[Dịch] Bộ Bộ Sinh Liên

Chương 199 : Lễ vật

Người đăng: 

Dương Hạo dở khóc dở cười khi thấy Lý Hưng như vậy. Lý Quang Sầm ngồi một bên cũng thấy ngạc nhiên. Trên thảo nguyên, nhà nào cũng phải có cung. Nhà nào cũng phải có tiễn. Cung và tiễn, nhà nhà đều sử dụng, và dường như mọi nhà đều am hiểu kĩ thuật làm cung tiễn, người Hán Trung Nguyên không bằng họ được, vì họ dùng cả đời để chế tạo công cụ, như việc mỗi ngày đều phải bắn cung mới chịu được vậy. Chiến sĩ Trung Nguyên nếu luyện cung mười năm thì có lẽ cũng không bằng họ. Cuộc sống gian khổ, đặc biệt là môi trường tự nhiên đã bảo đảm cho sự tiến bộ không ngừng về kỹ thuật bắn cung của họ. Cho dù là dân tộc nào, thì cũng có điểm mạnh này. Dương Hạo đã hỏi Lý Hưng xem có sở trường gì, hắn định nói xong lại thôi, dáng vẻ như chuyện bí mật lắm, rồi sau đó hắn theo đến tri phủ nha môn, Dương Hạo đưa hắn vào tận trong hậu đường, muốn hỏi cho ra câu trả lời là gì. Lý Hưng thấy hắn không có hứng thú, vội nói: “Đại nhân, cái mà tiểu nhân làm không thể nói rõ ra được. Cung tiễn mà tiểu nhân làm, không giống với cung tiễn mà thuộc hạ đại nhân làm, càng không giống với cung phổ thông trên thảo nguyên”. Dương Hạo cười nói: “Ồ, có gì không giống vậy, ngươi nói ta nghe”. Lý Hưng thân hình cao lớn, nhưng diện mạo hoàn toàn bình thường, nhưng hơi xấu xí, hắn nghĩ vài giây rồi nói: “Đại nhân, cung mà tiểu nhân làm được dùng những lõi cây chắc nhưng có độ nhún thật dẻo, thật bền để làm thân cung, tiểu nhân phải tìm những sợi dây rừng thật bền, thật dẻo để làm dây. Thân cung dài ba thước hai tấc, dây cung dài hai thước năm tấc, linh hoạt mà kiên cố, trong vòng hai trăm bốn mươi bước sẽ bắn trúng cây thì tên thể xuyên qua nửa thân cây, ba trăm bốn mươi bước mà bắn tên thì có thể xuyên qua áo giáp. Lý Hưng nói xong mặt lộ đầy vẻ tự tin, Dương Hạo nghe xong ngạc nhiên vô cùng. Lý Hưng không ngờ Dương Hạo lại đờ người ra như vậy,hắn thấy vị quan tri phủ không nói gì, liền nói: “Đại nhân không thích vũ khí của tiểu nhân sao?” Hắn nào biết Dương Hạo không phải là không thích vũ khí của hắn mà là đang suy nghĩ về binh khí đó. Vị đại nhân họ Dương sẽ không hiểu được cái cung tiễn mà hắn nói có hình dáng ra làm sao. Lý Quang Sầm đứng một bên nghe hiểu. Lý Hưng lần này nói xong, uống một ngụm trà. Hắn uống chậm rãi, rò xét. Bỗng nhiên Dương Hạo rồi nhảy dựng lên nói: “Ngươi nói cái gì? Một mũi tên bắn ra trong vòng hai trăm bốn mươi bước thì có thể xuyên cây, ba trăm bốn mươi bước thì xuyên áo giáp? Làm sao có thể như vậy được, làm sao có thể được Lý Hưng à, ngươi không cần nói quá như vậy”. Lý Hưng khom người nói: “Tiểu nhân không dám nói dối đại nhân, cung bình thường mới có 500 cân lực, và cung bình thường thì cũng sẽ không bắn được như vậy và nếu là người khỏe mạnh, đương nhiên cũng sẽ không bắn mạnh được như vậy. Nhưng cung mà tiểu nhân làm ra, không phải mượn lực của vật khác, trai tráng bình thường cũng có thể bắn, không bắn nổi ba trăm bốn mươi bước, thì vẫn có thể bắn hai trăm bốn mươi bước và có thể bắn xuyên người”. “Làm sao có thể như vậy được, không thể như vậy được, ngươi không phải lừa lão phu đó chứ?” Lý Quang Sầm tròn mắt kinh ngạc. Dương Hạo đang ngồi ở đằng kia trầm ngâm suy nghĩ, thấy Lý Quang Sầm như vậy mới bất giác đứng dậy, Lý Quang Sầm và Lý Hưng cùng nhìn Dương Hạo, không biết Dương Hạo có hiểu tại sao như vậy không? Dương Hạo nói: “Cung này…đương nhiên có thể như vậy rồi. Trên thế giới lúc ấy chưa từng có loại cung nào có lực bắn mạnh như vậy. Mãi năm trăm năm sau, ở phương Tây có một cây trường cung, cũng giống như cung mà Lý Hưng nói. Trường cung có tính năng gì? Lực kéo của nó khoảng bảy mươi cân. Cự ly bắn cũng không quá hai trăm bốn mươi mét. Còn cung mà Lý Hưng nói có tính năng gì? Chiếc cung tuy nhỏ nhưng rất chắc chắn, lực bắn cung gấp đôi so với trường cung. Hai trăm bốn mươi bước bằng ba trăm bảy mươi mét, ba trăm bốn mươi bước bằng năm trăm hai mươi mét. Khi chiến tranh công phòng thành lũy của Trung Nguyên, song phương dùng nó thì tất không có hiệu quả rõ ràng, nhưng nếu như tác chiến trên thảo nguyên, có cung có nỏ, song không có thứ gì che chắn, mà cung tiễn của mình lại có lực bắn gấp đôi so với cung tiễn của địch, nó có thể bắn xuyên áo giáp thì còn gì lợi hơn? Cho dù là thời đại binh khí nào đi chăng nữa, binh khí mới hay cũ thì cũng chỉ cần vũ khí đó ưu việt, chiếm ưu thế trong chiến tranh thì sẽ được chuộng dùng nhất. Lúc này Dương Hạo đã hiểu được, liền tiếp tục hỏi kỹ thêm Lý Hưng. Nghe hắn nói đến tính năng ưu việt của chiếc cung này, hơn nữa phần quan trọng lại được chế tác rất cẩn thận, bánh răng nhờ có sự nhanh nhạy mà có thể đưa được lực mạnh đến vậy. Chiếc cung này là cái mà hắn mới nghĩ ra được không lâu, còn chưa được sử dụng rộng rãi. Đến Lý Quang Sầm còn chưa nghe thấy nó bao giờ. Dương Hạo nghe hắn nói về chiếc cung thì rất vui mừng. Lô Hà Lĩnh nếu như có vũ khí sắc bén như vậy, thì còn lo gì khi có địch tấn công, Đại Tống nếu có vũ khí này thì sẽ như hổ thêm cánh. Nhưng giờ chỉ có mỗi Lý Hưng biết nó, những người khác chưa ai nhìn thấy, chiếc cung hắn làm ra có hiệu quả như vậy thật không thì thực khó nói trước, phải đợi sau khi bắn thử bắn mới biết thật giả. Dương Hạo mời hắn chén trà, hỏi lai lịch của hắn. Hóa ra, Lý Hưng này vốn là người Lô Lĩnh Châu, cũng thuộc người của Thác Bạt Thị. Khi đến đời cha hắn, vì chọc giận Định Nan Can tiết độ sứ Lý Kế Quân nên tất cả trâu ngựa và tộc người đều bị bắt, làm nô tì cho bọn quý tộc. Rồi tộc người nhà hắn chuyển đến Lô Lĩnh Châu, lúc này đã định cư lại, vì phụ thân hắn là một người thợ bậc thầy cho nên được phép mở một nhà binh khí lấy tên là “Nhất phẩm đường” chuyên mua bán các loại vũ khí tự chế. Vũ khí được chế tạo trong Nhất Phẩm Đường phần lớn là cung tiễn và trường tịch lừng danh một vùng, vì vậy cái tên Nhất Phẩm Đường còn được gọi là Quý Phẩm. Cung tiễn và trường tịch mà Lý gia làm được gọi là sản phẩm cao cấp. Hơn hai mươi năm theo nghề, cái tên Nhất Phẩm Đường càng ngày càng buôn bán có lời, thậm chí đến những tướng quan trong Định Nan Can cũng thường lui tới Lý gia mua vũ khí của Nhất Phẩm Đường. Dương Hạo nghe tới đó thì ngạc nhiên vô cùng. Theo hắn biết, thảo nguyên Hạ Châu không có điểm sản xuất sắt thép. Sắt thép đều là mua chỗ nào, đây cũng chính là nơi giao giữa Khiết Đan và Đại Tống, giờ nghe Lý Hưng nói sắt thép và Lý gia hắn vô cùng nổi tiếng ở Lô Lĩnh Châu, buôn bán vào cầu, cảm thấy hơi nghi ngờ. Dương Hạo vội quay sang hắn hỏi: “Lý Hưng, ngươi nói xem, Lý gia ngươi sống bằng nghề rèn binh khí sao? Các ngươi cần mua một lượng lớn sắt thép thì mua ở đâu?” Lý Hưng hắc một tiếng nói: “Đại nhân, Lý gia vì chính nguyên nhân này mà ra nông nỗi như hiện nay”. Nói xong, nước mắt dàn dụa. Hắn khóc, nói: “Đại nhân nói đến sắt thép là đề cập đến bí mật lớn của Hạ Châu, tiểu nhân sẽ nói với đại nhân. Đại nhân, sắt thép của thảo nguyên ta mua từ bên Khiết Đan và Trung Nguyên, Hạ Châu mỗi lần phái sứ giả đi sứ Khiết Đan và Đại Tống thì thường mua một lượng sắt thép lớn. Xe ngựa của sứ giả trở về, vì họ là sứ giả, nên không bị kiểm tra, đi qua rất an toàn. Ngoài ra, cũng vì lợi ích nên Khiết Đan và Trung Nguyên lén bán sắt thép, nhưng lượng sắt thép cũng có hạn, người Khương tây bắc dũng mãnh thiện chiến, là quân thần của Trung Nguyên, nên sắt thép bị hạn chế, đó là nguyên nhân chủ yếu. Hạ Châu Lý tiết độ thấy rất khó chịu, nên mười năm trước đã bắt đầu tìm mỏ sắt, tất cả quặng sắt đều bị chúng lục tìm”. Dương Hạo chăm chú nghe, tây hạ dã tâm, điều này hắn sớm biết. Hạ Châu Lý Thị khi chưa xưng vương, tây hạ vẫn là ông vua không ngai. Hơn nữa Hạ Châu Lý Thị luôn được hưởng thụ cảm giác mình là thần, nhưng thực chất lại là vương, mãi đến khi Đại Tống có Chiết Thị, Dương Thị thì thuộc hạ của Hạ Châu mới tạo phản. Nhưng trước Hạ Châu vốn đã không trung thành với Đại Tống, bọn chúng luôn muốn trở thành vương của khu vực tây hạ. Cần đạt được mục đích này thì cần phải khống chế được Đại Tống, sắt thép là một món hàng chiến lược vô cùng quan trọng trong số đó, không ngờ tây hạ Lý Thị đã bắt tay vào làm. Dương Hạo vội hỏi: “Định Nan Can đã phát hiện ra quặng sắt rồi? Ở đâu vậy?” Lý Hưng vội đáp: “Lý Quang Duệ tổng cộng phát hiện ra hai quặng sắt, trong đó có một mỏ nằm ở Sơn Môi Hạ Châu Khanh Đông, một mỏ nữa ở khu Trà Sơn phía đông Hoành Sơn. Vì khu Trà Sơn cách Hạ Châu tương đối xa. Hơn nữa sức khai thác của họ có hạn, cho nên giờ chỉ bí mật khai thác sắt thép ở mỏ Hạ Châu Khanh Đông Dương Hạo thầm nghĩ: “Hạ Châu Khanh Đông thuộc địa bàn của chúng, chúng đương nhiên sẽ khai thác rồi. Trà Sơn phía đông Hoành Sơn cũng có quặng sắt sao? Đây thực là ý hay, so với Hạ Châu, Lô Lĩnh Châu ta cách Trà Sơn gần hơn, hơn nữa địa bàn của Đảng Hạng Thất Thị ta ở đây đang thiếu sắt thép, phải nghĩ cách ra đó khai thác mới được, việc này khéo còn có thể tiết kiệm gấp đôi so với việc đi mua sắt thép. Việc khai thác không thể dấu được Đảng Hạng Thất Thị, vậy cần phải nói với họ. Lý Hưng thấy Dương Hạo trầm tư, nên cũng không nói gì. Một lúc sau Dương Hạo giật mình vội hỏi: “Ngươi nói tiếp đi”. Lý Hưng nói: “Vâng, Lý Quang Duệ giờ có rất nhiều sắt thép, ngay cả dân chúng Hạ Châu cũng không biết. Nhà ta giờ tuy làm thợ rèn, nhưng cha ta năm đó cũng đã làm tướng lĩnh trong Định Nan Căn, giờ phải dò hỏi người trong đó thì mới biết được. Ngày trước Hạ Châu phải mua vũ khí từ Trung Nguyên hoặc Khiết Đan là chuyện không đơn giản chút nào, hơn nữa số lượng lại có hạn. Giờ Lý Quang Duệ có mỏ sắt, tự mình có thể chế tác binh khí. Binh khí mà Lý gia ta chế tác thực không chê vào đâu được, sắc bén vô cùng, hơn hẳn nhưng cung tiễn bình thường. Những binh khí khác như rìu, đao thì cũng tốt hơn những nhà khác. Áo giáp của nhà ta tạo ra cũng nổi tiếng không kém cung tiễn và trường tịnh, áo giáp đó cũng được rèn mà thành, mũi tên bắn không thể xuyên qua. Trước kia, sắt thép mà Hạ Châu mua được có hạn, thợ rèn bấy giờ cũng ít. Nhưng từ khi Hạ Châu phát hiện ra mỏ sắt mới, thì người người làm thợ rèn, binh khí được tạo ra có nhiều chủng loại khác nhau, cũng có nhiều người có tay nghề xuất chúng, thế là, Lý Quang Duệ đã dập con đường buôn bán của Lý gia ta”. Nói đến đây, Lý Hưng cầm lấy chén trà uống cạn một hơi, Dương Hạo vẫn chăm chú nghe hắn nói. Lý Hưng nói tiếp: “Ôi! Thiết nghĩ đến Lý Quang Duệ mà giận sôi mình, năm đó cha ta làm tướng trong Định Nan Căn, chọc giận Lý Kế Quân, bị hắn đuổi khỏi Định Nan Căn, nhà ta lâm vào cảnh khó khăn, rồi mới đoạt trâu ngựa dê, người hầu của nhà ta, khiến nhà ta trở thành dân thường. Lý Quang Duệ cần dùng chúng ta nhưng lại không dám tin tưởng chúng ta, hắn bên ngoài thì rất lễ độ với cha ta, cha ta có rất nhiều đồ đệ, nhưng khi không còn dùng được nữa, hắn sẽ sai người giết hại tính mạng của nhà ta”. Nói đến đây, hai tay hắn run lên, sau một lúc lâu mới nói: “Cũng may, các tướng lĩnh trong Can rất tốt với cha ta, biết tin thì thông báo với nhà ta, nhà ta sợ quá liền chạy trốn, nhưng…” Nói đến đây hắn cười nhạt, giọng căm hận nói: “Cũng may, tên Lý Quang Duệ ra tay sớm, ta cũng vừa nghiên cứu ra chiếc cung này, còn chưa dâng cho hắn, nếu không ta có mắt như mù”. Dương Hạo nghe xong càng thêm tin tưởng con người này, quả nhiên tay nghề người thợ rèn thật điêu luyện. Từ nay về sau binh khí của cốc có thể tự rèn ra, không những tính năng của nó ưu việt hơn các binh khí bình thường, mà còn tiết kiệm được tương đối nhiều ngân sách, đợi khi Lý Hưng làm cung của hắn xong, nếu có tính năng như lời hắn nói, thì sẽ tấu lên triều đình phong cho hắn một chức quan của người Khương, quan do hắn đảm nhiệm, hắn sẽ dốc toàn tâm toàn lực phục vụ Đại Tống. Dương Hạo chỉ cảm thấy mọi người chế tác binh khí, còn không biết chiếc cung sau này có nổi tiếng thiên hạ hay không, hai binh khí nổi tiếng của tây hạ đều do bàn tay của con người này làm ra. Trong đó có cung tên, từ nay về sau không phải đau đầu về chuyện binh khí nữa. Giờ có một ý nghĩ ngoài sức tưởng tượng của hắn, sao có thể thay đổi được lịch sử, tạo ra bộ mặt mới cho Lô Lĩnh Châu. Lý Quang Sầm ngồi một bên, thấy Lý Hưng không nói gì, liền hỏi: “Lý Hưng, cha ngươi tên gì?” Lý Hưng biết người này là quan, vội cung kính đáp: “Gia phụ Lý Quang Tể”. Lý Quang Sầm biến sắc, nói: “Như vậy, lệnh tôn là vì chuyện gì mà bị Lý Quang Duệ đoạt gia sản, trở thành dân thường?” Lý Hưng buồn rầu nói: “Năm đó, Lý tiết độ lâm bệnh, Lý Quang Phụng kế vị. Sau Lý Quang Duệ mua chuộc được bọn quyền quý nắm binh quyền, trở thành chủ của Hạ Châu, lúc đó cha ta rất tức giận. Sau đó không trung thành với hắn, phát binh chống lại, cha ta cấu kết với Lý Di Mẫn đại nhân”. Nghe đến đó Lý Quang Sầm đứng dậy, rồi dùng vài câu tiếng Khương nói, Lý Hưng ngạc nhiên nhìn hắn rồi cũng dùng tiếng Khương trả lời. Dương Hạo ngồi một bên nghe hai người nói nhưng không hiểu gì, nghĩ: “Dùng tiếng phổ thông nói đi, việc gì phải dùng tiếng Khương nói làm gì, hại ta một câu cũng không hiểu”. Dương Hạo đoán cách dụng binh của người Khương có khả năng hợp tác với cộng chủ Hạ Châu Lý Quang Duệ nên Lý Hưng không dám nói rõ thân phận của hắn, hiến kế chế tác binh khí. Nếu không phải Dương Hạo đối xử công bằng với người Khương, xử chết Hoa Vô Nguyệt, thì Lý Hưng cũng không tình nguyện hiến binh khí tự tay làm ra. Giờ hắn hiến binh khí hắn tự làm cho Dương Hạo để có thể góp sức với Lý Quang Sầm. Đó là niềm vui ngoài ý muốn. Hai người dù chưa gặp nhau bao giờ, nhưng cha của Lý Hưng lại trung thành với Lý Quang Sầm, hơn nữa Lý Hưng rời vào tình cảnh này, có thù với Hạ Châu Lý Quang Duệ, đó cũng là mối thù của Lý Quang Sầm. Dương Hạo vừa nghe vừa suy nghĩ, miệng lẩm bẩm thiếu chủ Lý Hưng. Mà Lý Hưng theo lý thì là tộc thúc của Dương Hạo. Nếu có người thân làm trong quân đội thì càng tốt. Hơn nữa Dương Hạo lại nói cho hắn biết, sẽ tấu lên triều đình cho hắn một chức quan, Lý Hưng càng thêm vui mừng. Ba người nói chuyện một lúc lâu thì Lý Hưng nói lo vợ con ở nhà. Lý Quang Sầm công khai thân phận là họ Mộc, nhưng không tiện nói là họ hàng với hắn, rồi lúc này cũng nói rõ với hắn. Lý Hưng chỉ biết tộc huynh dấu diếm thân phận kia như vậy là để đối phó với Hạ Châu Lý Quang Duệ, thì tự nhiên mà đồng ý, tuyệt đối sẽ không tiết lộ cho ai biết. Đợi Lý Hưng đi về, Lý Quang Sầm nói: “Hạo Nhi, không ngờ tộc đệ của ta lại là một nhà chế tạo vũ khí, đây chính là trời giúp con rồi, giờ chúng ta có thể tự thân vận động chế tạo ra binh khí, còn về mỏ sắt Trà Sơn, thì cần bàn bạc với Đảng Hạng Thất Thị rồi mới khai thác”. Dương Hạo vui vẻ nói: “Nghĩa phụ nói rất đúng, đợi Lý Hưng làm xong chiếc cung đó, con muốn dâng cho Khai Phong một cung, Đại Tống ta có loại binh này, tính sát thương càng cao”. Lý Quang Sầm ngạc nhiên, do dự một lát rồi nói: “Hạo Nhi suy nghĩ cho cặn kẽ”. Dương Hạo ngẩn người nói: “Vì sao nghĩa phụ nói vậy?” Lý Quang Sầm nói: “Vì cái lợi trước mắt thì không nói trước được điều gì xảy ra. Cung này một khi dâng lên triều đình, triều đình sẽ lo lắng việc chiếc cung này lan truyền đến tay Dương Thị, Phủ Châu Chiết Thị, sẽ cấm Lô Lĩnh Châu ta sử dụng, còn về việc binh khí để Lô Lĩnh Châu có thể tự bảo vệ mình thì không cần thiết. Con không quên chuyện Lý Kế Quân giận con mà về Hạ Châu. Giờ vẫn còn không biết hắn có quay lại làm phiền hay không, binh của Hạ Châu không mạnh bằng Đảng Hạng Thất Thị ta, nhưng Phủ Châu Chiết Thị hùng mạnh như vậy mà còn phải chịu lép vế trước Hạ Châu, không được coi thường con à”. Lý Quang Sầm lại tiếp tục khuyên nhủ: “Hơn nữa, giờ người người đều biết kế sách của Quan Gia Đại Tống trị thiên hạ là trị nam trước bắc sau. Miền nam dùng cung tiễn không nhiều, triều đình tạm thời cũng không cần dùng đến binh khí, thì Lô Lĩnh Châu ta dùng làm gì. Hạo Nhi à, đứng ở góc độ của con, sói không phân già trẻ, nhân nhượng Hoành Sơn Khương trại trắng trợn giết hại dân chúng là Đại nhân; Trong mắt Quan Gia Đại Tống, thà mất đi hàng vạn dân chúng, làm suy yếu thế lực tây bắc, để mà dễ dàng khống chế tây bắc, thì đó có phải là Đại nhân nữa hay không? Quan Gia chinh chiến khắp nơi, chiếm được thiên hạ, nhưng con không cần phải thần tượng hắn như vậy. Vứt bỏ hàng vạn dân là điều con không thể làm, dân chúng không vì con thì đến quan phụ mẫu như con mà cũng phải can tâm vứt bỏ mình sao? Đương nhiên là không can tâm rồi, người không vì mình, trời chu đất diệt. Cái gọi là nắm bắt thiên hạ trong tay. Dương Hạo không vĩ đại như Triệu Quan Gia của Đại Tống, không dám xả thân mình, đồng thời không đành lòng đẩy dân chúng vào con đường chết. Lý Quang Sầm cười nói: “Thế này được rồi, nhất cử nhất động, từng lời nói của con cũng cần phải nghĩ đến tính mạng dân chúng rồi hẵng hành động”. Dương Hạo chắp tay nói: “Việc này tạm thời không bàn đến nữa, chẳng qua Hạ Châu được mỏ sắt, bí mật khai thác, thì ta tấu với triều đình việc tự rèn binh khí của chúng”. Lý Quang Sầm gật đầu rồi nhẹ nhàng nói: “Nên mới nói, triều đình biết rồi thì sẽ ra sao? Tình hình hiện nay, ngay cả hai thế lực Chiết Dương cũng không vào kinh thành nhậm chức, triều đình cũng chỉ có thể giả điếc. Binh mã của Hạ Châu, lương thảo tự dự trữ, danh là quân thần của Đại Tống, nhưng thực ra lại là quân chủ của Hạ Châu, triều đình có làm gì được họ đâu?” Dương Hạo nói: “Con không bàn đến chuyện triều chính, con chỉ không muốn Lô Lĩnh Châuc bị mất tấc đất nào. Mấy việc kia để cho Quan Gia lo liệu”. Hắn mới nói đến đây, Bích Túc đi rón rén vào sân. Dương Hạo thấy vậy vội hỏi: “Chuyện gì vậy?” Bích Túc nói nhỏ: “Đại nhân, Đường cô nương nấu cho đại nhân bát canh”. Bích Túc nói xong, Dương Hạo nhìn ra sân thấy Đường Diễm Diễm đang đi đến. Nàng mặc một chiếc áo màu hoa đào, váy màu xanh da trời đậm, phần eo áo có điểm một chiếc lá đào nhỏ, người đẹp, tao nhã như tranh. Dương Hạo thấy nàng xách một chiếc làn, có vẻ khá nặng, món quà đó là dành tặng cho hắn dưỡng thương chăng? “Đường cô nương, tại hạ chỉ có vết thương nhỏ mà thôi, còn làm phiền nàng như vậy, thực khiến ta áy náy quá”. Dương Hạo tiến ra đón, cầm lấy chiếc làn của Đường Diễm Diễm dẫn vào phòng khách, Lý Quang Sầm đứng lên, ho một tiếng rồi nói: “Đại nhân, ti chức còn có vài việc cần xử lý, xin cáo từ”. “Ồ…Được, tạm biệt Mộc đại nhân”. Dương Hạo nhìn nghĩa phụ, chắp tay thi lễ, đợi hắn ra ngoài, thì xoay người lại, thấy Đường đại cô nương vẫn chưa ngồi xuống, vẫn đứng ở đằng kia nhìn hắn. Dương Hạo phát hiện ra hôm nay Đường Diễm Diễm có gì đó rất lạ, còn tưởng rằng nàng vì mình bị thương mà đến, trong lòng rất áy náy, liền lảng tránh cười ha ha, nói đùa: “Ồ, Đường cô nương hôm nay qua vì áy náy chuyện hôm qua sao? Chỉ là vết thương nhỏ thôi mà, thực sự là không sao cả, xem ra ta đến lúc đó là không may, ha ha, ta nào đã được gặp cô nương, vậy mà đã bị thương. Đầu bị tê dại, mang họa vào thân, lần trước ở ngoài cốc thì bị rắn cắn, lần thứ ba là ở Tiểu Phàn lầu, gặp Lý Kế Quân. Còn lần này…ha ha…tất cả đều là ý trời…” Đường Diễm Diễm nói: “Đại nhân ý nói Diễm Diễm là đồ xui xẻo, mới làm liên lụy đến đại nhân?” Dương Hạo thấy mình đùa có phần hơi quá, ngượng ngùng cười nói: “Ồ, ta nói quá lời rồi, Dương Hạo…chỉ đùa chút thôi”. Đường Diễm Diễm khẽ thở dài, nàng xoay người sang bên cạnh cầm lấy cái giỏ, nhấc chiếc bình màu xanh đen có hình hoa mai ra, rồi lại lấy một cái bát ngọc, rót ra một bát canh thơm nức, đưa đến trước mặt hắn nói: “Hôm qua, vô ý làm thương đại nhân, Diễm Diễm áy náy vô cùng, hôm nay mang bát súp gà này đến đây để đại nhân tẩm bổ, mong đại nhân nhận cho”. Dương Hạo thấy nàng rất thành tâm, cảm động vô cùng, vội đưa hai tay ra đỡ bát cháo, nói: “Cũng do Dương Hạo vội vàng quá, không thông báo trước, cô nương không cần trách mình như vậy, bát canh này, Dương Hạo xin nhận”.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang