Ngã Tại Quỷ Dị Đô Thị Đương Kiếm Hào
Chương 34 : Trong mộng, lôi chú
Người đăng: immortal
Ngày đăng: 00:15 28-04-2025
Trong giấc mộng của Bùi Củ, hắn tiến vào thế giới trong miếu.
Ở thế giới này là liên tục, địa phương hắn tiến vào, chính là một nhà tranh ở dã ngoại.
Hắn phát hiện một vấn đề, từ sau khi tam thúc tiến vào tòa thần miếu, thời gian giống như lập tức liền đồng bộ với thế giới bên ngoài.
Mỗi ngày lúc tiến vào đều là đêm tối.
Mà trước đó khi tam thúc tại, một đêm của hắn liền qua rất nhiều năm, từ nhỏ đến lớn lên, thẳng đến đi theo tam thúc hành tẩu giang hồ, đều hoàn thành trong một đêm.
Bùi Củ nhìn thế giới đen nhánh bên ngoài, không dám đi loạn chung quanh, trong mơ hồ, hắn có thể nghe được tiếng sói tru truyền đến từ trong bóng tối.
Trước đó lúc ban ngày, hắn biết, nơi này là bên ngoài một trấn nhỏ, chung quanh nơi này là một mảnh ruộng, nơi bọn họ ở, thật ra là của một phú hộ, sở dĩ sẽ để cho bọn họ ở, chủ yếu là phú hộ nơi này mời bọn họ đến trừ ác quỷ miếu sơn thần.
Nhà tranh này là nơi ở của hạ nhân trong nhà phú hộ dùng canh giữ hoa màu khi hoa màu thành thục.
Bùi Củ thắp đèn, cửa là mở, bên ngoài có gió đêm chầm chậm thổi tới, cứ việc đặt đèn ở chỗ khuất gió, vẫn đang chập chờn trong gió xoáy.
Hắn muốn ra ngoài đi một chút, nhưng trực giác lại nói cho hắn tốt nhất đừng ra ngoài, trong bóng tối giống như có thứ gì đó đang chú ý nơi này, nếu như mình rời đi phòng sẽ rất nguy hiểm.
Cho nên hắn đóng lại cửa, cứ việc hắn thấy cửa này cũng không có tác dụng gì, khi đóng lại nhiều hơn mấy phần cảm giác an tâm.
Trong Sát Quỷ Kiếm Pháp có một thiên hô hấp pháp.
Đây thật ra cũng giống như những gì hắn luyện tập từ nhỏ khi học kiếm, chỉ là những phương pháp hô hấp luyện tập từ nhỏ kia, lại chỉ có thể để hô hấp của hắn đều đều, để hắn không dễ dàng mệt mỏi, để hắn sử dụng kiếm có tiết tấu, lại không thể để hắn có nội tức chân chính trong truyền thuyết.
Chỉ là sau khi đọc một lượt Sát Quỷ Kiếm Pháp ở đây, nhìn thiên hô hấp thổ nạp trong tâm đắc tu luyện của tam thúc, liền có một chút cảm giác đặc biệt.
Hắn cảm giác mình biết, đây chỉ là một loại cảm giác, hôm nay chuẩn bị thực tiễn một chút.
Hắn đứng vững trong nhà tranh, hai chân mở ra hơi cong.
Sau đó chậm rãi hấp khí, ý thức theo khí mà chìm xuống.
Trên sách nói là, dồn khí đan điền, mà hắn phát hiện khí của mình căn bản là không thể hấp thu vào đan điền, mặc dù nội dung đều ở trong lòng, nhưng muốn làm được lại rất khó.
Hắn một lần một lần nuốt khí, luyện tập.
Buốt chậm chạp, ý thức theo ngụm khí nuốt vào kia, nín lại, rồi chậm rãi phun ra.
Hắn một lần lại một lần, đột nhiên, ngoài cửa tựa hồ truyền đến thanh âm gì đó.
Như tiếng bước chân.
Giống như có người giẫm trên cỏ sàn sạt vang, hắn lập tức phun ra ngụm khí vừa nuốt xuống kia, cầm lấy kiếm ở trên bàn.
Ở trong hiện thực, hắn không có kiếm thật để cầm, trong nhà có, nhưng gia gia không cho, chỉ có một thanh kiếm gỗ dùng để luyện tập, cùng một cây gậy gỗ dẹp chính hắn làm ra.
Mà ở đây, hắn có được kiếm thật, từ nhỏ đã dùng kiếm thật luyện tập, khi đi theo tam thúc hành tẩu giang hồ, tam thúc còn đo thân mà làm cho mình một thanh kiếm phù hợp với bản thân.
Hắn không biết có thứ gì, nhưng hắn lại nhìn chằm chằm khe hở của cánh cửa làm bằng cỏ tranh thô sơ.
Chậm rãi rút ra kiếm trong tay.
Hắn cảm thấy một cỗ âm khí tới gần, cũng không biết có phải là tác dụng tâm lý của mình hay không, hắn cảm thấy bốn phía đột nhiên biến âm lãnh, lỗ chân lông sau lưng không khỏi dựng đứng, thân thể lại có một loại cảm giác trở nên cứng, nhất là sau cổ.
Hắn cảm thấy có chút không đúng, cứ như vậy, toàn thân trở nên cứng, làm sao có thể đối địch đây, hắn sâu sắc minh bạch, lúc đối địch muốn tinh thần tập trung cao độ, nhưng thân thể lại muốn bày ra một loại trạng thái thả lỏng.
Bởi vì chỉ có trạng thái thả lỏng, mới có thể nhanh chóng phản ứng, mà trạng thái căng cứng, thì thân thể sẽ trở nên cứng.
Hắn lập tức hít sâu, liên tục hít sâu, hiệu quả lại không quá lớn.
Trước đó đi theo tam thúc, tam thúc hắn trảm quỷ sát mị, giống như không sợ hãi, mà hiện tại đến phiên một mình hắn, lại có một loại khủng hoảng lan tràn ở trong lòng.
Loại khủng hoảng kia tựa như cỏ dại, cắm rễ ở trong lòng.
Đúng lúc này, hắn nhìn thấy trong khe cửa làm bằng cỏ tranh, có một con mắt đang nhìn vào bên trong.
Đó là một con mặt có màu bạch kim với rất ít sắc đen, giống như không có mí mắt, chung quanh đều có thể nhìn thấy máu thịt.
Bị con mắt này nhìn chằm chằm xem xét, toàn bộ trái tim hắn tâm đều như nhấc lên.
Ở trong hiện thực hắn cảm thấy mình không sợ, nhưng chẳng biết tại sao ở đây, một chút xíu sợ hãi liền sẽ phóng đại vô số lần.
Nhìn thấy, con mắt kia, lại nhìn thấy miệng của đối phương.
Miệng của đối phương là màu đỏ, giống như vừa uống máu.
Sau đó Bùi Củ nhìn thấy cái miệng đó cười, lộ ra răng đen ố vàng dưới môi.
"Tiểu lang quân, ngươi ở đây làm gì nha, nô gia đến bồi ngươi có được hay không a."
Thanh âm của nàng rất khó nghe, thô khàn, nhưng hết lần này tới lần khác nói ra, loại lời chỉ thích hợp với nữ tử nũng nịu mới nên nói.
Hắn bị con mắt kia nhìn chằm chằm, thân thể càng ngày càng cứng, hắn không có khả năng trả lời, mặc dù cầm kiếm trong tay, cũng đã mất đi lực lượng đâm ra, chỉ là bản năng cứng ngắc nắm chặt mà thôi.
"Tiểu lang quân, tại sao ngươi không nói chuyện, ngươi không nói lời nào, vậy ta liền tiến vào a." Theo nàng dứt lời, một ngón tay xanh đen duỗi vào, khều dây buộc cửa đơn giản kia lên.
Sau đó, cửa cỏ tranh liền mở.
Ngoài cửa thế mà là một nữ tử mặc một thân áo cưới.
Trên mặt của nàng đã nát rữa, sắc mặt xanh đen khô quắt, dưới chân đi giày thêu màu đỏ tơ vàng, đứng ở cửa, chỉ có đôi mắt đặc biệt long lanh cùng cái miệng kia, giống như vừa hút máu.
Chỉ là mí mắt chung quanh mắt của nàng đã nát rữa, làm cho tròng mắt của nàng lồi cả ra, lộ ra vô cùng khủng bố.
Con mắt của nàng nhìn chằm chằm vào Bùi Củ, dưới đôi mắt kia, giống như tất cả con mồi đều không thể động đậy.
Lúc này, vô số suy nghĩ ở trong lòng Bùi Củ, trong đó có một ý niệm trong đầu có một câu, chính là một câu trong Sát Quỷ Kiếm Pháp.
"Dồn khí đan điền, ý niệm quy nhất hợp với khí, có thể tăng dũng lực, giải sợ hãi."
Hắn không khỏi hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, không còn đi nhìn hai mắt đối phương, tập trung ý chí của mình, cùng với ngụm khí đã nuốt vào tiếp tục nuốt xuống, mà sau khi ý thức của hắn, tập trung đến trong thân thể, cảm giác đối với ngoại giới liền nhanh chóng biến mất.
Mà nữ tử mặc áo cưới kia, thì từng bước một đến gần, đi đến phụ cận Bùi Củ, duỗi ra tay xanh đen kia, móng tay trên ngón tay còn mang theo mùi bùn đất cùng máu thịt.
Tay của nàng đưa đến trên mặt Bùi Củ, đặt trên mí mắt hắn, sau đó liền nghe nàng khẽ cười một tiếng, ngón tay xẹt qua trên mí mắt, giống như muốn móc ra tròng mắt hắn, mí mắt Bùi Củ run rẩy, giống như muốn mở ra, nhưng cuối cùng cũng không có.
Ngón tay của nàng lại xẹt qua gương mặt của hắn, thuận động mạch cổ, hướng xuống.
Chỉ là ngừng một chút ở chỗ động mạch cổ, lại phát ra một tiếng cười khẽ, nói: "Mùi vị thơm quá, mùi vị thơm ngọt trẻ tuổi."
Tay của nàng không có ngừng, thuận rơi xuống lồng ngực Bùi Củ, ngón tay kia giống như lưỡi dao chỉ trái tim của hắn.
Chỉ thấy nàng chậm rãi đâm ngón tay về phía trái tim Bùi Củ.
Hắn cảm thấy đau nhức, như có thứ sắc bén băng lãnh đâm vào thân thể mình, mà lúc này, một ngụm khí kia của hắn cũng rốt cục nuốt xuống đan điền phía dưới cùng, hắn cảm giác thân thể mình phảng phất thoáng cái lại tràn ngập lực lượng, loại sợ hãi trong lòng kia, giống như tuyết trắng dưới ánh mặt trời, nhanh chóng tan đi.
Thế là hắn mở to mắt, phun ra một ngụm khí từ trong đan điền, trực tiếp phun ở trên mặt đối phương, nữ tử mặc áo cưới hai mắt bị phun, lại giống như bị lửa thiêu, đúng là phát ra một tiếng quái khiếu.
Gần như đồng thời, kiếm trong tay Bùi Củ cũng đã đâm ra, một kiếm đâm tiến lên, bởi vì đối phương sau khi bị một ngụm khí của hắn phun đến con mắt lui về phía sau, kéo ra một chút khoảng cách.
Ý từ tâm lên, ôm niệm thủ nhất, hợp khí mà xuất một kiếm.
Trực tiếp đâm trúng lồng ngực đối phương, một kiếm liền đâm vào.
Như đâm trúng da mục nát.
Nữ tử mặc áo cưới này lập tức ngã xuống mặt đất, nhưng lại xoay người một cái, tứ chi chạm đất, giống như dã thú, chạy vào trong bóng tối.
Bùi Củ đuổi theo ra ngoài cửa, chỉ thấy thân hình của nàng nhanh chóng biến mất trên bờ ruộng, mà phương hướng chạy trốn chính là vùng núi mà tam thúc tiến vào kia.
Lúc này Bùi Củ mới thở phào nhẹ nhõm, thở hồng hộc, toàn thân đổ mồ hôi như nước chảy.
Ánh mắt nhìn một mảnh ruộng lúa bên ngoài, trong ruộng lúa có đom đóm bay múa, lại nhìn bầu trời, mây thật dày, căn bản cũng không có ngôi sao.
Hắn thậm chí không phân biệt được phương vị.
Nơi xa, truyền đến vài tiếng chim kêu quái dị, lại mơ hồ có thể nhìn thấy một ít lửa xanh bay trên sườn núi ở phía xa, là Quỷ Hỏa.
Lại nhìn về hướng thôn trấn trong trí nhớ, nơi đó mơ hồ có thể nhìn thấy một chút đèn đuốc.
Hắn cũng chỉ theo tam thúc tiến vào trấn nhỏ kia một lần, một chút cũng không quen thuộc, sau đó liền theo tam thúc ở lại nơi này.
Sau đó mỗi một lần tiến vào đều là trời tối, hắn cũng không dám tùy tiện đi loạn.
Lại một lần nữa trở lại trong nhà tranh.
Hắn ngồi ở trên giường, lấy lại bình tĩnh, nhớ tới chính mình vừa mới phun ra một ngụm khí kia thế mà giống như làm bị thương đối phương, không khỏi nghĩ đến một câu trong « Sát Quỷ Kiếm Pháp ».
Khí đan điền, là khí thuần dương, phun ra, có thể đả thương âm quỷ.
Nghĩ đến đây, hắn không khỏi cầm lấy « Sát Quỷ Kiếm Pháp » đến xem, một lần nữa xem một lần, đúng là lại có một chút lĩnh ngộ mới.
Ôn cố mà tri tân (Ôn lại cái cũ để hiểu ra cái mới).
Đột nhiên, trong tai hắn giống như nghe được tiếng sấm.
Hắn lại đi ra bên ngoài, nhưng căn bản cũng không thấy ánh chớp, thế nhưng trong tai hắn lại có tiếng sấm, giống như đến từ phía chân trời xa xôi, lại như đến từ nơi sâu xa, đến từ trong lòng.
Tiếng sấm này giống như tiếp tục một đoạn thời gian, hắn xếp bằng ở trong nhà tranh, nghe tiếng sấm kia, đúng là cảm thấy một tia sợ hãi vốn còn lưu lại đã bị tiếng sấm đánh tan không còn tăm hơi.
Hắn không khỏi ngồi ở đó, lại bắt đầu luyện hô hấp pháp.
Nuốt khí, vào đan điền, ý theo khí vào, ổn định, lại chậm rãi thở ra.
Một lần, hai lần, ba lần.
. . .
Khi hắn lại một lần nữa tỉnh lại, chỉ cảm thấy thần thanh khí sảng, hắn cảm thấy hôm nay mình nhất định có thể trảm quỷ chữa bệnh cho càng nhiều người.
Chỉ là khi đứng lên, hắn phát hiện chỗ trái tim ở ngực mình rất đau nhức, không khỏi nghĩ đến tình hình tối hôm qua ở trong đó, mình suýt nữa bị nữ quỷ mặc áo cưới đào trái tim.
Không khỏi cởi quần áo xem xét, cũng không nhìn thấy vết thương gì, nhưng chính là cảm giác nơi đó đau nhức.
Không khỏi nghĩ đến lời gia gia nói.
Không được chết ở bên trong.
Rời giường, nhìn thấy gia gia ở trước bàn bát tiên, hắn ngồi ở đó, tựa hồ đang niệm gì đó.
Hắn đến gần, nghe được kinh văn gia gia niệm, là « Lão Tử Thuyết Thường Thanh Tĩnh Kinh », gia gia không phải không biết niệm, mà là không đạt được chân tủy của kinh này.
Nhưng gia gia y nguyên vẫn niệm ở đây.
Hắn dạo qua một vòng, dâng hương cho sơn quân, sau đó liền đi nấu điểm tâm.
Rửa mặt.
Cuối cùng liền nghĩ, hôm nay sẽ có bao nhiêu người tới.
Nhưng mà thẳng đến ăn xong điểm tâm với gia gia cũng không có bất kỳ ai tới.
Không khỏi ngoài ý muốn hỏi gia gia, ngày hôm qua nhiều người, sao hôm nay không có bất kỳ ai.
Nhưng mà gia gia lại nói: "Đêm qua, có người hành lôi ở trong mộng của mọi người, nhất cử xua tan những tiếng khóc ngư quái kia."
Bùi Củ nghe xong sững sờ.
Hành lôi ở trong mơ? Chẳng trách mình ở thế giới trong miếu cũng nghe được tiếng sấm, nhưng không nhìn thấy ánh chớp, chẳng trách lúc ấy sau khi mình nghe được tiếng sấm, liền có một loại cảm giác tạp niệm tiêu tan.
"Còn có thể thi pháp như vậy sao?" Bùi Củ không khỏi hỏi.
"Một quần thể nhập mộng thuật, sau đó lại đến một đạo lôi chú, lôi chú thiên nhiên có tác dụng khắc chế đối với tà mị quỷ quái." Bùi Tứ Gia giống như không cảm thấy kinh ngạc.
Bùi Củ không khỏi nghĩ đến, khó trách truyền thừa của kiếm sĩ sẽ xuống dốc, hôm qua mình mệt chết, đều không chữa được mười người, một đêm của đối phương, một quần thể nhập mộng thuật, lại có thể chữa cho người một thành phố.
"Người này là ai a, gia gia ngươi biết không?" Bùi Củ tò mò hỏi.
"Hẳn là Lôi Như Thủy, một vị uỷ viên của Siêu Ủy Hội." Bùi Củ biết Siêu Ủy Hội mà gia gia nói tới, tên đầy đủ gọi là Siêu Phàm Nhân Viên Quản Lý Ủy Viên Hội, tên gọi tắt Siêu Ủy Hội.
Trong Siêu Ủy Hội có bảy uỷ viên, trong bảy uỷ viên lại có một vị là ủy viên trưởng, hoặc gọi là hội trưởng.
Mỗi một uỷ viên đều cực kỳ cường đại.
Bùi Tứ Gia cũng không nói mình có biết hay không.
Bùi Củ cũng không tiếp tục hỏi, chỉ là một lòng hướng tới.
Vào buổi sáng, hắn tiếp vào thông tri, buổi chiều có thể đi học.
Lúc chiều, hắn lại một lần nữa nhìn thấy Dạ U Nhược, nàng nhìn qua cũng không hề có sự khác biệt, chỉ là mỗi lần lúc ra cửa đều không nhìn thấy nàng, khi tới trường học lại không sai biệt lắm.
Thế nhưng ánh mắt những người khác nhìn Dạ U Nhược lại không giống, ngày đó trong phòng học tiếng thét lên kia của nàng, để mọi người ấn tượng quá sâu sắc.
Cho dù là Bùi Củ cũng không nhịn được ở lúc nghỉ giữa khóa hỏi: "Tiếng thét lên của ngươi là năng lực gì?"
Dạ U Nhược nhìn một chút Bùi Củ, tựa hồ đang suy nghĩ có nên nói cho Bùi Củ hay không, nhưng dưới ánh mắt sáng rực của Bùi Củ, nàng vẫn là mở miệng: "Đó là Nữ Yêu Tiêm Hào (nữ yêu gào thét)."
"Có tác dụng gì?" Bùi Củ truy vấn.
Dạ U Nhược mím môi một chút, nói: "Ngươi có biết hay không, không thể hỏi tác dụng hiệu quả năng lực của người khác, vốn là tên đều không nên nói cho ngươi."
Bùi Củ có thể lý giải ý tứ của nàng, bị người ta biết năng lực, liền dễ dàng bị nhằm vào, sau khi tất cả năng lực của ngươi đều bị người khác biết, vậy thì dễ dàng bị người mai phục khắc chế.
Nhưng hắn vẫn mạnh miệng nói: "Đây có việc gì, ta cũng sẽ không nói ra, ta cũng sẽ không hại ngươi."
"Hôm nay ngươi nói như vậy, tương lai cũng không nhất định." Dạ U Nhược thuận miệng nói, nàng có chút hối hận chính mình nói ra cái tên kia.
"Tốt tốt tốt, ta thề là được rồi, ta vĩnh viễn sẽ không hại ngươi, hơn nữa ta cũng nói cho ngươi ta đang học tập chính là « Sát Quỷ Kiếm Pháp »."
"Thứ của kiếm sĩ các ngươi, đơn nhất vô cùng, tất cả trên thân kiếm, nói hay không đều giống nhau." Dạ U Nhược nói.
Bùi Củ nguyên bản không phục, nhưng sau khi biết đêm qua có người thi lôi chú ở trong mộng chữa cho người một thành phố, hắn cảm thấy thủ đoạn của kiếm sĩ xác thực đơn nhất, cho nên lời phản bác đến miệng lại nuốt trở vào.
Bình luận truyện