[Dịch] Bộ Bộ Sinh Liên

Chương 188 : Điềm thắng

Người đăng: 

Quan khách trong phòng tiệc đã đến gần đủ, Dương Hạo nhìn mọi người không có biểu hiện muốn làm khó hắn, trong lòng tuy cảm thấy có chút kinh ngạc nhưng cũng yên tâm một chút, liền đứng dậy hàn huyên chào hỏi với đám quan khách. Chiết Duy Chính là đại công tử của Chiết phủ, ngồi ở chỗ đại biểu của các quan thân đương nhiên là sẽ giúp hắn giới thiệu thân phận các vị khách mà hắn chưa biết. Khi hai người bước đến chiếc bàn gần cửa. Những vị khách lần lượt đứng dậy cúi chào, địa vị của những vị khách này tương đối thấp, khi nhìn thấy Dương Hạo và Chiết đại công tử, nụ cười nịnh bợ trên khuôn mặt họ cũng nhiều hơn. Một người vừa mập vừa lùn dắt tay đứa con gái vừa mới chạy đến, đang làm quen với mấy người bạn cùng bàn, vẫn còn chưa kịp đưa đứa con gái sang phía bên trái nơi mà các vị khách là nữ giới tụ họp, vừa nhìn thấy Chiết đại công tử cùng với Dương Hạo khuôn mặt tươi cười đang bước tới, bận đến mấy cũng phải đứng lên đáp lễ. Dương Hạo vừa nhìn thấy người này, chính là Trịnh Thành Hòa hai lần tình cờ gặp nhau trên đường, hắn liền chuyển hướng sang nhìn người nữ nhi đứng bên cạnh Trịnh Thành Hòa. Người nữ nhi này dường như thường bị quan nhân ghen tuông đánh đập, lâu dần thành quen, biết cách làm thế nào để che đậy vết thương, lúc này trên khuôn mặt bao phủ phấn, tô thêm chút son, mái tóc cũng được chải chuốt lại, cái dáng vẻ khổ sở đã không còn thấy nữa. Tuy nói như vậy nếu nhìn kĩ, vẫn có thể phát hiện vết bầm tím trên khuôn mặt nàng, dù không rõ ràng. Nhìn dung mạo của thiếu phụ rất quyến rũ duyên dáng, cũng thật khó cho Trịnh Thành Hòa nói đánh là đánh, không hề thương hoa tiếc ngọc. Trịnh Thành Hòa nghe Chiết Duy Chính giới thiệu, trước mắt vị công tử trẻ tuổi này là chi phủ Lô Lĩnh , khuôn mặt lập tức lộ ra nụ cười cung kính, nhưng khi nhìn thấy vị chi phủ đại nhân trẻ tuổi này, đôi mắt trên khuôn mặt của thị thiếp mình đảo loạn, bỗng sự ghen tị đố kỵ nổi lên, sắc mặt cũng trầm xuống. Dương Hạo nhìn vị thê thiếp kia vài lần, đột nhiên phát hiện thần sắc không vui của Trịnh Thành Hòa, trong lòng không khỏi giật mình: Nguy rồi, một kẻ ghen tuông như hắn quả thật hiếm thấy, hắn trước mặt bao nhiêu quan lại sĩ thân như vậy chưa chắc đã dám làm bừa, nhưng hắn có thể nhẫn nhịn quay về, e rằng người thê thiếp đáng thương càng phải chịu hành hạ gấp trăm lần, Dương Hạo cười ha ha cố che giấu và nói: “Trịnh viên ngoại, bổn quan có biết một chút về y đạo. Nay xem khí sắc thê thiếp của Trịnh viên ngoại, dường như có gì đó không ổn, nếu thực sự không khoẻ thì hãy đi xem bệnh, đừng nên bỏ lỡ thời cơ điều trị.” Trịnh Thành Hòa vừa nghe thấy vị chi phủ đại nhân này có ý hỏi thăm thê thiếp của mình, hóa ra chỉ là nhìn thấy có gì đó không ổn, trong lòng mới thấy thoải mái một chút, cười ha ha đáp: “Đôi mắt của đại nhân thật sắc bén, người thiếp này của tiểu nhân thực sự có nhiễm bệnh nhẹ, không có gì đâu ạ, không có gì đâu ạ. Y nhân, đúng là không hiểu quy tắc, nhìn thấy đại nhân mà không cúi chào?” Người thiếp đó được Dương Hạo chú ý, liền cảm thấy lo lắng bất an, đứng đằng sau quan nhân không dám có một chút cử động nào, sợ làm cho quan nhân nổi giận, đâu còn dám bước lên hành lễ, nghe thấy lời sai của hắn, mới dám vội vàng thi lễ, cử chỉ khó tránh có chút không tự nhiên. Trịnh Thành Hòa không giận hờn nói: “Đi đi nào, những ai không lên bàn tiệc ngồi, thì sang bên nữ nhi bên kia ngồi.”Y nhân nghe xong như trút được gánh nặng, vội vàng cúi chào một cái, liền đi sang bên phía nữ nhi. Dương Hạo âm thầm lắc đầu, đối với tên Trịnh viên ngoại lòng dạ hẹp hòi, luôn có ý đố kỵ này, hắn không có một chút cảm tình nào, thật rất muốn đi qua hắn để chào những người khác. Từ ngoài cửa đột nhiên có một người xông vào, đứa trẻ hát lễ ca ở ngoài cửa vội chạy ra phía trước cũng chưa kịp hỏi danh tính thân phận của người đàn ông đó, đã bị ông ta đẩy tay ngã sang một bên, suýt nữa đụng phải một bình rượu. Chiết Duy Chính vừa nhìn thấy người này, khẽ cau mày, lập tức lộ ra vẻ mặt tươi cười, vội tiến lên phía trước nói: “Thiếu gia sao lại đến đây?” Dương Hạo cũng nhìn về phía người đó, chỉ nhìn thấy đỉnh đầu người này nhẵn bóng, hai lọn tóc mai rủ xuống cùng với đuôi sam, mỗi bên tai đeo một khuyên vàng rất lớn, trên người khoác một chiếc áo choàng lông ngắn, đôi hài da loan đao, thân thể hùng tráng cao lớn giống như loài gấu nâu, rõ ràng đó là người của tộc Đảng Hạng Khương. Không biết ngay cả Chiết Duy Chính cũng phải cung kính nịnh bợ tên thiếu gia này, rốt cuộc hắn có thân phận gì, cũng đành phải nghênh đón. Lý Kế Quân mượn của triểu đình tước phiên, đầu tiên tìm cơ hội hạ thủ hai nhà Dương Chiết, năm lần bảy lượt đến Phủ Châu để bóc lột những nơi giàu có, vốn rất quen thuộc với Chiết Duy Chính, liền hiên ngang đứng thẳng người, lớn tiếng cười: “Quan gia lập nên Lô Lĩnh Châu, xây dựng Lô Lĩnh phủ, nghe nói tân chi phủ Lô Lĩnh Dương Hạo đang ở đây, bổn thiếu gia không mời mà đến, muốn diện kiến vị hàng xóm này.” “Ha ha, tại hạ chính là Dương Hạo, không biết vị thiếu gia này là..” Chiết Duy Chính vừa nghĩ kế trong lòng vừa thấy căng thẳng: “Chiết gia chúng ta muốn cùng Lô Lĩnh châu kết hợp liên minh, việc này cần phải bí mật mới được, muốn biết Lô Châu, Lân Châu, Phủ Châu nếu thống nhất một mối, rất bất lợi cho Hạ Châu. Hắn từ đâu mà có được tin này? Người này kiêu ngạo tự mãn, ngay cả phụ thân cũng không coi ra gì, lần này xuất hiện, không được làm náo loạn mà không thể cứu vãn được thì mới tốt.” Trong lòng nghĩ vậy, hắn liền vội vã quay ra Dương Hạo giới thiệu: “À, Dương đại nhân, nào nào, tại hạ mời ngài diện kiến một chút, vị này….là con của đại nhân Lý Quang Duệ phủ Hạ Châu Lý Kế Quân, hiện nay là chỉ huy sứ của định nan quân nha nội đô, kiểm giáo công bộ Thượng Thư.” Công bộ Thương thư tuy là một chức hư danh, nhưng là chức quan của hắn, chức quan này, Dương Hạo tuy là chi phủ ngũ phẩm, cũng thấp hơn rất nhiều. Vừa nghe nói hắn là Hạ Châu Lý Kế Quân, Dương Hạo thầm cảm thấy bất ngờ, lại biết chức quan của hắn cao hơn mình rất nhiều, vội nhìn phía trước, hành lễ cúi chào nói: “Hạ quan Dương Hạo, không biết Lý đại nhân giá đáo, không nghênh đón từ xa, thứ tội thứ tội.” Ánh sáng của Đôi mắt Lý Kế Quân phát ra bốn phía nhìn chằm chằm Dương Hạo, cười ha ha nói: “Dương chi phủ không cần khách khí, Lý Kế Quân không mời mà đến, thật xấu hổ quá.” “Không dám, không dám, Lý đại nhân mời ngồi lên phía trên.” Lý Kế Quân cười ha ha, cũng không khách khí, bước nhanh hướng về phía của chủ vị. Đến bách điểu triều phượng đồ, Lý Kế Quân đại mã kim đao ngồi vào vị trí của chủ vị, tay ấn chuôi dao, nhìn về hai phía, giống như một đại nguyên soái phải điều binh khiển tướng, không có một chút bộ dạng của kẻ đến làm khách. Chiết Tử Du ở bên phía nữ khách nhìn thấy Lý Kế Quân. Một đôi lông mày thanh tú bất giác nhíu lên. Ở Phủ Châu, Chiết gia muốn ai đó làm người mù, người điếc, thì người đó cái gì cũng không được nhìn, cái gì cũng không được nghe, Lý Kế Quân có thể nghe thấy tin tức mà mò đến, e rằng là đại ca có ý muốn tiết lộ tin tức cho hắn. Đại ca rõ ràng có ý đồ cùng với Lô Lĩnh Châu kết đồng minh, lại muốn dùng Hạ Châu Lý Kế Quân là tại vì sao? Lý Kế Quân vài lần đến Phủ Cốc, mỗi lần đến thì hứng thú lại càng ngày càng nhiều hơn. Chiết Tử Du tuy chưa chính thức cùng Lý Thế Quân diện kiến, nhưng lại ẩn sau tấm rèm bày mưu tính kế, cùng với chàng trai này so tài vài lần rồi. Chiết Tử Du tuy kế sách nhiều, nhưng về mặt thực lực của hắn, tất cả mưu kế đều như mây bay nước chảy. Thực lực của Chiết gia không thể bằng được Lý gia, dù có Chiết Tử Du bày mưu nghĩ kế, vẫn bị Lý Kế Quân chiếm được nhiều điểm lợi hơn. Hôm nay Đảng Hạng thất thị “khất hàng”, chiến sự đã kết thúc, Chiết Ngự Huân xuất binh trở về phủ cốc, Chiết gia liền không muốn đồng ý cho lông và da trâu, dê của Hạ châu nhập vào Phủ Châu mà không yêu cầu phải nộp thuế, Lý Kế Quân không muốn tay không trở về, những ngày này vẫn ở lại Phủ Châu không đi. Thường đến làm phiền Chiết Ngự Huân. Chiết ngự Huân không thể từ chối không tiếp, lại không muốn lại phải nhượng bộ, dường như mỗi ngày đều bị Lý Kế Quân tìm tới gia phủ náo loạn không để ý đạo lý. Không ngờ hôm nay Dương Hạo thiết đãi yến tiệc, đại ca lại đá miếng thuốc cao dán bằng da chó vào Tiểu Phàn lầu. Trong lòng Chiết Tử Du đoán được ý đồ của đại ca. Sợ Dương Hạo trước mặt Lý Kế Quân phải chịu thiệt thòi, vội nói với đám nữ nhi một tiếng , vội vàng chạy đến bên kia. Cho dù Nhậm Khanh Thư và Mã Tông Cường đi ở phía sau, vừa bước đến cửa liền bị Chiết Duy Xương chặn lại, Chiết Duy Xương dặn dò họ một lúc, hai vị tướng quân vừa nghe đã thấy choáng váng. Mỹ nhân kế? Mẹ kiếp Mỹ nhân kế, tên tiểu tử này thật hoang đường, đột nhiên lại nghĩ ra kết luận như vậy. Chiết gia có cần phải dùng mỹ nhân kế với chi phủ Lô Lĩnh không? Nếu là quan gia Đại Tống vậy cũng không kém nhiều lắm, coi như Hạ Châu Lý Gia, số lượng cũng không đủ. Điều đó chứng tỏ chính là…., Chiết nhị tiểu thư từ trước đến giờ mắt luôn cao hơn đỉnh làm sao có thể để ý tới hắn? Hai vị tướng quân không rảnh nhiều lời, vội vàng xông vào khán phòng, vừa bước vào phòng nhìn thấy Lý Kế Quân ngồi vị trí của Chủ vị ở phía cuối , hổ chiếm long bàn, khách áp đảo chủ, dường như hắn mới là chủ nhân của buổi yến tiệc ngày hôm nay. Cho dù Nhậm Khanh Thư và Mã Tông Cường kêu khổ không ngừng, vội vàng chăm chút lại dáng vẻ cho nhau, rồi vội vàng bái kiến Dương Hạo, liền cùng Lý Kế Quân bước đi. Hôm nay mời được tên cứng đầu Lý Kế Quân đến tham gia bữa tiệc. Thực ra đó là chủ ý của Chiết Ngự Huân. Chiết Ngự Huân nắm giữ đại quyền quân sự và chính trị của Phủ Cốc, thân phận là bá chủ một phương, tuyệt đối không phải là một kẻ chỉ biết dùng bạo lực, tung hoành ngang ngược, cùng nhau hợp tác, những mưu quyền hạn chế sự mất cân bằng này hắn hiểu rõ như lòng bàn tay. Sự sắp đặt bố trí của Lô Lĩnh châu vốn nằm trong dự liệu của hắn, như hắn dự tính, Triệu quan gia cũng không cam tâm làm khổ mấy vạn bách tính của Phủ Châu vốn cuộc sống thường ngày rất đầy đủ. Nhưng Dương Hạo lại không nghĩ như vậy, muốn xây dựng Lô Lĩnh châu thành một thành phố thương nghiệp đơn thuần, hơn nữa sắp tới sẽ thiết lập mối liên hệ mật thiết với đảng hạng thất thị, nhưng lại khác xa với dự liệu của hắn. Trong tình trạng tiên cơ đã mất, hắn cần phải nhanh chóng giành lại thế chủ động. Mục đích chủ yếu, là hạn chế được sự phát triển của Lô Lĩnh châu, tuyệt đối không được để thế lực quân sự của Lô Lĩnh châu bành trướng, sẽ tạo nên uy hiếp đến Phủ Châu. Mục đích thứ 2, chính là từ bên trong phân thành một chén canh, Lô Lĩnh châu tuy lợi dụng được vị trí địa lí đặc thù và chức danh chính trị, làm được những việc mà Phủ Châu không làm được, nhưng trước mắt rốt cuộc vẫn nằm dưới quyền của Phủ Châu, cái lợi ích kinh tế lớn như vậy, Phủ Châu làm sao có thể không để ý tới được? Hắn đồng ý cho Nhâm Khanh Thư mời Lý Kế Quân đến tham dự yến tiệc, là muốn tỏ ra trước mặt một người từ nơi khác đến như Dương Hạo một loại hiện tượng giả, khiến hắn hiểu rằng quan hệ giữa Phủ Châu và Hạ Châu thật ra rất mật thiết, khiến cho Dương Hạo giảm điều kiện hợp tác xuống. Về phương diện Hạ Châu, vừa có thể khiến Lý Kế Quân hiểu rằng triều đình xây dựng Lô Lĩnh châu và Phủ Châu là đứng cùng phía nhau, ép cho Hạ Châu có sự đố kỵ, ngoài việc buông lỏng sự chèn ép đối với Phủ Châu. Hôm nay còn khiến Lý Kế Quân tận mắt nhìn thấy Lô Lĩnh chi phủ mở yến tiệc mời Phủ Cốc quan sứ sĩ thân, làm gián đoạn khả năng hợp tác Lô Lĩnh châu và Hạ châu, bắt Dương Hạo chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình, nhất định đứng ở phía bên hắn, cũng là một mục đích của hắn. Nhưng hắn có ngàn tính vạn tính, cũng không tính được tiểu muội sẽ nảy sinh tình ý với Dương Hạo. Nếu Dương Hạo thực sự làm muội phu của hắn, thì Phủ Châu, Lân châu, Lô Linh Châu trên cơ bản cùng hưởng một lợi ích lại thiết lập một mối quan hệ nhân thân, hiển nhiên không cần hắn phải đề phòng. Nên Nhậm Khanh Thư vừa nghe Chiết Duy Xương lên tiếng nói đến Chiết Tử Du, liền biết kế hoạch của mình đã sai lầm, hôm nay chỉ sợ biến tình cờ thành ngu ngốc. Hôm nay làm ra cục diện vua gặp vua này, muốn quay lại đã muộn rồi, điều đó có gì là tốt? Nhậm Khanh Thư và Mã Tông Cường trong lòng cũng rất lo lắng, vừa đi cùng với Dương Hạo đến trước mặt Lý Kế Quân, Lý Kế Quân đã làm khó hắn rồi. Dương Hạo mới là nhân vật chính của buổi yến tiệc hôm nay, nhưng vị trí chủ vị lại bị Lý Kế Quân cố tình chiếm lấy, Dương Hạo không tiện chỉ vì một chỗ ngồi mà bắt hắn đứng dậy, đành phải an vị ở bên cạnh. Vài vị quan khách vừa mới ấm chỗ, Lý Kế Quân liền nhìn xung quanh, hai tai lúc lắc ánh kim quang sáng lạn rồi nói lớn: “Ha ha, hôm nay Dương Hạo chi phủ mở yến tiệc, phủ cốc quan khách trên dưới, thương nhân, đến quả cũng không ít.” Dương Hạo cúi người cười đáp: “ Khi hạ quan thống lĩnh di dân Bắc Hán về Phủ Châu, quan thân Phủ Châu nhiệt tình khoản đãi, vô cũng lễ kính, hạ quan đáng lẽ phải sớm quay lại mời họ một bữa mới đúng. Chỉ là triều đình xây dựng Lô Lĩnh châu. Hạ quan vinh dự được đảm nhiệm chi phủ Lô Lĩnh Châu, mọi việc phức tạp, không thể dứt ra được. Hôm nay coi như mới ổn đinh lại được một chút, hạ quan lúc này mới dám đến để thể hiện sự cung kính.” “Vậy sao?” Lý Kế Quân nhếch mày, cười ha ha: “Lô Lĩnh châu hiện nay đã ổn định lại rồi ư? Theo như bổn quan được biết, trước tháng mười, Dã Ly Thị còn từng tấn công Lô Lĩnh Châu,cướp bóc bừa bãi, có phải không?” Điều Lý Kế Quân nói là sự thật, đó bí mật trao đổi của Đảng hạng thất thị và Lô Lĩnh châu, muốn giấu giếm qua được tai mắt của Hạ châu thực sự rất khó, cái kế dùng binh “cướp bóc” chính là do lão hồ li tộc trưởng Tế Phong Thị nghĩ ra . Khi Đảng hạng thất thị có cái gì muốn thương lượng với Đại Tống như trâu bò hoặc da lông, đều nhét những xe trâu bò và hàng hoá vào trong quân ngũ, công kích Lô châu một lần. Nếu một ngày xảy ra đánh nhau, song phương xuất mã tứ phía, gian tế của Hạ châu không có cách nào dựa dẫm nữa. Vật tư giấu trong quân ngũ, cũng càng dễ được giữ bí mật, còn kết quả của cuộc chiến, đương nhiên là những vật dụng cướp được mà người Đảng Hạng đang cần đương nhiên thuộc về họ, nhưng những dê bò ngựa, cỏ thuốc lông da mà họ mang đến, cũng đều bị rơi vào tay Lô Lĩnh châu. Dương Hạo đối với loại giao chiến trong ánh sáng nhưng lại ngầm giao thương với nhau này thêm một bước hiểu hoàn thiện, biến nó thành một trận chiến công phòng ngự của diễn quân. Mỗi lần giao thương, đều là một lần diễn quân, cứ như vậy khả năng diễn kịch càng chân thực hơn, hơn nữa thông qua những luận bàn không ngừng, nâng cao năng lực chiến đấu của dân đoàn Lô Lĩnh châu, phát hiện về các mặt phòng ngự thành trì đều không đầy đủ và sai sót tiến hành cải tiến lại. Còn về Lý Kế Quân nói về cuộc chiến trước tháng mười hay là Dương Hạo đích thân chỉ huy đây. Dương hạo mỉm cười: “Lý đại nhân nói đúng, từ khi tại hạ nhận Lô Lĩnh châu kiến châu thiết phủ đến nay, quả thực nhiều lần đã bị Đảng hạng chư thị tấn công. May sao địa thế Lô Lĩnh châu hiểm yếu, thành cao tường dầy, mới có thể bảo đảm bình an vô sự.” Lý Kế Quân ngửa mặt lên trời cười ha ha, nói: “Bảo đảm bình an vô sự ư?Đảng hạng chư bộ kiêu dũng thiện chiến. Nếu họ không hề có tổ chức, chỉ là bọn lưu manh thổ phỉ bình thường đi qua một Lô Lĩnh Châu, các người còn có thể bảo đảm an toàn bình an vô sự không? Một ngày nào đó chư bộ bọn chúng liên minh, tiến công quy mô lớn, e rằng Lô Lĩnh châu sẽ biến thành một đống đổ nát.” Dương hạo hỏi ngược lại: “Đảng hạng chư bộ, đã chịu sự khống chế của Hạ châu. Cho dù Hạ Châu cũng được, Lô Lĩnh Châu cũng được, đều thuộc Đại Tống, đảng hạng chư bộ kiêu ngạo ngang tàng, nhiều lần khởi binh phá Lô Lĩnh châu của chúng ta, lệnh tôn thân là đứng đầu của Hạ Châu, hạn chế các bộ lạc gây ra bất lợi, e rằng khó mà tránh được đã đắc tội. Lý Kế Quân hai hàng lông mày dựng đứng, lạnh lùng cười: “Dương đại nhân đây là chỉ trích gia phụ ư?” Dương Hạo chắp tay nói: “Hạ quan không dám, chẳng qua chỉ là cảm thấy hạn chế đảng hạng chư bộ chính là trách nhiệm của lệnh tôn. Lô Lĩnh Châu nhiều lần bị tấn công, bách tính tử thương vô số, lệnh tôn đại nhân vừa là người đứng đầu của Hạ Châu. Mục thủ một phương, về lý nên khống chế chư bộ, tránh gây ra chiến tranh.” Lý Kế Quân cười xảo quyệt cười lớn: “Khó, khó lắm đấy, Dương đại nhân ạ.” Các bộ của Đảng hạng trên danh nghĩa tuy là thuần phục Hạ châu ta, nhưng các bộ tộc đều có địa bàn riêng, có người ngựa riêng. Những người đó trên danh nghĩa là dân nước Tống, thực ra là Sinh Phiên, không phục vương pháp giáo hóa, Hạ châu cũng nhiều lần gặp khó khăn, ồ… Nhậmđại nhân cũng ở đây. Ngươi có thể hỏi hắn, trước đây không lâu, các bộ tộc phản loạn, hay là Hạ châu và Phủ Châu liên minh xuất binh mới có thể dẹp yên chiến loạn. Tình hình tây bắc, không phải đơn giản như ngươi vẫn tưởng tượng, bách tính ở đây, cũng không bằng giáo hóa vương pháp của trung nguyên. Một kẻ mọt sách, ở những nơi này, không thể đứng vững gót chân được.” Lý Kế Quân không biết Dương Hạo có lai lịch thế nào, chỉ coi cái chức chi phủ này của hắn chẳng qua là một viên quan thi đậu hai bảng tiến sĩ mà có được. Xem bộ dạng nho nhã của hắn là muốn châm chọc hắn một kẻ văn nhân không làm được việc đại sự nào. Dương Hạo không cho rằng là sai, cười nói: “Lý đại nhân nói đúng, thực ra hạ quan cũng biết điểm khó của lệnh tôn, chỉ là Lô Lĩnh châu liên tiếp bị cướp bóc. Tổn hại nặng nề, trong lòng khó tránh được phiền muộn, mới vừa rồi lời nói có chút quá khích, xin đại nhân chớ trách mắng, nay đến với Phủ Cốc, hạ quan một mặt là tạ ơn phủ cốc sĩ thân lần trước đã nhiệt tình khoản đãi, mặt khác còn có một mục đích, chính là muốn Chiết đại tướng quân chi viện, hi vọng bách tính Lô Lĩnh châu có thể nương tựa dưới sự bảo vệ của vĩnh an quân.” Lý Kế Quân nhận được tin tức là đảng hạng thất thị đang thay nhau tập kích Lô Lĩnh Châu, biến Lô Lĩnh Châu trở thành một khối thịt béo tùy ý xâm lược, Hạ Châu vốn đã bị chư bộ dung túng đảo loạn, để tránh các chư hầu bộ tộc và người Hán dung hợp, bảo đảm tính độc lập của đảng hạng chư bộ, đối với việc này hiển nhiên không thể khống chế, ngược lại lại thấy sung sướng. Dương Hạo lần này đến Phủ Châu, hắn cũng dự liệu trước sẽ mượn binh tới, hắn không phải là kẻ hay nóng giận, chỉ là Dương Hạo không đến Hạ Châu xin viện trợ, mà lại đến Phủ Châu mượn binh, rõ ràng là không coi Lý Thị ra gì. Hôm nay nghe Dương Hạo nói thật đáng thương, Lý kế Quân không nhịn được cười ha ha: “Các quân của Phủ cốc đều đã lập các lô cốt, đảng hạng chư bộ như bị lạc lõng, thế công thủ vì vậy mà ổn định. Vĩnh an quân mặc dù kiêu dũng, tuy nhiên dựa vào thế của các lô cốt để tự bảo vệ còn khó, làm gì có dư sức bảo vệ Lô Lĩnh châu của ngươi?” Lời vừa nói ra, hầu hết phủ cốc quan lại lộ vẻ không cam lòng, nhưng lời Lý Kế Quân là sự thật, bọn họ không có lời nào để nói. Hạ châu Lý thị và Phủ Châu Chiết thị khi thì nghị hòa, khi thì chinh chiến. luôn là Lý thị tấn công Chiết thị, Chiết thị bảo vệ phủ cốc phải có thanh có sắc, dựa vào địa lợi còn có thể đánh thắng trận, nhưng lại chưa từng chủ động công phá Lý thị, không phải là họ tộc Chiết thị không có ý khuếch trương thanh thế, mà là Chiết thị nếu một ngày phát binh chủ động tấn công tất sẽ bại, nói về mặt thực lực, Phủ Châu so với Hạ châu kém hơn rất nhiều. Nhưng Lý Kế Quân đang ở phủ cốc, lại không kiêng nể gì mà nói ra những bình luận này, vậy Phủ Châu Chiết thị trong mắt Hạ châu Lý thị có vị trí nào thì không nghĩ cũng biết. Dương hạo gặp hắn cuồng vọng như thế, trong lòng mừng thầm, cười nói: “Bách tính Phủ Châu canh khẩn ruộng đồng. trồng dâu, an cư lạc nghiệp, cơm áo không lo lắng. đương nhiên khinh thường những lẻ cướp bóc cường đạo. Bách tính Lô lĩnh châu cũng như thế, hôm nay xin cứu trợ của phủ cốc, tuy không thể triệt để diệt tận gốc, nhưng có kế sách ứng phó với binh mã của Phủ Châu, cũng khiến bọn cướp bóc cường đạo sợ hãi, đảm bảo Lô Lĩnh châu của chúng tôi không bị mất.” Lý Kế Quân bên ngoài dù thô kệch, nhưng không phải là kẻ hữu dũng vô mưu. Khi hắn ở tây bắc dưới một người nhưng trên vạn người, không kiêng nể ai, rõ ràng biết Dương Hạo yếu thế là có ý muốn cùng phủ cốc đồng tâm một lòng, trong lòng không hề để ý tới, liền nói châm biếm: “Đảng hang chư bộ cưỡi ngựa như gió, đến đi là tự nhiên, ngươi muốn phòng thì phòng đến khi nào, có thể phòng mãi được không?” “Không biết Lý đại nhân có cao kiến gì?” Lý Kế quân hãnh diện đáp: “Dương đại nhân, ngươi nghĩ muốn dựa vào một gốc cây lớn, cũng phải nhìn rõ cây nào là cao nhất khỏe nhất, thẳng nhất đáng để dựa vào nhất. Nhìn cả vùng tây bắc này, ta Lý thị nếu là thứ hai, thì ai dám xưng là thứ nhất? Nếu ngươi nghĩ bảo vệ Lông Lĩnh Châu được thái bình, hãy làm một vị quan yên ổn, ta khuyên ngươi hãy về Hạ Châu thăm gia phụ, từ nay về sau nghe theo hiệu lệnh của Lý Thị, mỗi năm nộp tiền thuế cho người làm chủ. Có người làm chủ là Lý thị ta, thì đảng hạng chư bộ cũng không dám ức hiếp ngươi đâu!” Những lời này vừa được nói ra, ngay cả đến Nhậm Khanh Thư, cứng rắn như vậy mà cũng phải thở hổn hển, Tây Bắc tam phiên tuy chưa thuần phục đại Tống, nhưng về vẻ bên ngoài vẫn phải tỏ ra rất đầy đủ, không chịu để người khác xử lý. Nhưng hôm nay gan của tên Lý Kế Quân quá lớn, Đột nhiên lại nói ra những lời này, thật quá ngông cuồng rồi. Dương Hạo là ai? Tuy tại Tây Bắc giữa các thế lực lạnh mẽ, thì thực lực của hắn là nhỏ nhất, chức quan lại thấp, nhưng hắn là mục thủ mới của một châu mà triều đình vừa mới thành lập, từ điểm này mà nói, hắn và Hạ Châu Lý Quang Duệ là cùng ngang hàng cùng trong một điện cùng xưng là thần. Hôm nay Lý Kế Quân ngông cuồng như vậy, muốn hắn nhường vị trí đứng đầu cho Lý Quang Duệ, đang hiến Hạ Châu, hắn coi Hạ Châu là cái gì, phủ Khai Phong của Đông Kinh ư? Dương Hạo nghe thấy cũng thầm thấy giật mình, hắn nhìn xung quanh, thu tất cả mọi phản ứng của người dân vào tầm mắt, lập tức đưa ra quyết định. Sự ra đời của quái thai Lô Lĩnh Châu này chính là vì muốn chống lại Trung *** Thiên Kì, thế lực các bên dù có kiêng kị, lại phải kiểm soát lẫn nhau, đó mới khiến gót chân hắn đứng vững, hôm nay nếu tại đại lễ này lộ ra điểm yếu, mất đi sự sống cơ bản của đứa con Lô Lĩnh Châu, Lô Lĩnh châu cũng sẽ không thể tồn tại được. Hắn đập bàn một “bộp” một cái, đột nhiên đứng lên, lẫm liệt nói: “Lý đại nhân, ngài còn chưa uống mà đã say rồi sao, sao lại có thể nói ra được những lời đó? Dương mỗ mặc dù chức bé lời nói không trọng lượng, nhưng là quan gia khâm mệnh triều đình của một phương. Hạ châu Lý Quang Duệ đại thần của Đại Tống, Dương mỗ nếu là thần phục cầu an nhàn ở Hạ Châu, há có phải đạo lý của quan thần! Lô Lĩnh châu cho dù dưới uy binh có biến thành tro bụi, cũng sẽ bị đại thần cướp đoạt. Lý đại nhân, tai họa từ miệng mà ra, hi vọng ngài hãy cẩn thận hơn.” Ngay cả Chiết Ngự Huân còn phải nhường nhịn ba phần với Lý Kế Quân, mà hôm nay phải chịu sự giáo huấn của Dương Hạo, Lý Kế Quân không khỏi giận dữ phẫn nộ. Lý Kế Huân ấn nắm tay vào chuôi đao, từ từ đứng dậy. Cười Lạnh lùng: “Có khí phách, nhưng có khí phách phải có bản lĩnh mới làm được việc lớn, nếu không chỉ là khoác lác phô chương thôi. Dương đại nhân thân thế là đoàn luyện sứ Lô Lĩnh, chỉ huy quân độ. Huấn luyện binh sĩ, điều binh khiển tướng, hành quân đánh trận, đương nhiên sẽ là một người võ công cao cường, nên mới có khí chất như vậy. Lý Kế Quân nhận một trận giáo huấn của Dương Hạo, còn muốn lĩnh giáo một chút võ công của Dương đoàn liên sứ. không biết dương đại nhân có muốn thử không?” Đoàn liên sứ cao hơn thứ sử nhưng thấp hơn phòng ngự sử. So với nha nội đô chỉ huy sứ cao hơn một bậc, luận về chức của hai người thì Lý Kế Quân là công bộ thượng thư hàm, cao hơn rất nhiều so với chức chi phủ nhỏ bé của Dương Hạo, luận võ thì lại thấp hơn Dương Hạo một bậc. Lý Kế Quân vẫn tưởng rằng Dương Hạo là một tiến sĩ xuất thân từ một quan viên, bản thân không biết được vài chữ, không dám so tài văn chương với hắn, nên dương trường khí đoản, một mực chắc chắn thân phận đoàn liên sứ của Dương Hạo, muốn chấn áp Dương hạo về mặt võ nghệ. Muốn làm nhục hắn một phen. Chiết Tử Du sớm đã đến rồi, còn ra hiệu với Nhậm Khanh Thư, trao đổi qua cái nhìn. Lúc này vừa nhìn Lý kế quân muốn so tài võ nghệ với Dương Hạo, trong lòng không khỏi lo lắng, lai lịch của Dương Hạo nàng biết rất rõ ràng. Dương Hạo biết võ nghệ? Nếu hắn đã làm qua dân tráng. Đại loại cũng từng ở nông nhàn thu hoạch khi đến mùa vụ. Đến đâu có thể so tài với người như Lý Kế Quân. Khi nghe Lý Kế Quân muốn tranh tài võ nghệ với Dương Hạo, Chiết Tử Du lập tức hiện ra, giả vờ như vừa mới tới, bộ dạng như không biết chuyện gì, cười nói : “Đại nhân, khách hầu như đã đến đủ rồi, người xem… có nên khai tiệc không?” Lý Kế Quân quay đầu nhìn lại, nhìn thấy một người trẻ tuổi mặc huyền y, hắn nhìn chăm chú, càng nhận ra đó là một nữ nhi. Chiết tử Du là nam giả trang thành nữ để xuất hành, diện mạo ngũ quan vốn không che dấu, chỉ cần nhìn kĩ một chút là có thể nhận ra. Lý Kế Quân nhìn một cái, ôi, đúng là một cô nương dung mạo xinh đẹp: da dẻ trắng như tuyết, khuôn mặt xinh xắn mày ngài như vẽ, sự tức giận phút chốc đã biến thành chim bay đi, từ phẫn nộ biến thành vui vẻ nói : “Vị cô nương này.. là ai?” Dương Hạo thấy Chiết Tử Du nháy mắt về phía mình ra hiệu, hiểu được ý của nàng sẽ đến giải vây cho mình, Lý Kế Quân đang chiếm thế hổ lang, hắn nhìn thấy vậy cảm thấy không yên, hôm nay vốn là vì muốn gặp gỡ quan thân của phủ cốc, Dương Hạo làm gì có tâm trí mà cùng hắn đấu võ, hơn nữa cũng không có phần thắng, bèn nói: “Vị cô nương này là bằng hữu của tại hạ. Hôm nay các quan thần đến tham dự yến tiệc nhiều người đi cùng với nữ quyến, hạ quan bèn mời nàng đến tham dự. Tử du, mau đến bái kiến Hạ Châu Lý Kế Quân đại nhân.” “Vậy sao? Nói vậy, là hồng nhan tri kỉ của ngươi ư?” Lý Kế Quân chống cằm nhìn từ trên xuống dưới, chỉ cảm thấy cô nương này toàn thân mặc huyền y, không kể là khuôn mặt, cổ, hay đôi tay, nhìn thoáng phần da thịt lộ ra bên ngoài thì tất cả đều trắng như tuyết, mềm mại như ngọc. Nữ nhi giả trang nam, cho dù dung mạo vốn bình thường cũng sẽ lộ ra vài nét thanh tú, huống hồ Chiết Tử Du vốn đã xinh đẹp thì khí chất tự nhiên cũng khiến người khác mê mẩn. “Tiểu nữ bái kiến Lý đại nhân. Uy danh Hạ châu Lý đại nhân đã được nghe từ lâu, hôm nay Dương chi phủ mở yến tiệc mời quan thần phủ cốc. Lý đại nhân đồng ý ghé thăm, Tiểu Phàn lầu quả thực là quá vinh hạnh. Tiểu nữ kính địa nhân một ly, trò chuyện tỏ ý kính trọng.” Chiết Tử Du có ý thay Dương Hạo giải vây, trong hoàn cảnh nguy nan như vậy, có một nữ nhi xuất hiện năng nhã nhặn, dần dần làm tan đi hỏa khí của hắn, một hồi cam go cũng qua rồi. Bởi vậy người ta nói một nụ cười làm tan cơn tức giận. Chiết Tử Du cầm chiếc bình rượu trên chiếc bàn bên cạnh lên rót đầy hai chén, cầm một chén và nói với Lý Kế Quân: “Lý đại nhân, mời!” “ ừ, ….ực.” Lý Kế Quân nhìn nàng một cái, nhận lấy chén rượu , chén rượu đó không lớn. Lý Kế Quân mỗi lần ngẩng cổ lên, thì đều uống cạn chén rượu đó. “ Lý đại nhân tài giỏi~ thật!” Chiết Tử Du vừa cười, vừa nâng chén chạm môi.Chiếc chén bằng sứ trắng áp vào đôi môi mềm mọng đỏ hồng của nàng, có nét đẹp rung động lòng người, trong lòng Lý Kế Quân bất giác bị lay động, người nữ nhi này miệng hơi rộng, cùng với đôi lông mày thanh tú tinh tế như vẽ có phần không tương xứng, có phần làm xấu đi nét đẹp hài hòa của tổng thể khuôn mặt, nhưng nhìn kĩ đôi môi hồng của nàng, lại khiến người ta cảm thấy một nét đẹp vô cùng mê người. Chiếc chén sứ trắng và đôi môi hồng yêu kiều. những giọt rượu nhẹ nhàng đi vào trong miệng , càng khiến nó có một vẻ đẹp mỹ lệ động người. Đôi môi thơm. Như một viên ngọc tiêu, nên làm thế nào để cảm nhận được nét kiều diễm của cảnh tưởng ấy? đặc biệt là …. Nàng là người tình của tên tiểu tử Dương Hạo không biết tốt xấu là gì kia…., vừa biết điều này, một ý nghĩ mãnh liệt đột nhiên chiếm trọn trong tâm trí của Lý Kế Quân, đôi mắt hắn dần dần nổi lên một ánh sáng như lửa đốt. Chiết Tử Du uống xong rượu, hướng sang hắn mời thêm chén nữa, thản nhiên cười nói: “Lý đại nhân, mời ngồi xuống. Yến tiệc chuẩn bị bắt đầu rồi, một chút nữa, đại nhân còn phải uống nhiều mới được.” Lý kế Quân quát lớn: “Đợi đã.” Lông mày Dương Hạo hơi căng ra, hỏi: “Lý đại nhân còn có điều gì chỉ bảo?” Lý Kế Quân nghiêng mắt nhìn sang Chiết Tử Du, nói: “Mỹ nhân muốn dùng một chén rượu để khiến bổn quan bỏ qua cuộc so tài võ công ư? Dương đại nhân, yến tiệc chưa vội bắt đầu, chúng ta hãy đấu võ trước đã. Ta một con Hãn Huyết Bảo Mã, một ngày chạy một nghìn dặm, giá lên tới vạn kim, hôm nay đem đến phần thưởng, nếu ngươi thắng ta, con Hãn Huyết Bảo mã đó sẽ thuộc về ngươi, nếu ngươi thua… ha ha…” Hắn chỉ vào Chiết Tử Du, cười lớn nói: “…thì vị mỹ nhân này sẽ thuộc về ta, thấy thế nào?” Mọi người ở đây ngoài Dương Hạo và Lý Kế Quân dường như ai cũng biết thân phận thật sự của Chiết Tử Du. Nghe những lời này nhất thời xôn xao, sắc mặt Nhậm Khanh Thư tái xanh, bốn huynh đệ Chiết Duy Chính trái lại sắc mặt đỏ bừng lên. Chiết Tử Du da mặt trắng bạch như tuyết, dưới khuôn mặt tức giận là vẻ đẹp xinh xắn. Lý Kế Quân thấy vậy, mang ánh mắt tham lam lỗ mãng nhìn Chiết Tử Du. Ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống, dường như nàng đã là vật nằm chắc trong tay hắn. Lấy vũ lực làm thế, lại định cướp đoạt mỹ thiếp, khiến hắn như một kẻ đầu đất mặt lấm bụi, danh dự cũng bị vứt đi. Những quan nhỏ không có danh vọng, làm thế nào có thể đứng chôn chân ở một chỗ. Hắn căn bản không cảm nhận được tên “yếu như sên” của Lô Lĩnh Châu bị kẹp giữa phủ châu và lân châu có giá trị gì để lợi dụng xưa nay cũng không nghĩ qua muốn mời Dương Hạo giúp gì cho mình, thái độ cuồng vọng của hắn như vậy đã trở thành một võ phu cuồng dại hữu dũng vô mưu, hắn chính là muốn chèn ép tên chi phủ Lô Lĩnh của đám đến ăn mày Phủ Cốc này, rồi từ từ đuổi hắn ra khỏi vùng tây bắc này. Đuổi được Dương Hạo rồi thì sao chứ? Hàng trăm năm nay, các phía của tây bắc đánh đánh giết giết, ngươi tranh ta đoạt. Chỉ có kẻ mạnh với xưng vương. Thiên tử trung nguyên đó chẳng qua chỉ sau những việc đó muốn đưa một viên quan nhỏ bé đến đây để danh chính ngôn thuận, tên quan đó lại cho rằng mình có quyền tuyệt đối ở đó, nhưng thực ra chỉ là trên danh nghĩa mà thôi. Đuổi được Dương Hạo, có khi vị Triệu quan gia của phủ Khai Phong cũng không thể làm gì được, hắn sẽ vì mảnh đất chết không đáng một đồng, vì một tên quan bất tài vô dụng mà trách tội Hạ châu sao? Đuổi được Dương Hạo đi, khiến cho người trong thiên hạ nhìn rõ: Tây Bắc – ở mảnh đất này cuối cùng lời nói của ai mới có trọng lượng. Đó chính là chủ ý của Lý Kế Quân .
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang