không nhiểu tiền thì lòng khinh bỉ rồi nhanh đáp. Hắn bao nhiều việc đây. Lúc này mấy người xung quanh cũng lắng nghe tới liền lắc đầu quay đi.
" Vậy thì cho ta một phòng ở đêm thôi sáng mai ta đi. Với đồ ăn cùng một bồn nước mang lên phòng ta dùng... Uh thế thôi. "
Hắn trước giờ toàn do Đại ca đi săn bắt rồi về nấu cho hắn, hắn chưa bao giờ tự làm cả lên cảm thấy giá vậy cũng được liền gọi. Trong người có năm mươi đồng ở ăn là hết bốn đồng rưỡi một tối.. có khi không đủ cần phải ăn tiết kiệm nhưng vừa nghĩ đến cái bụng của hắn kêu " Ọc... ọc..." lên liền gọi vậy. Nhớ đến cũng hai ba ngày chưa ăn rồi.
" Đây. "
Rồi hắn mò mẫm một lúc moi ra đưa cho tiểu nhị năm đồng. Thấy cách của hắn tiểu nhị cũng thở ngắn dài nhưng cũng cố tỏ ra cười cười rồi đáp :
" Đi theo ta. "
Thối lại hắn nửa đồng liền dẫn Lục Bảo lên phòng. Vào trong phòng hắn thấy cũng bình thường có một cái giường tre với một cái bàn thêm hai cái ghế xếp cùng mà thôi. " Uh cũng không tệ" hắn nghĩ. Đối với hắn căn phòng này cũng không khác với chỗ của Đại ca, nghĩ đến A Ngưu hắn lại buồn ngoi lên.
Tiểu nhị dẫn hắn lên tới liền xoay người đi ngay. Lúc xa cầu thang con nghe nhỏ nhẹ mấy từ " phi, hóa ra là quỷ nghèo, tưởng gặp phải con nhà nào mang tiền trốn đi "
" Cốc ...cốc ...cốc . Nước với đồ ăn xong rồi. "
Đang ngồi nghỉ trong phòng qua một ngày đi đường thì ngoài có tiếng vọng lên chính là tiểu nhị vừa rồi.
" Mang vô đi. " Nghe được câu này tiểu nhị liền mở cửa sai một gã tráng hắn bê một bàn ăn vào.
Tiểu nhị lui ra đóng cửa còn chỉ lại hắn một mình trong phòng. Hắn tắm rửa qua cơ thể đem mặc một bộ quần áo đem theo, giờ đây ngũ quan sáng sủa khuôn mặt cao giáo mang theo bộ dạng giống các thư sinh đi kinh ứng thí nhưng vẫn không thể làm mất đi những vết sẹo trên cơ thể nhất là bên cằm má trái ba vết sẹo trải dài đoạn. Xong xuôi hắn ngồi xuống bàn dùng bữa. Bữa nay là bữa tối đầu tiên không có Đại ca, hắn buồn lòng gắp từng miếng, từng miếng ăn dần. Xong xuôi thì Thương khung phía trên đã điểm vài ngôi sao kéo Linh Nguyệt đã gần treo cao trên đỉnh. Một luồng ánh sáng chém nhẹ qua khe cửa phòng hắn. Càng làm tăng thêm nỗi buồn lo âu.
Thở dài một hơi hắn nằm thiếp đi và ngủ chuẩn bị cho chặng đường dài phía trước. Dù sao hắn còn mang trên vai nhiều lỗi buồn chưa vơi. Nào là sang một thế giới xa lạ, thiếu vắng bạn bè, người thân... lúc này hắn càng mong muốn một cuộc sống an nhàn hơn thế. Cứ phải chạy đua với thế giới, cùng đồng tiền để vui lòng người khác đến bao giờ mới xong.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện