Ngã Tại Quỷ Dị Đô Thị Đương Kiếm Hào

Chương 26 : Thét lên

Người đăng: immortal

Ngày đăng: 16:43 21-04-2025

Tiếng mưa rơi là loại âm thanh nào? Rất nhiều người có thể nói ra, nhưng lại đều có khác biệt, có rơi xuống mái ngói, có rơi xuống lá cây, có rơi xuống mặt đất, có rơi vào trong nước. Mỗi nơi rơi xuống lại phát ra âm thanh khác nhau. Có người nói, mưa rơi nhân gian, chính là một bản giao hưởng. Mà lúc này trong bản giao hưởng tiếng mưa rơi này, lại có một âm thanh quái dị đang cao giọng ngâm xướng. Loại ngâm xướng này, giống như loại kèn lệnh nào đó, như đang triệu hoán. Nhưng muốn phân biệt ra được phương vị giọng hát này, lại rất khó, một hồi cảm thấy ở nơi rất xa, giống như ở trong biển, một hồi lại cảm thấy liền ở phụ cận, lại giống như trong một đầu ngõ nhỏ nào đó, thậm chí cảm thấy giống như trong một đầu cống thoát nước nào đó. Trên mặt Bùi Tứ Gia cũng không có bao nhiêu khẩn trương kinh hoảng, bởi vì hắn không cho rằng vị nghiên cứu viên cấp một đi ra từ Cấm Bí Học Xã này, khi đến chỗ mình điều tra chi tiết người trong Tịnh Linh Cục, sẽ nghĩ không ra khả năng xuất hiện kết quả xấu nhất. Bùi Tứ Gia biết, nếu Hàn Dĩ Đồng tới chỗ mình là bước đầu tiên, như vậy hôm nay liền có một phen ác chiến, nếu tới chỗ mình là một bước chứng thực cuối cùng, như vậy một màn hôm nay rất khả năng chính là một cái bẫy đánh cỏ động rắn, dẫn xà xuất động. Mấu chốt là, có đôi khi bày cục, chuẩn bị kỹ càng một bàn cơm, lại có hai bàn người đến, vậy phải làm sao. Bọn họ thân ở trung tâm nhất, mưa rào xối xả, trong mưa chậm rãi xuất hiện tiếng kêu ngư quái liên tiếp, kêu gọi lẫn nhau với ngâm xướng cao vút lúc trước kia, cuối cùng nối thành một mảnh. Để lộ thần bí mang tính hóa yêu vốn chậm chạp, bởi vì nhục thân dị biến cũng không phải có thể thành trong sớm chiều, mà hiện tại tiếng ngư quái trong mưa này, liên tiếp, số lượng tuyệt đối không ít. Mưa rơi ở Thần Đồ Nhị Trung cũng không lớn, chỉ là tí tách tí tách, mưa bụi lất phất. Trời mưa đối với Hải Thị đến nói quá bình thường, nhưng không lâu sau đó, trong mưa truyền đến tiếng quái khiếu quỷ dị. Điều này khiến cả phòng học đột nhiên yên tĩnh lại. Các thiếu niên thiếu nữ lớn lên trong La Sát Hải Thị, nhà nào mà không có một chút cố sự quỷ quái tổ truyền a, thậm chí có thể nói, mỗi gia đình đều biết một ít phương thức trừ tà, khu quỷ, gọi hồn, mặc dù đều là một ít thô thiển, nhưng đây cũng giống như bản năng sống ở Hải Thị. Hơn nữa ở trong trường học, sẽ có loại phó khóa, dạy một ít cách liên quan tới trừ tà, khu quỷ, gọi hồn. Bởi vì ba loại này là người bình thường cần nhất, trừ tà là vì phòng bị, mà khu quỷ là vì trục xuất quỷ có thể muốn tới gần hoặc là mới tiến vào trong nhà, gọi hồn thì càng phổ biến, người chấn kinh liền dễ lạc hồn, loại này chỉ cần không phải bị thứ gì nhiếp vây khốn, chỉ cần biết phương pháp, người bình thường liền có thể gọi trở về. Mà thứ càng tinh thâm hơn, trong trường học căn bản là sẽ không dạy, bởi vì điều này sẽ tiêu hao tinh khí thần của con người, hoặc là nói không có tu vi trong người, liền sẽ tổn thương nguyên khí bản thân, trong bất tri bất giác, sẽ tinh thần thiếu thốn, ngược lại sẽ bị quỷ quái xâm nhập. Lúc này, tiếng quái khiếu xuất hiện, đầu tiên là làm cho cả phòng học đều yên tĩnh lại, tiếp đó, trong phòng học đột nhiên có người xao động, thân thể của một số học sinh đột nhiên lay động kịch liệt. Chỉ thấy người kia thân thể run rẩy, cũng không ngồi yên được nữa, toàn thân run rẩy trượt xuống mặt bàn. "Mọi người bịt lỗ tai." Lão sư nhanh chóng nói, hiển nhiên lão sư cũng biết một vài thứ. Tất cả mọi người bối rối bịt lỗ tai, mà lão sư cũng chạy tới giúp một người toàn thân run rẩy bịt lỗ tai. Những người khác thì thân còn lo chưa xong, căn bản cũng không có biện pháp đi giúp mấy người khác ngã trên mặt đất bịt lỗ tai, những người khác, trên mặt cũng bắt đầu lộ ra vẻ thống khổ. Trong phòng học chỉ có Dạ U Nhược cùng Bùi Củ không có khó chịu rõ ràng. "Bùi Củ, ngươi đến giúp đỡ Hà Tuấn bịt lỗ tai, Dạ U Nhược, ngươi đi giúp Hạ Phong bịt lỗ tai." Lão sư rất nhanh liền phát hiện hai người không có việc gì trong lớp học. Bùi Củ chỉ có một chút cảm giác như kim đâm huyệt thái dương, nhưng cảm giác vấn đề không lớn, chỉ là hắn vừa đứng dậy, Dạ U Nhược bên cạnh lại chần chờ, nàng tựa hồ không muộn đụng vào người khác, tiếp đó đột nhiên mở miệng, trong miệng đúng là cũng phát ra một âm thanh lanh lảnh. Âm thanh này cũng không chói tai, lại rất mỏng, giống như lưỡi đao sắc bén, chặt đứt quái thanh truyền đến từ trong mưa kia. Sau đó cả phòng học đều an tĩnh lại, hoặc là nói thính giác của mọi người yên tĩnh trở lại, giống như bị tiếng thét mỏng sắc kia đâm xuyên màng ngăn, đâm xuyên suy nghĩ khác, không còn suy nghĩ gì nữa, chỉ có trống rỗng. Bùi Củ cũng là như thế, hắn chỉ cảm thấy trong tiếng thét chói tai này, suy nghĩ của mình trống rỗng, thậm chí hắn cảm thấy, nếu như mình đang xuất kiếm mà nói chỉ sợ đều muốn dừng tay. Cho nên hắn mang theo một tia mờ mịt nhìn Dạ U Nhược, trong tai vang vọng tiếng chói tai, nhưng lại rất nhanh như TV không có âm thanh đột nhiên tín hiệu tốt lên, âm thanh bỗng nhiên khôi phục. Bùi Củ sau khi phát hiện mọi người không cần bịt lỗ tai, hắn nhìn Dạ U Nhược một chút, sau đó trực tiếp ra phòng học, đi tới hành lang bên ngoài, hắn muốn nhìn một chút tiếng quái khiếu kia chủ yếu tập trung ở nơi nào. Chỉ là nhìn từ trên lầu xuống, một mảnh mưa bụi mông lung, La Sát Hải Thị là nơi sương mù nhiều nhất, lại bị người xưng là một trong những đại vụ đô (đại đô thị sương mù) của thế giới. Hắn căn bản nhìn không thấu mưa bụi, chỉ mơ hồ cảm giác hướng kia giống như phương hướng nhà mình. Lúc này, lão sư để các học sinh tranh thủ thời gian đóng kỹ cửa sổ, mà khi cánh cửa sắp đóng lại, Dạ U Nhược cũng đi ra, nàng cũng nhìn xem hướng kia. "Có phải hướng nhà chúng ta hay không?" Bùi Củ bật thốt lên hỏi. "Đúng vậy, âm thanh chủ yếu tập trung ở nơi đó." Bùi Củ không nắm chắc được, thế nhưng Dạ U Nhược lại rất khẳng định. "Ngươi muốn trở về?" Dạ U Nhược hỏi. "Không, động tĩnh lớn như vậy, ta đi thì có ích lợi gì, Hải Thị nhiều người lợi hại như vậy, không tới phiên ta làm gì." Dạ U Nhược không khỏi quan sát Bùi Củ một chút, cảm nhận ban đầu của nàng đối với Bùi Củ là một thiếu niên dũng cảm, nhiệt huyết, đêm hôm đó lần đầu tiên gặp, còn bị hắn mắng, nàng cảm thấy tính tình Bùi Củ còn có chút nóng nảy, hẳn là dễ dàng xúc động. Cho nên nàng mới có thể hỏi hắn có phải muốn đi hay không, nhưng hắn nói một phen như vậy, không khỏi để cho nàng nhìn nhiều hắn một chút, hiểu được trong nội tâm của hắn kỳ thật là có một mặt rất trầm tĩnh lý trí. "Không có việc gì, Ngô di ta đang ở sát vách nhà ngươi." Dạ U Nhược an ủi. Ánh mắt Bùi Củ lại phá lệ thanh minh, thậm chí mang theo vài phần sắc bén nói. "Kiếm đường Bùi gia ta, cũng không phải lần đầu tiên bị vây công, nhưng những thứ kia đều chết rồi, mà kiếm đường nhà ta vẫn còn ở đó."Bùi Củ nói. Dạ U Nhược nhìn hắn một chút, không nói gì. Mà dưới mái hiên kiếm đường Bùi thị, trong tay Bùi Tứ Gia đã nhiều hơn một thanh kiếm, kiếm này không phải thanh Sát Quỷ Kiếm trong phòng nhỏ kia, mà là thanh kiếm dùng nửa đời người, trước kia hành tẩu giang hồ, tranh đấu với người khác, chủ yếu dùng chính là thanh kiếm này, tên là Hình Thủ. Mà lúc này, hắn nhìn thấy, trong mưa to như trút nước, bên ngoài sân xuất hiện bóng người, nhìn kỹ, nhưng lại không giống như người, giống như động vật lưỡng cư. Mà loại quái khiếu kia cũng tập trung lại. "Ầm!" Cửa sân bị xông phá, một thứ dữ tợn khủng bố xông vào, tứ chi của đối phương nằm úp sấp trên mặt đất, một thân vảy cá, miệng rộng mở lớn trong mưa, lộ ra hai hàng răng nanh phía dưới, phát ra quái thanh uy hiếp.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang