Ngã Tại Quỷ Dị Đô Thị Đương Kiếm Hào

Chương 43 : Chủng loại linh cùng nghi thức thông linh

Người đăng: immortal

Ngày đăng: 21:13 08-05-2025

Ngô di chết rồi. Tìm thấy trong một chiếc xe rác của công nhân bảo vệ môi trường. Đầu chúc xuống chân hướng lên trời, khi Bùi Củ nhìn thấy, đầu của nàng đều chôn trong đống rác. Người Tuần Bộ Cục nói, nàng có lẽ sắp bị người chở đi, nhưng bởi vì bị truy tra gắt gao, cho nên bỏ xe lại trong ngõ hẻm. Khi Bùi Củ nhìn thấy vết cắt dữ tợn trên cổ Ngô di, hắn không hề cảm thấy sợ hãi đối với người chết, mặc dù đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy trong thế giới thực, lại giống như đã nhìn thấy qua rất nhiều lần. Trong lòng hắn không khỏi dâng lên thương cảm, thương cảm mạng sống con người yếu ớt, đồng thời sinh ra một loại cảm giác thế sự vô thường. Rõ ràng vài ngày trước còn chạy như bay đến từ trên nóc nhà, tay vung ra một mảnh băng phiến, phá những bọt khí đang vây khốn nhóm người mình, mà hiện tại thế mà chết trong một ngõ hẻm tăm tối, đồng thời suýt nữa bị coi là rác rưởi xử lý. Rất nhiều chuyện muốn mình tự mình trải qua, mới có thể cảm nhận được lực lượng của văn tự. Tỉ như, thế sự vô thường! Tỉ như, nguy hiểm cùng ngày mai không biết cái nào tới trước. Ngô di nhìn qua cũng là một người cẩn thận, có hàm dưỡng, cũng có năng lực, vậy mà lại chết như thế. Hắn nhìn Dạ U Nhược che mặt, lặng lẽ khóc, không khỏi nghĩ, nữ hài như nàng, khi cảm xúc bộc phát, kỳ thật cũng yếu ớt bất lực giống như người bình thường. Vuổi tối hôm đó, nàng cũng không trở về nhà, mà là ở cùng Hàn lão sư. Bùi Củ có thể cảm nhận được, Hàn lão sư có quan hệ sâu xa nhất định với gia đình Dạ U Nhược, bằng không thì Dạ U Nhược cũng sẽ không liên lạc với nàng ở Hải Thị này. Hôm sau, lcs Bùi Củ ra ngoài học kiếm, liếc mắt nhìn nhà bên cạnh, cửa khóa chặt, Dạ U Nhược giống như chưa trở về. Hắn đến chỗ Vương kiếm khách luyện kiếm, tối trở về ăn cơm xong lại đi Thanh Đại Lâu, ở đó hắn nhìn thấy Dạ U Nhược. Cả người Dạ U Nhược nhìn qua ảm đạm hơn rất nhiều. Lần này Hàn lão sư giảng chính là nghi thức thông linh. Nghi thức thông linh có nhiều loại. Mà 'Linh' lại có những loại đại chúng quen thuộc, cùng có những loại không quen. Có chút linh cơ hồ chỉ tương đương với một khái niệm, một danh hiệu, nói theo một ý nghĩa nào đó là bất tử bất diệt. "Ví dụ như chúng ta thường biết, linh gương, quỷ trong đàn, tiên trong bình, tiên đĩa, chơi trốn tìm, người thứ sáu, mỗi một loại linh đều có phương thức thông linh của riêng nó, nhưng vô luận là loại nào, đầu tiên muốn tìm được một môi giới." "Ví dụ như ngươi muốn thông linh với linh gương, trước tiên muốn tìm một chiếc gương, gương khác biệt sẽ dẫn đến linh gương thông linh mạnh yếu khác biệt, cho nên khi chúng ta cần tìm môi giới, đầu tiên tim chiếc gương đặc biệt." "Chúng ta trước nói một chút cách chọn môi giới quan trọng, lấy linh gương làm ví dụ, ta có mấy chiếc gương ở đây, các ngươi nhìn một chút." Hàn Dĩ Đồng mở ra một rương gỗ đã được đặt sẵn trên bàn từ trước, lấy ra một túi vải từ bên trong, đổ ra mấy chiếc gương, xếp thành một hàng trên bàn. "Các ngươi nhìn một chút nên chọn chiếc gương nào có thể làm môi giới thông linh." Dưới ánh đèn, Bùi Củ quan sát những chiếc gương kia, chiếc gương đầu tiên bên phải mặt gương sáng tỏ, để lên bàn phản chiếu ánh lửa duy nhất trong bóng tối, phản xạ ánh sáng rực rỡ, phảng phất có thể phản chiếu mọi thứ trong bóng tối. Chiếc gương thứ hai to bằng mặt người thành trưởng thành, nhưng mặt gương tràn đầy vết nứt, có thể miễn cưỡng dán lại cùng nhau, cũng bởi vì có khung bằng bạc bọc bên ngoài. Chiếc gương thứ ba thì là một chiếc gương cổ, đại khái là gương đồng, phía trên đều đã rỉ sét. Chiếc gương thứ tư càng là đặc biệt, phía trên lại có đồ án bát quái. Chiếc gương thứ năm thì là một mảnh vỡ, một cạnh của mảnh vỡ có mép sắc bén, giống như lưỡi dao. "Bắt đầu từ bên trái nói trước." Hàn Dĩ Đồng chờ một lúc rồi nói. Đó là một nữ hài tử, Bùi Củ biết nàng gọi Cổ Tích Nguyệt, rất có khí chất cổ điển, quần áo mặc trên người cũng là loại cổ phong. "Lão sư, ta cảm thấy có thể là chiếc gương đồng rỉ sét kia." Dưới ánh đèn Cổ Tích Nguyệt duỗi ra ngón tay chỉ vào nói. Hàn Dĩ Đồng cũng không nói là đúng hay là sai, mà là ra hiệu người thứ hai bên trái, đây là một nam sinh, hắn tên là Vương Thành, chỉ chiếc gương bát quái kia, lựa chọn nó. Người phía sau cũng đều lần lượt lựa chọn, Dạ U Nhược lại là cũng lựa chọn chiếc gương mặt gương tràn đầy vết nứt, mảnh gương vỡ cùng chiếc gương nhìn qua rất mới kia không có ai chọn. Khi đến Bùi Củ, hắn trầm khí ngưng thần đi cảm ứng, thế nhưng chẳng biết tại sao, mảnh gương vỡ với cạnh sắc bén lại mang đến cho hắn cảm giác cường liệt nhất. Hắn thậm chí cảm thấy đây không phải một chiếc gương, mà là một mảnh tiểu đao có thể lấy mạng người, chiếc gương kia ở trong cảm giác của hắn có sát khí. Cuối cùng tất cả mọi người đều nhìn Hàn Dĩ Đồng. "Mỗi một chiếc ở đây đều có thể làm môi giới để thông linh, chỉ là mỗi một chiếc gương khác biệt, câu thông đến linh gương là khác biệt." "Tỉ như chiếc này." Hàn Dĩ Đồng trực tiếp cầm lên mảnh gương vỡ sắc bén, nói: "Chiếc gương này, từng được người cầm trong tay, cắt đứt yết hầu ba người, chủ nhân nó lại dùng nó tự sát, cho nên phía trên quấn quanh oán khí không cam lòng của người chết." "Vừa rồi đã nói, điều kiện quan trọng nhất để thông linh là tìm tới một môi giới có thể thông linh, nhưng nghi thức thông linh bình thường là tam nguyên thông linh nghi quỹ, ở nước ngoài lại xưng tam giác thông linh nghi quỹ, nếu như chúng ta có thể biết cố sự của vật môi giới, như vậy chúng ta liền có thể thông linh tốt hơn." Bùi Củ chăm chú nghe, hắn hiểu được, mảnh gương từng giết người, linh thông linh đến liền sẽ rất nguy hiểm, đến lúc đó tiến vào nghi trận thông linh, rất có thể sẽ trở thành một trong những người bị giết, thậm chí rất khả năng bị giết chết ngay khi đi vào. Cho nên chiếc gương như vậy là không thích hợp cho người mới học thông linh, Hàn Dĩ Đồng cũng tiếp tục phân tích từng chiếc gương. Nàng nói, nếu như trên mặt gương oán khí quá nặng, vậy liền không gọi linh gương, mà là oán linh. Những chiếc gương có thuộc tính vượt quá bản chất của gương, liền không thích hợp xem như linh gương đến thông linh. "Thông linh với linh gương là có thể chiếu rọi bản thân, có thể để ngươi nhìn thấy mình, minh bạch khuyết điểm của bản thân, mặt khác còn có thể thu hoạch được năng lực từ đó, chiết xạ kính ảnh thuật (thuật phản chiếu bóng gương), thuật nhìn trộm qua gương, chiếc gương thế thân, chiếc gương Nhiếp Hồn Thuật, chiếc gương thuật bói toán, hư thực điên đảo, nhảy qua gương." "Đây là những năng lực đương thời đã nghiên cứu thành công, mà muốn thu hoạch được nghi thức tương ứng, thông linh đến linh gương học tập những năng lực này, thì cần các ngươi lập công cho quốc gia, sau đó thu hoạch được công huân, đến lúc đó có thể dùng công huân đổi những nghi thức này." "Đương nhiên, các ngươi cũng có thể cố gắng kiếm tiền, sau đó dùng tiền đi mua, nhưng các ngươi phải biết, đồ tốt, cũng không phải là tiền có thể mua được." Hàn Dĩ Đồng nói. Lúc này, có một đồng học hỏi: "Hàn lão sư, có phải mỗi người chỉ có khả năng thu hoạch được một số năng lực cố định?" "Cũng không phải, chủ yếu nhìn tầng cấp chức nghiệp của cá nhân ngươi, nhưng đại đa số người ở mỗi một cấp chức nghiệp, khả năng gánh chịu năng lực đều không khác mấy." Hàn Dĩ Đồng nói: "Giai đoạn học đồ, tinh thần của các ngươi có thể gánh chịu hai năng lực, nhưng hai năng lực này, nếu như không có duyên với các ngươi, như vậy sau này khi các ngươi thu hoạch năng lực chức nghiệp, sẽ rất khó khăn." "Nếu không thể thu hoạch được năng lực chức nghiệp chân chính, vậy cả một đời sẽ vây ở giai đoạn học đồ, cho nên năng lực mà các ngươi lựa chọn ngay từ đầu, rất trọng yếu, muốn chọn hai loại năng lực hữu duyên." Giọng Hàn Dĩ Đồng cũng không nặng, nhưng tất cả mọi người có thể nghe ra được cảnh cáo trong lời nói của nàng. Thời gian trôi qua trong bóng tối. Có lẽ vì đêm qua phát sinh ám sát, lần này mỗi gia đình đến đón hài tử nhà mình đều nhiều thêm một người. Mà Dạ U Nhược cũng không đi ra cùng hắn. Cho nên hắn vẫn là một mình, sau khi ra phố Lưu Kim, quay đầu liếc mắt nhìn, tất cả mọi người đều tản ra các hướng, chỉ có một mình hắn đi bộ. Bất quá khi hắn quay đầu lần thứ hai, lại nhìn thấy một chiếc xe kéo đi ra từ phố Lưu Kim. Khoảnh khắc trong mắt hắn nhìn thấy chiếc xe kéo này, liền thấy hai người ngồi trên đó, một là Hàn Dĩ Đồng, một là Dạ U Nhược. Dạ U Nhược cũng nhìn thấy hắn, chỉ là chiếc xe kéo kia khi đi ngang qua một vùng bóng tối đột nhiên biến mất, trong lòng hắn giật mình, lập tức quan sát chỗ xa hơn bốn phía, mơ hồ nhìn thấy có một chiếc xe kéo thoáng xuất hiện ở đầu đường phía xa, nhưng rất nhanh lại biến mất trong sương mù ở đầu đường. "Cúc cu!" Đỉnh đầu đột nhiên có một tiếng cú kêu, Bùi Củ ngẩng đầu, một con cú mèo xoay quanh trên bầu trời đêm, sau đó đậu xuống trên cây gần đó, hắn nhớ tới con cú mèo có thể biến thành người ngày hôm qua. Có lòng muốn nói gì đó, lại nhịn xuống, đưa tay nắm chặt gậy gỗ kiếm đeo sau lưng, bước đi dưới những ngọn đèn đường vàng rực như những bông hoa nở rộ. Trên đường tự nhiên là có xe, chỉ là xe này lại giống như những con côn trùng phát sáng bay qua trong rừng rậm, không liên quan gì với hắn. Một tòa thành thị lớn như vậy, tựa như một tòa rừng rậm to lớn, ban đêm, có đang kiếm ăn, có đang đi săn, cũng có về tổ nghỉ ngơi. Bùi Củ từ khi có ký ức, hắn liền thường xuyên một mình, một mình đi học, một mình đến những nơi khác chơi, gia gia từng nói, đi ra ngoài chơi có thể, nhưng nhất định phải nhớ kỹ đường về nhà, cho nên dù tòa thành thị này rất lớn, chỉ cần là nơi hắn từng đến hắn nhất định sẽ nhớ rõ đường. Nhất định sẽ nhớ đường về nhà. Khi hắn về đến nhà, thì bụng đã đói rồi, gia gia cũng chưa ngủ, hắn đang nấu mì. "Gia gia, ta trở về." Bùi Củ lớn tiếng hô. "Ngồi trước một chút, mì sắp nấu xong rồi." Trong phòng bếp gia gia hồi đáp. Bên ngoài có gió thổi vào, làm bóng đèn treo lơ lửng đung đưa, bóng dưới đất cũng lay động. Dưới đèn một thiếu niên ăn mì, một lão nhân ngồi bên cạnh nhìn xem. . . . Lại một lần nữa tiến vào giấc mơ. Trong mơ Bùi Củ mở to mắt, hắn vẫn trong nhà tranh kia, ở đây hắn nghĩ đến những điều Hàn lão sư giảng hôm nay liên quan tới nghi tràng thông linh. Như vậy hiện tại mình cũng đang thông linh, mà mọi thứ phát sinh ở đây kia nhất định là đã từng phát sinh, mà mấy đời người Bùi gia mình đi vào nơi này, là thay thế người vốn có ở đây, hay là tạo ra một người mới? Hắn quyết định tuần sau tìm Hàn lão sư hỏi một chút, nàng là nghiên cứu cấm bí, đã từng nhìn Sơn Quân Miếu, nhất định có hiểu rõ đối với Sơn Quân Miếu. Hắn gạt bỏ những tạp niệm này, sau đó bắt đầu đứng tấn. Hôm nay nghe Hàn lão sư nói, học đồ có thể gánh chịu hai năng lực, trước đó trong nghi thức vào miếu lần đầu, tiến vào Sơn Quân Miếu, trở thành một thư sinh, sau đó trong một số lúc đặc biệt, trong lòng dâng lên một cỗ khí phách, để sâu trong tâm linh hắn không bị sợ hãi, sẽ không bởi vì sợ hãi mà cứng đờ hoặc run rẩy. Trời lại một lần nữa sáng lên không có gì bất ngờ, giống như trước đây. Thời gian đến, bên ngoài lại có Chu Du đạp xe chờ sẵn. Hai người mua bánh bao trong cửa hàng bánh bao ở phố Tiền Môn. "Hôm nay ngươi có thư tình cần ta đưa không?" Bùi Củ hỏi. "Không có a, ta cảm thấy lần này có thể thành công." Chu Du vui vẻ nói. "A, vì sao?" Bùi Củ hỏi. Trên đường phố rất nhiều xe đạp, đều hướng về một phương hướng. Trên đường người quen biết nhau đều đang vừa đạp xe vừa nói chuyện. "Bùi Củ, ngươi còn chưa mua xe đạp a." Đột nhiên sau lưng có một thanh âm truyền đến, thanh âm thanh thúy mà sáng sủa kia, hắn lập tức biết là ai. Quay đầu, quả nhiên là Lưu Nghệ Giai, nàng rất nhanh liền đuổi kịp, đi song song với hắn. Bùi Củ nghĩ, đúng là cần phải mua một chiếc. "Ta muốn mời ngươi làm bồi luyện của ta được không?" Lưu Nghệ Giai lớn tiếng hỏi: "Ta sẽ cho ngươi phí bồi luyện." "Tốt." Bùi Củ lập tức trả lời. "Vậy liền quyết định như thế." Lưu Nghệ Giai vui vẻ nói, hôm nay mái tóc vàng của nàng buộc thành hai bím tóc, cho người ta một loại cảm giác thời thượng lại thanh thuần, hai loại cảm giác đối lập, để người mắt sáng lên, cho dù là Bùi Củ cũng không nhịn được nhìn thêm vài lần. "Bùi Củ, hôm nay bím tóc của ta có đẹp không?" Lưu Nghệ Giai hiển nhiên rất mẫn cảm đối với loại ánh mắt này, lập tức cảm giác được. Bùi Củ ngồi sau Chu Du, cắn một miếng bánh bao, chỉ gật đầu một cái, rồi làm như không có gì nhìn sang nơi khác. Cuộc sống trường học, trò chuyện giữa các đồng học, cho Bùi Củ một loại cảm giác không chân thật. Nhưng đây lại là điều chân thực nhất, hôm trước trên đường mèo hoang chó hoang vây công, trong ngõ kia Hàn lão sư chiến đấu với người khác, mới giống như một thế giới khác. Khi ngủ trong nhà, tiến vào thế giới trong miếu kia, sau khi thông linh tiến vào những linh tràng kia, đều là ở một thế giới khác. Thế giới này, có mặt bình thường phổ thông, cũng có mặt thần bí quái đản. Có mặt chậm chạp ổn định, cũng có mặt ngoài ý muốn liên tục xuất hiện, biến đổi thất thường. Bọn chúng đan vào nhau, hình thành thế giới này, nếu như chỉ thấy bất luận một mặt nào trong đó đều là không hoàn chỉnh. Khi đến trường học, Dạ U Nhược cũng đã đến. Chỉ là có thể nhìn ra được, cảm xúc của nàng rất sa sút. Giờ giải lao, Bùi Củ nhịn không được hỏi: "Trong nhà ngươi biết chưa?" "Biết." Dạ U Nhược nhẹ gật đầu nói. "Còn sẽ có người tới sao?" Bùi Củ hỏi. "Sẽ, nhưng phải đợi ít ngày." Dạ U Nhược nói. "Gần đây ngươi ở chỗ Hàn lão sư sao?" Bùi Củ lại hỏi. "Ừm." Dạ U Nhược khẽ đáp, hắn phát hiện nàng giống như đột nhiên hướng nội, ẩn ẩn có một loại cảm giác tự bao bọc mình. Rõ ràng tối hôm trước, khi trở về cùng nàng, nàng đi ở trên đường phố trống trải, là vui vẻ như vậy, còn nói ở ban đêm khi không có ai đi trên đường có một loại cảm giác tự do, cảm giác cả tòa thành thị đều thuộc về mình. Khi đó nàng giống như Tinh Linh của màn đêm, mà hiện tại cả người nàng đều thu vào, giống con chim cút. Buổi trưa đi nhà ăn ăn cơm, Bùi Củ chủ động đi cùng nàng, sau đó cùng nhau mua cơm, ngồi cùng nhau, hắn muốn an ủi một chút, lại trong lúc nhất thời cũng không tìm được lời nào. Chỉ có thể ngồi ở bên cạnh yên lặng ăn cơm. Bất quá, hắn ăn nhanh, sau khi ăn xong nàng còn đang ăn từng miếng nhỏ, Bùi Củ nhịn không được mà hỏi: "Trong nhà ngươi có phải là đã xảy ra chuyện gì hay không?" Dạ U Nhược sau khi nuốt xuống cơm trong miệng mới ngẩng đầu nhìn Bùi Củ, nàng cũng không nói lời nào, chỉ là nhẹ gật đầu.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang