[Dịch] Bộ Bộ Sinh Liên

Chương 187 : Không mời mà đến

Người đăng: 

“Dực vệ lang đương triều Dương Hạo Dương đại nhân tới.” Người nhận nhiệm vụ gọi tên các quan lại không hề nhắc đến từ sai sứ, rõ ràng là muốn nhấn mạnh hắn chẳng qua chỉ là một quan thất phẩm. Trong Phủ Cốc nơi mà Chiết gia có tới một mẫu ba phần đất thì một dực vệ lang thất phẩm đương nhiên không có gì đáng nể. Người đón tiếp đã xướng tên quan, nhưng lại không thấy trong sảnh có người ra đón, Dương Hạo cũng không lấy làm ngạc nhiên, nắm tay Chiết Tử Du thản nhiên đi vào. “Ha ha, các vị đại nhân, các vị công tử, Dương mỗ hôm này mời các vị tới dự tiệc, tới muộn, thất lễ thất lễ quá. Xin thứ lỗi, xin thứ lỗi.” Dương Hạo đi vào trong sảnh bình tĩnh, buông tay Chiết Tử Du, vui vẻ cúi chào một vòng. Các quan lại thân sĩ được Chiết Duy Chính dặn dò trước, người thì giả bộ uống trà, người thì giả bộ vuốt râu, tiếng nói chuyện vười đùa rầm rĩ không ngừng, chỉ hướng mắt về phía hắn. Đợi đến khi nhìn rõ người thanh niên huyền sam đẹp đẽ diễm lệ như hoa như ngọc bên cạnh Dương Hạo, rất nhiều người liền ngẩn ra, tiếp đến khi nhận rõ dung mạo của “hắn”, trên mặt một số người lộ ra vẻ kinh ngạc. Người đó cao tầm trung, đám đông đang xôn xao như bị một lưỡi dao vô hình cứa vào đứt đoạn. Chiết Duy Chính trùng cả cơ mặt, chầm chậm đưa một chén rượu đầy dốc cả vào miệng, đến nhìn cũng chẳng thèm nhìn Dương Hạo lấy một cái. Nhưng hắn đột nhiên thấy không khí trong phòng lớn có vẻ lạ thường, bèn ngẩng đầu lên xem, đột nhiên “hơ” một tiếng hai dòng rượu phun ra như suối từ hai lỗ mũi. Chiết Hải Siêu cũng biến sắc, hắn đang cầm một chén rượu chuẩn bị đổ vào miệng, nhưng lúc đó chén rượu lại chầm chậm rơi xuống, tất cả đổ hết lên mặt hắn. Chiết Duy Xương tuy tuổi còn nhỏ, vừa nhìn thấy tiểu cô cô, nhất thời kinh ngạc thất sắc, há mồm không nói lên lời, chỉ có anh hai của hắn Chiết Duy Tín là phản ứng nhanh, lấy tay che mồm hắn lại, khiến cho âm thanh của hắn bị tắc lại trong miệng. Dương Hạo đã dự tính khi bước vào trong phòng, có vài người ít nhiều cũng sẽ nhìn hắn một cách khó chịu. Mục đích của hắn là mượn yến tiệc lần này để kiểm tra một chút thái độ thật sự của Chiết Ngự Huân. Đồng thời có vài vấn đề không tiện khi hắn và Chiết Ngư Huân nói chuyện trực tiếp, cũng cần nói chuyện tâm sự với nhau một phen, hiểu được ý tứ của Chiết Ngư Huân. Còn về những kẻ tôm tép cố ý làm khó mình, nếu là thiếu kiên nhẫn so đo với bọn chúng, là rước nợ vào thân, trái lại lộ ra là bản thân không có thành phủ, vì thế hắn hành lễ một vòng nhưng vốn là chẳng ai thèm quan tâm.Ngẩng đầu lên hắn liền đi về hướng chủ vị, tai vẫn nghe những tiếng xì xào ầm ĩ, còn đi đến bên ai đều bị phong thái ung dung của hắn làm cho kinh hãi, làm sao hiểu được bản thân mình chính là cáo đang mượn oai hùm. Bốn người huynh đệ Chiết Duy Chính nhìn thấy Chiết Tử Du, vẻ mặt đều hoài nghi Chiết Tử Duy, hướng về bọn chúng mà nhìn một cách uy hiếp. Bốn huynh đệ bị tiểu cô cô nhìn bằng ánh mắt chứa đầy sự uy hiếp, vội vàng hoảng sợ cúi đầu, tất cả đều câm như hến không dám tác oai tác quái nữa. Dương Hạo đường hoàng bước đến trước vị trí chủ nhà, quay người ngồi xuống an vị. Nhưng khi thấy Chiết Tử Du không đi cùng mình vào, nàng đang đứng ở của ra vào, vẻ mặt có vẻ gì kì quái khó nói. Dương Hạo nghĩ rằng nàng thấy một phòng toàn khách quý quan cao nên cử chỉ có chút ngại ngùng, lúc này tự nhiên cần bản thân mình giúp đỡ nàng, liền thản nhiên ngồi xuống vẫy tay gọi nàng: “Tử Du, đến đây ngồi đi.” Nghe tiếng Dương Hạo gọi, Chiết Tử Du vội vàng đáp lại một tiếng, ánh mắt vẫn hướng về phía mấy người Chiết Duy Chính lướt nhanh một đường, rồi ngoan ngoãn đi về phía Dương Hạo đang ngồi. Tuy rằng giả trang nam tử nhưng lại thể hiện được phong thái một nữ nhân. Mắt thấy Chiết Tử Du ngoan ngoãn nghe lời như vậy, thật là điều bọn chúng từ trước đến giờ chưa từng gặp qua, bốn anh em Chiết Duy Chính trố mắt, Chiết Duy Tín đè nén sự kinh ngạc nói: “Đại ca, hắn là nam hay nữ thế. Thật đó là tiểu cô cô sao? Tại sao, tại sao có thể nghe lời Dương Hạo được?” Chiết Duy Chinh tức giận nói: “ Nói nhảm.Ngươi không nghe Dương Hạo gọi nàng bằng tên Tử Du sao, dáng vẻ giống tiểu cô cô không thể có đến người thứ hai, lại là cùng tên, lẽ nào còn có người khác sao?” Chiết Hải Siêu nói hùa theo: “Đại ca, tiểu cô cô nghe lời hắn như thế, có phải là thích hắn rồi không?” Chiết Duy Xương nhất thời cả kinh: “ Cái gì? Không thể nào. Như thế khác nào hắn chính là tiểu cô phu của chúng ta.Chúng ta có cần tiếp tục làm khó hắn không?” Chiết Duy Chính nói: “Làm khó Dương Hạo không nên vội, đắc tội với tiểu cô cô, các ngươi cũng thấy rồi đấy, tiểu cô cô trước mặt hắn ngoan ngoãn nghe lời như thế, thật là việc từ trước đến giờ chưa từng thấy.” Chiết Hải Siêu nói: “Tiểu cô cô không biết quen hắn từ khi nào, mà lại có tình cảm sâu nặng đến thế, không biết cha biết hay không, lẽ nào chúng ta lại hiểu nhầm ý của bá phụ? Đại ca, theo đệ thấy, chúng ta vẫn nên nhanh chóng phái người đi bẩm báo cho bá phụ biết, xem người xử lý thế nào mới được, để tránh chúng ta lỗ mãng, hỏng hết đại sự của bá phụ.” Chiết Duy Chính nói: “Không sai, Hải Siêu nói rất đúng. Ta đi một lát, sai người đi báo cáo, rồi lập tức sẽ trở lại.” Đúng lúc này, Dương Hạo thấy rất nhiều quan khách đều nhìn Chiết Tử Du ngồi cạnh mình với ánh mắt kì lạ, liền ha ha cười nói: “ Chư vị, hôm nay Dương mỗ còn mời chư vị tới dự tiệc tại Tiểu Phàn lầu này là muốn cảm ơn tình cảm khoản đãi của chư vị đối với Dương mỗ. Vì thế mời mọi người cứ tự nhiên đưa theo gia quyến thân thích, càng thoải mái càng tốt, không cần thiết giữ ý câu nệ gì.Vị Chiết Tử Du cô nương này, là hồng nhan tri kỉ của Dương mỗ. Hôm nay gặp trên đường đến đây, Dương mỗ cũng là nhất thời nghĩ ra, có nhã ý mời Chiếtcô nương tới, cũng là nữ chủ nhân, tiếp đãi các nữ khách tới hôm nay.” Hắn lại chuyển hướng về Chiết Duy Chính, cười nói: “ Chiết công tử, nói thật ra,…, vị Tử Du cô nương này với ngươi cũng có chút quan hệ sâu xa,… xem tuổi tác, các vị có lẽ là huynh muội tương luận rồi.” “Sao cơ? Có thật không? Quả nhiên? Ha ha…, ha ha...” Chiết Duy Chính cười khan mấy tiếng, suýt lỡ tay đánh rơi cốc rượu. Dương Hạo mỉm cười nói: “Chính thế, phủ châu Chiết thị, hào môn trong mây, hàng trăm nay, lá ngọc cành vàng của gia tộc Chiết thị, con cháu vô số.Vị Chiết cô nương có lẽ các vị không nhận ra, nhưng,… nàng cũng là hậu nhân của Chiết thị Phủ Cốc, tính ra, là họ hàng xa, à, phải rồi, nghe nói cửu thúc của Chiết cô nương làm quản sự tại phủ của ngươi, nói đến thúc, ngươi chắc nhận ra chứ?” Chiết Duy Chính nhếch mép, thật là cười còn không bằng khóc: “Đúng thế, ha ha,…, không biết không biết cửu thúc của vị Chiết cô nương này tên họ danh tính là ai?” Chiết Tử Du phập phồng mũi, sắc mặt sa sầm nói: “Ờ,… cửu thúc của ta…. Chiết gia lớn nhỏ quản sự có đến hàng trăm, nói đến tên của thúc, các vị xông tử chưa chắc đã biết đến. Tiểu nữ quả thật cũng là hậu nhân một hệ của Chiết thị, trong tên cửu thúc của ta có một chữ Đức, là Đức Tử Bối.” “Ai da, cửu thúc của cô nương là Đức Tự Bối à? Nếu đã thế….. nếu đã là như thế thay đổi xưng hô ta nên gọi nàng là tiểu cô cô mới phải.” Chiết Duy Chính giả bộ vừa kinh ngạc vừa vui mừng đứng dậy nhận thân thích: “Hải Siêu, Duy Tín, Duy Xương, mau mau đứng lên, gặp mặt tiểu cô cô.” “Tiểu cô cô…” Bốn người huynh đệ như trút gánh nặng nhất loạt hướng về phía Chiết Tử Du hành lễ. “ồ, bối nhi của nàng quả là lớn thật.” Dương Hạo lớn tiếng nói với Chiết Tử Du. Chiết Tử Du dở khóc dở cười nhìn bốn đứa cháu lớn bé hướng về phía nàng giả làm động tác “vừa mới nhận ra”, ngượng ngùng nói: “Cái này… à vâng, Cha ta so với cửu thúc lớn hơn đến hơn hai mươi tuổi mà, cái này… mọi người trong tộc đều như vậy, đều như vậy….’ Chiết Duy Chính vừa kéo ghế vừa nhỏ giọng nói: “Duy Xương, đệ tuổi con nhỏ sẽ không ai chú ý tới đệ, đệ hãy lẻn ra ngoài đứng giữ ở cửa lớn, nhưng nếu có khách tới, nhất định phải dặn dò một chút, không để tiểu cô cô bị lộ chân tướng.” “Được!” Chiết Duy Xương vui vẻ phấn khởi nói: “Đệ rõ rồi, tiểu cô cô lần này là giúp phụ thân tính sổ tên họ Dương, gọi là mỹ nhân kế, đúng không?” Chiết Hải Siêu thở dài, xoa xoa đầu hắn: “Tứ đệ, trong số các huynh đệ chúng ta, xem ra vẫn là đệ thông minh chút….” Chiết Duy Xương được hắn khích lệ, mừng rỡ nói: “Nhị ca nhưng lời này là thật à?” “Đương nhiên là thật rồi, ôi…. Nhưng ta đang phiền chết đây….” Đường phủ, một chiếc xe ngựa bánh cao đỗ ở bên ngoài cửa thứ hai, Đường Tam Nhi tóc tai bù xù, hất tay chiếc áo khoác rộng đi vào, dưới chân lại đã đổi đôi mộc bằng đôi giày vải. Hắn đi tới cạnh chiếc xe, đúng lúc định bước lên chợt nghe thấy tiếng ai gọi: “Tam ca, đợi muội với.” Đường Tam quay đầu nhìn lại, giật mình nói: “Diễm Diễm muội tới đây làm gì?” Đường Diễm Diễm chạy vội tới như một cơn gió, nói: “Muội cũng đi.Muội cũng đang định đi Lô Lĩnh Châu tìm hắn, món nợ này phải tự mình đem đến tận cửa, thật may quá, Muội cùng huynh đi gặp hắn.” “Cái này,…. Diễm Diễm hôm nay đi dự tiệc, đều là quan sử phủ châu, hào thân địa phương, một người con gái như muội……..” “Thiệp mời của huynh muội đã xem qua rồi.Có thể đưa theo nữ quyến, không phải như vậy sao?” Đường Diễm Diễm đẩy một cái làm cho Đường Tam Nhi đứng lùi sang một bên, mở cửa xe tự nhiên ngồi vào giữa xe, trừng mắt nói: “Còn nhìn gì nữa. lẽ nào bộ dạng bản cô nương sẽ khiến huynh mất mặt hay sao?” Đường Tam xoa xoa mũi, đâu khổ nói: “Tiểu muội à, yến tiệc hôm nay đều là những nhân vật đứng đầu của Phủ Cốc…….” Đường Diễm Diễm tức giận, cau mày, ưỡn ngực nói: “Lẽ nào Đường đại tiểu thư của nhà huynh không có danh tiếng sao?” Đường Tam cười khô nói: “Điều đó thì không phải thế, tiểu muội nhà ta tất nhiên có đầu có mặt có ngực có mông mà.” “Thôi thôi, huynh biết rồi thì tốt.” Đường Diễm Diễm dương dương tự đắc ngồi dựa vào phía sau. Đường Tam bất đắc dĩ xua tay nói: “Nhưng mà………tiểu muội, nữ nhi, nên e thẹn một chút mới phải, nào có nam nhi nào không thích nữ nhi dịu dàng như nước? Muội cũng biết, hắn hiện nay đã là tri phủ của Lô Lĩnh Châu, chỉ cần nói đến thân phận, cũng không thấp kém hơn Đường gia chúng ta, nếu muội làm hắn mất mặt trước các vị quan khách của phủ, e rằng……………….chẳng bao giờ có cơ hội hắn thích muội.” Đường Diễm Diễm nhẹ nhàng xoa tay, nũng nịu vuốt mấy sợi tóc rủ xuống trước ngực, nhỏ nhẹ yêu kiều nói: “Tam ca, ai bảo huynh người ta không nết na. Huynh cũng nói muội là đến tìm hắn để đánh nhau không bằng? Huynh xem người ta hôm nay ăn mặc như vậy lẽ nào còn chưa phải thục nữ sao?” Đường Tam nhìn tiểu muội của mình một lượt, hôm nay trang điểm quả nhiên dịu dàng. Trên dưới đều một màu xanh nhạt, khoác một chiếc áo ngắn màu hạt đậu, cổ và tay áo dùng kim tuyết thêu làm ánh lên vẻ kiều diễm, nhưng màu sắc lại thuần tuý, không che giấu mất vẻ nhã nhặn. Còn về trang phục phía dưới lại là một chiếc váy có những đường cong uốn lượn, bó sát vào mông, giữa eo còn có một chiếc dây đai, phần áo phía trên và váy phía dưới kết hợp thành một hợp thể tinh xảo, làm nổi bật vòng eo thon nhỏ, bộ ngực đầy đặn cũng lộ rõ ra, làm cho thiếu nữ vốn thanh tú thuần khiết này lại thêm một phần xinh đẹp. Có thể nhìn ra được, muội muội hôm nay rất chăm chút cẩn thận trang điểm.Toàn thân thơm ngát, sắc mặt hồng hào, khuôn mặt như cánh sen, đôi môi như anh đào chum chím, đôi lông mày cong cong thanh mảnh như liễu rủ, vẻ đẹp thanh cao quyến rũ, ừ, nếu nàng không dùng từ ngữ xúc phạm, thái độ kiêu ngạo khi hòa vào trong những thiếu nữ dị tộc to gan thì quả thật là một tiểu giai nhân đáng yêu thuần khiết. Đường Tam Thiếu trầm ngâm một lúc, lo lắng hỏi lại: “Hôm nay muội thực sự chỉ theo ta dự yến tiệc thôi chứ, sẽ không gậy sự chứ?” “Đương nhiên rồi, tuyệt đối không gây chuyện, hôm nay muội là sao có thể tự làm mất mặt bản thân mình chứ? Huynh yên tâm đi.” “Muội hứa đêm nay sẽ làm một thục nữ?” Đôi lông mày của Đường Diễm Diễm từ từ cau lại: “Huynh có lên xe không? Huynh không lên muội đi thay huynh đấy.” Đường Tam Thiếu vội vàng lên xe, ngồi xuống bên cạnh nàng, mặt mày đau khổ sầu não nói: “Muội muội ca ca nói thật với muội nhé, hôm nay Dương Hạo mời tiệc, các quan sử thân sĩ của Phủ Cốc là đã định trước kế hoạch, phải khiến cho hắn mất mặt ngã ngựa, làm như thế mà, là vì đánh vào cái kiêu ngạo của hắn. Nếu hắn đồng ý ngoan ngoãn thu đuôi làm người, sau này đi đầu là Chiết phủ, hai châu hợp tác mới được bền chặt, hôm nay muội cùng đi, nhưng chỉ là khách xem kịch mà thôi, nhất định đừng có bất bình tức giận gì, sự nặng nhẹ ở trong việc này muội cần phải nhớ rõ.” Quan sử sĩ thân của Phủ Cốc hôm nay phải làm cho Dương Hạo bị mất mặt à?” Đường Diễm Diễm không ngạc nhiên mà ngược lại lại vui mừng, vỗ tay reo lên: “Tốt Tốt quá, loại người như hắn chính là phải như thế hắn thuộc giống lừa. Nếu dám không đi thì cứ đánh vào chân, cứ để hắn chịu một chút khổ sở hắn mới biết được trời cao đất dày, mới biết được sự lợi hại của việc có Đường gia ra giúp đỡ. Nàng dường như quá vui mừng, vỗ mạnh vào vai Đường Tam Thiếu một cái vui vẻ nói: “Huynh yên tâm, hôm nay đi, muội chỉ xem, hắn bị các huynh ức hiếp mất mặt mới được, muội tuyệt đối không giúp hắn, cũng sẽ không nói năng linh tinh làm mất mặt Đường Tam Thiếu huynh đâu.” Đường đại tiểu thư có bao giờ nói mà không giữ lời? Cứ yên tâm đi. Quan viên sĩ thân tới dự tiệc ngày càng đông,các nữ quyến tập trung ở một bên của yến tiệc, do Chiết Tử Du đứng ra tiếp đãi. Lúc đầu Dương Hạo vẫn chưa yên tâm, chỉ sợ Chiết Tử Du chưa từng gặp qua những việc như vậy, trước mặt các mệnh phụ phu nhân sợ hãi, cử chỉ sẽ có điều gì thất lễ. Hắn vừa tiếp các khách nhân, vừa không ngừng liếc mắt về phía các nữ khách nhân, nhìn thấy Chiết Tử Du khoan thai tự nhiên, từ ngữ uyển chuyển phù hợp, lúc này mới yên tâm được. Những kẻ quan lại sĩ thân đến trước địa vị thấp hơn so với Dương Hạo, nên rất nhiều người không nhận ra Chiết Tử Du, nhưng hôm nay đã có việc thăm hỏi lẫn nhau, cũng sớm hiểu được thân phận thực sự của nàng. Họ không có bản lĩnh thám thính ý tứ của Chiết đại tướng quân chỉ là đứng một bên nghe ngóng quan sát, âm thầm tự mình đoán định. Hôm nay bào muội của Chiết đại tướng quân lại đi cùng Dương Hạo đến dự tiệc còn lấy thân phận là nữ chủ nhân ở lại, mối quan hệ thật sự của hai người là hiển nhiên không cần giải thích, họ còn chỗ nào dám vô lễ với Dương Hạo nữa. Còn các quan khách đến sau thì thân phận khá cao, phần lớn lại đều nhận ra Chiết Tử Du, bon họ còn chưa vào cửa, ở ngoài cửa nhận được sự dặn dò của Chiết Duy Xương, yêu cầu bọn họ nhất định không được tỏ ra quen biết Chiết tử Du, không được nói lộ ra thân phận của nàng. Những người này có thành phủ, bỗng nhiên cũng cảm thấy trong đó có chút gì kì quặc do đó không có động thái gì khi bước vào trong phòng. Họ chủ động yên lặng âm thầm quan sát hai người, đợi xem thái độ tiếp khách của hai người tình ý hòa hợp, rõ ràng chính là một đôi tình nhân, không tránh được có sự nghi ngờ Lô Lĩnh Châu và châu phủ có sự thay đổi mối quan hệ. Đại tiểu thư Chiết gia lấy ai? Gả cho một đại ca kế nghiệp Dương gia hiện nay của Dương gia Lân Châu .Lân châu - Chiết châu từ đó kết thành đồng minh, cùng tiến cùng lui, tây kháng hạ châu, đông khách Đại Tống. Gần hai mươi năm nay như cùng một thể thống nhất, hôm nay……Nếu không phải Chiết đại tướng quân có ý kế cũ dùng lại, sẽ lại dùng hôn nhân cùng Dương Hạo lô Lĩnh Châu Dương Hạo thiết lập đồng minh. Nhất thời.bọn họ chưa nhận được chỉ thi gì rõ ràng, không hiểu được ý tứ của Chiết đại tướng quân, không tránh được mất chủ ý, chủ khách hôm này của yến tiệc là tâm phúc của Chiết đại tướng quân, cũng là huynh đệ kết bái của chiết đại tướng quân Vĩnh An quân tiết độ sứ Nhậm Khanh Thư. Mọi người hôm nay chỉ đợi hắn đến thôi, xem xem thái độ của tướng quân thế nào, nếu nói hiểu ý tứ của Chiết Ngự Huân nhất có lẽ chỉ có tướng quân không hơn. Cứ như vậy, cho tới trước khi Nhậm Khanh Thư chưa tới, chẳng có một quan khách nào dám thất lễ với Dương Hạo, mấy vị công tử Chiết Duy Chính cũng âm thầm cân nhắc cách làm của Dương Hạo, một người cũng không dám ra mặt. Dương Hạo thấy dáng vẻ khách khí của quan khách như vậy, vốn đã tính trước kế sách đối phó với họ, nhưng giờ không khỏi thầm kinh ngạc: “Kì lạ, xem thái độ của đám quan khách có vẻ khách khí pha chút kính sợ hôm nay không giống như là muốn làm khó ta. Chiết đại tướng quân trước tiên là đối xử lạnh lùng với ta đóng cửa bế quan, nhưng lại không có phép đám người này làm khó ta, tâm ý của hắn thật khiến cho ta có chút đoán định không rõ. So với mấy vị đến muộn kia nhưng quan lại này ta vẫn là có chút mềm dẻo. Chiết Ngự Huân tự mình giấu mặt không ra, lại không muốn dựa vào áp lực của những người này làm khó ta, hắn cuối cùng là có ý định gì? ừ… cũng không chừng những quan lại của yến tiệc hôm nay chưa đủ tư cách để hiểu được ý tứ của Chiết Ngự Huân? Bất kể ra sao, Nhiệm khanh thư trở thành Vĩnh An quân vận chuyển sứ, là nhất định sẽ hiểu rõ ý tứ của Chiết Ngự Huân, thay hắn tới, Chiết Ngự Huân tóm lại là muốn gì, đành phải ném đá xuống nước mới biết được. Xe ngựa của Nhậm Khanh Thư chuyển vận sử quân Vĩnh An cuối cùng cũng đến. Xe ngựa vừa dừng, phu xe nhảy xuống, đặt cầu thang, mở cửa xe, người trong xe đi ra đầu tiên, mặc một chiếc áo khoác trắng, tay nắm bội kiếm, dù là cách ăn mặc như văn sĩ nhưng dung mạo lại bừng bừng anh khí, chính là Đô ngu hầu Mã Tông Cường của Phủ Cốc. Theo sau còn có một người đi ra, cũng ăn mặc như một văn sĩ, đầu tóc mũ, dưới hàm tam lũ vi nhiêm, tuổi chừng tứ tuần, ánh mắt uy nghiêm, khí chất uyển chuyển nghiêm khắc, chính là tài thần trong quân vĩnh an, chuyển vận sứ Nhậm Khanh Thư. Nhậm Khanh Thư xuống xe ngựa nhưng không vào trong, hắn nhìn Tiểu Phàn lầu một lượt, quay đầu nói với vào trong xe: “ha ha, thiếu gia, đây là Tiểu Phàn lầu rồi, xin mời.” Trong xe có tiếng đáp lại một người thò đầu ra, vị thiếu gia này đôi mắt tràn ngập sự man dại bướng bỉnh. Trên đầu dường như trọc lốc đến phát sáng, trán dài, hai tai đeo hai khuyên vàng sáng lấp lánh, trang phục không như người bình thường. Ngẩng đầu nhìn Tiểu Phàn lầu đèn giăng kín sáng rực rỡ, hắn sì mũi một cái, phát ta tiếng nặng nề, một đôi giày da mày đen mới thò ra, đặt lên bậc thang, chỉ nghe tiếng cộp cộp vang lên, cả chiếc xe vừa nhấn xuống người này đã xuống đất. Thân thể hắn cường tráng ưỡn ngực đi vào, dương dương tự đắc thò lưng lười nhác, động tác dù chậm chạp nhưng cả thân lại tràn đầy hào khí. Nhìn người hắn, ước chừng một mét tám trở lên, cân nặng ít nhất cũng hai trăm cân, có một thể trạng như vậy nhưng lại khiến cho bạn khó nhìn ra một chút cảm giác nặng nề, trái lại cảm giác hắn chỉ hơi động đậy, sẽ giống như một con báo nhanh nhẹn. Người này mặc một bộ áo bào ngắn, bào cư toàn mày trắng loang, trên lưng đeo một thanh đao xong cực lớn vây quanh bằng bảo thạch xem ra sát khí đằng đằng. Hắn hừ một tiếng, cười khẩy nói: “Tây Bắc có tam phiên, nay Lô lĩnh châu tri phủ tới bái Phủ Cốc, xem ra trong lòng hắn, Chiết tiết độ sứ mới là người có trọng lượng nặng đây. Ha ha, đi thôi, hắn không đi Hạ Châu, Lý Kế Quân ta thuộc khuất tôn quyền quý phải tự mình đến đây bái hắn một lạy.” Vừa dứt lời liền khoát rộng cánh tay một cái, hai vòng khuyên bằng vàng dao động, rồi đi trước hướng về phía cửa lớn, long hành hổ bước, vô cùng uy phong. Nhiệm Khanh Thư không cho rằng ngỗ ngược, hắn chỉ cười khẩy, liếc mắt về phía Mã Tông Cường một cái, liền đi theo sau Lý Kế Quân. Tây bắc đệ nhất nóng tính khó bình tĩnh, con trai trưởng của tiết độ sứ Lý Quang Duệ , tên gọi thiếu gia Định Nan Quân do Đại Tống phong tước đều chỉ quân sứ, kiểm giáo công bộ thượng thư Lý Kế Quân đã tới.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang