Ngã Tại Quỷ Dị Đô Thị Đương Kiếm Hào

Chương 41 : Thành thị ban đêm thuộc về ta

Người đăng: immortal

Ngày đăng: 15:23 04-05-2025

Vương kiếm khách tự nhiên không phải tên Vương Kiếm Khách, mà tên là Vương Kinh, thuộc về hội trưởng Hiệp Hội Kiếm Đạo Hải Thị, Hiệp Hội Kiếm Đạo có quyền lực nhận tranh tài kiếm đạo. Mặc dù kiếm sĩ ở trong siêu phàm giới hiện tại, không phải chức nghiệp siêu phàm cường lực gì, nhưng ở dân gian lại vẫn có rất nhiều người thích xem tranh tài kiếm đạo. Một ít quán quân tranh tài kiếm đạo, tương đương với đại minh tinh. Lúc Bùi Củ tìm tới kiếm tràng của Vương kiếm khách, đã là mười giờ sáng. Thoạt nhìn là một sân bãi mới thuê, vách tường vẫn là mới sơn, tràn ngập một cỗ mùi sơn nhàn nhạt. Có người dẫn đường, mãi cho đến chỗ ghi danh, hắn chỉ báo ra tên đối phương lập tức biết hắn, sau đó lại dẫn tới nơi học tập, toàn bộ quá trình không bắt hắn đóng học phí. Đồng thời, hắn còn nhìn thấy Vương kiếm khách. Vương kiếm khách mặt trắng không râu, cả người nhìn qua gầy gò, thậm chí có chút cảm giác ốm yếu. "Vương thúc thúc tốt." Bùi Củ vấn an. "Bùi Củ, gia gia ngươi còn khỏe chứ?" Giọng của Vương kiếm khách t cũng không lớn, có một chút nhu hòa, nhưng ngoại hiệu của hắn lại gọi Vương kiếm khách, mà gia gia nói, kiếm khách chân chính trên đời này không nhiều. "Gia gia còn khỏe, tạ ơn Vương hội trưởng." Bùi Củ khom lưng hành lễ. Vương kiếm khách khoát tay áo, nói: "Tứ Gia từng giúp đỡ ta, ta lại chưa từng nói cảm tạ với Tứ Gia, cảm tạ của một kiếm khách, cho tới bây giờ đều không cần dùng miệng đi biểu đạt." Lời nói của đối phương để Bùi Củ không biết nói gì cho phải. Hắn cũng không nói gì nữa, vỗ vỗ bả vai Bùi Củ, nói: "Ngươi qua bên kia đi, lập tức sẽ vào học." Bùi Củ đi vào trong đám học viên, sau đó rất nhanh liền phát hiện một người, cũng có thể nói là người kia sớm liền thấy hắn, sau đó cười với hắn. Người kia có một mái tóc dài màu vàng óng, khuôn mặt xinh đẽ, cười lên xán lạn như tóc của nàng, nàng phất tay hô: "Bùi Củ. . ." "A, Lưu Nghệ Giai! Sao ngươi cũng tới đây." "Ta muốn học kiếm a, sau này ta sẽ học múa kiếm." Tất cả mọi người nhìn xem bọn họ, ngoại hình xinh đẹp của Lưu Nghệ Giai tự nhiên hấp dẫn rất nhiều ánh mắt. Rất nhanh, liền có người đến dạy mọi người luyện kiếm thuật, bởi vì muốn thi chứng nhận, cho nên mọi người tới đây học đều là cùng một bộ kiếm pháp, tên là Long Tương Cộng Hòa Quốc Đệ Thất Sáo Kiếm Thuật. Bộ kiếm thuật này dùng để đặt cơ sở cho luyện kiếm, mặc dù chiêu kiếm rất nhiều, lại phần lớn là dùng để rèn luyện thân thể, dùng để điều chỉnh động tác, nếu như có thể luyện cả bộ kiếm pháp này trôi chảy, vậy liền có thể thu hoạch được giấy chứng nhận kiếm sĩ cấp một, nói đến, cảm giác vẫn là rất dễ dàng. Người dạy mọi người kiếm pháp là một thanh niên hơn hai mươi tuổi, là đồ đệ của Vương kiếm khách, tên là Vương Kiếm Thần, đồng hương của Vương kiếm khách. Hắn đầu tiên là biểu diễn một lần Đệ Thất Sáo Kiếm Thuật, lấy ánh mắt của Bùi Củ có thể thấy được thân pháp, ánh mắt, thủ pháp, bộ pháp của hắn đều rất tốt, kiếm thuật nước chảy mây trôi, kiếm quang chuyển động dưới ánh đèn chiếu rọi, lập lòe phát sáng. Rất nhanh đã là một buổi sáng trôi qua, giữa trưa không về nhà, khi hắn muốn đi ăn gì đó, Lưu Nghệ Giai gọi hắn cùng đi ăn, đi theo nàng còn có một nữ sinh, Bùi Củ không biết, hắn cảm thấy cùng đi ăn không có gì, thế là cùng đi ăn mì. Buổi chiều tiếp tục luyện tập, mãi cho đến bốn giờ chiều, Bùi Củ, Lưu Nghệ Giai cùng một nữ sinh khác cùng nhau về nhà, tất cả mọi người đều ở Thần Trà xã khu tự nhiên là cùng đi. Buổi tối, sau khi cơm nước xong xuôi, liền lại đi Thanh Đại Lâu. Trong bóng tối bên ngoài lâu, hắn nhìn thấy một số người, những người kia đứng cạnh nhau, như đang nhỏ giọng nói gì đó, hắn đến gây nên một chút chú ý, nhưng cũng chỉ như thế, từ cánh cửa khép hờ tiến vào trong lâu, nhìn thấy một ngọn đèn. Đi về phía vị trí ánh đèn, giống như lần trước, ánh đèn không rõ. Giống như lần trước, ánh đèn dường như không ngừng cải biến phương vị, tựa hồ tia sáng khúc xạ vào trong mắt sẽ thay đổi. Hắn dừng lại, sau đó lấy tâm đi cảm thụ. Không trực tiếp dùng mắt nhìn phương hướng, mà là cảm nhận được một phương hướng, liền quay sang đi hướng đó, trong mắt hắn, nơi đó rõ ràng là tối tăm, nhưng sau khi đi năm, sáu bước, nguyên bản tối tăm lại xuất hiện ánh lửa. Trên bàn ở đó đã có sáu người ngồi, hắn lại là người đến cuối cùng, mọi người nhìn một chút cũng không ai nói chuyện. Hắn cũng không nói gì, hướng Hàn Dĩ Đồng hành lễ một cái, sau đó ngồi xuống. "Hôm nay giảng cho các ngươi một chút, sự hình thành cùng phân chia chức nghiệp trong ngoài nước đi." Hàn Dĩ Đồng ngồi ở đó, một ngọn đèn bày ở giữa đám người. "Xưng hô chức nghiệp này, là xưng hô gần vài chục năm nay, đồng thời rất nhanh xác định ở toàn cầu, trước kia, chúng ta đều là giữ kín không nói ra, gia truyền cũng là truyền nam không truyền nữ, trong một môn phái, cũng chỉ truyền những thứ chân chính cho một hai người đệ tử." "Những người không học được thứ chân chính, bình thường xưng là ngoại môn, cũng có thể gọ là học đồ, liên tục hai trận đại chiến càn quét toàn thế giới, đem những thứ ẩn sâu này lật ra, thế là học thuật liên quan tới bí cấm liền bước ra ánh sáng." "Các ngươi hẳn đều biết, hết thảy năng lực của chúng ta đều là sở học của 'Linh', nói một cách khác, là sở học của quỷ thần, ở thế giới này của chúng ta, tồn tại một chiều không gian khác mà nhìn bằng mắt thường không thấy sờ không được, bọn họ cùng tồn tại với chúng ta trong một thế giới, chúng ta có thể thông qua một số phương thức câu thông với các Thần." "Sau khi ý thức tương thông, tựa như rơi vào mộng cảnh, ở đó, ý thức có thể sẽ bị thôn phệ, bị ký sinh, cũng có thể từ chỗ 'Linh' học được năng lực." "Chúng ta gọi quá trình này là thông linh." "Thế giới tiến vào sau khi thông linh, có chút sẽ lớn, có chút sẽ nhỏ, có huyết tinh, có dịu dàng, nhưng vô luận là dạng gì, nếu sa vào trong đó, đều sẽ tử vong." "Nước ngoài có người gọi đây là trò chơi thông linh, thậm chí đem một ít nghi thức thông linh đơn giản, làm dự án vui chơi giải trí mà kinh doanh, điểm này, quốc gia chúng ta chưa cởi mở." "Có lẽ các ngươi sẽ hỏi, vì sao nhất định phải tiến vào trong đó mới có thể học được năng lực nơi đó?" "Bởi vì có nhiều thứ không thể nói bằng lời, đặt bút thành chữ, lời nói ra, liền mất một cỗ linh vận, chủ yếu hơn chính là, thứ học được ở trong đó, là sẽ hình thành một loại linh ấn ở trong linh tính của chúng ta." "Ở nước ngoài, lại được xưng là chú phược, thu hoạch được một loại năng lực, cũng sẽ kèm theo một loại nguyền rủa nào đó." Hàn Dĩ Đồng nhìn thần sắc của mọi người, phát hiện có ít người thần sắc hơi động. "Các ngươi hoặc nhiều hoặc ít đều từng nghe nói, người càng là cường đại, càng là gánh vác lấy nguyền rủa trầm trọng, những nguyền rủa này dây dưa trong linh hồn, có ít người gánh vác không nổi, sớm chết đi, mà sau khi chết nguyền rủa trong người hắn liền bộc phát, sẽ hình thành từng kiện để lộ thần bí, cho nên mỗi một siêu phàm giả cường đại đối với thế giới này đều là nguy hiểm." "Các ngươi còn muốn trở thành chức nghiệp giả chân chính sao?" Hàn Dĩ Đồng hỏi. Bảy người ngồi ở đó, có người hơi động đậy một chút, nhưng cũng có người nói: "Hàn lão sư, ta muốn trở thành chức nghiệp giả." "Những người khác đây?" Hàn Dĩ Đồng lại hỏi. "Cũng vậy." "Cũng vậy." Những người khác đều trả lời, Bùi Củ đương nhiên không ngoài ý muốn, hắn mặc dù không mở miệng, nhưng cũng ánh mắt kiên định. "Hi vọng tương lai các ngươi không nên hối hận." Hàn Dĩ Đồng nhàn nhạt nói: "Bây giờ nói một chút cái gì gọi là chức nghiệp chân chính." "Chức nghiệp chân chính có hai loại kiến giải, một loại là chức nghiệp hoàn thiện, một loại là chức nghiệp không hoàn thiện, chức nghiệp hoàn thiện, đó là kết quả đạt được từ kinh nghiệm của mọi người, trong nhiều năm qua, mọi người thông qua phối hợp năng lực, để nguyền rủa trong các năng lực hình thành một xiềng xích, chế ước lẫn nhau, không dễ dàng mất khống chế." Chức nghiệp không hoàn thiện, chính là loại năng lực chỉ truy cầu cường đại kia, mà mỗi một nguyền rủa do năng lực mang đến, lại không có hình thành xiềng xích chế ước hoàn chỉnh." "Chúng ta từ đầu đến cuối phải nhớ kỹ một điểm, đạt được đồng giá với trả giá." Hàn Dĩ Đồng nói. "Hiện tại chúng ta lấy một ví dụ, bình thường chức nghiệp kiếm sĩ đạt được, không phải lấy hắn học được bao nhiêu kiếm thuật làm tiêu chuẩn, mà ở chỗ phải chăng hắn đạt tới cảnh giới 'Kiếm Tâm', sau đó chính là phải chăng luyện thành khí công." "Chỉ có luyện thành hai thứ này, mới có thể nói một tiếng là đã thu hoạch được chức nghiệp kiếm sĩ, sau khi tu luyện thành, liền có thể rõ ràng cảm giác được khác biệt của mình, loại năng lực kia liền sẽ là bản năng của ngươi." "Vừa rồi nói, thu hoạch được mỗi một loại pháp thuật đều sẽ gánh vác nguyền rủa, nhưng còn có một loại phương thức sẽ không có, chỉ là loại phương thức này sẽ để cho thời gian người thu hoạch được pháp thuật trở nên rất chậm, cho nên rất nhiều người không dùng loại phương thức này." Hàn Dĩ Đồng cũng không dừng lại, mà là tiếp tục nói: "Loại phương thức này chính là học tập thông qua tri thức, thông qua khai phát linh tính của bản thân, để bản thân chân chính học được, mà không phải lấy loại phương thức linh ấn thu hoạch được." "Từng cũng có rất nhiều người cảm thấy, học như vậy rất tốt, rất an toàn, nhưng lại cả một đời cũng bất quá học được một hai dạng năng lực thô thiển mà thôi, phí thời gian cả đời, đến già ngược lại hối hận mình không sớm một chút lấy phương thức linh ấn chú phược trực tiếp thu hoạch được năng lực." Bùi Củ rất nghiêm túc nghe, những kiến thức này Hàn Dĩ Đồng giảng rất tỉ mỉ. Cuối cùng là khâu mọi người đặt câu hỏi, mỗi người đều hỏi một vấn đề, Hàn Dĩ Đồng trả lời, mà Dạ U Nhược hỏi một vấn đề liên quan tới huyết mạch. Hàn Dĩ Đồng nói, chỉ có người chức nghiệp trong nhà truyền thừa sâu xa, mới có thể chậm rãi hình thành huyết mạch dị hóa ở trong hậu đại, sau đó từ khi xuất sinh liền thức tỉnh một ít năng lực thiên phú, đồng thời tương ứng sẽ mang đến một ít thiếu hụt. Muốn đền bù, vậy cũng chỉ có thể học tập một ít thứ khác để đền bù. Bùi Củ nhìn Dạ U Nhược một chút, phát hiện nàng đã cúi đầu, thế là liền hỏi lên vấn đề của chính mình. Hắn hỏi chính là mình ở trong linh trận, vì sao lại nghe được một chút lời nói quỷ quái, đồng thời ảnh hưởng tâm tình của mình, để cho mình không cách nào nhập định, sau đó giết mấy con sói, lại có thể rất thông thuận nhập định tu luyện. "Trong thế giới thông linh, những gì nhìn thấy có lẽ đã từng tồn tại, nhưng rất nhiều thứ phản ứng bên cạnh ngươi, tất cả đều được hình thành từ ý thức của chính ngươi. Những tiếng nói quỷ quái kia, là ý thức của ngươi hình thành loại lo lắng cùng lo nghĩ nào đó." "Sau đó ngươi đẩy cửa ra ngoài phòng, chính là ngươi ở trong đó bản năng mở rộng nội tâm, tùy ý những ý nghĩ kia lên men, thế là những ý nghĩ kia liền cụ tượng thành từng con sói, những con sói này sau khi bị ngươi chém giết, kì thực là trảm những tạp niệm của bản thân ngươi." "Trong thế giới sau khi thông linh, đã có thế giới còn sót lại của 'Linh' đã thông linh, cũng có một bộ phận hình thành từ suy nghĩ của bản thân." Hàn Dĩ Đồng nói. Bùi Củ gật đầu tỏ ra hiểu rõ, sau đó chính là thời gian kết thúc. Mọi người lần lượt đi ra ngoài, sau đó cả đám đều được đón ra phố Lưu Kim, lên từng chiếc xe. Chỉ là lần này, cùng Bùi Củ về nhà còn có Dạ U Nhược, hai người đều không nói gì, nhưng cũng không sai biệt lắm là một trước một sau đi, khoảng cách chênh lệch bất quá là một bước. Sau khi đi một đoạn đường, Bùi Củ giống như đột nhiên lấy lại tinh thần đột nhiên hỏi: "Lần trước ngươi ngồi xe kéo tay trở về, vì sao lần này không ngồi nữa?" "Ta muốn đi bộ." Tóc Dạ U Nhược rất dài, rất đen, hai ngày này nàng cắt tóc mái, hiện tại lại xõa tóc, để khuôn mặt nàng có vẻ rất nhỏ, cả người nhìn qua thần bí rất nhiều. Bất quá, bên trái nàng kẹp một cái kẹp hoa nhỏ màu trắng rất đẹp, có một loại cảm giác vẽ rồng điểm mắt, để trong khí chất thần bí của nàng nhiều một tia hoạt bát cùng tươi mát. "Đi bộ thì có gì tốt, Hải Thị ban đêm vẫn có chút nguy hiểm." Bùi Củ mở miệng nói. "Ta cảm thấy ban đêm rất yên tĩnh, lúc này, đi một mình trên đường có một loại cảm giác tự do, phảng phất cả một tòa thành thị này đều thuộc về ta." Dạ U Nhược chắp tay sau lưng, ngửa đầu nói, Bùi Củ có thể cảm giác được tâm tình của nàng rất tốt. "Cũng không đúng, ta cũng đi ở đây, phải nói tòa thành thị này thuộc về hai người chúng ta mới đúng." Bùi Củ cười nói. Dạ U Nhược lại không có trả lời, đi qua một đèn đường, ánh sáng khô vàng của đèn đường chiếu lên mặt của nàng, Bùi Củ bên cạnh nhìn xem, chỉ cảm thấy, nàng giống như tinh linh ban đêm, đang thưởng thức hoa đèn. Bùi Củ cũng nhịn không được nhìn đèn đường kia, nhìn thấy con muỗi vây quanh trên đèn đường. Đột nhiên, những con muỗi kia rời đi đèn, nhào về phía Dạ U Nhược phía dưới. Trong lòng Bùi Củ sinh ra một tia cảnh giác, tay đã chạm vào gậy gỗ dẹp. Mà Dạ U Nhược thì là ở trên đường phố hoàn toàn yên tĩnh này, phát ra tiếng thét chói tai. Một mảnh con muỗi ở trong tiếng thét chói tai kia rơi xuống như hạt cát. Lúc này, trong bóng tối bên cạnh đột nhiên một con chó hoang lao ra, lông trên người con chó hoang này đều đã tróc ra, nhìn qua rất gầy, nhưng trong nháy mắt lao ra, dưới ánh đèn lại nhe ra một miệng đầy răng nanh. Trong tiếng gầm, nó nhào tới. Dạ U Nhược thét lên giống như chọc giận nó. Hơn nữa lúc này tiếng thét của nàng mới dứt, chó liền lao ra. Dạ U Nhược trong lúc nhất thời có chút không biết phải làm sao, liên tiếp lui về phía sau, nàng bản năng tránh về phía Bùi Củ sau lưng, Bùi Củ vừa sải bước ra, một gậy cũng đã bổ vào trên mũi chó, chó hoang lập tức rên rỉ một tiếng ngã xuống đất. Vậy mà lúc này lại có một con khỉ nhảy xuống từ trên cây, hướng đầu Dạ U Nhược rơi xuống. Nếu rơi xuống đầu của nàng, hai tay con khỉ liền có thể móc ra tròng mắt của nàng. Bùi Củ nhanh tay, dư quang nhìn thấy, gậy kiếm trong tay lập tức xoay ngược lên trên, một gậy đâm nghiêng lên phía trên. Trực tiếp đâm vào chỗ hạ âm của con khỉ kia, con khỉ hú lên quái dị rơi xuống trên mặt đất, lại lập tức lao lên, gậy gỗ của Bùi Củ lại lật bổ xuống, trực tiếp đập vào mặt nó. Mấy chiêu này tốc độ cực nhanh, nhanh đến mức Dạ U Nhược chỉ kịp xoay quanh Bùi Củ tránh né. Mà con chó hoang cùng con khỉ không biết từ đâu tới đều bị Bùi Củ chặn lại. Con khỉ đương nhiên chưa chết, chỉ là có chút sợ hãi đối với gậy trong tay Bùi Củ. Lúc này, từ trong ngõ hẻm bên cạnh, lại có mấy con chó hoang đi ra, còn có mèo hoang, những con vật này, giống như phát thú tính, lại giống bị người điều khiển.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang