Âm Ảnh Vật Ngữ
Chương 13 : Ba loại năng lực
Người đăng: immortal
Ngày đăng: 22:03 15-04-2025
Bùi Tứ Gia cúp điện thoại, lại ngồi ở chỗ đó thật lâu không nói lời nào, trầm mặc, giống như bị một câu của đối phương đưa vào trong ký ức đã qua.
Người đến tuổi già liền dễ dàng nhớ lại quá khứ, nhất là thời gian huy hoàng trong quá khứ.
Bùi Củ đối với gia gia từng làm chuyện gì, biết cũng không nhiều, chỉ biết là mỗi cuối năm đều sẽ có người tới cửa chúc tết, bộ dáng đối với gia gia rất tôn kính, bởi vậy có thể thấy được chút ít.
Nhưng quá khứ càng là huy hoàng, sau khi tuổi già, càng có thể cảm nhận rõ chênh lệch.
Câu nói cuối cùng kia, đối phương nói muốn nhìn thấy Trảm Thần Kiếm tái hiện giang hồ, nói cách khác Trảm Thần Kiếm đã thật lâu không xuất hiện trên giang hồ.
"Gia gia, Trảm Thần Kiếm là gì vậy?" Bùi Củ hỏi.
Trước kia Bùi Tứ Gia chưa từng nói, tựa hồ cố ý không đi nhắc những chuyện này.
Bùi Tứ Gia trầm mặc một hồi, mới chậm rãi mở miệng nói: "Lúc đầu, ta không có ý định nói với ngươi những chuyện này, chỉ muốn, nếu ngươi làm một người bình thường cũng rất tốt, nhưng ngươi lại từ nhỏ đã biểu hiện ra thiên phú kiếm thuật cực tốt, động tác kiếm thuật vừa dạy là biết, chưa từng dạy ngươi dùng kiếm đánh người như thế nào, thế nhưng chính ngươi lại có thể vận dụng kiếm chiêu một cách linh hoạt."
"Thứ sáu tuần trước ngươi lại ở trong nghi trận thông linh, biểu hiện ra có thiên phú thông linh, là người có phẩm chất tu hành tốt, nếu ngươi biểu hiện không tốt trong nghi trận thông linh, cũng chỉ có thể làm một kiếm khách đơn thuần, trên xã hội hiện nay trở thành một người biểu diễn kiếm thuật."
"Thế nhưng là, ngươi hết lần này tới lần khác lại có thiên phú." Lúc này Bùi Tứ Gia quay đầu lại nhìn Bùi Củ.
Bùi Củ cảm thấy giờ khắc này, ánh mắt của gia gia không giống như ánh mắt của chính hắn, là bá đạo cùng sắc bén như vậy, nhưng rất nhanh, gia gia lại nhắm mắt lại.
"Một người, lúc còn trẻ phong quang như thế nào, nếu như già, không có truyền nhân, không có hậu nhân, vậy khi hắn già đi cũng coi như là chết rồi, chỉ là một khối mộ bia còn sống mà thôi, khi có người cần liền đến bái một cái, khi không cần, nhớ cũng chẳng buồn nhớ."
Bùi Củ không biết nói gì cho phải, hắn có thể cảm nhận được trong lòng gia gia có một cỗ cảm xúc dị dạng đang cuộn trào.
"Trảm Quỷ Kiếm Đường là một nơi chẳng lành, cha của ngươi kế thừa kiếm đường, cuối cùng quỷ mị quấn thân, chết một cách khó hiểu, một người trảm quỷ, thế mà lại chết bởi quỷ mị quấn thân, ngươi nói đây có phải là chẳng lành hay không?" Bùi Tứ Gia ngưng trọng hỏi.
Bùi Củ không phải là chưa từng hỏi cha mình đi nơi nào, khi còn bé chỉ cho là đi nơi xa, trưởng thành liền biết là chết, nhưng cụ thể chết thế nào lại không rõ ràng, từ đôi câu vài lời của người khác có thể đoán được một chút, nhưng mà từ chính miệng gia gia nói ra đương nhiên là không giống.
Bùi Củ không có cách nào trả lời.
"Muốn biết Trảm Thần Kiếm, chỉ có người kế thừa kiếm đường mới có thể, mà các đời người kế thừa kiếm đường, kết cục đều không phải rất tốt, ngươi còn muốn biết Trảm Thần Kiếm không?" Bùi Tứ Gia giao quyền lựa chọn cho Bùi Củ.
Ngay từ đầu hắn đã mâu thuẫn, đã sợ Bùi Củ bởi vì Trảm Quỷ Kiếm Đường mà xuất hiện chẳng lành gì, lại không cam tâm để Bùi Thị Trảm Quỷ Kiếm Đường bị đứt đoạn truyền thừa trên tay hắn.
Cho nên hắn dạy kiếm thuật, nhưng lại lưu lại một nửa, quyển « Bùi Thị Trảm Quỷ Ký Yếu » kia cũng cho Bùi Củ nhìn.
Mà Bùi Củ sau khi nghe đến đó, lại là một điểm chần chờ đều không có, lập tức nói ra: "Gia gia, ta là người Bùi gia, từ nhỏ lớn lên ở kiếm đường, ta sao có thể không kế thừa đây? Ta muốn làm người truyền thừa của gia gia, ta muốn cho Trảm Thần Kiếm tái hiện giang hồ, trọng chấn Bùi Thị Trảm Quỷ Kiếm Đường."
Bùi Tứ Gia cười, hắn từ mỉm cười, biến thành cười ha ha, cười cười, liền lại trở thành gượng cười.
Bùi Củ trầm mặc nhìn xem, bởi vì hắn không có từ trong tiếng cười của gia gia cảm nhận được một tia vui vẻ.
Hắn không biết, năm đó gia gia cũng từng hỏi một người, người kia chính là cha của hắn, mà cha của hắn cũng nói như vậy.
Đồng thời cha của hắn cũng thiên phú phi phàm, tuổi còn trẻ liền xông ra tên tuổi không nhỏ, quen biết với rất nhiều người, mặc dù hắn chết sớm, những người hắn nhận biết năm đó kia, hiện tại mỗi người đều là nhân vật trẻ trung cường tráng hùng cứ một phương, khi nói lên hắn đều vẫn cảm thán đáng tiếc.
"Tốt, đã quyết định, vậy gia gia liền nói hết kiếm truyền của Bùi thị chúng ta cho ngươi, cho dù là chẳng lành, vậy coi như là mệnh của tổ tôn ba người chúng ta đi." Khí tức cả người Bùi Tứ Gia từ từ dịu lại, giống như đã làm ra quyết định.
"Cái gọi là Trảm Thần Kiếm, bất quá là nhã xưng truyền thừa kiếm sĩ của kiếm đường chúng ta mà thôi."
"Thế gian chúng ta có linh, linh không phân thiện ác, tựa như dã thú ăn người ăn cỏ, cũng không phân thiện ác, chỉ là bản năng của bọn chúng, cho nên khi linh tiếp xúc với con người, ký sinh trên cơ thể người để chiếm đoạt thân xác, đều là bản năng của bọn chúng, bọn chúng có đủ loại năng lực, mà chúng ta muốn thu hoạch được các loại năng lực, liền cần hướng bọn chúng học tập."
"Quá trình học tập liền gọi thông linh, muốn thông linh lại cần dựa vào nghi thức, bản tính của mỗi một linh không giống nhau, cho nên nghi thức thông linh cũng liền không giống. Mà trong kiếm đường chúng ta có một nghi trận giam cầm, đây chính là truyền thừa của kiếm đường chúng ta."
"Ở trong nghi trận thông linh, có thể học được bản sự, nhưng có thể học được mấy phần, lại muốn nhìn người, tựa như bái sư, cùng một sư phụ dạy, dạy ra đồ đệ cũng có cao thấp."
"Mà trong kiếm trận 【 Dạ Túc Sơn Quân Miếu 】 của chúng ta, liền có thể học được kiếm thuật nội khí, có thể chém quỷ mị, còn có một đạo tâm pháp, tên là Vô Cụ Chi Niệm, học được cũng không dễ bị quỷ thần xâm nhập, còn một đạo thần pháp, tên là Hổ Uy, lại tên Thần Uy, là muốn học từ chỗ sơn quân, nếu có thể học được ba pháp này, mới xem như chân chính hoàn thành truyền thừa."
"Nhưng chỉ có tổ tiên Bùi gia người sáng lập kiếm đường đời đầu tiên từng học được, năm đó ta cũng coi như miễn cưỡng nhập môn, chỉ là sau đó lại mất đi, bởi vì Thần Uy lăng lệ, hợp với kiếm, quỷ mị bình thường căn bản là không thể chịu đựng được một kiếm, cho nên kiếm pháp này liền đạt được một danh hào Trảm Thần Kiếm." Bùi Tứ Gia có chút cảm thán nói.
"Cho nên, truyền thừa chỗ chúng ta, lại được xưng là truyền thừa kiếm sĩ, lại gọi kiếm truyền, nếu nguyện ý chiêu thu đệ tử từ bên ngoài, phía Quản Ủy Hội liền sẽ có tiền lương cùng phụ cấp, còn có thể thu học phí của đệ tử."
"Chỉ là Bùi gia chúng ta có tổ huấn, truyền thừa của kiếm đường truyền bên trong không truyền bên ngoài, truyền nam không truyền nữ." Bùi Tứ Gia thở ra một hơi thật sâu nói.
Bùi Củ nghe được cảm xúc chập trùng, nguyên bản hắn vẫn đứng ở cửa lớn thần bí bồi hồi quan sát, mà hiện tại thì thấy rõ ràng một vài thứ trong sương mù thần bí.
"Gia gia, kiếm của ta, muốn thế nào mới có thể làm được chém quỷ mị?"
"Chỉ có học được kiếm thuật nội khí, được truyền thừa căn bản của kiếm thuật, cũng cố gắng tu luyện, mới có thể kiếm chém quỷ mị, đương nhiên, hiện tại ngươi đã thu được truyền thừa Vô Cụ Chi Niệm, thứ này ngươi cũng phải cảm thụ nhiều hơn, khiến cho trở thành bản năng, có thể bảo hộ bản thân không bị quỷ thần xâm nhập."
"Thế nhưng thứ này luyện tập không dễ a." Trước đó Bùi Củ ở kiếm xã, đó cũng là bị động cảm nhận được, mà muốn chủ động điều động loại cảm xúc này, lại có chút không nghĩ ra.
"Đây là muốn thể ngộ, hôm nay quá muộn, sau này sẽ dạy ngươi đi, ngươi đi tắm trước, ngày mai còn muốn đi học." Bùi Tứ Gia nói.
Hôm nay Bùi Củ đã nghe quá nhiều thứ, lại kinh lịch nhiều như vậy, cảm xúc thay đổi rất nhanh, vô luận là nhục thể hay là trên tinh thần đều mệt mỏi, cho nên nghe lời đi tắm rửa, sau đó lên giường liền ngủ mất.
Mà sau khi hắn ngủ, trong kiếm đường tắt đèn, bóng tối lặng lẽ ập đến.
Thế nhưng là đột nhiên, trong kiếm đường lại nổi lên một cơn gió, thổi lên miếng vải đen trên bàn bát tiên đằng sau kia, gió vô hình giống như tay vô hình, muốn nhấc lên miếng vải đen kia.
Trong mơ hồ, trong bóng tối giống như có tiếng cười âm hiểm khúc khích vang lên.
Ánh mắt vốn có chút ám trầm của Bùi Tứ Gia lập tức sáng lên, trong bóng đêm giống như đều có thể trông thấy, hắn nhìn miếu thờ được che phủ trên bàn bát tiên kia, từng bước một đi tới.
Bình luận truyện