[Dịch] Bộ Bộ Sinh Liên

Chương 195 : Chín nông một sâu

Người đăng: 

Hoa Thức có một cái tên người Hán gọi là Lý Nhạc Lâm, nghe rất nho nhã. Còn về tại sao lại tên là Lý Nhạc Lâm thì hắn cũng không thể hiểu được, hắn chỉ biết là Hạ Châu Thác Bạt Thị năm đó được Đại Đường thưởng cho họ Lý, Thác Bạt Thị lấy làm hãnh diện lắm cho nên đã lấy luôn họ Lý. Còn về tên, là do một người đọc sách Hán gia đặt tên cho hắn, hắn chọn ra cái tên nghe hay nhất làm tên của mình. Khi hắn đến Lân Châu bán những thứ mà hắn đi săn bắt được thì dùng cái tên này. Nhưng tộc người của hắn vẫn có thói quen gọi hắn là Hoa Thức, mỗi khi người ta gọi hắn là Hoa Thức, hắn sẽ buồn vô cùng, cứ như người Hán chiếm mất cái gì đó của hắn, mà hắn lại muốn giành lại. Nhưng mấy ngày nay mấy lần bị người ta gọi cái tên này, hắn lại lấy làm vui. Vì những người gọi cái tên này của hắn giờ đã do hắn thống soái, hắn là một thợ săn giỏi, hắn đã trở thành người đứng đầu của một tiểu đội hơn mười người. Mấy ngày trước hắn cũng là một thành viên trong nhóm cướp của cải của tên họ Hoàng. Hắn cướp được sáu tấm lụa, còn cướp được người đàn bà của tên thương nhân đó. Hắn trước đây bán những thứ hắn săn bắt được trên rừng rồi đổi lấy các thứ đồ dùng khác của người Hán, hắn thường nhìn thấy những miếng vải lụa đẹp vô cùng, hẳn là vật quý giá lắm đây, hắn thèm thuồng muốn dùng miếng vải ấy may bộ quần áo thật đẹp. Nhưng giờ không phải mơ ước nữa, hắn cũng đã có vải đẹp rồi, lần đầu tiên khi bàn tay chai sạn của hắn sờ vào miếng vải, hắn không ngờ mảnh vải để mặc lên người ấy lại mềm mịn đến vậy, hắn cứ tưởng chỉ có quần áo thần tiên mới được như thế. Còn người đàn bà người Hán kia nữa, làn da mới mịn màng làm sao, mịn như lụa vậy, hắn chưa từng có cảm giác này với những người đàn bà bên cạnh hắn, hắn chưa từng nhìn thấy làn da của người đàn bà nào mềm mịn đến vậy, tiếc là, người đàn bà đó đã chết, thi thể đã lạnh ngắt, nếu như người đàn bà đó còn sống, nếu như người đàn bà đó cười với hắn, vòng bàn tay trắng nõn qua cổ hắn… Hoa Thức thấy bứt rứt trong người, liếm môi thèm thuồng. Hắn quyết định, nửa đêm nay sẽ vào cốc, nhất định phải bắt vài người đàn bà Hán còn sống về phục vụ hắn, hắn tin rằng đến đại nhân bộ tộc này có đến bảy tám vợ cũng phải ngưỡng mộ hắn, tiểu bộ lạc của hắn sống dựa vào săn bắt, gian nan vất vả là thế, đàn bà trong tộc cũng giống như đàn ông, cũng phải săn bắt để kiếm cái ăn, nào có được cơ thể đẹp mịn màng trơn tru như đàn bà người Hán. Hắn là một tên thợ săn giỏi, những người hắn mang theo đều là những người có tài săn bắt, có thể trèo đèo lội suối không quản khó khăn, sợ gì khi vác một người đàn bà trên vai, đêm nay nhất định không được tay không trở về, nhất định phải cướp được vài người đàn bà về, hơn nữa còn phải cướp được những thiếu nữ người Hán có tài và ngoan ngoãn. Trên núi là những cây tùng cao lớn, cao bằng đầu gối người là những bụi cỏ dại, dưới chân là những lá thông rụng đã nhiều năm, bóng đêm yên tĩnh, vầng trăng treo lơ lửng trên những ngọn cây, theo bước của bọn chúng, tiếng đập cánh bay của chim chóc trong màn đêm. Tiến lại càng gần cốc hơn, một mũi tên bắn vụng về bay xoẹt qua. Hoa Thức lấy làm vui mừng, hắn cẩn thận dặn dò đám người đi cùng, nhưng hắn vừa nghiêng đầu thì cảm thấy má hắn đột nhiên lạnh ngắt. Tên thợ săn theo sát phía sau, ánh mắt của Hoa Thức vô cùng nhanh nhạy, hắn phát hiện ra mũi tên bắn lén xuyên sâu vào bên sườn phải của người thợ săn đó, đuôi tên cách cơ thể hắn không đến nửa thước, không khỏi kinh sợ kêu lên một tiếng: “Tản ra mau, có mai phục”. Những tên đi theo hắn đều là những cao thủ săn bắn, tốp người lập tức tản ra, một tên thợ săn trên mặt đất lăn hai vòng, rồi đứng dậy, nhanh như bay ôm lấy thân cây thông thô ráp, nhưng rồi tên đó ưỡn người ra, kêu thê thảm, nhanh chóng chạy đến phía trước, rồi mới ngã xuống, lại có một mũi tên nữa bắn lén, bắn trúng vào lưng hắn. Trong một khoảng thời gian ngắn, tên được bắn ào ào, có sáu tên trúng tên ngã xuống, trong đó có một tên vẫn còn sống, nằm ngửa mặt lên trời giãy giụa. Hoa Thức nằm sấp bên cạnh một cái xác chết, dùng cái xác chết ấy làm vật che chắn, tự rút cung tên của mình ra, giương cung tìm chính xác nơi bắn cung lén, nhưng nào có nhìn thấy bóng dáng của quân địch. “Đối thủ cũng là tay cung giỏi”. Mồ hôi chảy ròng ròng xuống khuôn mặt của Hoa Thức, có thể bắn trúng đối thủ dưới ánh trăng mờ ảo như vậy, hơn nữa lại còn bắn trúng sáu tên, chắc chắn tên này rất cao thủ. Hai bên yên lặng một thời gian dài, không bên nào có nhúc nhích. Hai bên đều kiên nhẫn theo dõi hành động của đối phương, gặp những cái bẫy săn, tên thợ săn nào cũng phải có tính nhẫn nại. Những tên săn bắt người Khương không chịu nổi cái loại hình tra tấn vô hình này, hắn gào lên một tiếng, một mũi tên được bắn ra, mũi tên bắn trúng vào người khoảng một thước, tên này nhảy dựng lên rồi ngã xuống, rên rỉ vài tiếng rồi bặt im. “Tất cả không được động đậy”. Hoa Thức hét lớn, rồi cuộn mình lăn một vòng nấp sau một cái cây, quả nhiên hắn vừa kêu lên một tiếng thì một mũi tên bay tới, cắm trúng vào cái thi thể đang nằm kia. “Rút, rút mau”. Hoa Thức run giọng nói, rồi chuồn nhanh khỏi cái cây đang nấp, bên cạnh lại vang lên hai tiếng kêu thảm thiết, hắn và hai tên đồng bọn bị mũi tên bắn đuổi theo. “Ách!” Hoa Thức đột nhiên thấy người mình run lên rồi dừng bước, cung từ từ rơi xuống mặt đất, tay hắn run run sờ vào lưng, hắn sờ phải một thanh đao, thanh đao ấy nhỏ như lá liễu, hắn sờ hẳn vào thanh đao đó, thấy mềm nhũn như lụa. Người hắn cứng đơ lại, chậm rãi xoay người, trên phía đất trống, xuất hiện một dáng người thon thả, cao gầy, người đó chậm rãi tiến đến, bước đi nhẹ như mèo. Ánh trăng lờ mờ chiếu toàn cơ thể của cô ta, đó là một người đàn bà, mặc bộ quần áo vừa khít với người, tôn lên những đường cong rõ ràng trên cơ thể, ánh mắt sáng ngời lên trong ánh trăng nhìn chằm chằm vào hắn. Đây là một người đàn bà, theo hắn nghĩ thì chắc chắn làn da của nàng cũng mềm mại như tấm lụa, nếu như bắt được nàng trở về sưởi ấm chiếc giường của hắn thì…, nhưng, hắn giờ vĩnh viễn không còn cơ hội đó nữa rồi. lại có một người đàn ông xuất hiện, bước đi của hắn rất nhanh, hắn vung tay lên sáng loáng, đó là một thanh hoành đao. Đầu của Hoa Thức bay cao lên, máu ở bụng phọt ra một thước cao. *** Mục Thanh Tuyền tiếc nuối nói: “Chạy mất một tên rồi”. Chính tay Kha Trấn Ác không chớp mắt đâm một tên giống như làm thịt một con gà, rồi hắn lau lưỡi đao và dưới đế giày, khẽ mỉm cười nói: “Để chạy mất, chưa để bọn chúng nếm mùi sợ là gì, chạy mất một tên, sẽ có càng nhiều tên biết ta mai phục, để tránh bất lợi cho trận chiến này, người đâu, kéo tất cả các thi thể kia ra chỗ khác, làm bẫy khác…” Trên núi là chỗ trú ẩn của bộ lạc nhỏ người Khương. Nghề nông mà bọn chúng học được của người Hán, nên bên cạnh có một cách đồng để trồng trọt, vì có thu nhập từ cánh đồng đó, nên tộc người của chúng không cần phải sống ở nơi có gần nguồn nước như các bộ lạc khác, chẳng bao giờ phải di chuyển đi đâu, cứ an cư mà sống. Vì bộ lạc nhỏ ấy sống định cư, cho nên ở đó cũng xuất hiện thảo nguyên và chỗ tụ họp của bộ lạc. Mỗi tháng một lần, các bộ lạc dù xa dù gần đều tập trung lại, mang trâu dê, da lông, thảo mộc đi đổi lấy những thứ như muối, lá chè, vải vóc, nồi niêu của người Hán. Mộc Tây Thần Mộc Na ngồi trước cửa, nhìn cái bao nặng trịch nhuốm máu nằm trên đất, bà ta cười đau khổ, khóe mắt hắn đã có vết chân chim. Mộc Tây Thần Mộc Na là một cái tên rất đẹp, rất lãng mạn. Khi bà ta còn trẻ, cũng là một người phụ nữ nổi tiếng trong tộc này, cho nên đã được gả cho một người đàn ông thông minh. Người đàn ông của bà ta trước cũng là một kỵ sĩ trong tộc, hơn nữa lại vô cùng thông minh, về tri thức thì không hề kém cỏi người Hán. Bọn chúng đã nhận được những món hàng viện trợ của quan phủ người Hán. Sau khi chúng biết trồng trọt thì đã định cư lại, người đàn ông của bà ta đã nhanh chóng phát hiện ra một cơ hội kiếm lời lớn, đó là bán rượu. Tộc người bọn chúng đều thích uống rượu, có nhiều tên coi rượu như tính mạng mình, khi ma rượu học được cách trồng trọt, kiếm được lương thực, thì bọn chúng không chần chừ mang luôn đống lương thực mới ấy nấu thành rượu, uống vài ngày, chỗ lương thực đó hết thì lại đợi đến hai ba tháng sau khi lương thực vẫn chưa chín, chúng bèn đi mượn tiền sống qua ngày, cuối cùng thì vẫn là cuộc sống săn bắt, chăn thả. Nếu như chúng ngẫu nhiên săn được những sản vật quý dùng để chế thuốc, thì cũng chẳng biết nó là sản vật quý, nên khi mang đến cho người Hán, thì vẫn chỉ đổi được một vò rượu, rồi vui sướng trở về Người đàn ông tinh tế của bà ta đã phát hiện ra điều này, vì thế mua một số lượng rượu lớn từ người Hán rồi bán cho tộc người của mình. Vì rượu của người Hán ngon hơn nhiều so với rượu tự nấu của chúng, nên gia đình bà ta buôn bán rất vào cầu, chỉ có bán rượu thôi mà ai cũng giàu có. Hơn nữa một vài tên nghèo, gia đình còn không bán rượu cho, những tên này thậm chí còn gán nợ, làm thuê cho gia đình bà ta để có rượu uống. Một cân rượu đổi lấy tám ngày công, nó đã tạo cơ hội được uống rượu cho những cái mạng nghèo. Hơn hai mươi năm kinh doanh rượu, nhà của bà ta đã trở thành nhà giàu có của bộ tộc, có vô số người hầu, xây phòng lớn, có vô số đất đai và đàn dê. Nhưng, dần dần, vì nơi này cách đất người Hán không xa, người trong tộc cũng biết là những vật liệu quý mà bán cho nhà Mộc Tây Thần Mộc Na khi bán sang cho người Hán được giá thế nào, nên đã không bán thảo mộc, lông da cho nhà bà ta đổi rượu nữa, vì thế mà mấy năm nay tiền thu được nhờ bán rượu bị giảm mạnh. Nhưng trời không tuyệt đường sống của người, lúc này lại có người Hán tới Lô Lĩnh Châu, hơn nữa, những tên Hán này lại vô cùng yếu đuối. Tộc người bọn chúng không giống như Phủ Châu sinh sống tập trung, có quân đội bảo vệ, có bức tường cao to che chở và đám dân tráng dũng mãnh, bọn chúng chỉ nhăm nhăm vào những sơ hở trong sơn cốc, hết lần này qua lần khác sang cướp bóc và giết hại. Chúng nghe nói có một bộ lạc nào đó chỉ đi cướp bóc của cải của người Hán mà giàu có, chồng của bà thấy bùi tai, mang theo người hầu trong nhà tổ chức thành đội quân năm sáu mươi người hành nghề cướp bóc. Cái bọc lớn này, chính là cái mà chồng bà ta mang về, giờ chồng bà ta lại lên đường. Dù tóc đã hoa râm, nhưng chồng bà ta vẫn rất anh hùng, Mộc Tây Thần Mộc Na cảm thấy rất hài lòng về người đàn ông của mình. Cái bọc lớn này, bà ta không muốn để người khác động vào, bà ngồi và nhìn nó, bên trong là bảo bối gì đây, mở bọc đó ra, những đứa trẻ trong nhà đều xúm lại xem, vừa nhìn thấy một bộ trang phục đẹp đẽ sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời, đến bọn trẻ cũng phải há hốc mồm vì kinh ngạc. Bên trong là các loại trang sức, vũ khí, son phấn, vòng tay xanh biếc, vòng tai bằng trân châu, một chiếc nhẫn rất to vẫn còn vết máu dính ở đó, nên thừa biết đó là những thứ cướp được. Mộc Tây Thần Mộc Na vui mừng khôn xiết, lấy chiếc vòng tai nhuốm máu xuyên vào lỗ tai, sau đó lại cầm lấy chiếc nhẫn đá ngọc lau lau vào cái bao, rồi đeo vào tay mình, dưới ánh sáng mặt trời, mọi thứ trở nên lấp lánh, bà ta vui mừng nhoẻn miệng cười. Thật là đẹp, đây là thứ gì vậy, thủ lĩnh thật tuyệt vời”. Một đứa trẻ nói. “Đi, đừng có làm loạn ở đây nữa!” Bà ta phất tay ra lệnh cho đứa trẻ kia, quát: “Tên tiểu tử kia, về nhà ngươi đi, xem xem cha ngươi khi nào đi cướp về”. Đứa trẻ kia lẩm bẩm nói: “Quát tháo gì chứ, cha ta yếu, đã bị trúng một mũi tên của bọn Hán, đang dưỡng thương, chẳng đi cướp được cái gì cả. Nhưng hai năm nữa, ta cũng có thể cưỡi ngựa bắn tên rồi, đến lúc đó, cái ta đi cướp được còn nhiều hơn của nhà các ngươi gấp bội”. Mộc Tây Thần Mộc Na cười nói: “Đúng, ngươi có thể, có thể mà, giờ cút xa ra cho ta, đừng có trộm các thứ của ta”. “La la”. Mộc Tây Thần Mộc Na cầm lấy một chiếc vòng tay bằng ngọc lên ngắm nghía thì nghe thấy có tiếng vó ngựa vọng đến, âm thanh nghe được, chí ít cũng phải đến bảy tám mươi chiến mã, bà ta nheo mắt lại nhìn về phía xa, tay vớ chiếc áo cỏ khoác vào ra cửa thôn xem. “Người đàn ông của bà ta đi chưa được bao lâu, sao lại trở về nhanh như vậy. Nhưng nếu là chàng, trong thôn ngoài gia đình ta ra, những đội khác đều đã đi khỏi, ở đâu có một đội ngũ đông đảo như vậy?” Vó ngựa ngày càng gần thôn, kỵ sĩ trên ngựa đều ăn mặc như người thảo nguyên, áo da, cung nỏ, thanh đao. Mộc Tây Thần Mộc Na chậm rãi đứng lên, nghi ngờ: “Chẳng lẽ đây là bộ lạc nào đó của thảo nguyên đến chăng? Đến đúng lúc lắm, đúng lúc ta đang muốn bán những thứ kia cho chúng. Nhưng…lẽ ra phải nửa tháng nữa mới đến chứ nhỉ, sao lại đến sớm thế này?” Chữ viết trên cờ của kỵ binh người Khương là một chữ “Dương”. Nhưng, Mộc Tây Thần Mộc Na không biết chữ, không biết chữ viết trên cờ kia là chữ gì. “Vèo”. Một mũi tên bay đến, nàng chỉ nhìn thấy một cây cung được giơ lên bắn về phía nàng, nàng bị trúng mũi tên đó, mũi tên xuyên qua cổ họng, rồi nó đâm sâu vào, tên sắc đến nỗi khi bắn không có giọt máu nào chảy ra rơi xuống đất, những mũi tên tiếp theo lại được bắn đến, bắn trúng vào một đứa trẻ, đứa trẻ ngã xuống đất. Những người khác kinh sợ chạy hoảng loạn, tiếng thét chói tai, tiếng tên bay vù vù, Mộc Tây Thần Mộc Na lảo đảo bế đứa cháu một tuổi chạy vào cửa nhà rồi đóng cửa lại, “Phập” một tiếng, mũi tên cắm sâu vào ván gỗ. “Có kẻ giết người, giết người, có cướp…”. Tiếng kêu hoảng sợ phát ra trong thôn, Mộc Ân thúc ngựa phi đến trước cửa nhà Mộc Tây Thần Mộc Na, tiếng ngựa hí vang, hắn liếc nhìn cái bọc được mở, rồi vung tay lên, gằn giọng nói: “Dương Hạo đại nhân có lệnh, lấy máu phải trả bằng máu, theo quy định, những thứ cướp được đều thuộc về cá nhân, nếu ai có thể thì bắt bọn người hầu về nhà hầu hạ, giờ xông vào thôn cho ta!” Trong thôn nháo nhác, có vài tên đi ra, trong đó có không ít đàn bà và trẻ con, đàn bà giương cung, bọn trẻ cũng giương cung lên, không hề sợ bọn địch. Mộc Ân nhíu mày, tay tóm lấy năm mũi tên. “Phập, phập…” Năm mũi tên được bắn ra, cách sáu bảy mươi bước, lực bắn tên không mạnh, song, mũi tên bắn ngã năm người. Sau khi năm mũi tên được bắn, Mộc Ân lại đưa tay ra sau lưng lấy tên. Khi đó Điềm Tửu liền quát mạnh, hai chân thúc ngựa phi ra ngoài, làm động tác dọa dẫm sẽ giết người. Mộc Ân cười bất đắc dĩ, hắn cũng thu cung rút đao, quát một tiếng rồi đuổi theo. *** Thiết Thập Trại là một trại của người Khương chủ yếu sống về nghề nông, lúc này, Hoa Thức đang chán nản ở trong trại. Tay hắn bỏ thõng xuống, liếc nhìn chiếc bao đầy trang sức, cho thấy hắn bị thương rất nặng. Đây là chiến lợi phẩm thu được của một đôi vợ chồng người Hán ở vùng đất ngoài Lô Lĩnh Châu, bị đoàn luyện dân tráng người Hán đánh cho trọng thương, hắn không còn sức lực mà đi cướp của nữa, đành ảo não trở về thôn trại, không ai chăm sóc, như vậy hắn còn là anh hùng nỗi gì. Hoa Thức rất buồn chán, nếu như lúc ấy hắn không phải muốn cướp người đàn bà đó, mà vung đao chém, rồi cướp của xong bỏ chạy, thì sẽ không có ngày hôm nay. Nhưng hắn vẫn còn may, bảy tên đi cùng hắn, nhưng chỉ có một mình hắn sống sót trở về. Nhưng vai hắn đã bị mũi tên cắm rất sâu, hắn không biết cánh tay hắn về sau có bị tàn phế hay không, hăn vốn là một tên giỏi trồng trọt, nếu như sau này không trồng trọt được nữa…ôi, hắn không dám nghĩ đến nữa. Hắn là một người Hán, một người Hán ở rể người Khương. Nhà của hắn hơn hai mươi năm trước vì liên tục bị chiến tranh Trung Nguyên mà dọn đến đây. Thực ra người Hán tránh chiến tranh mà trốn đến đây không ít, hắn biết, hắn cướp bóc sẽ phải chết dưới mũi đao của người Hán, nhưng hắn không hề áy náy gì chuyện này. Người ở thời đại này, sống ở thời loạn này, quan niệm quốc gia, quan niệm dân tộc, sớm đã bị bỏ qua, quan niệm bầy đàn mới được coi trọng, để duy trì sự sống, chung lợi ích với quần thể, dù nó có là tộc nào, đó chính là quan niệm của chúng, nhà chúng, là cái mà chúng cần bảo vệ. Người Bắc khi đến Trung Nguyên đánh chiếm, những kỵ binh hung hãn, chúng giết người Hán Trung Nguyên, tạo nên mối thù sâu đậm, không hề kém so với tộc người Khiết Đan. Người Trung Nguyên giết người Hán không cùng trận doanh, không ra tay với những người chung sống với mình. Tổ tiên Cnh pc là Chiết Lan Vương của tộc Bạn Bán,nhưng chúng lại tấn công Thác Bạt Thị hc, thậm chí còn giở mọi thủ đoạn tồi tệ. Cái gọi là công nghĩa, vốn xuất phát từ lợi ích của một quần thể của mình. Hắn không vì chuyện giết người Hán mà cảm thấy bứt rứt, hắn giờ đang lo lắng là của cải không cướp được, mà lại có khả năng trở thành tàn phế, đứa con lại còn nhỏ, sau này sao có thể nuôi vợ và nuôi con đây. Lòng hắn trở nên rối rắm, hắn ngây người. Thôn trại quen thuộc của hắn giờ không thấy nữa, xung quanh chỉ là khói lửa, hắn liếc nhìn về ngôi nhà của hắn, căn nhà được làm vô cùng rắn chắc đã đổ sụp xuống. “Nương tử của ta, con của ta…” Hoa Thức không ngẩng được đầu lên, khi hắn mải đi cướp bóc, không ngờ nhà hắn cũng bị cướp. Hắn giỏi trồng trọt, nhà cô nương mà hắn ở rể là một cô nương xinh đẹp, con của hắn mới ba tuổi, hắn muốn hưởng thụ cuộc sống ấy, bọn chúng là ai, rốt cuộc là ai? Bọn cướp này từ đâu đến? Hắn ngây người nhìn về phía trước, rồi nhìn đến đồng ruộng phù nhiêu ngoài thôn, có rất nhiều chiến mã và xe ngựa đỗ, có nhiều người đang thu hoạch hoa màu, còn có rất nhiều phụ nữ và trẻ con trong thôn đang đứng trên bờ ruộng, có vài tên đàn ông cầm đao đang coi chừng bọn họ. Mắt Hoa Thức đột nhiên sáng lên: Nàngvà đứa nhỏ của hắn vẫn chưa chết, họ đang đứng lẫn trong nhóm người đó. Hoa Thức bất chấp tất cả, liều lĩnh chạy lại, nhưng chỉ chạy vài bước không xa, thì đã có hai tên kỵ binh phi đến. Hoa Thức thở hổn hển đứng lại, ngẩng đầu nhìn, trên ngựa là một người đàn ông, tóc ngắn, giống như hòa thượng Lạt Ma trên thảo nguyên Thổ Phiên, Hoa Thức thậm chí còn hoài nghi người này là gái giả thành trai, nếu người này thực sự là nữ nhi, thì cô nương này còn xinh đẹp hơn cả mụ đàn bà mà hắn bị một đao, nếu như có thể bắt về, nhất định có thể bán với giá rất cao. Bích Túc ngồi yên trên chiến mã, nhìn chằm chằm vào hắn, cười hi hi nói: “Ở đây còn có một con cá lọt lưới này, ồ… cơ thể còn cường tráng nữa chứ, bắt về cho nó trồng trọt xem sao?” Bích Túc vừa nói xong thì Mộc Khôi quất ngựa đi đến, một cơn gió thổi mạnh qua, vung trường đao, lưỡi đao sáng loáng, Hoa Thức còn chưa kịp kêu thì đã bị trường đao chém cho hai nhát, đầu của hắn đập xuống đất, như vọng lại tiếng khóc trong đám người bên kia, đó là tiếng kêu thất thanh của một phụ nữ có chồng, sau đó mặt mày hắn xây xẩm tối đen lại. “Tên này đã bị thương, bắt hắn trở về có ích gì”. Mộc Khôi lạnh lùng nói, rồi thúc ngựa lên sườn núi, bụi mù trắng xóa, không nhìn thấy bóng dáng hắn nữa, lúc này Bích Túc cười đau khổ, thúc ngựa đi theo. Trước tình cảnh đó, mỗi người trong bộ lạc đều ngây người ra, từ trước đến nay chỉ có bọn chúng có thể cướp của người Hán, ai cũng phải sợ bọn chúng, phải phong quan, ban cho chúng rượu ngon…giờ bọn người Hán đến trả thù chúng, thậm chí còn hung ác hơn cả bọn chúng. Bọn chúng buồn chán, tức giận. Có rất nhiều người đến báo thù, kết quả là lại bị đám người của Mộc Ân không quá nghìn người đến sát hại, bọn chúng cuối cùng cũng đã biết sợ, mang theo gia quyến, không thể trốn thoát. *** “Tướng quân”. Đường Diễm Diễm thúc ngựa phi đến, “Bụp” một tiếng nện vào đầu Dương Hạo. Dương Hạo quay người lại, nói: “Đại tỷ, chúng ta phải đi đường của ngựa, không được đi lên cánh đồng”. “Ồ, ta quên mất”. Đường Diễm Diễm lè lưỡi, vội vàng đi vào đường cho ngựa đi. Hơn hai mươi chiếc xe ngựa đi theo, kéo một đống của cải. Đường Diễm Diễm tự hào vì mình là con gái Đường gia. Đường Diễm Diễm tháo tất cả vật dụng cá nhân, trong hiệu buôn của Lý Ngọc Xương có mấy gian giành cho vị tiểu thư này và gia quyến, bọn nha hoàn ở, hiệu buôn của Đường gia chính thức khai trương tại Lô Lĩnh Châu. Dương Hạo tự biết tại sao nàng lại sinh sự, có một thế lực lớn như vậy ở Lô Lĩnh Châu và một tiểu thư xinh đẹp theo đuổi, đó thực sự là niềm vinh hạnh lớn của người đàn ông. Dương Hạo cũng chỉ là một người đàn ông bình thường, sao lại không có cảm giác lâng lâng được. Nhưng tâm lý này không phải là cái dễ có được. có lẽ nó được hun đúc chín mười năm ở cái thế giới này, hắn dần dần cảm thấy ba thê bảy thiếp là lẽ tự nhiên, nhưng giờ thì không làm thế được. Hắn cũng chưa từng có suy nghĩ này, nhưng chuyện này tự nhiên đến với hắn, đó lại là hai việc, hắn được Chiết Tử Du yêu mến, mà thân phận Đường Diễm Diễm lại không thể làm thiếp, hắn không muốn dính đến chuyện phiền toái này nữa. Nhưng lần này Đường Diễm Diễm đến, lại còn nói là đến vì chuyện buôn bán, không có ý gì với hắn, Dương Hạo không thể nói gì, hơn nữa hắn giờ thực sự cần tầm ảnh hưởng của thương nhân, mà Đường gia là một thương gia lớn khu vực tây bắc, cho nên Đường Diễm Diễm đương nhiên sẽ trở thành khách quý của Dương tri phủ. Còn về Dương tri phủ có muốn hưởng thụ niềm vui này không thì không ai hay biết. Mấy ngày liên tiếp, khi hắn không đi gặp Đường Diễm Diễm, Đường Diễm Diễm liền tới tìm hắn, nói là có chuyện buôn bán muốn bàn bạc, hắn trước kia không nhận ra, tính tình Đường đại tiểu thư tính tình nóng nảy, nhưng khi làm buôn bán thì rất rạch ròi, thực là bị ảnh hưởng bởi gia đình thương nhân. Chỉ nói chuyện buôn bán mà thôi, bởi vậy mà hai người ngồi đánh cờ, uống trà. Hai người ngồi đợi Lý Ngọc Xương, Dương Hạo chỉnh lại quần áo xong xuôi, vẫn chưa thấy bóng dáng Lý Ngọc Xương đâu, chỉ có mỗi Đường Diễm Diễm. Hai người chơi cờ, cờ bắt đầu có từ thời chiến quốc, trải qua quá trình phát triển, nó đã trở thành một trò chơi phổ thông, cờ thời bấy giờ cũng giống như cơ hiện nay, cũng có ba mươi hai quân, mỗi bên đều có tốt, tượng, mã, pháo, xe, sĩ, tướng. Dương Hạo nói những quy tắc chơi cờ mà mình biết cho Đường Diễm Diễm nghe, Đường Diễm Diễm nói quy tắc chơi cờ ở các nơi khác nhau, vì cách chơi giống cách chơi của các trò khác nên Đường Diễm Diễm rất nhanh đã biết cách chơi, nhưng thỉnh thoảng vẫn nhớ sai các quy tắc. Nàng cầm lấy một quân mã, rồi liếc nhìn Dương Hạo, nói nhỏ: “Ngươi xuất binh đến bộ lạc người Khương Hoành Sơn đã hơn mười ngày, những ngày này thu thập được rất nhiều tù binh, lương thực, dê ngựa…” Dương Hạo nhìn bàn cờ, khẽ mỉm cười nói: “Không chỉ có như vậy đâu, còn có bảy tám tiểu bộ lạc nữa, hơn một ngàn người Khương sợ quân uy của Lô Lĩnh ta, chủ động đến đầu hàng đó”. Đường Diễm Diễm mở to mắt, nói: “Chàng không nói quá đó chứ?” Dương Hạo mỉm cười, nhìn thẳng vào mắt nàng nói: “Đường cô nương thay đổi từ bao giờ vậy, nói vòng vo thế, muốn nói gì thì cứ nói ra đi”. Đường Diễm Diễm do dự một lát, hạ giọng nói: “Đã…chết rất nhiều người rồi, triều đình người Hán chúng ta từ trước đến nay đều đối xử tốt với lũ man di này, làm gì với chúng đều có chữ Nhân. Còn chưa có ai ra tay mạnh với chúng như vậy, chàng…cũng nên thu quân lại “Sao lại phải thu quân?” Dương Hạo hỏi ngược lại, ý hắn muốn xem Đường Diễm Diễm sẽ trả lời như thế nào, không thấy nàng nói gì, liền nói: “Đầu voi đuôi chuột, chẳng có lợi gì cả, ta mà không cho chúng một bài học nhớ đời, thì chúng sẽ coi Lô Lĩnh Châu ta là một miếng mồi ngon mà nhảy vào xâu xé cướp bóc. Giờ nếu bỏ dở không tấn công nữa, sẽ dẫn đến cái họa vô cùng, sau sẽ xảy ra rất nhiều tranh chấp, khi ấy không biết còn có bao nhiêu dân chúng Lô Lĩnh Châu phải chịu khổ. Ta muốn làm Đại Nhân lắm, nhưng giờ chỉ có thể là Tiểu Nhân mà thôi. Có lúc chữ Nhân ấy cũng phải biết tàn nhẫn. Hắn lại nói tiếp: “Hơn nữa, trên đời này không có công bằng và chính nghĩa tuyệt đối, mỗi người đều phải đứng về phía lợi ích của chính bản thân mình mà làm việc. Ta là Lô Lĩnh tri phủ, không phải là tri phủ của Hoành Sơn”. Đường Diễm Diễm cúi đầu xuống nói: “Nhưng chàng tấn công quá hung hãn rồi, nói thực, nếu như không phải chính chàng nói, thì ta cũng không tin những việc đó là do chàng hạ lệnh, chàng bình thường hiền lành là thế, giờ lại…thậm chí đến Chiết đại tướng quân cũng không như vậy”. Dương Hạo không có biểu hiện gì nói: “Ta chỉ có hai bàn tay trắng, ta không phải thần phật, mọi chuyện ta làm có đúng có sai, nhưng những việc ta làm đều muốn tốt cho dân chúng”. Đường Diễm Diễm chần chừ rồi nói: “Nhưng, giờ chàng đã đánh bọn chúng rồi, có người đến hàng, có kẻ chạy trốn, giờ Lô Lĩnh Châu đã có binh mã trấn thủ, như vậy, còn sợ gì chúng đến quấy nhiễu nữa”. Dương Hạo nhìn nàng một cách khó hiểu, hỏi: “Có kẻ nào đó đến tìm nàng nói vậy, phải không?” Đường Diễm Diễm vội nói: “Đâu có, là ta tự nghĩ vậy”. Dương Hạo lắc đầu: “Không thể, nàng không thể vô duyên vô cớ mà đi quan tâm tới chuyện này, là kẻ nào đến tìm nàng, Trình Đức Huyền?” “Không phải”. “Là kẻ nào?” “Thực sự là không có…” Đường Diễm Diễm lắp bắp nói, Dương Hạo nhìn nàng chằm chằm, nàng liền cúi đầu xuống, nói: “Ta không phản đối, ta là con gái, lẽ ra không được quan tâm đến chuyện này. Nhưng…Trình Đức Huyền, Phạm Tư Kỳ, những người đọc sách thánh hiền đều cho rằng cách làm của chàng quá tàn nhẫn. Nếu chàng đắc tội với người có học, lan truyền việc này ra ngoài sẽ làm ảnh hưởng đến thanh danh và tiền đồ của chàng. Các vị như Lâm Bằng Vũ, Lô Vũ Hiên, Tịch Sơ Vân, Tấu Giang lo lắng chuyện này đến tai phủ Khai Phong sẽ có ngự sử đến buộc tội chàng, ảnh hưởng đến con đường làm quan của chàng. Các vị ấy khuyên chàng không nghe, vì thấy ta thân với chàng, cho nên…cho nên…” Dương Hạo hơi nhíu mày, rồi nở nụ cười: “Ha ha, bọn họ có ý tốt, nàng cũng có ý tốt, chẳng qua, ý tốt chưa chắc đã làm được việc. Nếu giờ ta thu binh, chẳng phải là rụt lại mà cố thủ sao, bọn chúng thấy vậy sẽ lại đến quấy rầy chúng ta”. “Cái này, Mộc lão tiên sinh nói với bọn chúng là được mà, song giờ người Khương Hoành Sơn đã bị thương nặng, vài bộ tộc đã sợ chết khiếp, dù có hung hãn đến mấy cũng không dám đến tấn công Lô Lĩnh Châu nữa đâu”. Dương Hạo nhìn nàng một cách khó hiểu hỏi: “Cố thủ Lô Lĩnh Châu? Cứ coi như người Khương Hoành Sơn không tấn công Lô Lĩnh Châu nữa, chúng ta lẽ nào không được trả lại cái đã mất sao? Bãi cỏ, súc vật, đất vườn khai khẩn ngoài cốc, tất cả mọi thứ đều mất hết rồi, còn những thương nhân qua lại với Lô Lĩnh Châu nữa, bọn họ cũng không thể đến Lô Lĩnh Châu nữa, lẽ nào dân chúng châu này phải chịu cảnh khổ sở mà sống sao?” Dương Hạo ném mạnh quân cờ, giận dữ đứng dậy, sắc mặt trở nên tái mét, tức giận nói: “Nếu không phải lo lắng đến bọn địch thì không nói làm gì, ngược lại nếu chúng không biết kiêng nể ta, thì chúng ta làm sao mà thần phục chúng được? Chúng không biết sợ, thì sao có thể ngừng tấn công được? Nếu bọn chúng ngày đêm không ngừng đến quấy rầy như trước, chúng không ngừng đến tấn công Lô Lĩnh Châu, thế Lô Lĩnh Châu ta còn có thể tồn tại sao? Ta không thể hiểu nổi, những người đọc sách rốt cuộc là nghĩ cái gì nữa, rõ ràng là biết đội quân của chúng ta hiện giờ mạnh hơn chúng, tại sao lại phải quay về cố thủ Lô Lĩnh Châu, hơn nữa lại còn cố nhường nhịn bọn chúng?” Đường Diễm Diễm thấy hắn giận dữ như vậy, sợ hãi nói: “Chàng…chàng không cần phải tức giận như vậy…” Dương Hạo vung tay lên nói: “Ta không giận nàng”. Hắn lắc đầu, yên lặng một lúc lâu rồi nói: “Thôi, quên đi, suy nghĩ của ta, có ai hiểu cho ta đâu? Chỉ có giáo huấn cho bọn họ bài học, bọn họ mới hiểu được là họ sai ở chỗ nào. Nhưng, ta là thủ lĩnh của Lô Lĩnh Châu này, ta không thể để cho Lô Lĩnh Châu ta bị thiệt thòi, không thể để cho họ bị giáo huấn, bị giáo huấn…chỉ có khi dân chúng mất đi tính mạng thì họ mới hiểu được điều này. Kệ họ đi, ta làm việc mà ta cho là đúng là được rồi”. Đường Diễm Diễm ngạc nhiên nhìn hắn một lúc lâu, cười nói: “Thực ra ta…ta cảm thấy những điều chàng nói là rất đúng”. Dương Hạo cũng phì cười, lắc đầu nói: “Thực ra ta…ta cảm thấy nàng vốn không có ý đó…” Mặt Đường Diễm Diễm ửng hồng, nàng cúi đầu xuống, di di mũi chân trên đất, không dám ngẩng đầu lên. Dương Hạo cười nói: “Chẳng qua, trận chiến này sẽ không kéo dài đâu, sẽ kết thúc trong hôm nay thôi”. Dương Hạo vui mừng nói, quên mất Đường đại cô nương là một thương nhân. Hắn định kết thúc trận chiến ngay hôm nay, hắn nói cho Đường Diễm Diễm vì không sợ chuyện này sẽ bị lộ ra ngoài, hắn ngồi xuống, nói: “Lại đây, nàng xem”. Đường Diễm Diễm ngồi ở ghế đối diện hắn, Dương Hạo nói với Đường Diễm Diễm dự định của hắn: “Giờ là ta tấn công, địch phòng thủ. Chúng chỉ có thể thủ mà không thể trốn thoát đi đâu, giờ ta đã có tộc người Mộc lão tương trợ, hơn nữa bản phủ có thể điều động một lượng nhân mã lớn, tập hợp lại có thể thành ba nghìn kỵ binh tinh nhuệ, nhưng ta chỉ xuất một nghìn người sang tấn công bộ lạc người Khương, cho dù đối thủ là bộ lạc lớn đi nữa, mỗi khi tấn công một điểm nào đó, ta đều xây tường bao quanh lương thảo lấy được và lương thảo tiếp viện, rồi lại quay sang tiếp tục tấn công điểm khác. Nhưng quân ta giờ mới chỉ tấn công Hoành Sơn, dọa cho chúng sợ hãi, mỗi lần tấn công, điểm xa nhất là cách Lô Lĩnh Châu ta không quá trăm dặm, hơn mười ngày như vậy, mỗi lần đều là đánh nông, chưa từng đánh sâu lần nào. Đội quân của ta giờ ngày càng thành thục. Cùng là đối thủ giống người Khương Hoành Sơn của Lô Lĩnh Châu ta là Đông Dương Thị, tộc lều hơn bảy trăm chiếc, có tường bao quanh, cách đây hai trăm dặm. Giờ tường bao quanh đó là chỗ ẩn nấp chạy trốn của bọn người Khương, Đông Dương Thị cũng rất hung hãn, tập hợp các bộ lạc, lại một lần nữa đến xâm chiếm. Dương Hạo càng nói càng hứng khởi, nhìn Đường Diễm Diễm đắc ý nói: “Kế chín nông một sâu mà ta đánh người Khương, ta chỉ xuất một ngàn binh, lúc này ta không tạo thuận lợi, ba nghìn kỵ binh tinh nhuệ xuất ra hết, đánh thẳng vào hang hổ, tóm thủ lĩnh, nàng nói xem có thể tấn công cùng một lúc được không? Dương Hạo đắc ý ngẩng đầu nhìn Đường Diễm Diễm, giật mình, chỉ trong chốc lát mà mặt Đường Diễm Diễm đỏ ửng như gấc, chẳng những mặt đỏ mà ngay cả cổ cũng đỏ ửng lên. Tay Dương Hạo run lên, rồi giật mình hoàn hồn, hắn thầm nuốt nước miếng, lấy lại tinh thần, nghĩ: “Cái…cái…cửu thiển nhất thâm (chín nông một sâu)…ở cổ đại…có phải là một câu thành ngữ không?” Mặt Đường Diễm Diễm đỏ ửng như hoa đào, tim đập thình thịch, tai nóng bừng, trong lòng thầm nghĩ: “Cửu thiển nhất thâm, hữu tam tả tam, bãi nhược đình hành, tiến nhược cức bộ…Hóa ra cái tên này đã đọc “Tố nữ kinh”. Hắn nói sai, hay là…hay là thay đổi cách nói mà lừa ta?”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang