[Dịch] Bộ Bộ Sinh Liên

Chương 203 : Đoạt thân

Người đăng: 

Chữ cuối cùng đã viết xong, Trình Đức Huyền thổi thổi bức thư, đem nó cẩn thận gấp lại nhét vào trong ống tay áo. Các thương gia dưới sức ép của Đường gia phải lần lượt theo nhau bỏ chạy đến Lô Lĩnh châu, bức mật thư này của hắn rất nhanh có thể gửi đi, cứ nghĩ đến đây, trên môi hắn lại nở nụ cười lạnh lùng: “Thuốc này cũng kha khá rồi, Dương Hạo à Dương Hạo, ‘tiền nhân tài thụ, hậu nhân thừa lương’ (người trước tạo phúc cho người sau), đợi khi Lô Lĩnh châu trưởng thành thành một cây đại thụ chọc trời, lúc đó ngươi sẽ chôn xác dưới gốc cây này hay sẽ lưu lạc nơi chân trời nào đây?” ……………………………………. Áo giáp và vũ khí Chiết phủ mang đến đủ để trang bị cho một nghìn năm trăm người. Vũ khí chủ yếu là cung, thêm vào đó có đại đao, đại phủ đều là những vĩ khí thích hợp khi chiến đấu với kẻ địch khi cưỡi trên lưng ngựa. Những bộ áo giáp này dù rằng đều là bì giáp nhưng khi mặc lên đeo thêm cây cung quả là chỉnh tề. Những đoàn dân tráng vốn vì các hình dáng màu sắc của vũ khí lập tức trông như càng rực rỡ, có vài phần khí thế của một quân nhân thực thụ. Cùng lúc này, các đoàn luyện Lô Lĩnh Châu đang tiến hành diễn tập và mở rộng, ngoài những người Hán bản địa, còn người Khương từ các vùng lân cận trong các bộ lạc triệu tập vài dân tráng đến. Những sức chiến đấu của binh sĩ hết sức khả quan, đặc biệt là ý chí kiên cường chiến đấu của họ, cho dù gặp địch mạnh cũng ít người hoảng sợ bỏ chạy, vì thế đối với bọn họ chỉ cần luyện sẽ trở thành một sức mạnh lớn. Hơn nữa, chiêu mộ người Khương, phân tán họ cho ở cùng với những binh sĩ người Hán có thể nhanh chóng đánh tan cảm giác lạ lùng giữa những người Hán và người Khương, tăng thêm sự hòa nhập giữa họ. Còn về phần dân tráng được chọn ra từ các dân tráng ban đầu để bảo vệ Dương Hạo khi tiến về bộ lạc Dã Ly thị, đều có một nền móng võ nghệ nhất định, trong đội ngũ các dân tráng ban đầu sức chiến đấu cũng khá mạnh, lúc này các giáo quan Chiết phủ phái đến đã thiết lập và tăng cường kỉ luật với bọn họ, rồi bồi dưỡng họ các cách tiến cách lùi theo đội hình. Thêm phần phục trang quân trang chỉnh tề, về mặt tinh thần diện mạo so với trước đây hoàn toàn không giống. Cho dù kinh nghiệm chiến đấu của họ vẫn chưa phong phú. Dương Hạo đem theo các đội ngũ và các thương cổ trên đường đi này chủ yếu là muốn hù dọa người, những dân tráng này mỗi người đều phải mặc một chiếc áo lụa, mặc bên trong một chiếc áo khoác, khi Dương Hạo đi thăm tình hình tiến độ làm cung tiễn của Lý Hưng, đột nhiên nhớ ra một chuyện. Hắn đã từng đọc được một đoạn giới thiệu trên một tạp chí nào đó, nói rằng độ mềm dẻo đàn hồi của lụa rất cao, sau khi Thành Cát Tư Hãn đã phát hiện đặc điểm này, liền hạ lệnh tất cả các binh sĩ đều phải mặc áo tơ lụa bên trong. Từ đó áo lụa nội y trở thành một phục trang có tính bảo vệ của những tráng sĩ cưỡi ngựa Mông Cổ, tên bắn cào khó để bắn xuyên qua áo tơ, khiến cho tên dễ dàng rút ra, có thể tránh được làm vết thương lở loét do lúc rút tên ra gây thương vong, giảm được đáng kể thương vong của binh sĩ. Vì có cách nghĩ này, hắn đương nhiên cho cá binh sĩ của mình dùng nó. Đi trên cả đoạn đường quả là một hành trình hành quân an nhàn. Bọn họ đi ven theo những dãy núi Hoành Sơn, dãy núi Hoành Sơn là phạm vi thế lực của Dã Ly Thị, trải qua một trận chiến càn quét người Khương, hiện tại các bộ lạc lớn nhỏ sống tản mạn ở dãy núi Hoành Sơn đã không dám động đến Dương Hạo. Hạ Châu là thế lực uy hiếp duy nhất với Dương Hạo nếu muốn xuất đại quân thảo phạt hắn, thì cần phải hành quân đường xa, xuyên qua địa bàn đảng phái Lục thị. Dù rằng hiện tại đôi bên đang án binh bất động nhưng đôi bên vẫn đang trong trạng thái quan sát tình hình địch. Cuối cùng còn phải đi vào vùng đất thế lực của Ly Dã Thị, làm như vậy quá mạo hiểm. Trong tình hình như vậy, hắn phái một đội quân nhỏ người ngựa không gây ra tiếng ồn lớn đi thăm dò, vì đại quân người ngựa không che giấu nổi tai mắt người khác, hơn nữa Dương Hạo trên đường đi về phía bộ lạc Dã Ly Thị, thời gian hành trình không định, lộ trình hành quân cũng không cố định, cho dù Hạ Châu muốn liều mạng, phái đại quân truy sát theo cũng rất khó tìm thấy tung tích hắn. Muốn ra tay chỉ có thể phục kích vào trại Lô Lĩnh. Theo cách nghĩ và sự phân tích này, Dương Hạo liền đem chủ lực đặt lại ở Lô Lĩnh Châu. Sự tình quả nhiên như hắn dự liệu, vô cùng yên tĩnh, khi đi qua một vài bộ lạc nhỏ, vừa nhìn thấy đoàn quân dung nghiêm trang, biết là quân nhân của Lô Lĩnh Châu, những người Khương lập tức lộ ra vẻ kính sợ. Trên thảo nguyên, chỉ có kẻ mạnh mới được xưng vương, người thảo nguyên chỉ thừa nhận thực lực của kẻ mạnh, chỉ cúi đầu trước những người nắm sức mạnh. Vẻ cung kính của bọn họ khiến cho những người Lô Lĩnh Châu vốn từ cá dân tráng thành binh sĩ cũng cảm thấy có chút tự hào trong lòng, một sự vinh dự và tự hào thuộc về người chiến sĩ. Về kĩ năng chiến đấu bọn họ không thể chống lại những kị sĩ thảo nguyên từ nhỏ đến lớn đều sống trên lưng ngựa được, nhưng về mặt sĩ khí và tinh thần bọn họ không thua bất cứ một kẻ nào. Mặt trời đã tà tà xuống núi, đất đai hoang vu ở đây phủ đầy màu vàng, âm thanh tiếng chuông của những con lạc đà chở nặng hàng hóa phát ra, khiến con người cảm thấy giống đang đi bộ ở trên sa mạc, mặt trời như một bánh xe đỏ huyết đang lặng lẽ trong bóng hoàng hôn không âm thanh không tiếng thở chìm khuất nơi xa xa, trước mặt lại là một dòng sông lấp lánh ánh mặt trời vàng rực rỡ. Đội quân của Dương Hạo hạ trại ở bên cạnh dòng sông này, từng con lạc đà quỳ xuống, những hòm hàng hóa nặng nề trên lưng chúng được dỡ xuống, từng tấm lều mới được dựng lên một nửa, Dương Hạo đứng bên dòng sông, cởi đôi giày da hít thở không khí, rửa mặt bằng làn nước mát trong của dòng sông. Đột nhiên, có một tiếng rít gió thê lương của một chiếc tên từ xa bay đến, lực bay của tên mạnh, rơi xuống trúng dòng nước sông vàng kim, biến mất không hình không ảnh, đây là thông tin của trạm canh gác gửi tới nơi họ đóng quân. Dương Hạo đang rửa mặt bên dòng sông trừng mắt ngẩng đầu lên, nhìn thấy mấy cái tên, Mộc Ân vội đến bên chiến mã của hắn, vừa quay người liền nhảy lên ngựa, đồng thời lớn tiếng nói: “Điền Tửu, bảo vệ đại nhân!” “Ta” Dương Hạo còn chưa kịp nói xong, Điền Tửu đang đứng bên cạnh liền ném túi nước, vội vàng chạy lại, cứ thế lùa lạc đà và hàng hóa thành một vòng, Dương Hạo lúc này chân không chạm được đất. Dương Hạo hổn hển nói: “Giày của ta……….” Hắn quay đầu nhìn thấy Đường Diễm Diễm đang đứng ở bên cạnh dòng sông, sợ nàng bị thương vội vàng gọi: “Đường Cô nương……….” Đường Diễm Diễm ưỡn ngực hóp bụng, tức giận nghĩ: “Sao nữa, còn muốn bản cô nương phải nhặt giày cho người hay sao? Ta nợ ngươi kiếp này à……..” Tuy thế nghĩ đi nghĩ lại, nàng vẫn chạy đi nhặt giày cho Dương Hạo rồi hổn hển chạy theo hắn. Những binh sĩ vừa từ dân tráng trở thành chiến sĩ được huấn luyện dưới bàn tay ma quỷ của Mộc Ân, lại đã từng trực tiếp tham gia chiến đấu, nên tốc độ phản ứng cũng rất nhanh, đương nhiên, để tránh các thương bị tên bay đến nên được xếp vào giữa những vật cản được tạo nên từ hòm hàng hóa và lạc đà, các binh sĩ tay cung tay đao đã sẵn sàng bảo vệ. Nhưng qua một lúc lâu vẫn không thấy tiếng vó hay bóng dáng người ngựa ù ù đến, Mộc Ân liền đem theo vào người thân tín đi về hướng bắn tên nghênh đón. Dương Hạo thấy Đường Diễm Diễm vừa bịt mũi dùng hai ngón tay cầm giày của hắn chạy tới, ngượng ngùng cười một tiếng nói: “Thực tế không có tý mùi nào đâu” Đường Diễm Diễm uốn éo đảo tròng mắt: “Bản thân huynh đương nhiên không ngửi thấy gì rồi”. Thực ra dù có mùi, ở nơi trống trải thế này cũng không dễ gì ngửi thấy, chỉ là con gái nhà người ta ưa sạch sẽ, từ trong lòng đã có ít chỉ trích không thích rồi. Dương Hạo không nói thêm nhiều nữa, chỉ cười ha ha, nhận lấy đôi giày vội vàng xỏ vào, thắt chặt lại dây buộc rồi ấn kiếm đứng thẳng lên. Qua một thời gian, Mộc Khôi cưỡi ngựa vội vàng quay lại, từ xa đã nói vọng : “Đại nhân, không cần kinh sợ, người chúng ta gặp là người của bộ lạc Dã Ly Thị đang vội trên đường đi dự tiệc, hiện nay Mộc Ân đang tra hỏi lai lịch của bọn họ.” Dương Hạo dặn dò các binh sĩ vẫn đang duy trì trạng thái đề phòng vài câu, rồi bản thân tự đi về phía đấy, lên một con chiến mã, hỏi : “Đến khoảng bao nhiêu người trang phục thế nào?” Mộc Khôi nói: “Bọn họ có hơn hai trăm người, hơn hai mươi xe lớn phục sức người Khương - Hán đều có, tiếng chuông trạm canh gác của chúng ta vang lên làm bọn họ bên đấy cũng bị kinh sợ một phen, vội vàng bố trí bảo vệ xe, chuẩn bị chiến đấu. Thuộc hạ đã cẩn thận quan sát bọn họ, có già có trẻ, còn có đàn bà phụ nữ, quần áo hỗn độn, vũ khí cũng là tạp nham.” Dương Hạo nghe xong thì thấy yên tâm, dong ngựa nói: “Đi, ta đi xem mọi người nếu đều là đến dự hội Dã Ly Thị, có thể do hiểu nhầm mà dẫn đến xung đột.” Dương Hạo và Mộc Khôi đi qua một sườn núi nhỏ, chỉ thấy đất vàng phía trước mặt có hơn hai trăm người, đa số có chiến mã, bọn họ đem theo hơn chục chiếc xe lớn và một vài phụ nữ vội vàng được bảo vệ ở giữa, cách một đoạn là nơi bắn tên, Mộc Ân một mình một ngựa, hai tay trống không đang cùng với mấy người Khương tự vệ bên ngoài nói chuyện. Người thiếu niên này là con trai của Thác Bạt Nghiêm, tên gọi là Thạch Đầu, hiện nay mới được tám tuổi, nhưng vóc người đã rất cường tráng, chỉ nhìn cơ thể nó, đã giống trên dưới mười tuổi. Nó mặc một bộ quần áo truyền thống của người Khương, trên đều trọc lốc, nhưng do tuổi còn nhỏ, nhìn chỉ cảm thấy rất đáng yêu không giống như Lý Kế Quân ngày đó trông hung ác xấu xí. “Ha ha, đứa trẻ này, trước mặt đại nhân không được thất lễ.” Thác Bạt Nghiêm xoa xoa đầu nó, giả bộ tức giận khiến trách nhưng lại có vài phần sủng ái. Hắn vỗ vỗ tay, mấy người thiếu nữ Bạch Linh tộc đang ở quanh đống lửa phía xa nhảy múa bèn khom lưng kính cẩn, lui xuống. Đường Diễm Diễm đang xem các cô gái nhảy múa thích thú cũng ngẩng đầu lên, chỉ thấy một con dê lớn được nướng màu vàng cháy đang được bốn đại hán dâng lên, con dê nằm phủ phục trên chiếc bàn gỗ, trong mồm còn ngậm mấy nhánh cỏ xanh hương thảo, tỏa hương thơm khắp tứ phía khiến người khác phải chảy nước miếng thèm thuồng. Thác Bạt Nghiêm cười ha ha đứng dậy, từ thắt lưng rút ra một con dao, con dao nhỏ sáng loáng, rất giống với hai thanh tiểu đao sau khi được mài giũa của Trư Nhi, chỉ là nó không phải từ gỗ Hoàng Dương. Dương Hạo nhìn tức cảnh sinh tình ánh mắt không khỏi có chút buồn bã. Thác Bạt Nghiêm cầm con dao đặt xuống từ sống lưng của con dê nhẹ nhàng rạch một đường, sau đó từ trán trước của con dê cắt ra một miếng thịt, dâng lên trước án rất cung kính dâng lên trước mặt Dương Hạo, lại đặt lên trên đó một hộp muối Thanh, cười nói: “Đại nhân xin mời dùng.” Dương Hạo biết dây là lễ tiết đối với bậc trưởng giả hoặc người có địa vị tôn quý, liền mỉm cười, cũng không khách khí, hắn đặt miếng thịt xuống, đưa vào miệng. Dù nói dê nướng này khi nướng không hề rửa qua bất cứ hương liệu gì chỉ có một nhánh muối ba tá vị, nhưng thịt dê không có chút mùi tanh nào, thịt còn mềm và tươi, khi đưa vào miệng liền hóa thành cảm giác ngọt thanh, cảm thấy vô cùng ngon miệng. Thấy Dương Hạo đã ăn miếng thịt, Thác Bạt Nghiêm lại quay về bên cạnh con dê nướng, chiếc đao nhỏ trong tau lại bay xuống, thịt ở thân con dê liền rơi xuống từng miếng từng miếng, động tác vô cùng nhanh nhẹn. Miếng thịt được phân ra làm các đĩa to, đưa đến trước mặt Đường Diễm Diễm thậm chí cả mấy người Mộc Ân, cuối cùng mới đến lượt mấy vị trưởng giả, Thạch Đầu của bên tộc Thác Bạt Nghiêm. Rượu đã quá ba tuần,từ món ăn khai màn đầu tiên là thịt dê nướng được dâng lên, đôi bên đã vô cùng thân thuộc, Thác Bạt Nghiêm lúc này mới khéo léo hỏi dò đến cách nghĩ của Lô Lĩnh Châu về việc buôn bán muối lậu, Dương Hạo không khỏi thầm khen hắn thật kiên nhẫn. Quả thật, nếu đặt mình vào tình thế này, đơn thuần chủ nghĩ đến từ góc độ dân chúng, Dương hạo nếu là một thường dân bình thường hắn cũng muốn mua muối Thanh mà không mua muối Giải. Muối Thanh chất lượng tốt giá tiền rẻ, chẳng có đâu có vật đẹp mà giá rẻ như muối Thanh lại đi mua muối Giải. Đây là triều đình cấm buôn bán lậu muối Thanh, duy trì lợi ích của triều đình, chỉ từ điều này mà nói, hắn là quan viên của triều đình không có cách nào thể hiện sự đồng tình với việc buôn bán lậu muối, càng huống hồ việc này trong đó còn ảnh hưởng đến bạn đồng minh của hắn là hai nhà Chiết Đường. Dương Hạo lấy cớ không hiểu rõ lắm về việc buôn bán lậu muối liền đem chủ đề này đẩy lên người Đường Diễm Diễm. Đường Diễm Diễm dù chưa từng để ý qua vấn đề này, những cũng không phải chẳng biết gì. Dương Hạo lại ngồi ở một bên dẫn dắt, đủ khiến bọn họ hợp tác được ở một mặt nào khác. Đường Diễm Diễm với Dương Hạo dường như là bảo sao nghe vậy, Thác Bạt Ngiêm nhìn thì có vẻ thô bạo nhưng lại là nhân vật vô cùng có thế lực, chủ đề này liền dần dần được chuyển sang vấn đề vũ khí, nồi sắt, thậm chí là cả lá trà. Những vật phẩm đó trên thảo nguyên là thứ đắt đỏ, sinh lợi cực cao, chỉ là Bạch Linh thị cho dù có một nguồn vốn dày dặn, cũng không có cửa để mua bán số lượng lớn từ trung nguyên mà thôi. Nếu Đường gia khẳng định có thể đưa bọn họ phát triển thành một nhánh buôn bán của mình trên thảo nguyên, thế thì đương nhiên vui mừng vô cùng. Vì thế khi vừa nói đến chủ đề này, dù nói việc buôn bán muối lậu không thành công Thác Bạt Nghiêm cũng không hề nổi giận, liền đổi sang nói chuyện chủ đề buôn bán các thứ phẩm khác với Đường Diễm Diễm. Song phương đang nói chuyện náo nhiệt, từ phía xa dường như vọng lại tiếng ngựa hí, sau đó liền nghe thấy tiếng vó ngựa dồn dập,chạy hướng về phía này. Dương hạo nghe thấy động tĩnh, lắng tai một chút rồi bật dậy, tay đặt lên chuôi kiếm. Mộc Ân cũng một tay cung sẵn sàng đứng trước mặt của hắn, bảo vệ bên thân hắn, lạnh lùng nói : “Đại nhân không cần quá kinh hãi, chỉ là hai con ngựa thôi.” “Ừ không phải.” Mộc Ân giật giật tai, nói lại: “Ít nhất cũng phải sáu con ngựa, nhưng không thể vượt qua mười con, đề phòng!” Bọn thị vệ vừa mới khoanh chân trên thảm rượu, uống từng bát lớn rượu, ăn từng miếng thịt to, nên động tác rất chậm chạp, lúc này trái lại nhay bật lên, cứ như một con báo vật, nhanh nhẹn vây lấy phía trước người Dương Hạo và Đường Diễm Diễm, Thác Bạt Nghiêm quay đầu lại nhìn, không khỏi lộ ra vẻ khâm phục. Ở nơi đây đôi phương gộp lại ít nhất cũng phải hơn bốn mươi người, hai bên chỉ cách bản doanh của mình chưa đến một dặm, đối phương đến chỉ có sáu con ngựa, đương nhiên không cần phải quá kinh hoảng. Thác Bạt Nghiêm cũng không lấy binh đao ra, chầm chậm tiến lên trước vài bước, sắc mặt vô cùng ung dung. Dương Hạo không biết nghe tiếng vó ngựa, lúc đó nghe nói chỉ có vài tên lẻ tẻ, không muốn bộ hạ của mình trước mặt người ta lộ vẻ khiếp sợ, liền phẩy tay một cái cho phép bọn họ lui xuống. Hắn tự mình đi lên trước, đứng sánh vai cùng Thác Bạt Nghiêm. Nhưng đứa trẻ tên Thạch Đầu lại nắm lấy một cây cung, lắp thêm chiếc tên vào, tiểu đại nhân quả là khiến người khác buồn cười. Nhưng Dương Hạo trái lại biết rằng đứa trẻ này đang cầm trong tay cây cung tuyệt đối không phải để chơi đùa, thiếu niên trên thảo nguyên dù nói mười hai mười ba tuổi mới có thể ra trận chiến đấu giết giặc, nhưng bảy tám tuổi chúng đã có thể bắn cung cưỡi ngựa thành thạo, thậm chí là săn bắn những con sói hoang dã không ít. Chiếc cung nhỏ trong tay đứa trẻ thật sự có thể giết người. Trong bóng đêm vang vọng tiếng ngựa phi đến quả nhiên là xông thẳng về phía ánh đuốc sáng của bọn họ, mắt nhìn thấy có hai người đi đầu đang phi đến, bộ dạng không có vẻ gì tốc độ sẽ chậm lại, Thác Bạt Nghiêm đánh tay vài tiếng, tộc nhân đã sẵn sang cung giáo hướng về phía trước cản đường. Một kị sĩ đang thúc ngựa như bay đến lớn tiếng hô: “Cứu người, mau đến cứu người!” Một lời vừa dứt, từ đằng sau liền có một mũi tên bay tới, vốn trong đêm đen không dễ bắn trúng người khác, nhưng hắn đã phi đến gần nơi có ánh sáng, ánh lửa soi chiếu, bóng hình trong đêm trái lại càng thêm rõ ràng, mũi tên đã trúng vào tim của hắn, hắn chỉ kịp kêu một tiếng rồi ngã khỏi ngựa. Con ngựa vẫn dồn dập chạy về phía này, một chân của hắn còn đang vướng vào yên ngựa bị ngựa kéo lê về phía trước, cả quãng đường va đạp, lại bị vó ngựa liên tiếp đạp trúng đầu của người đã bầm dập máu tươi, đến hình thù khuôn mặt cũng bị biến dạng. Nhìn bộ dạng thảm thương của hắn, Dương Hạo và Thác Bạt Nghiêm không khỏi thở một hơi dài lạnh lùng, lúc đó một con ngựa khác cũng ngã xuống gần đó, người trên ngựa khàn tiếng yếu ớt gọi một tiếng : “Đan Mộc!” Sau đó cũng ngã nhào khỏi lưng ngựa, chiếc mũ cao cao cũng rơi xuống dưới, người này là một người con gái, nàng nhào đến bên cạnh xác chết, ôm lấy hắn rồi khóc lóc nức nở. Dương Hạo và Thác Bạt Nghiêm nhìn nhau, không ngờ đêm đã muộn như vậy bên bờ sông đang uống rượu lại bất ngờ gặp phải sự tình như vậy. Người con gái trên người mặc một chiếc áo hồng đậm, cổ áo vạt áo đều thêu toàn hoa mẫu đơn từng đóa từng đóa lớn. Đầu đội một chiếc mũ lông thỏ màu trắng như tuyết, chiếc mũ rơi trên mặt đất không phải chiếc mũ quây xanh của những người phụ nữ Khương hay đội mà là một chiếc mũ ba tai cao một thước. Phía sau còn có năm con ngựa nữa đang đuổi theo đến, từ phía xa nhìn thấy bên ánh lửa có mười mấy đại hán đang tay đao tay cung nghiêm chỉnh đứng năm con ngựa liền dừng lại, vừa nhìn ngó xem xét động tĩnh vừa trao đổi với nhau điều gì đó. Dương Hạo nhìn một lát trừng trừng vào bóng năm tên đang đứng trong bóng đêm, rồi lại nói với người con gái đang ôm lấy thi thể khóc lóc nói: “Nàng là ai, những người kia tại sao lại truy giết nàng?” Cô gái dùng tay áo lau một dòng nước mắt, ngẩng mặt lên khóc lóc nói được vài câu gì đó, xem ra người thiếu nữ, mới chỉ chừng mười ba mười bốn tuổi, mặc một chiếc áo hồng rực lộ vẻ non nớt, ngôn ngữ nàng nói là tiếng địa phương rất nặng, trong tiếng hán có nhiều tạp âm , Dương Hạo nghe nàng nói xong mà như vịt nghe sấm ù ù cạc cạc hoàn toàn không hiểu gì. Một bên Mộc Ân thấp giọng giải thích: “Đại nhân, người thiếu nữ nói cô ấy tên là Lạp Ba, là dân thường tộc Khương ở cách đây trăm dặm trên Mao Lĩnh, được gả cho người Hán tử này tên là Mộc Đan, hôm nay vốn là ngày Mộc Đan tới đón nàng qua cửa về làm vợ. Không ngờ khi bọn họ quay về đến bộ lạc mà Mộc Đan đang ở, liền bị người Tao đến cướp vợ, mấy người trong tộc của Mộc Đan đã bị giết hết, đằng sau mấy người đó chính là kẻ đi cướp vợ.” Dương Hạo vừa nghe đã tức giận đùng đùng thốt lên: “Giết phu đoạt thê, thật là tội ác tày trời, hãy bắt lấy năm kẻ xấu kia lại.” Thác Bạt Nghiêm và Mộc Ân đều nhìn hắn một cách kì lạ, chẳng ai động đậy, Dương Hạo sững người, ngạc nhiên hỏi: “Mộc Ân ngươi làm sao vậy?” Mộc Ân thần sắc có chút miễn cưỡng, nhìn về Thác Bạt Nghiêm, mới nhỏ tiếng giải thích: “Đại nhân, trên thảo nguyên tập tục cướp vợ không được coi là phạm tội, người xung quanh càng không có quyền can thiệp vào. Chỉ cần người đàn ông đó và bạn bè của hắn muốn cướp vợ giết được Mộc Đan này thành công, thì người con gái này chắc chắn đã trở thành vợ hắn rồi. Cho dù ả có đau khổ thêm đi nữa với người này thì một lúc nữa vẫn sẽ phải theo người đàn ông kia, về làm vợ hắn, sinh con cho hắn. Chỉ có người thân hoặc tộc nhân của Mộc Đan mới có quyền đi tìm những người đó để báo thù, người bên cạnh nếu dám can dự vào sẽ nhận lấy sự trừng phạt của tất cả các bộ lạc, đây là một quy tắc hủ tục của thảo nguyên.” Dương Hạo nghe xong không khỏi sửng sốt, phong tục trên thảo nguyên với trung nguyên quả nhiên có sự khác biệt quá lớn. Nếu con gái trung nguyên bị người ta giết chết chồng mình, e rằng kẻ đó sẽ có kết cục không chết không xong. Nhưng người thiếu nữ này khóc lóc thảm thiết như vậy, thể hiện được một tấm chân tình sâu nặng, vô cùng ân ái, nhưng ngày cưới chồng bị giết nàng vẫn phải theo mệnh trời về làm vợ kẻ thù, thật là không cách nào tưởng tượng. Mộc Ân thấy hắn không nói gì, bèn nói với người thiếu nữ đang ôm lấy thi hài mà khóc lóc khổ đau: “Cô nương Lạp Ba, người cũng đã chết rồi, nàng không nên quá đau buồn, chúng ta giúp nàng an tang thi thể, nàng hãy đi theo những người kia đi cô nương Lạp Ba, Lạp Ba……..” Đường Diễm Diễm lúc này mới từ phía sau lưng của những người bảo vệ nàng đi ra, chỉ nghe đến nửa câu ngạc nhiên nói: “Cái gì mà Lạp Ba?” Mộc Ân quay đầu lại nhìn nàng một cái, nói: “Là tên của cô nương này”. Ngay lúc này, năm người đang đứng ở nơi xa kia dường như đã quyết định xong, năm người liền thúc ngựa chầm chậm đi lại gần, người trên con ngựa ở giữa cao giọng nói: “Không biết là vị huynh đệ của bộ lạc nào đang nghỉ ngơi bên bờ sông, ta là Nhật Cốc Đắc của bộ lạc Ngân Châu Khương Tư, hôm nay cùng với mấy người bạn của mình đến cướp vợ, đã giết chết được chồng của nàng là Mộc Đan, Lạp Ba hiện nay đã là vợ của ta, xin các vị huynh đệ giao nàng ra đây, không nên vi phạm quy tắc trên thảo nguyên.” Người nọ vừa dứt lời, thì người tự nhiên nảy lên một cái, kêu một tiếng thảm thiết rồi ngã xuống ngựa, bốn người bạn trợ giúp hắn cướp vợ cũng kêu to một tiếng, lập tức thúc ngựa lùi lại một chút. Dương Hạo chầm chậm cúi đầu xuống liền thấy chiếc áo bào của hắn đã bị tên đâm thủng, lúc này đang lay động không ngừng. Ở phía sau của hắn chỉ cách nơi đó tầm hai thước, Thạch Đầu chầm chậm hạ cây cung nhỏ trong tay xuống, lớn tiếng nói: “Hắn cướp vợ ta cũng cướp vợ người con gái này ta cũng muốn..” Thác Bạt Nghiêm sắc mặt thay đổi, dậm chân nói: “Thạch Đầu con….” Hắn cũng là người phản ứng rất nhanh nhạy, chỉ trong một khoảnh khắc đã phân biệt rõ lợi hại, liền quát lớn: “Đi, mau giết chết bốn kẻ này cho ta, không cho chúng chạy thoát một tên.” Mấy tay thủ hạ của hắn vừa nghe hạ lệnh liền chuyển mình lên ngựa, hướng về mấy người kia mà đuổi, mấy người đó vốn đã chạy rất xa, còn vừa chạy vừa mắng to, dùng danh nghĩa đại thị của bộ lạc Mỹ Tư dọa nạt. Nào là biết bộ lạc tộc binh sĩ trên nghìn, người nhiều thế mạnh, dám trêu đến bọn họ không có mấy người. Cho đến tận khi nhìn thấy có người cưỡi ngựa đuổi theo đến nơi, bốn người này mới tỉnh ngộ ra người ta mới là người đông thế mạnh, e rằng dễ dàng giết người diệt khẩu, bốn người lập tức thúc ngựa chạy. Chỉ là bọn họ trên đường truy đuổi gấp gáp đôi vợ chồng kia đến lúc này sức ngựa cũng đã cạn, còn có thể chạy được bao xa nữa?” Khi Thác Bạt Nghiêm lại quay đầu lại, trở về với tinh thần khôn khéo và vẻ mặt của một thương nhân, cười với Dương Hạo nói : “Đại nhân tối này mời địa nhân đến dự tiệc, vốn muốn rượu nồng hưng phấn nhưng lại xảy ra sự việc thế này, làm hỏng hết cả tinh thần thật là có tội. Đại nhân chúng ta cùng uống tiếp chứ.” Bên cạnh vẫn có thi thể đang nằm đấy máu thịt lẫn lộn, Dương Hạo nào có còn tý tinh thần cứng cỏi hắn liền xua tay nói: “Thôi thôi, bổn phủ tửu lượng có hạn vốn cũng định cáo từ. Ngươi vẫn còn có chuyện cần giải quyết ngay đó.” Thác Bạt Nghiêm cảm thấy rất bất an liền nói: “Đại nhân tất không nên e sợ xem những việc chém chém giết giết này, trên thảo nguyên đều là như vậy cả, một lời có thể thành bạn một lời cũng có thể thành địch. Loại tiểu súc sinh…….” Hắn nổi giận nhìn về phía đứa con đang đứng bên cạnh cô nương Lạp Ba đang khóc lóc không ngừng, nếu không vì cái trò nghịch ngợm cung đao của đứa con này, hằm hằm nói: “Cái tên tiểu súc sinh kia thích rước họa vào người, tại hạ nào dám đuổi giết bốn tên kia làm gì. E rằng sẽ phải mang đại họa vào thân rồi.” Dương Hạo thản nhiên cười nói: “Bản quan vần còn thiếu hiểu biết các phong tục và ca quán trên thảo nguyên bổn quan rất coi trọng, thiếu tộc trưởng cũng nên khoan dung.” Nói tới đây, hắn cũng nhìn tiểu Thạch Đầu một cách bất giác, “Đứa trẻ này không phải là một vật trong ao tù, nhưng nên coi nó là gì đây? Một đứa trẻ còn nhỏ tuổi như vậy mà……. Lại dám” Dáng vẻ lạnh lùng sau khi đã giết người muốn cướp một người con gái Dương Hạo trong lòng bất chợt lóe lên ý nghĩ rùng mình: “Một quái vật” “Phong tục trên thảo nguyên, ta quả thật không thể hiểu được, người trên thảo nguyên ra dường như cũng chẳng thể hiểu hết hoàn toàn, người thiếu niên này” Dương Hạo khẽ lắc đầu. Lúc này tiệc rượu đã tàn, thủ hạ của Thác Bạt Nghiêm vừa lúc đem đầu của bốn người và đầu chiến mã của họ quay về, bốn người quả nhiên không một tên nào chạy thoát. Khi chuẩn bị bước vào bản doanh của mình Dương Hạo quay đầu lại nhìn về phía trại của Bạch Linh Thị còn cảm thấy tất cả những việc xảy ra tối hôm nay quả là khó tin. Đường Diễm Diễm than thở nói: “Đóa hoa tiểu liên kia quả nhiên cũng rất xinh đẹp, chỉ đáng tiếc, trẻ nhỏ thì hiểu thế nào là tình yêu chứ. Theo như ta thấy, hắn với huynh giống nhau, cũng là không cam lòng để kẻ kia giết chồng rồi đoạt người khác về làm vợ. Đó khác nào hành vi của cường đạo ác bá, vì thế mới ra tay giết người. Ha ha thiếu niên anh hùng quả tài giỏi.” Dương Hạo lắc lắc đầu, nói “Người thiếu niên đó ánh mắt khi giương cung lên, ta nhìn vào trong mắt hắn mới biết đứa trẻ đó dù so với những đứa trẻ cùng trang lứa lớn hơn rất nhiều rốt cục vẫn chưa thể thành thục như người lớn, ta luôn cảm thấy mục đích nó giết người không phải đơn giản như thế.” “Ta thấy huynh suốt ngày giúp lão hồ ly đấu qua đấu lại đến mức hóa thành bệnh nghi ngờ rồi” Đường Diễm Diễm hừ một tiếng nói “Đứa trẻ đó tuổi còn nhỏ, có thể có mục đích gì chứ? Huynh một bước thì ba lần quay đầu lại hay là không thể quên được đóa hoa cúc đó.” Dương Hạo nhìn nàng một cái, có vẻ gì kì lạ nói: “Đừng có mà suốt ngày đóa hoa cúc này nọ, nàng thì hiểu cái gì, người ta tên là Lạp Ba.” Đường Diễm Diễm chu mũi nói: “Đương nhiên biết là Lạp Ba chính là tiểu cúc, huynh quả là cứ lưu luyến không quên. Hôm này trong đêm thì cử tám trăm binh đi mà cướp đi, tay nghề bắn cung của thiếu niên đó rất lợi hại đó, huynh có gan hay không?” Dương Hạo cười nói: “Thủ hạ của bọn họ cũng không ít hơn đâu, cưới Lạp Ba cô nương phí chút công sức, nếu là đi cướp Đường đại cô nương nàng……….” Hắn tự biết nói lỡ lời, vội vàng ngậm miệng, Đường Diễm Diễm đỏ mặt, nàng cắn cắn môi, nhưng đem hết sức lớn tiếng nói: “Được thôi, huynh có bản lĩnh thì cướp thử xem, huynh có dám hay không?” “Không dám, đương nhiên là không dám rồi” Dương Hạo lúc đó đành tự rút. Đường Diễm Diễm oán hận trừng mắt nhìn hắn một cái: “Đáng ghét!” Ghét thì ghét Dương Hạo chả thèm quan tâm cúi đầu đi vào trong trại. Đường Diễm Diễm nhìn hắn dáng vẻ giả bộ đạo đức chả thèm ngó ngàng, nàng dậm dậm chân, hằm hằm đi theo sau lưng hắn. Đôi chân dậm dậm nghĩ trong đầy chỉ muốn đánh cho hắn một cái. Vào bản doanh, chính lúc định chia nhau về chỗ của mình nghỉ Dương Hạo đột nhiên dừng bước quay đầu nói: “Được rồi có một câu ta quên không nói với nàng” Đường Diễm Diễm dừng bước, đột nhiên hỏi “Lời gì?” Dương Hạo nhìn từ trên xuống dưới một lượt rồi khẽ cười nói : ‘Hôm nay nàng ăn mặc rất chỉnh tề, trang điểm cũng rất đẹp.” “Hừ’” Đên nay cùng Bạch Linh Bộ Thiếu chủ Thác Bạt Nghiêm nói chuyện cũng rất chừng mực, kì thực nàng rất có thiên phú làm kinh doanh.” “Hừ” “Còn nữa, hôm nay nàng rất xinh đẹp có dáng vẻ của một phụ nữ” Đường Diễm Diễm cuối cùng không nhịn được cũng phải bật cười, hung hăng trừng mắt nhìn hắn, kiêu căng nói: “ “Huynh có phải lại có chuyện gì cần bổn cô nương giúp đỡ không! Dùng không nổi việc vuốt ve mông ngựa có lời gì mau nói ra.” “Quả thực không có” Dương Hạo mỉm cười nói “Hoàn toàn là lời từ tận đáy lòng. Trời cũng đã muộn rồi, cô nương nghỉ sớm đi” Dương Hạo chắp tay quay người rời đi, nhìn sau lưng hhắn Đường Diễm Diễm khẽ nhếch khóe miệng, hé một nụ cười ngọt ngào. Có thể được những lời khen ngợi này của hắn, tối nay phí tâm trí cũng coi như không phí công, chỉ là……….cái tên tiểu tử thối tại sao mãi đến bay giờ mới nói, hại người ta thất vọng cả buổi tối.”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang