[Dịch] Bộ Bộ Sinh Liên

Chương 214 : Trăng lưỡi liềm

Người đăng: 

.
Dương Hạo cười: “Điểm thứ ba, ta đã sắp xếp cả rồi, còn về việc có thành công được hay không, thì phải xem thiên ý rồi. Những ngày này, trải qua nhiều chuyện như vậy, ta đã nhìn thoáng hơn, việc trên thế gian, không phải cứ gắng sức là được, gắng sức người nhưng cũng phải xem ý trời, nếu thật sự không thành được, thì đến lúc đó chúng ta cùng nghĩ cách khác, thời khắc khó khăn nhất chúng ta đã chịu rồi, làm sao không thể vượt qua được những việc khác cơ chứ?” Tô ca vỗ đùi nói: “Được! Ta ngay lập tức phái người đi hộ tống thương đội của thiếu chủ về đây. Những việc khác chúng ta bàn kỹ lưỡng sau.” Tô Ca gọi con trai, dặn dò hắn một phen, Dương Hạo nói tường tận vị trí của thương đội mình một lượt, Tiểu Dã Khả Nhi thấy vị thiếu chủ này rốt cuộc cũng có việc phải nhờ đến bộ tộc Dã Ly Thị của mình, nên rất đắc ý. Mặc dù hắn không phục tên thiếu chủ Dương Hạo này, nhưng dù sao hai bên cũng nằm cùng trên một trận tuyến, can dự đến lợi ích được mất của Dã Ly Thị, việc lớn như vậy hắn không thể hàm hồ được. Dương Hạo dặn hắn sau khi đón được thương đội phải chầm chậm đi đến đây, kéo dài đủ thời gian 5 ngày này, mặc dù hắn không hiểu tại sao nhưng vẫn đồng ý, ngay lập tức đi ra ngoài trại thổi tù và, triệu tập những người trong bộ lạc, lựa chọn người thành một đoàn quân đi đón thương đội của Dương Hạo. Đợi Tiểu Dã Khả Nhi đi rồi, Tô Ca nói: “Việc thuyết phục người đứng đầu Chư Bộ, Tô Ca còn phải tính kế cho kỹ càng đã, xem xem nên bắt đầu từ ai. Thiếu chủ dọn đến chỗ ta nghỉ ngơi chứ?” Dương Hạo đứng dậy nói: “Không cần đầu, tôi ở chỗ Diệp Chi Tuyền là được rồi, có một số việc cần phải bàn bạc ngay. Việc tôi đã đến đây, mong Tô Ca đại nhân giữ bí mật dùm cho, ta không phải muốn giấu Khương trại, nhưng chỉ sợ tai mắt nhiều người nhìn vào, không giấu được đến tai Lý Quang Nghiễm.” Tô Ca đứng dậy cáo từ, ung dung nói: “Ta biết rồi, thiếu chủ cứ yên tâm, người trong bộ lạc ai dám đưa tin này ra ngoài ta sẽ cho ngũ ma phanh thây ngay, thân phận của đại nhân nhất định không được tiết lộ. Trong bộ lạc Dã Ly Thị này, Tô Ca ta nói một câu, còn ai dám làm ngược lại cơ chứ.” “Ừm”. Mắt Dương Hạo chợt sáng lên, trong ánh mắt lộ ra một nụ cười: “Vậy thì...vết thương ở trên cổ Tô Ca đại nhân là chuyện gì thế?” Tô Ca ngay lập tức đỏ mặt, ông ta lắp bắp nói: “Việc này....Ôi, đừng nhắc đến nữa, nếu nói rằng trong bộ tộc này có người Tô Ca ta không trị được, thì chỉ có mẹ ta và vợ ta rồi. Họ....Ôi, hai người họ đã đấu với nhau mấy chục năm rồi, càng đầu càng hung hăng, ta cũng chẳng còn cách nào cả.” Dương Hạo không nhịn được cười nói: “Tô Ca đại nhân lừng lẫy khắp năm châu, mà trong nhà lại hiền đến thế, ha ha, đúng là giai thoại.” Tô Ca cười khổ hạnh: “Thiếu chủ đừng cười ta nữa. Tô Ca ta từ tấm bé đã mất cha, mẹ ta một mình nuôi ta khôn lớn, đối với mẹ, Tô Ca ta không thể bất hiếu. Còn vợ của ta..., Tô Ca ta lúc trẻ không có năng lực thống trị bộ lạc, đã từng đối mặt với nguy hiểm có người cướp mất ngôi đứng đầu của mình, là nhạc phụ ta đã ra tay giúp đỡ, mới có thể bảo toàn quyền vị của ta, người tri ơn phải biết báo đền, ta không thể quá trì triết bà ấy. Kết quả càng lâu càng dài, họ không coi ta là trụ cột, người chủ của gia đình nữa, việc của cả bộ tộc đang đặt ra trước mặt, mà thỉnh thoảng lại phải đau đầu vì những chuyện cỏn con này, thật mệt quá đi.” Dương Hạo cười khổ hạnh nói: “Bà cụ dùng thời gian 5 năm mới dạy được cho ngài cách mặc quần áo, còn vợ ngài chỉ dùng thời gian tích tắc đã làm cho ngài lột sạch được quần áo. Sự khác biệt lớn đến vậy, bà cụ làm sao nhìn thuận mắt cho được chứ? Tô Ca đại nhân khoan dung đi, uy phong của đàn ông chúng ta thể hiện ở giang sơn, thiên hạ. Còn về việc nội bộ gia đình ấy mà, thì cứ để cho đàn bà họ ra oai là được rồi.” Tô Ca nghe lời đó, rồi cười lớn. Ở ngoài Lĩnh Châu cốc tầm mười dặm, là một nông trường mới xây, trong tộc người của Lý Quang Sầm, những người già cả yếu ốm, phụ nữ và trẻ em được sắp xếp ở lại trong cốc, còn những người trẻ tuổi thì phải ở ngoài nông trường. Nơi ở của mục dân rất đơn giản, nhà của họ đã được đặt trong cố, đây chỉ là chỗ ở tạm thời của những người dân du mục như họ. Nông trường không lớn lắm. Người của Lý Quang Sầm khi chuyển từ thảo nguyên Thổ Phiên đến, đã mang bán những gia súc như dê cừu đi rồi, và chỉ mang đến một đám ngựa lớn. Nhưng đám ngựa này tiêu hao cỏ cũng vô cùng kinh khủng, cỏ trên nông trường đã được chất thành từng đống lớn, sừng sững như những ngọn núi. Chỗ như thế này phải đề phòng tránh lửa, vì thế xung quanh phân cách bằng hàng rào, bên cạnh là dòng sông Lô Lĩnh. Người dân du mục sống ngay đối diện với dòng sông, để đảm bảo không xảy ra chuyện để lửa bắt cháy vào đám cỏ. Đang là lúc hoàng hôn, mấy người mục dân phụ trách thăm nom đám cỏ đi đi lại lại quanh đó mấy vòng, không phát hiện có chuyện gì bất thường. Nhưng ở bờ bên kia của dòng sông thấy có mấy con tuấn mã đang chạy đến nông trường. Mấy người mục dân nheo mắt nhìn theo đám người đó, thì thấy họ không hề dừng lại mà đi thẳng vào trong cánh cửa lớn của nông trường, sau đó cánh cửa lại đóng chặt vào. Cát La Lộc mặc chiếc áo bào có hoa văn vuốt râu con dê lắp bắp nói: “Sĩ Cân đại nhân cũng đến rồi. Đây là đám người thứ mấy rồi, những vị đại nhân đến ngày hôm nay, hầu hết đã ở trong cốc rồi, bình thường không hay đi ra, tình thế này, hình như có việc gì lớn đã xảy ra rồi.” Cháu của hắn nói: “Có phải là sắp đánh nhau rồi không, hôm nay thổi tù và, cháu đã nhìn thấy mấy thị vệ của Dương Hạo đại nhân, đó là Bích Túc, Mục Vũ, còn có mười mấy người nữa, mỗi người đem theo ba con tuấn mã, mang cả tlương thực rời khỏi Lô Lĩnh Cốc, cứ như sắp phải đi đường dài vậy. Thúc thúc, chúng ta có cần phải đi nghe ngóng xem thế nào không?” Cát La Lộc lườm hắn, rồi mắng: “Không được lắm chuyện, chúng ta chỉ có trách nhiệm trông nom đám cỏ thôi, còn đại sự đã có các vị đại nhân đi lo liệu, nhìn ngó đám cỏ cho kỹ vào, nếu có chuyện gì thật, thì chỗ chúng ta quản cũng nhất thiết không được để xảy ra chuyện gì.” Nhiệt Giới Phù thè lưỡi, rồi vội vàng dạ vâng đáp lại. Cát La Lộc lại quay đầu nhìn về phía nông trường, lắp bắp nói: “Mới chỉ sống được mấy ngày bình an, mong rằng có một người chủ tốt bảo vệ chúng ta, ngọn lửa của ác quỷ không thể đốt cháy tới nhà chúng ta được nữa.” Cát La Lộc là người Hồi Hột, ông ta đã được gặp Đường Cao Tông, là tín đồ trung thành của đạo Islam. Vì bộ lạc của mình đã bị hủy diệt khi tranh chấp cùng bộ lạc khác, nên chạy đến đất của người Thổ Phan, cuối cùng trở thành một thành viên của bộ lạc Lý Quang Sầm. Giờ đây định cư ở Lô Lĩnh Châu, ông ta rất hài lòng với cuộc sống hiện tại của mình, không muốn căn nhà của mình lại bị lửa đốt cháy một lần nữa, rồi lại phải chạy trốn đến chân trời góc bể trên thảo nguyên xa hàng ngàn dặm, ngày nào cũng phải đấu tranh với tự nhiên khắc nghiệt và lo lắng bị bộ tộc khác đánh đuổi, nhưng đối mặt với dự cảm không lành về một mối hiểm họa sắp tới, ông ta cũng không còn cách nào ngoài việc ngồi cầu nguyện cho mọi sự đừng xảy ra. Giữa nông trường, trong một căn lều mái tròn, Lô Lĩnh Đoàn Luyện Phó Sử Lý Quang Sầm đang ngồi ở đó, hai bên trái phải là những người già đã chạc tứ ngũ tuần, mấy người này đều là những người đi cùng ông ta vào năm đó, cùng lưu lạc trên thảo nguyên Thổ Phiên, tương đương với tướng lĩnh của binh đoàn bộ lạc. Trên thực tế, họ rất nhanh có thể làm quan, bản tấu của Dương Hạo đã được gửi đến Khai Phong, những người này được liệt vào hàng người đứng đầu Khương Bộ đã dẫn tộc người quy hàng, với sự đại lượng của Triệu Quan Gia, mấy người này không chạy được, chỉ có điều những chức quan này chỉ là mây bay trên trời mà thôi, có chức mà không quyền. Lý Quang Sầm mặt nghiêm túc nói: “Tốt lắm, mọi người đã đến cả rồi. Hôm nay, lão phu đã nhận được thư của Hạo Nhi, Lý Quang Nghiễm của Ngân Châu dưới sự xúi dục của Hạ Châu đã đem quân giữa đường đánh Hạo Nhi, muốn dồn Hạo Nhi của ta vào chỗ chết.” Mọi người nghe xong đều mở to mắt kinh ngạc, ai nấy đều lổa vẻ kinh hoàng nhưng không nói gì cả, chỉ nhìn ông ta. Lý Quang Sầm nhấp một ngụm rượu, để bình tâm lại, rồi mới tiếp tục nói: “Hạo Nhi không sao cả, giờ đã an toàn đến được bộ lạc Dã Nhi Thị, nhưng có điều...” Hai mắt của ông ta khép lại với nhau, cười khổ hạnh nói: “Các vị nói xem, Lý Quang Nghiễm đã ra tay rồi, Hạ Châu có tha cho chúng ta không?” Một người già khoảng ngũ tuần đứng bật dậy, nói lớn: “Chủ thượng, ta sớm đã nói rồi, Tục Nan Quân vốn là của ngài, Hạ Châu vốn là của ngài, Đảng Hạng Thất Thị và Hạ Châu có thù với nhau, đúng như những gì ta muốn. Chúng ta họp tất cả bộ lạc Chư Thị lại , thảo phạt Hạ Châu, giành lại ngôi cho chủ thượng, đã đi theo chủ thượng, chết cho thủ thượng tôi cũng không hối hận gì.” Một người già ánh mắt hung hãn cũng lập tức đứng dậy, tức tối nói: “Chủ thượng nhân từ, một lòng một dạ nghĩ cho mọi người, thà bỏ đi quyền vị mà mình xứng đáng được hưởng, chuyển về ở ẩn tại Lô Lĩnh Châu này, chỉ mong rằng chúng ta có được một chỗ ở yên thân. Nhưng giờ đây, chúng ta càng nhân nhượng muốn bỏ qua nhưng người ta lại không đồng ý vậy. Chủ thượng, phất cờ của ngài lên, chúng ta triệu tập Đảng Hạng Thất Thị, quyết đấu đến cùng với Hạ Châu đi.” Mắt Lý Quang Sầm sáng lên, vuốt râu cười nói: “Mộc Anh à, tính khí này của ông...” Ông ta vươn cổ, uống thêm một ngụm rượu, dường như rượu đã ngấm, nhìn thấy những người tóc bạc hoa râm ở trước mặt mình, ánh mắt có chút đượm buồn: “Ừm...nhiều năm như vậy rồi, chúng ta không để lộ danh tính, ẩn mình trên thảo nguyên của người Thổ Phiên, ta dường như đã quên hẳn tên thật của mình, Mộc Anh...Mạp Mộc Hãn, ông đã theo ta từ năm 9 tuổi, đi theo lão phu, ông chưa có ngày nào được hưởng phú quý quang vinh của một dũng sĩ, cả tên họ đều bị thay đổi, lão phu thật có lỗi với ông... Giờ đây thời niên thiếu đã qua đi, cháu của ông cũng được mấy tuổi rồi nhỉ, Nạp Mộc Hãn, ông đã già rồi, tóc đã chuyển thành hoa râm tự bao giờ.” Những người mà ông ta nói đến đều là những thị vệ đã chinh chiến sát cánh bên mình, lời nói này của Lý Quang Sầm đã làm bao người xúc động, những người già tóc bạc hoa râm ngồi ở dưới xúc động đến độ rơi nước mắt, lông mày vừa chau lại, trên trán đã xuất hiện bao nếp nhăn, như những vết vằn vện trên mặt con hổ Tây Bắc. Ông ta kéo áo bào lên, để lộ ra bộ ngực đầy những lông, vỗ “thùm thụp” vào ngực mình nói: “Chủ thượng, Nạp Mộc Hãn vẫn chưa già, vẫn còn cưỡi ngựa được rất nhanh, vẫn còn bắn cung rất chuẩn, còn có thể đi theo chủ thượng rong ruổi trên thảo nguyên này, làm cho bất cứ kẻ địch nào cũng phải khiếp sợ. Chỉ cần chủ thượng hạ lệnh, Nạp Mộc Hãn vẫn là Nạp Mộc Hãn của năm xưa, vĩnh viễn là Nạp Mộc Hãn xông pha trước ngựa của chủ thượng.” Những người Hán Từ tứ ngũ tuần đó lần lượt rời khỏi chỗ ngồi, bước đến trước mặt Lý Quang Sầm, cảm kích nói: “Chủ thượng, chúng ta vẫn là những con sói thảo nguyên hung hãn nhất, là những con sói thảo nguyên làm cho kẻ địch phải khiếp sợ, kẻ địch có mạnh đến thế nào đi chăng nữa, chúng ta cũng không khiếp sợ. Ngài hạ lệnh đi ạ, kẻ thù đã mài sắc lưỡi gươm rồi, chúng ta không thể cứ sống cuộc sống hòa bình này được nữa.” Một người mặt dài gầy, trên mặt có một vết dao sâu, sau khi hồi phục vết thương co cơ, làm cho một bên mắt to một bên mắt nhỏ đứng dậy phẫn nộ nói: “Chủ thượng, giờ cả Lý Quang Nghiễm cũng dám nhảy lên đầu chúng ta ức hiếp rồi, chúng ta không thể nhân nhượng với chúng thêm được nữa. Lý Quang Nghiễm đó là cái thá gì cơ chứ, cha của hắn là Lý Di Cảnh năm đó vô cùng tốt với chủ thượng, mỗi lần chủ thượng đến là ông ta đều không ngai đường xa, phái người tìm đến bộ lạc Thổ Phiên để dâng hậu lễ cho chủ thượng. Nhưng sau khi Lý Di Ân đoạt ngôi của chủ thượng, Lý Di Cảnh như một con chó không có chí ý, lại vội vàng ninh hót hắn ta. Điều này thì cũng thôi không nhắc đến, giờ đây Lý Quang Nghiễm lại trở thành đôi cánh cho Lý Quang Duệ, dám ra tay với cả thiếu chủ. Chủ thượng là người chủ của thảo nguyên Hạ Châu, là vua của tất cả Đảng Hạng Khương Nhân, làm sao có thể chịu được nỗi nhục của Lý Quang Duệ, nỗi nhục của chủ thượng chính là nỗi nhục của chúng thần, chủ thượng hạ lệnh đi, để cho chúng ta làm một trận quyết chiến, chúng ta phải dùng máu để rửa nỗi nhục này, để bảo vệ vinh quang cho chủ thượng cùng thiếu chủ!” Lý Quang Sầm gật đầu, rồi vui vẻ nói: “Sĩ Cân, dũng vũ của ông đương nhiên không kém gì với năm đó, các ông vĩnh viễn là những thị vệ dũng mãnh nhất của lão phu. Nhưng, thân thể này của lão phu không còn nghe lời nữa rồi, tộc người của chúng ta, cơ nghiệp của chúng ta, tất cả đã ủy phó cho nghĩa tử của ta là Dương Hạo. Các ông phục tùng nó, chính là phục tùng lão phu. Đáng lẽ Dương Hạo không muốn đối đầu với Hạ Châu, ít nhất là bây giờ không muốn. Nhưng giờ người ta đã ra tay trước, chúng ta còn có thể ngồi chờ chết hay sao?” Ông ta vẫy vẫy lá thư trong tay, kiên định nói: “Giờ đây, nghĩa tử của ta đã dùng chim ưng đưa thư, muốn lão phu ta điều động tất cả dũng sĩ của chúng ta để quyết chiến một trận, trận này nếu thành, ít nhất có thể đảm bảo cho Lô Lĩnh Châu của chúng ta ba năm thái bình vô sự, làm cho người của chúng ta và người của Đảng Hạng Thất Thị được nghỉ ngơi, chăm lo làm ăn tích lũy. Lão phu đã nghĩ ngợi lâu rồi, ta thấy rằng kế hoạch của nghĩa tử ta mặc dù mạo hiểm nhưng không phải là không có hi vọng thành công. Giờ đây ta gọi các ông đến, là để báo cho các ông biết...” Ông ta chậm chậm đứng dậy, giơ rộng hai bàn tay ra, rồi phất xuống, hét lớn lên: “Chúng ta chiến đấu!” Đám người đứng trước ông ta nghe thấy vậy, mặt ai cũng hưng phấn đỏ bừng lên, trong mắt lộ ra sát khí, họ lùi ra sau mấy bước, rồi một tay đặt lên ngực, quỳ rạp thẳng hàng trên mặt đất, cùng hét lớn: “Chúng thần nguyện cùng chủ thượng quyết đấu! Nguyện cùng chủ thượng quyết đấu!” Nụ cười trên mặt Lý Quang Sầm dần biến mất, lộ ra sát khí, ông ta kiên định nói: “Hãy thúc giục những người con trai của bộ tộc chúng ta đứng lên, ba trăm người thành một đội, mỗi người hai con ngựa, ngựa nghỉ người không nghỉ, thông ngày thông đếm, để đến Viêm Đế Cốc họp mặt, chờ kế hoạch của nghĩa tử ta!” Trong lều của người đứng đầu bộ lạc Dã Ly Thị là Tô ca, cách một bàn trà nhỏ, hai người trẻ tuổi đang ngồi uống trà với nhau. Người ngồi ở bên trái, chừng hơn ba mươi tuổi, mắt mũi thanh tú, trên đầu đội một chiếc mũ công tử, mặc một chiếc quần có hoa lớn, ở ngoài mặc một chiếc áo bào dài lớn, lưng đeo thắt lưng, trên thắt lưng còn có một chùm ngọc quý, điển hình cách ăn mặc của người Trung Nguyên. ở trước mặt hắn ta, mặc mặc một chiếc áo bào dài, trên đầu đeo một chiếc mũ da sói nhỏ, ở eo thắt thắt lưng rộng, đó là một thanh niên người Khương, nhỏ hơn hắn nhiều, chỉ khoảng hơn 20 tuổi, mặt mày rất anh tuấn, rất ưa nhìn, ngoài việc có tính khí đàn ông như những người nam tử Hán, so sánh với những người Khương tộc, thì trong mắt hắn còn lộ ra vẻ thông minh trí tuệ. Người ăn mặc theo kiểu Trung Nguyên, là người đứng đầu Hoành Sơn Khương Kha Đặc Bộ Triệt Lý Cát. Còn người giống như người Khương kia lại là tri phủ Lô Lĩnh Châu Dương Hạo. Nếu lúc này có người xông vào, biết được thân phận của hai người, có lẽ sẽ rất kỳ lạ vì cách ăn mặc của họ. Dương Hạo mặc dù đã nghe Tô Ca giới thiệu về tình hình của Kha Đặc Bộ, biết họ sống ở nơi gần người Hán, đã bỏ lối sống du mục từ lâu, nhưng nhìn thấy bộ dạng này của Triết Lý Cát, Dương Hạo vẫn không khỏi ngạc nhiên. Triết Lý Cát, ngoài cái tên, từ cách ăn mặc, tướng mạo, phục sức, cách ăn nói, hoàn toàn không nhận ra dáng vóc của người Khương nữa, người này bị Hán hóa cũng thật là kinh khủng. Nghe nói....năm ngoái ông ta còn đi thi thử tú tài, mặc dù không thi đỗ.... Triệt Lý Cát khoanh chân, nhẹ nhàng chuyển động chén trà trong tay mình, Dương Hạo nói ông ta liền cười, Dương Hạo không nói ông ta cũng cười, hoàn toàn là một bộ dạng vừa nhẫn nại vừa giảo hoạt của người thương nhân. Dương Hạo nói chuyện thẳng thắn, nói rõ ràng nguyên nhân hẹn gặp ông ta, trên mặt ông ta vẫn là điệu cười đó, như đang đeo một chiếc mặt nạ cười vậy. Nhưng trong lòng ông ta lại thầm tính toán: “Lão Tô Ca đó lại dám giấu tin của Dương Hạo, còn mời ta đến thay cho hắn, xem ra Dã Ly Thị đã câu kết với Lô Lĩnh châu thành một mối thật rồi. Nhưng có điều....dù là có thêm Dã Ly Thị, thì Lô Lĩnh cũng không khá khẩm là mấy, không bằng được mình. Lý Thị của Hạ Châu đã có cơ đồ hùng hậu đến vậy, kinh doanh đã trăm năm, thâm căn cố đế, không ai có thể lay động được. Ngân Châu thành ở rất gần đây, ta ở dưới con mắt của Lý Quang Nghiễm thu được ít lợi lộc từ phía Lô Lĩnh Châu, có lẽ Ngân Châu cũng sẽ một mắt nhắm một mắt mở mà bỏ qua cho ta, nhưng nếu ta thực sự kết bè với Lô Lĩnh Châu, đồng ý cho họ chiêu nạp binh sĩ của ta, nếu bị Ngân Châu phát hiện, thì sẽ làm khó ta. Việc này làm sao có thể đồng ý được chứ. Nhưng tộc người của ta có dân số rất đông, đã chuyển sang canh tác làm ăn với người Hán. Nếu đồng ý kết bè với Lô Lĩnh Châu, Lô Lĩnh Châu sẽ miễn cho chúng ta ba năm tiền thuế, đó là một món tiền không ít đó chứ. Nếu bỏ đi thì thật làm cho người ta đau lòng. Ừm..., mấy ngày nay ta đã thấy Tô Ca ngầm mời những người đứng đầu các bộ lạc, xem ra....đều là để xây chiếc cầu cho tên Dương Hạo này rồi, chỉ không biết rằng....những người đứng đầu các bộ lạc khác có ai đồng ý hay không? Mấy tên này, hôm qua còn cùng nhau uống rượu, giờ lại lặn mất tăm, làm cho ta không dựa vào đâu mà suy tính được, đúng là đáng hận.” Dương Hạo thấy ông ta trầm ngâm không nói, mỉm cười lên tiếng: “Triệt Lý Cát đại nhân, kinh thương cùng Lô Lĩnh Châu chúng ta, có thể miễn ba năm thuế, ta biết bộ lạc của Triệt Lý Cát đại nhân vô cùng to lớn, những thứ đồ bán ra và mua vào đều rất nhiều, miễn thuế ba năm này, là một món tiền không hề nhỏ. Còn về việc thông tin cùng nhau, cho phép tôi đưa người đặt trạm chim bồ câu, vốn là một chuyện bí mật, ta không nói, ngài là đứng đầu một tộc người, chẳng lẽ đến chút bí mật này cũng không giấu nổi mọi người ư?” Triết Lý Cát cười mà như không cười, nói: “Dương Hạo đại nhân, cho phép ngài chiêu mộ những người của tộc chúng ta gia nhập vào quân ngũ của ngài, việc này là thế nào vậy?” Dương Hạo nháy đôi lông mày, tự nhiên nói: “Việc này, chẳng lẽ không phải vì có lợi cho cả đôi bên chúng ta hay sao? Theo ta biết, bộ lạc của Triệt Lý Cát đại nhân giờ đã dựa vào canh tác và kinh doanh với người Hán làm kế sinh nhai, trong bộ lạc vẫn có những người không có nghề ngỗng gì, ngày ngày ăn cắp đồ đạc của mọi người, đánh nhau gây chuyện, những người này nếu được triệu tập thành binh sĩ, bộ lạc của ngài không biết sẽ bớt được biết bao hiểm họa, có gì không tốt chứ?” Chiêu sĩ về sau, đều thích chiêu mộ những người có thân phận sạch sẽ, nhưng những tướng giỏi lúc cổ đại đều thích chiêu một những loại đầu đường xó chợ, những người này không có nhà ở, nhưng khi đánh nhau lại vô cùng hung hãn. Chỉ cần có quân luật o ép, có thể đào tạo giáo dưỡng họ, thì có thể trở thành tinh binh ngay lập tức, không biết bao nhiêu danh tướng đã dựa vào đó mà lập nên sự nghiệp, nhưng dưới tay mình lại là một đám vô lại hoặc trộm cắp. Triệt Lý Cát không có động tĩnh gì mà chỉ cười giảo hoạt rồi nói: “Dương Hạo đại nhân, nếu ta đồng ý cho ngài đến chiêu binh ở bộ tộc ta, không thể nói rõ với mọi người rằng chỉ cho những người lưu manh vô lại, không nghề ngỗng gì đến ứng tuyển chứ? Nếu đến lúc đó nhưng thanh niên ở trong bộ lạc của ta mất mát quá nhiều, thế sự lại loạn nữa thì làm sao có thể bảo đảm cho chính mình được. Hơn nữa, dù cho là những tên vô lại đó, thì họ cũng có cha mẹ, cũng có anh em, nếu họ nhập ngũ rồi, người nhập ngũ thì chỉ có một, nhưng toàn thể gia đình đó sẽ phải ngóng trông đến Lô Lĩnh Châu, đứng về phía ngài, những gia đình như vậy nếu nhiều lên, thì nhỡ một ngày Lô Lĩnh Châu của ngài có việc, Kha Đặc Bộ của ta muốn giải quyết sự việc cũng không thể được. Dương Hạo đại nhân, ngài không làm gì mà có thể kéo ta xuống nước, buộc ta vào chiến xa của ngài, làm như vậy thật là hiểm độc quá nhỉ?” “Ha ha ha, Triệt Lý Cát đại nhân quá đa nghi rồi.” Dương Hạo ngửa mặt lên trời cười ha ha, mặt không đỏ, tim không đập, mặt bình thản nói: “Nếu người có người nhà đầy đủ, cuộc sống bình yên thì làm sao nghĩ đến việc nhập ngũ chứ? Những người muốn nhập ngũ, chắc chắn phải là người không gia đình, không vợ không con, không tài sản, không nhà cửa, những người như thế này cả ngày chỉ nhàn rỗi rong chơi, gây chuyện thị phi, Triệt Lý Cát đại nhân, chẳng lẽ ngài không đau đầu sao? Bỏ được một nỗi lo như vậy có gì là không tốt cơ chứ?” Hắn hơi nghiêng mình về phía trước, mỉm cười nói: “Ngày trước Hạ Châu chiến đấu với Lân Châu, Phủ Châu, bộ tộc của ngài có lúc thì dồn sang phải, lúc lại ngả sang trái, không đứng về bên nào cả, thu tiền của cả hai bên, điều này chẳng lẽ Hạ Châu và Lân Châu, Phủ Châu không biết? Tại sao giờ đây ngài còn phải đa nghi như thế này?” Triệt Ly Cát nháy mắt, rồi đặt nhẹ nhàng tách trà xuống, cười nói: “Dương Hạo đại nhân, ngài cho tôi những điều lợi này, nhưng lại muốn tôi mạo hiểm đắc tội với Ngân Châu, việc làm ăn này, tôi có lẽ lỗ nhiều quá.” Dương Hạo cũng cười nói: “Làm ăn mà, đương nhiên phải có mặc cả chứ, nếu Triệt Ly Cát đại nhân thấy vụ làm ăn này không được, thì chúng ta có thể thương lượng, việc gì phải từ chối ngay lập tức như thế chứ.” Mắt Triệt Lý Cát bỗng ánh lên, rồi hắn hỏi: “Vậy thì...không biết Dương Hạo đại nhân ra giá thế nào?” Dương Hạo nói: “Kha Đặc bộ là bộ lạc tương đối giàu có trong Chư Khương Hoành Sơn rồi, đây chắc chắn là dựa vào sự tinh anh tinh tường của Triệt Lý Cát đại nhân. Nhưng có điều, theo tôi được biết, bộ lạc của ngài mặc dù có ba nghìn căn lều, vô cùng giàu có, nhưng thường xuyên bị những bộ lạc nhỏ đến quấy phá, về mặt vũ lực, Kha Đặc Bộ không thể bằng họ được, vì thế thường phải bỏ tiền ta để tiêu nạn, có chuyện này không?” Vừa nói đến chuyện này, đã động chạm đến nỗi phẫn nộ trong tận cùng tâm can Triệt Lý Cát, gương mặt cười của ông ta cuối cùng đã biến mất, ông ta nghiến răng nói: “Người đói bụng nhất định phải hung hãn hơn người no bụng, và càng liều mạng hơn nữa. Tộc người của ta đã quen với cuộc sống hòa bình ấm no, việc cưỡi ngựa bắn cung đã gác lại từ lâu rồi, đương nhiên không thể bì với những người suốt ngày rong ruổi trên thảo nguyên vì cái ăn được. Nhưng có điều, ta không hối hận, có lực lượng to lớn đó, vốn là để sống một cuộc sống tốt hơn, chứ không phải là vì tranh đấu chinh chiến. Tộc người của ta đã từ bỏ cung tên cưỡi ngựa để quay về với canh tác và kinh doanh buôn bán, không còn lo đến chuyện khói bụi dặm trường, tay xách nách mang đem cả đoàn người đi lánh nạn, cuộc sống của mọi người bình yên ổn định, những ngày tháng thế này không biết đã tốt hơn so với lúc đầu bao nhiêu lần. Nếu chỉ để làm cho bộ tộc càng thiện chiến hơn, mà phải bỏ đi cả cuộc sống như bây giờ, làm tộc người chúng ta lại phải ngồi lên ngựa, cầm lấy cung tên, trở về với cuộc sống rong ruổi trên thảo nguyên, thì ta thà không làm. Ngài hãy nhìn Dã Ly thị, là bộ lạc mạnh nhất ở Hoành Sơn chúng ta, về độ hiếu chiến thiện chiến thì đứng đầu ở Chư Khương, vậy thì đã làm sao? Họ đang sống một cuộc sống tốt đẹp đến mức nào? Dù là tộc trưởng Tô Ca đại nhân của họ, ăn mặc dùng đồ đều không bằng một người thương nhân của trại chúng ta. Nếu chỉ cho ngàichọn một giữa vũ lực mạnh mẽ và có một cuộc sống ổn định giàu có, thì ngài sẽ chọn gì? Dù sao thì...ta vẫn chọn con đường mà ta đang đi bây giờ.” Trong ánh mắt Dương Hạo lộ ra một vẻ bất ngờ, hắn bắn đầu nhìn lại người đại nhân giảo hoạt này. Ở thời đại trước kia của hắn, rất nhiều người vì sống một cuộc sống tốt mà lao vào công việc, nỗ lực kiếm tiền, cứ thế cứ thế, cuối cùng biến thành, kiếm tiền để mà kiếm tiền, cả đời vật lộn vất vả, chưa từng được nghỉ ngơi một ngày nào, quên đi mất mục đích kiếm tiền lúc đầu của mình, những người đó thật giống với những gì Triệt Lý Cát đang nói. Không ngờ người này lại nhìn thông được như vậy, đúng là kỳ lạ. Hắn nghĩ một lúc rồi nói: “Triệt Lý Cát đại nhân, tại sao giữa hai điều đó lại chỉ có thể chọn một? Không sai, người càng nghèo thì càng hung hãn, người càng sống khổ sở thì càng có thể chịu khổ, càng biết đánh nhau, nhưng giữa hai điều này không phải là không thể dung hòa. Quý Bộ ở Hoành Sơn Chư Khương là một bộ lạc rất giàu có, bách tính bận trồng trọt, kinh doanh, việc cầm cung cưỡi ngựa này, tất nhiên sẽ kém hơn những bộ tộc khác một chút, con người có được ắt phải có mất, điều này không thể làm khác được. Nhưng bộ lạc của ngài tại sao nhất định phải người người tinh thông cưỡi ngựa bắn cung? Ngài muốn đi cướp bóc, đánh chiếm những bộ lạc nghèo khó hơn mình ư? Còn nếu ngài muốn tự bảo vệ mình...., Lô Lĩnh Châu chúng ta có thể cho ngài chút viện trợ.” Thần sắc của Triệt Lý Cát thay đổi, hỏi: “Dương Hạo đại nhân nói câu này có ý gì? Ngài muốn....viện trợ chúng ta thế nào?” Dương Hạo nói: “Người Hán chúng tôi cũng đời đời trồng trọt, để đề phòng trộm cắp, trải qua lịch sử hàng trăm năm, tự hình thành cho mình bản lĩnh phòng ngự, nếu ta phái mấy người tinh thông phòng ngự đến, giúp cho bộ lạc của ngài xây tường hào, sắp đặt những phương tiện phòng ngự, thì còn phải lo lắng đến việc những bộ lạc đó đến cướp bóc hay sao? Mấy ngày trươc, những bộ lạc Chư Khương giỏi về dã chiến, đến công kích Lô Lĩnh Châu của ta, đã chịu kết quả thê nào, ngài chắc cũng biết rồi chứ? Còn nữa, mặc dù bộ lạc của Triệt Lý Cát đại nhân giàu có, nhưng có một thứ không thể đạt được, dù là Lân Châu, Phủ Châu hay là Hạ Châu, đều vô cùng cấp bách, đó chính là sắt thép, đúng không? Nếu ngài hợp tác với chúng tôi, thì...., mỗi năm cúng tôi có thể tặng cho ngài hai nghìn cân thép, số thép này mang đến để luyện thành dao và cung tên, có thể giúp ích cho sự nghiệp tự vệ của bộ lạc ngài hay không?” Triệt Lý Cát giật mình, nói: “Lời này là thật ư?” Sau khi nhận được câu trả lời, Triệt Lý Cát cúi thấp đầu, không nói gì, mặt suy nghĩ, rồi ông ta ngẩng đầu lên, hỏi: “Dương Hạo đại nhân, mấy ngày nay ngài gặp mặt những người đứng đầu Chư Bộ, có phải là...tất cả đã đồng ý với điều kiện của ngài hay không?” Dương Hạo vừa nghe câu này, ngay lập tức thầm thở phào một tiếng, những viện trợ về kỹ thuật quân sự và vũ khí quân sự, đã đánh vào lòng của hắn, chỉ cần hắn động lòng là sự việc này đã hoàn thành đến 80% rồi. Còn về việc Triết Lý Cát sợ rằng nếu để Lô Lĩnh Châu chiêu binh, sẽ làm cho bộ lạc của ông ta và Lô Lĩnh Châu không phân rõ được, vậy phải nhường một bước vậy, làm ăn mà, ra giá phải cao hơn một chút, còn để người ta có nước mặc cả. Giúp đợ Kha Đặc Bộ, làm nó lớn mạnh lên, nhất định sẽ áp chế không gian sống của những bộ lạc xung quanh. Những bộ lạc nhỏ yếu đó không còn đất sinh sống, không còn đường thoát, khi đó Lô Lĩnh Châu lại như một nàng tiên đẹp đứng ra nháy mắt với họ, thì liệu họ có không đứng về phía Lô Lĩnh Châu được hay không? Dương Hạo cười, làm ăn với một bộ lạc, mà đến những lợi ích của những bộ lạc xung quanh nó ta cũng muốn chiếm, ta quả thật có tố chất làm gian thương... ※※※※※※※※※※※※※※※※�� �� � �※※※※※※※※※※※※※※ Ngày thứ 5, thương đội của Dương Hạo đến bộ lạc Dã Ly Thị, Dương Hạo nhận được tin họ đến đây, vội vàng quay về đón. Ở vị trí cách bộ lạc Dã Ly Thị còn đến 20 dặm đã đón được người và ngựa của hắn. Mặc dù đã nhận được tin hắn đến nơi an toàn của Tiểu Dã Khả Nhi, nhưng vừa nhìn thấy bóng hắn, những người Mộc Ân vô cùng kích động, chạy như bay đến đón. Dương Hạo xuống ngựa, một đại Hán ở con ngựa đối diện cũng nhảy xuống, bước đến đằng trước mấy bước, quỳ xuống trước mặt hắn, cao giọng nói: “Mộc Khôi không bảo vệ được thiếu chủ, làm thiếu chủ gặp nạn, tội lớn tội lớn, thiếu chủ cứ trách phạt.” Dương Hạo ngớ người, rồi vui vẻ, bước nhanh lên đằng trước đỡ hắn ta dậy, mừng rỡ nói: “Mộc Khôi, ngươi an toàn vô sự ư? Tốt! Tốt lắm! Những dũng sĩ còn lại vẫn khỏe cả chứ?” Mộc Khôi được hắn đỡ dậy, thấy hắn không có chút trách móc nào, mà lại còn mừng rỡ vì mình an toàn, rất cảm động, môi run lên, nói: “Thiếu chủ, những chiến sĩ đó đã tìm lại được một nửa, còn một nửa kia đã....”, hắn cúi thấp đầu, lại nói: “Mộc Khôi đã ra giết bảy tên địch, vốn định đuổi theo đi tìm thiếu chủ để bảo vệ, nhưng sương mù dày đặc, lại không phân biệt được phương hướng, không biết thiếu chủ đi hướng nào, nên đã....” Hắn chưa nói xong, Dương Hạo đã vỗ vai hắn, cười nói: “Trên chiến trường đao kiếm không có mắt, ai có thể biết mình có bảo toàn được tính mạng hay không, nếu không phải do ngươi quên thân bảo vệ ta, thì Dương Hạo ta đã trở thành thi thể rồi, ta xem ngươi như là huynh đệ, như chân với tay, chứ không phải là nô bộc, những câu như thế này đừng nói nữa.” Tiểu Dã Khả Nhi biết tài đánh đấm của Mộc Ân và Mộc Khôi, thấy họ trung thành với Dương Hạo như vậy, trên mặt hắn lộ ra vẻ kinh ngạc: “lòng trung thành của họ với Dương Hạo là thật, không có chút giả dối, Dương Hạo, ngươi xứng đáng để họ kính phục đến vậy sao?” Dương Hạo vỗ vai Mộc Khôi an ủi, sau đó gật đầu với Tiểu Dã Khả Nhi, mỉm cười nói: “Tiểu Dã Khả Nhi, ngươi vất vả rồi.” Tiểu Dã Khả Nhi lạnh lùng nói: “Không phải khách khí, ta đã đưa người đến đây cho ngươi rồi, giờ ta đi về đây.” “Được, đợi khi có cơ hội ta mời ngươi uống rượu.” Dương Hạo chào hắn, Tiểu Dã Khả Nhi cười, xua xua tay, đoàn quân ở đằng sau hắn chạy như bay cùng hắn. Dương Hạo lại quay đầu cười với Mộc Ân ở bên cạnh, hỏi: “Sau khi ta đi, Lý Quang Nghiễm không làm gì bất lợi với các ngươi, Tiểu Dã Khả Nhi đã hộ tống các ngươi về đây, trên đường về Lý Quang Nghiễm có làm gì các ngươi không, có đuổi theo các ngươi không?” Mộc Ân lại xua tay nói: “Thiếu chủ, Lý Quang Nghiễm đúng là đã có chí hướng đánh vào ngài, sau khi ngài đi, Lý Quang Nghiễm lập tức đưa toàn bộ người đi đuổi theo. Thuộc hạ đã vội vàng gọi người đi đến bờ sông Vô Định, vừa đến nơi lại gặp mưa to, nước sông dâng cao, thuộc hạ vội qua sông, tiến về thảo nguyên, vừa mưa xong lại gặp sương mù. Đến khi sương mù tan đi, người và ngựa của Lý Quang Nghiễm đã không còn uy hiếp được với chúng thần nữa. Thiết nghĩ hắn cũng đã nghĩ đến trận này, nên chưa đến công kích. Sau khi Mộc Ân trở lại, thần lại bảo anh ta mang theo người và ngựa đi tìm tung tích của đại nhân, trên đường đã gặp người của Lý Quang Nghiễm, hai bên có đấu với nhau, đến ngày thứ hai vẫn không thấy thiếu chủ quay về, thuộc hạ thật sự hoảng rồi, nhưng lại không thể rời thương đội, lại sợ thiếu chủ đến tìm muộn hơn chút nữa, nên chỉ đành đợi ở đó. Đợi một ngày một đêm, vẫn không thấy bóng dáng đại nhân đâu, thuộc hạ thật sự không biết làm thế nào, Tiểu Dã Khả Nhi bèn tìm đến rồi. Như thiếu chủ đã căn dặn, Tiểu Dã Khả Nhi đã đồng hành với chúng thần về đến đây. Suốt dọc đường, thuộc hạ đã phái người đi xem xét tuần tra, Lý Quang Nghiễm đứng mãi ở đằng xa để thăm dò chúng thần, còn phái ngựa đi dò hành động của chúng thần nữa. Xem ra, giờ đây hắn cũng không biết thiếu chủ sống chết thế nào, đang trong tình trạng lo lắng không hiểu nổi.” Dương Hạo cười nói: “Lý Quang Sầm không phải là người ngốc, dù là hắn không biết sự sống chết của ta, giờ đây có lẽ cũng đã hiểu ra rồi, biết ta đã về đến bộ lạc Dã Ly Thị một mình để xin viện trợ và cứu binh, cũng biết ta đã “câu kết” với bộ lạc Dã Ly Thị rồi, ha ha....Giờ điều hắn ta đang do dự không phải là có nên giết ta hay không, mà là ta và thương đội của ta đã bình yên đến được bộ lạc Dã Ly Thị, hắn nên chạy về Ngân Châu thành hay là tìm đến bộ lạc Dã Ly Thị để phá vỡ kế hoạch của ta và Hoành Sơn Chư Khương.” Mộc Ân nói: “Lý Quang Sầm đã đoán ra thiếu chủ liên hệ với Dã Ly Thị, lại còn tự mình chui vào miệng cọp hay sao? Theo thuộc hạ thấy, hắn sẽ về đến Ngân Châu, sau đó bàn mưu tính kế, đó có lẽ là khả năng lớn nhất có thể xảy ra.” “Chưa chắc.” Dương Hạo lắc đầu nói: “Từ con có thể nhìn thấy cha. Hắn đã đoán được ta và bộ lạc Dã Ly Thị câu kết với nhau, nhưng cũng không thể đoán được quan hệ thực sự của ta và Dã Ly Thị là gì. Dù cho Dã Ly Thị trước kia tạo phản với Hạ Châu, nhưng bộ lạc đó cũng chỉ công kích những bộ lạc vòng ngoài của Hạ Châu mà thôi, còn Lý Quang Sầm thì là người trong trung tâm hạt nhân của Hạ Châu, giờ đây Dã Thị lại một lần nữa hàng Hạ Châu, trước mặt những người đứng đầu các bộ lạc Chư Khương Hoành Sơn, chẳng lẽ lại dám dậy binh bỏ qua mối nguy hiểm binh của Hạ Châu mà lấy mạng hắn ta sao, nên hắn không hề sợ, chắc chắn hắn sẽ đích thân đến đây, rồi sẽ giao lượng với ta tại bộ lạc Dã Ly Thị một phen. Kẻ yếu...không biết ngoại giao, trong mắt Lý Quang Nghiễm, Dương Hạo ta mãi là kẻ yếu.” Trong ánh mắt Mộc Khôi lộ ra một tia sát khí, hắn gằn giọng nói: “Thiếu chủ, nếu hắn đến rồi, chúng ta lẳng lặng giết hắn ngay tại trận, Chư Bộ Hoành Sơn sợ mang họa vào thân, chẳng lẽ lại dám tuyên truyền tin hắn bị giết hay sao.” Dương Hạo lắc đầu: “Ngươi có thể đảm bảo hắn ngốc đến độ mang tất cả người ngựa vào trong trại của Dã Ly Thị hay sao? Mặc dù Dã Ly Thị kết đồng minh với chúng ta, nhưng ngươi có chắc chắn được rằng trong tình trạng không biết những bộ lạc khác của Chư Bộ có đồng ý quyết chiến một trận sống còn với Hạ Châu hay không mà Dã Ly Thị lại yên tâm để chúng ta giết Lý Quang Nghiễm, kết thù với Hạ Châu hay không?” Hắn móc ra một đồ vật trong người, rồi đưa vào trong tay Mộc Ân, nói nhỏ: “Đánh là nhất định phải đánh, nhưng đại hội Dã Ly Thị Chư Khương chỉ là một trận văn đấu thôi. Đất đấu võ không phải là ở nơi này. Mộc Ân, Mộc Khôi, tí nữa chúng ta thay quần náo, đem người đến hội Chư Khương. Hai người các ngươi không đi được rồi, có một chuyện lớn, ta cần hai người các ngươi đi làm. Chỉ cần các ngươi đánh trận này cho đẹp, trận này của ta ở trong bộ lạc Dã Ly Thị không thể thua được nữa rồi!” Viêm đế cốc, chỉ cách bên ngoài Ngân Châu đến ba dặm. Thất Tinh Dịch là quân trấn, ngoài quân phòng vệ và một bộ phận người nhà của quân sĩ, những bách tính ở đây để mưu sinh rất ít, chỉ có một vài quán rượu, nhà khách, còn lại hầu hết là những người thương nhân cũ, họ nhất định không thể rời xa nơi đây, vì thế ngoài 30 dặm, tòa Viêm Đế Cốc này càng lạnh lẽo hơn. Viêm Đế Cốc lạnh lẽo, hoang vu, cây cối ít, giữa hai ngọn núi là một sơn cốc hoang vu, dù là ở trong cốc hay là trên núi, hầu hết đều do những cục đá lớn màu xanh đậm tạo thành. Tòa sơn cốc này, đã được gọi là Viêm Đế Cốc không biết từ bao giờ. Tên của Viêm Đế Cốc, là do người Khương muốn kính nhớ đến Viêm Đế nên đã đặt tên đó. Hoa Hạ chính thống, đến Man Di. Tộc người đầu tiên của Hoa Hạ, là hai nhà vua Viêm Hoàng, Hoàng Đế là người Di, Viêm Đế là người Khương, triều Hạ là do người Khương tạo nên, đến đời Chu, lại là do Di Cơ Thị làm chủ thiên hạ. Vì thế Nghiêm Đế và Đại Vũ, đều là tổ tiên đáng kính của người Khương. Trong Viêm Đế Cốc, từ trưa ngày hôm qua, đã bắt đầu có nhiều binh mã đến nơi. Đội người ngựa đầu tiên vừa đến, là đã thiết kế tù và ở hai bên đỉnh núi và ngoài cổng cốc, những người đến sau cứ ba trăm ngựa thành một đội, đến chiều ngày hôm nay, chi thứ 13 cũng là đội cuối cùng đã đến nơi. Lúc đó vừa vặn có hai người Khương thả mười mấy con ngựa ở gần Viêm Đế Cốc, đang đón đội cuối cùng vào trong sơn cốc, họ nghe thấy có tiếng bước chân ngựa chạy đến, bị Nạp Mộc Hãn hạ lệnh bắt lại. Trong mắt loại Hán Tử cả đời rong ruổi trên lưng ngựa chinh phạt bốn phương như hắn ta, giết người cũng như giết gà giết chó, chẳng có gì khác. Việc lớn nằm ở sự sinh tồn của mọi người, sao lại có thể thương xót cho người khác được. Khi mặt trời đã khuất sau dãy núi, Mộc Khôi đơn độc cưỡi ngựa, cuối cùng cũng đến, vừa đón hắn vào trong cốc, Nạp Mộc Hãn bèn kinh ngạc nói: “Sao chỉ có mình ngươi đến thế này, Mộc Ân đã ở lại bên cạnh thiếu chủ rồi sao?” Mộc Khôi nhe răng cười: “Mộc Anh đại nhân, Mộc Ân có một trọng trách khác, đã được thiếu chủ haj lệnh, vội vàng đến phía bắc Ngân Châu rồi. Thần đến đây, chỉ là để mang đến sách lược tỉ mỉ hơn của thiếu chủ, trận này, để các vị đại nhân chỉ huy, Mộc Khôi chỉ làm người tiên phong thôi.” Mấy năm nay, trong bộ lạc nếu có việc lớn, thì đều là do những người thanh niên cười tráng như Mộc Ân, Mộc Khôi đứng đầu, những người già như Nạp Mộc Hãn đã lui về sau rồi, nhưng lần này Lý Quang Sầm đã quyết đánh lớn, nên gọi tất cả những người đàn ông trong bộ lạc đến, những người lão tướng như ông ta cũng được phái đến, sự vui mừng của họ, cả đời này của Mộc Khôi cũng không cảm nhận được hết. Nhưng Dương Hạo gọi hắn đến không phải là để hắn chủ trì đại cục. Những người du mục trên thảo nguyên, dù là không biết chữ, không học hành, cũng biết thuật thống lĩnh quân, thuật chiến trận, những người lão tướng như Nạp Mộc Hãn dù một chữ bẻ làm đôi cũng không biết, nhưng tác chiến cầm đầu binh sĩ lại không hề kém hơn người khác, lấy bất cứ một người nào trong số họ ra, cũng có thể chống đỡ được một mặt. Còn nói đến chiến thuật cụ thể, những gì Dương Hạo biết, những kinh nghiệm và năng lực của hắn, không thể nào bằng họ được, vì thế hắn yên tâm giao việc chỉ huy cho họ, bản thân mình chỉ đề ra kế hoạch để làm tham khảo. Mộc Khôi vừa đi vừa nói về dụng ý và hướng đi của Mộc Ân với những người trưởng bối, nghe xong Mộc Khôi giải thích, những người đó mới hiểu được, rằng tính Mộc Ân cẩn thận, ở điểm này hắn hơn hẳn so với Mộc Khôi, việc hắn đi làm có vẻ nhẹ nhàng, nhưng thực ra phải dùng người cẩn trọng mới được, phái người như hắn đi đúng là thích hợp hơn phái Mộc Khôi đi.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang