[Dịch] Sở Hán Tranh Bá (Sở Hán Tranh Đỉnh)

Chương 51 : Dòng tộc họ Hạng

Người đăng: 

.
Hoàn Sở, Quý Bố lại lần lượt tiến lên trước hành lễ, nhìn thấy trên vai trái của Hạng Trang, băng một mảnh vải màu trắng đã bị thấm máu , Quý Bố không khỏi lo lắng, hỏi đến: - Thượng Tướng Quân, người bị thương rồi ư? - Hây dà, không đáng ngại. Hạng Trang thản nhiên nói: - Bị chút vết thương ngoài da thôi. Chung Ly Muội, Ngu Tử Kỳ cũng lần lượt tiến lên trước cùng với Úy Liễu hành lễ, lại cùng hàn huyên với từng người Hoàn Sở và Quý Bố, Úy Liễu tinh thông y thuật, liền lập tức ân cần mà hỏi Hạng Trang rằng : - Thượng Tứơng Quân, có cần lão già này xem qua không? - Thật không có gì đáng ngại cả đâu. Hạng Trang nhẹ nhàng nhún nhún vai trái, thản nhiên nói: - Ăn cơm hay mặc y phục gì, cũng đều không thành vấn đề, nhưng trong thời gian ngắn, cũng khỏi có nghĩ đến việc giương cung hay cầm đao nữa. - Hây dà, lão đây đang định nói với người đấy! Úy Liễu nói: - Thượng Tướng Quân, mặc dù người võ nghệ cao cường, tinh nhuệ đến không đỡ nổi, thế nhưng người vẫn là chủ tướng của năm đội quân. Sự an nguy của một người mà liên quan đến sự sống còn của hơn mấy ngàn tướng sĩ quân Sở. Cho nên, sau này người không được xông pha trận mạc, đi đầu dẫn binh nữa. Những việc như vậy, Kinh Thiên và Cao Sơ bọn họ, hoàn toàn có thể đảm nhiệm được mà. - Quân sư, sao người lại quên mất lão Hoàn ta thế hả? Hoàn Sở bên cạnh mất hứng nói: - Tiểu tử Kinh Thiên này võ nghệ là không tồi, coi như là có được chân truyền từ phía Tiên Vương và Thượng Tướng Quân, luận bàn về võ nghệ thì có thể xem là như vậy. Nhưng nói cho cùng y vẫn còn non lắm, nếu thật sự muốn liều mạng, thì ta thấy y chưa phải là đối thủ của ta đâu. Đi theo sau Hạng Trang là Kinh Thiên đương nhiên trong lòng không phục, nhưng lại nào dám phản bác? Cao Sơ lại tìm thấy Tần Ngư giữa hơn trăm cô nữ binh, lập tức nhìn qua một cách đầy ngụ ý, không ngờ Tần Ngư lại đáp trả hắn bằng một cái liếc mắt. Căn bản là không đém xỉa gì đến hắn. Cao Sơ lại vẫn giữ nguyên bộ mặt, cười hì hì mà chạy đến trước mặt Tần Ngư, hạ giọng nói: - Tối nay ở chỗ cũ, còn dạy ta biết chữ, ta lại dạy cô hàng loạt tiễn pháp. Đôi mắt đẹp của Tần Ngư lập tức sáng lên, thấp giọng nói: - Nói phải giữ lời, không được chơi xấu. - Huynh có bao giờ chơi xấu đâu nào? Nếu có chơi xấu thật, thì sẽ để muội…” Cao Sơ nói đến đây cố ý dừng lại, cười một cách đê tiện và nói: - Tiểu ngư nhi, muội hiểu mà. Tần Ngư lại trợn mắt liếc Cao Sơ một cái, xong giơ tay làm hình cây kéo cắt chộp một cái, Cao Sơ lập tức mặt mày tái mét, kẹp chặt mông đít mà chán nản bỏ đi. Trong ngọn núi trùng điệp ở phía bắc huyện An Phong, hơn hai ngàn tàn quân Sở đang đi dọc theo con sông ven thung lũng, tập tễnh tiến về phía trước. Bắt đầu từ hôm qua, trong núi đột nhiên trời mưa liên miên, đường đi ven sông thung lũng vốn đã khó đi, giờ lại càng lầy lội và khó đi hơn. Hạng Hãn lắc lắc đầu, đang buồn bã ủ dột mà đi về phía trước. Hạng Hãn chừng ba mươi tuổi, lớn tuổi hơn cả Hạng Võ, diện mạo cũng xem như anh tuấn uy vũ. Nhưng nói thật ra, Hạng Hãn bất kể là về võ nghệ, hay là về năng lực cầm binh, cũng chỉ có thể xem là dưới hàng trung đẳng. Hắn có thể trở thành tướng quân của Tây Sở, cũng do dựa vào cái họ của hắn, vì hắn họ Hạng, là con cháu của dòng tộc họ Hạng. Cho nên được Tây Sở bá vương là Hạng Võ đặc biệt trọng dụng. Nếu không thì, hắn căn bản là khó mà có được địa vị ngày hôm nay. Nhìn thấy trời nhá nhem tối, mà con đường ven sông thung lũng ở phía trước, quả thật là lầy lội khó đi. Hạng Hãn bèn dự định tìm một nơi nào đó, cao hơn một tí để cắm trại nghỉ ngơi, đang muốn hạ lệnh, thì thân binh đột nhiên dẫn theo Tiêu Khai trở về. - Tiêu Khai!? Hạng Hãn tức thì vui mừng quá đỗi, vội la lên: - Tìm được Hạng Trang chưa? - Tìm được rồi, đã tìm được rồi ạ! Tiêu Khai thở hổn hển đáp: - Tướng quân, tìm được Thượng Tướng Quân rồi! - Thượng Tướng Quân? Hạng Trang nghe vậy không khỏi ngẩn người ra, chợt lại nhíu mày hỏi tới: - Ai là Thượng Tướng Quân? - Âý, tướng quân, là như vậy. Tiêu Khai vội vàng giải thích nói: - Trước khi Đại vương tử trận, đã ủy nhiệm cho tam tướng quân làm Thượng Tướng Quân của nước Sở, cả đại quân nước Sở cũng đều giao cho tam tướng quân thống lĩnh ạ. - Hạng Trang trở thành Thượng Tướng Quân rồi? Hạng Hãn châu mày nói: - Hiện giờ hắn có bao nhiêu quân đội? - Điều này thì tiểu nhân chưa có hỏi, tuy nhiên Thượng Tướng Quân hiện giờ, thể nào cũng phải có hơn mấy chục ngàn binh mã rồi. - Hạng Trang cũng chỉ còn lại có hơn chục ngàn binh mã thôi sao? Hạng Hãn nhíu mày, vừa thở dài vừa nói: - Xem ra, nước Sở thật sự đã thất thế rồi Tiêu Khai không trả lời gì, một lúc lâu sau mới nói: - Tướng quân, chúng ta vẫn là mau chóng hội hợp với Thượng Tướng Quân đi ạ. - Cũng tốt. Hạng Hãn gật gật đầu, quay đầu quát lớn: - Truyền lệnh toàn quân, tất cả mọi người lấy lại tinh thần, gấp rút lên đường trong đêm nay, lại nói với họ rằng, Hạng Trang đã phái thám báo tiếp ứng phía trước, những ngày tháng cực khổ của chúng ta đã kết thúc rồi, chúng ta sẽ sớm có thịt ăn, có rượu uống, còn có cả cơm trắng thơm phức mà ăn nữa. - Vâng! Hai gã thân binh rầm rộ dạ vâng, chia nhau ra đi. Đêm khuya tĩnh lặng, trong ngôi nhà gỗ của Hạng Trang lại là ánh lửa sáng choang. Úy Liễu vẫn là không yên tâm, vừa rồi đích thân đắp thảo dược, lại dùng băng vải băng bó lại cho Hạng Trang. Hạng Trang vừa nãy đã tắm nước nóng, xong còn ăn cả cơm nước rượu thịt nóng hổi, tinh thần và khí sắc đã hồi phục lại rất nhiều, không giống lúc mới về, tinh thần mệt mỏi, sắc mặt nhợt nhạt. Úy Liễu rửa tay trong chậu gỗ, có chút vui mừng mà nói: - Thượng Tướng Quân, một kiếm này đâm vào cũng thật là nguy hiểm, nếu như đâm lên trên một chút, chỉ sợ sẽ cắt đứt gân mạch, nếu thế thì, cả cánh tay trái của Thượng Tướng Quân người đã bị phế rồi, nếu như đâm chệch xuống một chút, vậy thì càng hiểm ác hơn. Hạng nhiên cười cười, không nói thêm gì, nếu không phải có đủ hiểu biết về cấu tạo cơ thể người, hắn nào dám để tên tiểu tướng quân nước Hán ấy, đâm một kiếm trên vai của mình? Tuy nhiên, nhát kiếm này thật không oan uổng, tên tiểu giáo quân Hán kia tuy rằng đâm Hạng Trang một nhát, nhưng lại phải trả giá bằng chính sinh mạng của hắn, rốt cục thì cũng vẫn không giết được Lưu Bang. Úy Liễu cũng hơi tiếc nuối mà nói: - Thượng Tướng Quân dẫn theo ba nghìn tàn binh, hòan thành việc tập kích tầy trời, một lần hành động đã đạp đổ đại doanh của Lưu Bang, thật có thể nói là một hành động kinh thiên động địa, quỷ khóc thần sầu. Chỉ tiếc là chưa thật sự thành công, nếu như giết được Lưu Bang, thì đại cục thiên hạ này lập tức sẽ xảy ra biến cố to lớn, ngày Đại Sở phục hưng cũng sẽ có hy vọng rồi. - Đúng vậy, chưa giết được Lưu Bang, quả thật đáng tiếc. Hạng Trang nói: - Nhưng mà, ngày Đại Sở phục hưng thì vẫn sẽ có hi vọng! - Tài cầm binh tác chiến của Thượng Tướng Quân, cả thiên hạ này đều biết đến, nhưng mà… Úy Liễu nói rồi dừng lại, xong cũng không ngừng ngại nói tiếp: - Nhưng mà bây giờ, quân ta dù gì cũng chỉ còn lại ba nghìn sáu trăm người hơn, chỉ dựa vào số binh lực yếu ớt này, mà muốn tập kích từ xa , chiến đấu lâu dài, mà lại khiến các đường chư hầu điều quân trở về trợ giúp, thì thật sự là lực bất tồng tâm ạ. Hạng Trang gật gật đầu, đột nhiên lại nói: - Đúng rồi, quân sư không nói thì ta suýt nữa là quên, không quá vài hôm nữa, có lẽ sẽ còn một nhánh quân hơn hai ngàn người của tàn quân Sở, họ sẽ chạy đến đây hội hợp. Cứ như vậy, quân ta lại có hơn năm ngàn người rồi, tuy rằng binh lực vẫn còn ít ỏi yếu thế, nhưng ít ra cũng đủ binh lực cho một trận chiến rồi. - Còn một nhánh tàn quân Sở ư? Úy Liễu nói: - Quân từ Giang Đông đến à? - Đúng, là từ Giang Đông đại bại đến đây. Hạng Trang nói: - Chủ soái dẫn quân là người thuộc dòng tộc họ Hạng, Hạng Hãn! Úy Liễu gật gật đầu, thoặt nhiên lại nói: - Theo lão được biết, trong đám con cháu của dòng tộc họ Hạng các người, cũng có vài người thật sự có năng lực xuất sắc. Ví dụ như là Hạng Tha, có tài làm tể tướng, năng lực trị quốc dường như không thua kém gì tên Tiêu Hà của tể tướng nước Hán! Còn có Hạng Thanh, Hạng Đà, cũng rất có tài, đáng tiếc không phải bị tử trận thì là binh bại bị bắt, còn lại thì, đều là hạng tầm thường thấp bé thôi. Đối với quan điểm của Úy Liễu, Hạng Trang cũng có chút đồng tình, Hạng Tha kỳ thật có tài làm tể tướng, chỉ tiếc những quận mà ông ta cai trị thường xuyên bị Bành Việt tập kích quấy rối, đây cũng là sự việc có tiếng trong lịch sử “ Bành Việt nhiểu Sở”, chính là do sự quấy nhiểu của Bành Việt, khiến cho Hạng Tha không tài nào thể hiện được tài năng của mình, Tứ Thủy đến cuối cùng cũng không cách nào trở thành hậu phương lớn của nước Sở được. Ngược lại nhìn về phía Tiêu Hà thì, bởi vì Ba Thục, Quang Trung tình hình chính trị ổn định, sẽ không gặp phải sự tập kích quấy rối với quy mô lớn như vậy, lại cộng thêm có sự tín nhiệm của Lưu Bang, Tiêu Hà mới có thể phát huy tài năng chính trị của hắn, khiến cho Ba Thục và Quan Trung vốn đã giàu có, cai trị đến gọn gàng trật tự đâu ra đấy, trở thành hậu phương lớn của Lưu Bang, chính vì có một hậu phương lớn như vậy, Lưu Bang lũ chiến lũ bại ở Huỳnh Dương, lại còn có thể khi bại khi thắng. Chính vì lẽ đó, Tiêu Hà cuối cùng trở thành một thần tử có năng lực được xem trọng, Hạng Tha thì lại không có tiếng tâm gì. Còn có Hạng Thanh, Hạng Đà, đều có sở trường riêng của mình, Hạng Thanh lại từng lãnh binh đại phá Anh Bố, tuy nói rằng lúc ấy có Long Thả làm phó tướng cho hắn, nhưng nếu Hạng Thanh không có thực tài nhất định, hoặc là khí phách và trí tuệ có thể lắng nghe những lời kiến nghị đúng đắn, thì sao lại có thể đại phá Anh Bố được? Phải biết rằng Quý Bố là một trong ba vị đại tướng thời Hán sơ. Còn lại Hạng Quan, Hạng Hãn, Hạng Anh những vị này, thì đều là kẻ tài hèn sức mọn cả. Chỉ đáng tiếc, sau khi Hạng Võ mất, những con cháu của dòng tộc họ Hạng này cũng phần lớn bị tàn lụi đi. Hạng Hãn lập tức sẽ dẫn hai ngàn tàn binh tiến đến , hội hợp cùng với Hạng Trang. Hạng Quan đã đi theo Trần Anh lui về chấn giữ Tiền Đường, Hạng Anh thì theo Long Thả phạt tề, sau cùng Long Thả thua trận mất mạng, Hạng Anh cũng lại bặt vô âm tín, cũng không biết là đã tử trận, hay là đã bị bắt giữ, hay là đã chạy đến nơi nào đó, mai danh ẩn tích mà trốn đi mất rồi. Hạng Thanh là đại tướng duy nhất có danh tiếng cũng có năng lực đe dọa vị trí Thượng Tướng Quân của Hạng Trang, thì đã bị Hạng Võ dẫn đi , chỉ e rằng đã sớm tử chiến bên bờ Ô Giang, còn về phía Hạng Đà, được phong làm trụ quốc kiêm Nãng Quận Trường, lúc Hạng Võ binh bại Cai Hạ thì chưa đi theo cùng, hiện tại cũng không biết có phải đã đầu hàng quân Hán, nếu như đã đầu hàng, cũng không rõ là còn sống hay đã chết Cuối cùng còn lại Hạng Tha, thì khẳng định là đã bị đại quân nước Tề bắt giữ khi Bành Thành bị chiếm đóng, là con cháu dòng tộc họ Hạng, lại là một văn thần khá có danh tiếng, nhất định sẽ không dễ dàng gì mà giết hắn, hiện giờ hẳn là bị giam trong đại lao ở Bành Thành rồi, chỉ đáng tiếc Hạng Trang hiện giờ binh ít tướng thiếu, căn bản là không có khả năng cứu được hắn ra. - Quân sư, không nói những thứ này nữa. Hạng Trang nhanh chóng thoát khỏi tâm trạng sa sút chán nản, sau đó bước nhanh đến giá đỡ đang treo bức địa đồ đơn sơ đó, tay chỉ vào địa đồ mà nói: - Chúng ta vẫn là bàn lại sách lược lâu dài để tập kích Ngao Thương đi, ta cảm thấy vẫn là trực tiếp vượt qua Đại Biệt sơn, xuyên qua nước Hành Sơn đi theo hướng Bắc là vững vàng nhất. Úy Liễu vui vẻ tiến lên trước, điều hắn yêu thích nhất ở Hạng Trang thật ra không phải là võ nghệ và dũng khí của hắn, cũng không phải là mưu lược của hắn, mà là cái tính không bao giờ dễ dàng mà từ bỏ của hắn, luôn luôn tin tưởng vào kiến nghị và niềm tin của mình! Cho dù hoàn cảnh có khó khăn đến đâu, Hạng Trang cũng không dễ dàng đầu hàng bỏ cuộc, cho dù tình thế có nguy hiểm đến đâu, Hạng Trang cũng nhất định sẽ tin vào bản thân mình, chắc chắn có thể hóa dữ thành lành! Điều kiện của Lưu Bang về binh lực hay về nhân tài, tất cả đều không bằng với Hạng Võ. Tại sao đến cuối cùng lại có thể đánh bại Hạng Võ? Là bởi vì hắn cũng có được niềm tin này, mấy lần đại chiến Huỳnh Dương, Lưu Bang đều bị Hạng Võ đánh đến quân lính tan rã, nhưng hắn chưa bao giờ bỏ cuộc! Mà nguyên nhân Hạng Võ bị Lưu Bang đánh bại, là bởi vì Hạng Võ thiếu một niềm tin không bao giờ từ bỏ này!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang