[Dịch] Bộ Bộ Sinh Liên
Chương 207 : Họa thủy
.
“Đại nhân, khụ khụ, đại nhân tình hình này………thế này không ổn.”
Mộc Ân hai mắt đã đỏ sọng như hai mắt thỏ đang chạy lại: “Đại nhân, cứ tiếp tục như vậy, không cần đợi mưa lớn xuống, người của chúng ta sẽ bị tổn hại trầm trọng quá nửa dưới trận mưa đá này, đến lúc đó bọn họ thúc ngựa xông lên doanh trại chúng ta tất bị đánh tan tành. Đám hàng hóa này sớm muộn gì cũng mất thôi, hay là quyết tâm một lần bỏ tất cả mọi thứ chủ động nghênh chiến thôi.”
Chủ động nghênh chiến đương nhiên không khó. Nhưng nếu cứ như vậy, cho dù đánh đuổi được Lý Quanh nghiễm cũng có ý nghĩa gì nữa? Dương Hạo nhìn những Mộc Trung đang nước mắt ròng ròng, lại nhìn về phía những người còn chưa chiến đấu, những binh sĩ đó sẽ phải chết dưới mưa đá này. Nhất thời trong lòng đau như dao cắt, câu nói “bỏ lại hàng hóa, phát động tấn công” lại chẳng có cách nào nói ra lời.
Hắn nhìn trái nhìn phải, mọi người đều đang hướng đôi mắt nhìn hắn mà trông mong chờ đợi mệnh lệnh của hắn. Ánh mắt hắn chầm chậm dừng lại trên khuôn mặt Đường Diễm Diễm, đang cầm một chiếc khăn tay ướt đẫm nước mắt, thấy hắn đang nhìn về phía mình, lập tức giật mình, lắp bắp nói: “Huynh……Huynh nhìn ta làm gì, không phải lại muốn trách ta đã khiến huynh xui xẻo chứ! Cái này rõ ràng là họa do huynh rước đến chứ không phải ra là tai họa……..”
Ánh mắt Dương Hạo chợt lóe sáng, đột nhiên hét lớn: “Tai họa? không sai, tai họa, chính là tai họa.”
“Hả?” Đường Diễm Diễm ngạc nhiên nhìn hắn, vẻ mặt hoang mang.
“Nàng không phải tai họa, ta mới là tai họa.” Dương Hạo quay người về phía Mộc Ân, sắc mặt vui mừng nói: “Ta có một kế để thoát vòng vây. Mục tiêu của Lý Quang Nghiễm chính là ta. Nếu ta và đám thương nhân tách ra tất có thể khiến họ trốn tránh và giải quyết được khó khăn trước mắt.”
Mộc Ân kinh ngạc thất sắc nói: “Đại nhân không thể mạo hiểm! Nếu muốn dẫn dụ kẻ địch, để tôi đi!”
Dương Hạo đẩy hắn ra, vội vàng đi ra vài bước, bỗng nhiên quay đầu lại. Hắn nhìn Đường Diễm Diễm một cái thật kì lạ, ân cần nói: “Nàng…..hãy tự biết bảo vệ cho bản thân mình nhé.”
“Được.” Đường Diễm Diễm dùng hết sức gật đầu một cái. Trên khuôn mặt tình cảm không thể kiềm chế hé miệng cười, nàng đương nhiên nghe được ra từ trong những lời nói của Dương Hạo khoảnh khắc ấy sự quan tâm thân thiết sâu sắc. Nếu chỉ có ở trong thời khắc nguy hiểm như thế này Dương Hạo mới đối với nàng thể hiện ra sự quan tâm và tình cảm hiền hòa, nàng nguyện ngày ngày chiến tranh không dứt. Nhìn ngây người theo bóng người Dương Hạo đang rời đi, Đường Diễm Diễm long lanh nước mắt, nhẫn nại bước nhanh về phía giữa của doanh trại.
Dương Hạo quay người cũng Mộc Ân tiếp tục đi về phía trước, vừa đi vừa nói: “……..Lý Quang Nghiễm kẻ này có thể đem theo chỉ hơn hai trăm người rời khỏi chỗ cư trú, thâm nhập sâu vào địa bàn của người Khương Hoành Sơn bày mưu phục kích ta, có thể thấy rõ người này không chỉ quả cảm, mà còn dám liều lĩnh mạo hiểm. Nhưng trên đường hắn đi đã nghe nói đến uy phong cửa Lô Lĩnh Châu chúng ta! Có thể nhẫn nhịn chu toàn để qua thời cơ giết ta ở bên dòng sông Vô Định, mãi đến khi thời cơ tốt ngày như vậy đến mới động thủ. Hơn nữa luôn luôn dùng kế, cho đến giờ chưa từng muốn tiếp xúc đối mặt trực diện với ta, tình tình lại có chút xảo trá đa nghi, cực kì cẩn thận, người này nhẫn tâm như sói, gian xảo như cáo, không để hắn nhìn rõ mặt của ta, hắn sẽ không bao giờ trúng kế.”
Mộc Ân còn đang định nói thêm, đột nhiên có hơn mười viên đá từ không trung rơi xuống! Bọn họ vội vàng giương khiên lên bảo vệ cho Dương Hạo ở giữa, Dương Hạo bình tĩnh nói: “Sự việc cấp bách không cần nói nhiều lời. Ngươi hãy ở lại, nhất định phải vì ta mà bảo vệ cho tốt trận thế, hãy chăm sóc tốt cho đám thương cổ và hàng hóa đó, sự an toàn của bọn họ chính là nguồn sống sự tồn tại ngày hôm nay của Lô Lĩnh Châu chúng ta. Chỉ cần ra dẫn dụ được Lý Quang Nghiêm đi xa, ngươi lập tức đem người men theo bờ sông, dựa thế mà dựng trại. Đợi sau khi ta dụ quân binh đuổi theo, cứ đi men theo dòng sông mà tìm ngươi. Mộc Khôi, ngươi chọn ra mười mấy người cưỡi ngựa tinh nhanh, chọn ra những con ngựa khỏe nhất nhanh nhất theo ta đi ra ngoài.”
Mộc Ân kinh ngạc nói: “Chỉ có hơn mười mấy người đi? Như vậy không được, sự an nguy của đại nhân……..”
Dương Hạo nói: “Ta là đi dẫn dụ quân binh đuổi theo, lẽ nào còn cần đem theo mấy trăm quân binh? Có đám sương mù lớn như vậy che chắn đủ để chống lại nghìn quân vạn mã rồi. Lý Quang Nghiễm sẽ lợi dụng thời tiết, lẽ nào ta cũng không biết dùng? Hơn nữa, những sĩ tốt này mới nhập quân ngũ không lâu! Cứ như vậy mà trấn giữ còn được, cưỡi ngựa ra ngoài chỉ để đi nạp mạng thôi. Không cần nói thêm nữa! Lập tức thi lệnh chuẩn bị.”
Mộc Ân không còn cách nào khác đang cùng Mộc Khôi dạ một tiếng chia nhau đi các nơi chuẩn bị.
Dương Hạo, Mộc Khôi cùng mười mấy tên thị vệ tinh luyện được chọn ra mang áo giáp dày! Trên người mỗi người đều đeo một cây cung, lưng ngựa lại đeo theo ít nhất là bốn chiếc tên, ngoài ra mỗi người còn đem theo một chiếc đao, hoặc một đại đao hoặc kiếm dài.
Tất cả xe lớn, lạc đà trong trại đã được chất hết hàng hóa lên! Các thương nhân đang nơm nớp lo sợ trốn trong xe, sợ hãi nhìn bầu trời, không biết lửa và đá sẽ từ đâu và lúc nào sẽ lại rơi xuống từ trên trời. Nhìn thấy Dương Hạo đã trang bị đầy đủ và một đám vệ sĩ chuẩn bị xuất phát, khuôn mặt lo sợ của bọn họ đã không còn thể hiện gì, nhưng từ trong ánh mắt của bọn họ có thể nhìn ra, cho dù bọn họ có chút hối hận nhiều với sự nguy hiểm trong vụ đi xa làm ăn buôn bán này. Nhưng Dương Hạo không lo đến sự sống chết của bản thân, cách làm chủ động dẫn dụ kẻ địch rời đi vẫn là khiến bọn họ vô cùng cảm động, vì thế phần lớn thương cổ đều không oán trách.
Dương Hạo nhảy lên lưng ngựa, dặn dò nói: “Các ngươi nghe rõ, theo ta đi ra chiến trận lần này! Khi gặp phải kẻ như Lý Quang Nghiễm không thể quay đầu! Chỉ cần người đó nhận ra mặt của ta một cái, chúng ta phải lập tức hướng ra ngoài phá vòng vây chạy, tuyệt đối không cho phép đánh nhau với địch. Mộc Ân chỉ đợi người của Lý Quang Nghiễm bị chúng ra dẫn dụ, ngươi lập tức hạ lệnh cho mọi người chạy về phía tây dựng trại bên bờ dòng sông, sau khi ta bỏ rơi được đám truy binh sau đó sẽ đi tìm các ngươi gặp mặt.”
Hắn nhìn nhìn chầm chậm một vài dáng trời âm u nói: …….Chỉ đợi mưa to mau tan! Sau cơn mưa bão, Lý Quang Nghiễm sẽ không còn chút uy hiếp nào với chúng ta.”
“Đi.” Dương Hạo quay người lại, bình tĩnh sải bước! Bước thẳng về phía trước vào trong đám sương mù, Mộc Khôi và đám người vội vành đuổi theo đằng sau lưng.
Mộc Ân nhíu mày căng thẳng, lo lắng mà nhìn theo Dương Hạo một cái. Đang định quay người dặn dò đám binh sĩ chuẩn bị tốt để chuẩn bị đột phá vòng vây, đột nhiên có người vội vàng từ đâu chạy tới bẩm báo: “Đoàn luyện đại nhân, Đường…..Đường cô nương……cô nương……”
Mộc Ân nghiêm giọng nói: “Đường cô nương làm sao?”
Binh lính kia vội kêu lên: “Đường cô nương đem theo mười mấy gia nân trong nhà, tự mình liều lĩnh xông ra khỏi doanh trại.”
“Cái gì?” Mộc Ân vừa nghe, không kiềm chế được hoảng sợ thất kinh.
Dương Hạo đang thúc ngựa rong ruổi. Bước vào trong vòng vây của địch, bốn phía thị vệ bảo vệ hắn gắt gao. Đằng trước vẫn chưa nhìn thấy kẻ địch hay trận địa của địch. Lý Quang Nghiễm con người này dù nghe thấy tiếng vó ngựa đang đột nhiên cấp tốc hơn nhưng trước vẫn không thể phân biệt rõ địch ta vì thế đám sương mù cũng giúp đỡ Dương Hạo nhiều.
Dương Hạo dẫn người đi vào trong thế trận của Lý Quang Nghiễm, người ngựa đều ở thế tấn công như hổ đi vào giữa đám dê. Không chỉ dọa nạt sĩ tốt Ngân Châu những kẻ chăn dê, chỉ cần thấy có toàn phong pháo đều giơ đao chặt đứt, chặt một đao trên lưng những con lạc đà khiến chúng hoảng sợ mà chạy mất.
Lý Quang Nghiễm nghe nói Dương Hạo dẫn vài kẻ phá vòng vây, vừa mới điều động người ngựa vây lại. Đột nhiên lại nghe thấy tiếng báo cáo, có một đám người lại có một Dương Hạo khác đang đi ra, nhất thời khó phân biệt thật giả, chỉ có thể điều động nửa người ngựa hướng về phía bên kia tập trung lại. Hắn tự mình đem theo quân xông lên trước tiên phong, chính lúc từ trong đám sương mù xông ra liền chạm mặt với Dương Hạo.
Hai bên đều đang phi rất vội vã! Lúc này đám sương mù có thể thấy phạm vi đã mở rộng đến mấy chục mẫu. Nhưng hai bên đều thúc ngựa lao thẳng về phía nhau, tốc độ rất nhanh dường như sắp đụng vào nhau. Dương Hạo lúc này lại nảy ý kiến, không thèm nhìn cứ thế đâm, tên kị mã đó chính là Lý Quảng Nghiễm đi để xem rõ tình hình người đang đi đến là ai. Hắn bị bất ngờ lớn, lúc đó một mũi đâm của Dương Hạo khó khăn lắm mới đâm đến trước ngực hắn. Lý Quang Nghiễm vội vàng từ trên ngựa ngửa người, đồng thời ngân thương trong tay hết sức đỡ lấy. Chỉ nghe một tiếng “keng”, mũi nhọn đâm sượt qua đầu mũi của Lý Quang Nghiễm, để lại trên chóp mũi hắn một vết thương đang chảy máu.
Thị vệ từ hai bên vội vàng chạy đến! Hai thanh trường thương đâm chéo nhau hướng về phía Dương Hạo, thị vệ hai bên của Dương Hạo cũng giơ thương chống đỡ, che chở cho Dương Hạo đề ngựa tránh ra. Trong khoảng khắc ấy Lý Quang Nghiễm quay ngựa một vòng, cũng thoát được khỏi cảnh nguy hiểm.
Dương Hạo thầm than một tiếng đáng tiếc, hắn biết bản thân mình công phu trên ngựa tất không thể bằng được Lý Quảng Nghiễm, vừa nãy nguy hiểm suýt đoạt được mạng của Lý Quang Nghiễm, hắn đã chiếm được thế thượng phong, nhưng lại bị thất thủ, cũng bị lộ cả thân phận. Lúc này không nên ham hố đánh nhau, hắn liền quay đầu ngựa chạy ra bên ngoài, hét lớn: “Không cần đánh nhau! Chúng ta mau đi.”
“Đuổi theo!” Lý Quang Nghiễm vừa bị công kích với tay lấy cây cung, liền thấy Dương Hạo đang chạy lẩn vào trong đám sương mù, vội vàng thúc ngựa đuổi theo, mọi người trong tộc của hắn cũng vội vàng bám theo sau, cứ nương theo tiếng vó ngựa của Dương Hạo mà đuổi.
Sương mù tràn ngập, trời đất hỗn độn hòa vào nhay, mặt trời không ló dạng, đông tây nam bắc chẳng thể nào phân biệt rõ, đây là một khung cảnh thật kì quái. Dương Hạo chỉ muốn đem Lý Quang Nghiễm cái con người này dẫn đến nơi xa thật xa càng xa càng tốt, vì thế cũng chẳng cần phải phân biệt hướng, chỉ là tin vào vó ngựa du hành, Mộc Khôi và mấy kẻ cứ đuổi theo sau cái bóng của hắn để bảo vệ an toàn, trong thời gian đó không biết đã chạm mặt bao nhiêu kẻ địch. Tuy nói có mấy người Mộc Khôi đang quyết tử bảo vệ cho hắn, Dương Hạo thân làm chủ tướng cũng gặp phải nguy hiểm trùng trùng.
Mắt nhìn thất mấy tên cưỡi ngựa đã đuổi đến nơi, Dương Hạo đáng muốn phóng ngựa xa hơn, vừa hét vào đầu ngựa một tiếng liền nghe thấy phía trước bên trái từ trong sương mù có tiếng âm thanh sắc nhọn lớn tiếng hét: “Bất kể hắn là Dương Hạo hay không, giết hết cho ta, giết…”
Con ngựa của Dương Hạo đã phi được hơn mười thước, đột nhiên trong lòng cảm thấy có điều bất ổn, hắn chẳng suy nghĩ thêm, liền thúc ngựa quay lại. Từng đám sương mù bị những con ngựa xông vào, phi được sáu bảy mươi thước, liền thấy có một con ngựa hồng tảo phía trước cùng hai con ngựa đen đang đánh nhau với mấy con ngựa nữa. Hơn mười thước nữa đằng xa lại có một con tuấn mã cao to bên trên ngựa là một thiếu niên trong tay vẫn cầm chắc cây cung nhỏ, đang từ phía sau lưng chầm chậm rút một mũi tên ra.
“”Diễm Diễm” Người ngồi trên ngựa kia giương cung có đuôi tóc sam dày, còn chưa nhìn rõ khuôn mặt, chỉ nhìn thấy bóng người, Dương Hạo liền biết là Đường Diễm DIễm. Vừa thấy nàng Dương Hạo không khỏi giật mình hồn phiêu phách tán. Tiểu Thạch Đầu tuổi tuy còn nhỏ nhưng công phu bắn tên của hắn Dương Hạo đã được lãnh giáo qua hai lần, mũi tên này chỉ cần hắn bắn ra với cự ly gần như vậy Đường Diễm Diễm chắc chắn ko giữ được tính mạng. Cách đó còn có một quãng xa, hắn liền giật dây cương trong tay thật mạnh hướng về phía tiểu Thạch Đầu mà phi đến.
Tiểu Thạch Đầu vừa định lắp tên vào cung, đang lúc muốn bắn mũi tên ra kết thúc tính mạng của Đường Diễm Diễm, bỗng dừng lại lắng nghe tiếng vang ở bên cạnh, tự nhiên quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một cây đại thương xuyên qua màn sương mù dày đặc như long thần đang bay đến giữa không trung.
Thần long này còn biết cưỡi mây trong không trung, Dương Hạo lúc đó ngoài việc dùng kiếm thuật thì các võ công khác đều không giỏi, đặng thương vốn là ném từ xa, kết quả sau khi ném ra đằng sau nặng hơn và trọng tâm không ổn định.Trong không trung bị quay cuồng, bay được tới trước con ngựa của tiểu Thạch Đầu, cây thương nặng nè quất vào người hắn. Tiểu Thạch Đầu vội vàng giơ cung chắn lại, nhưng hắn dù sao cũng tuổi nhỏ sức yếu, bị đập mấy cái vào đại thương, tiểu cung trong tay bay mất, hắn cũng ngã khỏi ngựa.
Dương Hạo căm hận đứa trẻ tuổi nhỏ mà ác độc này, vốn muốn đâm thêm một đao mà giết chết nó, nhưng cây kiếm dài ở trong tay phía Đường Diễm Diễm cũng bị tước mất, vừa mới ngã khỏi yên ngựa. Con ngựa đó bị một tên kị sĩ chém trúng một đao, đau đớn hí vang, rồi phóng nước đại chạy, tình thế vô cùng nguy hiểm, nào còn có thể suy nghĩ đến tên thiếu niên này, liền vội phóng ngựa chạy về phía Đường Diễm Diễm.
Hai tên võ sĩ đang vây xung quanh Đường Diễm Diễm vốn là những thị vệ của con trai phòng ngự sử Ngân Châu, thấy hắn gặp phải nguy hiểm cũng lo sợ mà chạy lại, hai bên có cùng suy nghĩ đều bỏ người đang định giết bảo vệ cho người bên mình trước đã. Hai tên đó vội chạy lại hộ vệ cho tiểu Thạch Đầu, Dương Hạo bên này cũng vừa đến, kéo Đường Diễm Diễm bị dọa một phen mặt mũi trắng bệch lên ngựa, không đợi liền quay người chạy đi.
“Giết hắn! Giết hắn cho ta!” Tiểu Thạch Đầu đang ngồi trên lưng ngựa cao giọng hét lớn, khuôn mặt vẫn còn đầy vẻ bạo ngược.
Địa bàn của một vành đai Tây Hạ do Lý Thị thao túng, không phải vua nhưng cũng như vua chúa, Ngân Châu cũng là chức vụ mà cả một thế hệ cha ông tổ tiên Lý Quang Nghiễm làm phòng ngự sử thao túng. Bọn họ mới đích thực là vương dù không xưng vương, chỉ là vấn đề địa bàn hạt trì lớn nhỏ khác nhau. Vị tiểu công tử này ở địa bàn của mình nghiễm nhiên giống như một thái tử, hơn nữa thái tử ở trung nguyên có rất nhiều giao ước quy củ, đều cho hắn rất nhiều uy thế. Thêm nữa được phụ thân sủng ái, từ trước đến giờ được làm cậu chủ nhỏ độc nhất vô nhị. Hôm nay Dương Hạo lại dám đâm hắn ngã khỏi lưng ngựa, tiểu Thạch Đầu vô cùng phẫn nộ, tính cách hung tàn bộc lộ, căm hận không thể ăn tươi nuốt sống Dương Hạo.
Mắt nhìn thấy thủ hạ không đuổi theo kịp, Dương hạo lại sắp đi vào trong sương mù, tiểu Thạch Đầu đột nhiên giận dữ, tự mình trèo lên ngựa đã một cái, quay người kéo lấy tay áo của mấy tên thị vệ,….. “bốp bốp” tên tiểu tử này quả thật mạnh tay, hắn đánh hai phát mà mấy tên thị vệ nổ đom đóm mắt, khóe miệng chảy máu tươi.
Tiểu Thạch Đầu đôi mắt độc ác nói: “Nếu đuổi không kịp Dương Hạo, lão gia cắt đứt mũi của các ngươi.”
Mấy tên thị vệ đứng bên cạnh run sợ nói: “Công tử, đại nhân hình như đã xuất binh đuổi theo rồi?”
Tiểu Thạch Đầu quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Dương Hạo đang đem theo Đường Diễm Diễm nghiêng người chạy mất, đằng sau đuôi hắn còn có hơn hai mươi tên thị vệ đang thúc ngựa theo đi theo hình cây cung, đi theo hắn. Lúc đó Lý Quang Nghiễm lệnh đám người ngựa xung quang truy sát theo, đằng sau Dương Hạo như hình một con rồng, hét một cách hứng khởi: “Đuổi theo, đuổi theo cho ta, giết chết hắn, giết cả mấy bọn đàn bà thối kia!”
Hắn đá một cái làm tên thị vệ kia ngã khỏi ngựa, mông hắn vừa đặt lên yên ngựa đã giật dây cương đuổi theo.
Dương Hạo khuôn mặt đầm đìa nước, giục ngựa phi nước kiệu, Đường Diễm Diễm ngồi đằng trước mặt hắn, dù không quay đầu lại, cũng cảm nhận được sự tức giận của hắn. Nhưng trong lúc đó quả thật không phải lúc giải thích, nàng chẳng nói điều gì, chỉ dùng hai chân kẹp chặt vào bụng ngựa, cứ theo vó ngựa chạy mà chồm cả lên để giảm bớt áp lực trên đường đi.
Đám sương mù lớn như vậy, lại đang rơi vào thế trận tiến công của địch có một thế mạnh đó là không thể dùng được cung tiễn, hơn nữa bên tấn công hay tháo chạy đều không thể dự liệu trước. Nhưng Lý Quang Nghiễm trúng kế Dương Hạo, vừa nhận ra là hắn muốn phá vòng vây ra ngoài liền kêu gọi thổi la tập trung toàn bộ người ngựa vây quang truy đuổi. Trong sương mù không phân biệt được thứ gì hay phương hướng nam bắc, cứ chạy mãi chạy mãi, cứ thỉnh thoảng lại có kẻ xông đến. Dương Hạo đem theo Đường Diễm Diễm nên không cách nào chiến đấu, chỉ có thể thúc ngựa chạy nhanh, cứ như đang chạy trong mê cung, đi đông đi tây đụng vật cản, quay đầu nhìn lại đám thị vệ đi theo đã mất hút chỉ còn lại một mình Mộc Khôi vẫn đang giương mắt cố gắng đuổi theo một tấc không rời.
Cũng không biết đã đi được bao xa, đằng sau vẫn thấy tiếng vó ngựa truy đuổi, trên ngựa của Dương Hạo chở hai người nên sức ngựa không đủ. Tốc độ dần dần chậm lại, Mộc Khôi cắn răng một cái lớn tiếng nói: “Đại nhân, hãy nhanh chóng chạy về phía trước, đừng quay đầu lại tiểu nhân sẽ cản đường kẻ truy đuổi.” Nói rồi quay đầu ngựa cầm chắc cây đao lớn trong tay.
Truy binh phía sau đã đuổi đến, từ trong sương mù dày đặc xuyên ra, thấy trước mặt có một người đơn thương độc mã đang đứng lẳng lặng. Sương mù thổi xuyên qua chân ngựa, người đó trông uy phong lẫm liệt như thiên binh hạ phàm. Người đó hét lớn một tiếng, ghìm dây cương, rồi phi thẳng về phía Mộc Khôi. Hai chân Mộc Khôi bành ra thúc lực vào ngựa, cây đao lớn dựng thẳng đứng xuống, lớn tiếng hét lên trong sương mù, đại đao lóe sáng chặt bay đầu người kia, máu chảy lênh láng.
“Đùng đùng” một tiếng sấm sét nổ vang trời, mặt đất đột nhiên nổi gió lớn, dường như trong khoảnh khắc đám sương mù đang giăng đầy trời liền bị quét sạch, nhưng những hạt mưa to như hạt đậu liên tục rơi xuống xối xả, quất mạnh vào mặt người đau rát.
Dương Hạo mừng rỡ: “Tốt! Mưa to một chút, đám người của Lý Quang Nghiễm càng khó để cưỡi ngựa đuổi theo. Cúi thấp xuống.” Hắn nhấn mạnh vai Đường Diễm Diễm một cái, cúi người lên lưng nàng, che mưa.
“Nàng chạy ra đây làm cái gì?”
“Ta….ta muốn giúp huynh, huynh chỉ đem theo có mười mấy người, ta chỉ nghĩ thôi đã thấy sợ………”
“Thật là làm loạn, một người con gái như nàng, nếu rơi vào trong tay bọn chúng, sẽ ra sao nàng biết không?”
“ Ta… Ta…….” Đường Diễm Diễm rơm rớm nước mắt.
Dương Hạo trong lòng thấy mềm nhũn, nói: “Thôi không nói nữa. Ta không thật không ngờ người của Lý Quang Nghiễm trong đám sương mù mà vẫn có cách thông tin liên lạc đặc biệt với nhau, liên lạc như vậy quả rất nhanh, nếu không phải nàng dẫn dụ địch đi xa, ta cũng khó thoát được. Rẽ về bên trái!”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện