[Dịch] Bộ Bộ Sinh Liên

Chương 177 : Đặc khu (1+2)

Người đăng: 

Dương Hạo và Lý Quang Sầm cưỡi ngựa đứng trên sườn núi, nhìn đoàn người của Tô Khạc biến mất sau núi non trùng điệp, Lý Quang Sầm lúc này mới quay sang Dương Hạo, nhìn hắn và nói: “Hạo Nhi, ta vốn định thế này, ngươi có thể bố trí ổn thỏa cho tộc dân của ta thì ta mãn nguyện vô cùng. Còn về Đảng Hạng Thất Thị, ta sẽ không vì họ mà ra tay, nhìn cái mặt của ta, họ cũng sẽ bỏ qua dân chúng Lô Hà Lĩnh. Không ngờ nhưng ngươi lại có thể đưa được ra mưu sách cho họ, ngươi thực sự có thể giúp họ thảo phạt Hạ Châu được không?” Dương Hạo cười, hỏi lại: “Nghĩa phụ, ngươi can tâm tình nguyện vứt bỏ đi mối hận này được không, bỏ qua mối thù của người vợ đã chết được không?” Lý Quang Sầm ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về nơi xa xăm, núi non trùng điệp, cỏ cây tươi tốt. Cơn gió thổi đến, bờm ngựa phất phơ, chiến mã thở phì phò. Hắn vỗ nhẹ vào hông ngựa, chậm rãi nói: “Đã từng, ta ngày đêm đều muốn chiếm lấy Hạ Châu báo thù rửa hận, không biết bao lần muốn đoạt lại những thứ vốn là của ta, nhưng, theo tuổi tác ta ngày càng già đi, mối thù dần phai nhạt, con người sống phải nhìn về phía trước, những việc này cuối cùng đã là những chuyện cũ cách đây rất nhiều năm rồi, máu thù cũng phai nhạt dần. Qua nhiều năm như vậy, các bộ hạ bên cạnh ta, luôn trung thành, tận tâm với ta, lão phu tuổi đã cao, những ngày sau, ta không muốn bọn chúng lại phải uổng công lo lắng cho tính mạng ta nữa”. Hắn quay đầu nhìn về phía Dương Hạo, nghiêm túc nói: “Vi phụ thực sự nguyện vứt bỏ mối hận thù này, chỉ muốn ngươi có thể đối xử tử tế với tộc dân ta, để cho họ có một gia viên sống đầm ấm ở cố hương của mình, đây là mong mỏi duy nhất của ta. Ta biết, chỉ là những điều này, cũng gây khó dễ cho ngươi, yêu cầu quá nhiều, vi phụ làm sao có thể mở miệng ra yêu cầu thêm nữa?” Dương Hạo ánh mắt rưng rưng nói: “Nghĩa phụ, ở đây chỉ có ta và ngươi, ta muốn biết, ngươi thực sự coi ta là nghĩa tử, hay là vì để làm những lợi ích mà ngươi mong muốn có, ta hỏi như vậy không có ý gì cả, chỉ là muốn biết mà thôi”. Lý Quang Sầm cười ha hả nói: “Hạo Nhi, ta cứ tưởng rằng ngươi sẽ để câu hỏi này trong lòng cơ, nếu như vậy rồi, thì vi phụ cũng không phụ lòng ngươi nữa, ta sẽ bộc bạch suy nghĩ của ta cho ngươi hay. Không sai, mới đầu, chúng ta không đề cập tới tình cảm cha con. Lão phu chỉ xem ngươi là người từ Bắc Hán đến, trên đường đều làm những điều để người ta khen ngợi, biết ngươi là người có thể đảm đương, biết nhân nghĩa, dũng cảm, chỉ cần người có thể thừa nhận mối quan hệ này, thì ta nhất định sẽ coi tộc dân của ta thành tộc dân của ngươi. Nhưng khi ngươi gọi một tiếng nghĩa phụ, lời vừa ra khỏi miệng…” Lý Quang Sầm cười có phần chua xót nói: “Nghe được tiếng nghĩa phụ từ miệng ngươi, tuy lão phu biết rõ là ngươi chỉ gọi miễn cưỡng, nhưng trong lòng ta vẫn rất vui, giống như đứa trẻ mới biết nói gọi cha nó vậy, trong lòng rất khó tả”. Hắn lau khóe mắt, rồi lại nhìn về phía thảo nguyên bát ngát, dùng roi ngựa chỉ, giọng run run nói: “Ngươi không tin sao? Ngươi nhìn phía trước, trời cao đất rộng trên thảo nguyên, người Hán thẳng thắn thành thật, gian khổ năm tháng khiến cho bọn họ yêu thương nhau vô hạn, đối với quân địch, thì bọn họ lại tàn nhẫn như thú dữ, đối với người thân, lại có một tình cảm nồng đậm. Ngươi có biết không, những người chăn nuôi trên thảo nguyên, ở đồng cỏ khó khăn nghèo đói, để cho dê bò có đủ thức ăn, thì chỉ còn cách di chuyển đi nơi khác, tìm kiếm đồng cỏ mới”. Người một nhà, thậm chí một người, đều đi theo hắn, chỉ có dê bò ngựa, một thanh đao dắt lưng, một dây roi ngựa, và một cái gậy. Bất luận là ban ngày hay đêm tối, trên đầu hắn vẫn mãi là trời xanh mây trắng, dưới chân mãi mãi là sa mạc và thảo nguyên, bọn họ thường thường qua một năm là không thấy một người, họ chỉ là những người chăn mục, phòng trừ sói hoang, bọn họ chỉ có thể nói chuyện bằng tiếng ca với bầu trời. Cô độc khiến cho những con người trên thảo nguyên có cảm tình sâu nặng với nhau hơn. Nếu có một người du lịch đi qua lều trại của hắn, hắn sẽ cầm ra một chút thức ăn ngon miệng để khoản đãi, nếu như họ cùng tâm giao thì chẳng bao lâu họ sẽ kết nghĩa sinh tử. Tim hắn đập mạnh, hắn hét lên vài tiếng và ngẩng cao đầu nhìn về phía thảo nguyên mênh mông, hơi có chút “Người già nói chuyện, ngẫm lại tuổi trẻ”. Sau đó hắn quay đầu nhìn về phía Dương Hạo, ánh mắt hiền lành, thân thiết nói: “Hạo Nhi, lão phu cả đời này đều sống trên thảo nguyên, lão phu là người Hán trên thảo nguyên. Ta biết, là một người Hán ở Trung Nguyên, ngươi không tin ta vô cớ nhận ngươi làm nghĩ tử, vô duyên vô cớ coi ngươi là con ta. Đó chỉ là vì ngươi không hiểu lòng dạ người đàn ông trên thảo nguyên, đó chỉ là vì ngươi không tin tình cảm thân thiết và tình bằng hữu lại đơn giản đến vậy”. Dương Hạo hơi kinh ngạc nhìn hắn, hắn thật không ngờ, mồm Lý Quang Sầm lại nói ra những điều đó. Chính xác, bất luận là xã hội hiện đại, mối quan hệ giữa người với người cực kỳ phức tạp, ví như sự lục đục của Đinh gia đại viện, người lừa gạt người trong cái xã hội nhỏ bé, nên hắn không biết nhanh chóng tin một người, thiếp nhận một người, huống hồ nói đến thân tình. Không, cũng không phải, ít nhất là không phải đối với Đông Nhi. Tình yêu nam nữ lúc đó, không có chút gì lừa gạt nhau cả, chỉ là tốc độ tình yêu mãnh liệt khiến cho người ta yêu thương nồng nàn, da diết. Nhưng tình thân, cũng có thể như vậy sao? Có thể là có thể, đều là một thứ tình cảm mới có mà, chưa bao giờ tiếp xúc thân cận với phụ mẫu, nhưng thời khắc hắn oa oa chào đời, đã nhận được tình yêu vô hạn của phụ mẫu. Nhưng, hắn và Lý Quang Sầm lại không có một chút huyết thống nào, Lý Quang Sầm thật sự coi mình là con ruột? Dương Hạo đứng lên, Lý Quang Sầm đã bình tĩnh trở lại, ảm đạm cười nói: “Hạo Nhi, vi phụ biết, ngươi kỳ thực vẫn không tin, nhận ta sẽ không nhanh như vậy. Ngươi tin lòng người lâu ngày, lão phu lại tin cái lần đầu tiên gặp. Lão phu không miễn cưỡng ngươi, ta chỉ hi vọng, một ngày kia, ngươi có thể gọi ta một tiếng nghĩa phụ từ đáy con tim mình, như vậy, lão phu sẽ không thấy tiếc nuối”. Nói xong, hắn thúc ngựa đi xuống sườn núi, Mộc Ân cùng mười mấy tên Đại Hán đã đứng chờ từ trước. Lần này gặp Dã Li Thị, Dương Hạo đã thuyết phục thành công Tô Khạc, tạm thời giải quyết nguy cơ của Đảng Hạng Thất Thị vì dân chúng của Lô Hà Lĩnh. Tô Khạc đồng ý sau khi trở về sẽ làm tộc trưởng Thất Thị, đến tấn kiến Lý Quang Sầm đại nhân, đồng thời phái người mang tin tức lại một lần nữa hướng Hạ Châu “thần phục”. Chiến tranh trên thảo nguyên đơn giản hơn nhiều so với chiến tranh Trung Nguyên, điều này không phải là bởi vì lòng người trên thảo nguyên đơn giản, mà là vì kết cấu xã hội của thảo nguyên, trong kết cấu chính trị và nông canh Trung Nguyên là hoàn toàn không giống nhau, thể chế không kiện toàn bằng Trung Nguyên, sự khống chế nghiêm mật của thủ lĩnh đối với bộ hạ không bằng Trung Nguyên. Cho nên, chiến thắng ở thảo nguyên chỉ cần thần phục, không có khả năng đi tiến hành khống chế và quản lý hoàn toàn đối với chiến bại. Ngươi thần phục rồi, đó sẽ cúp đuôi sống trong khu vực tộc người của ta, đánh nhau xong, ngươi sống cuộc sống của ngươi, ta sống cuộc sống của ta, giãn lỏng kết cấu xã hội, cuộc sống lưu lạc dần dần mà trở thành định cư ở nơi có đồng cỏ và nguồn nước, khiến cho cá bộ lạc vẫn có quyền tự chủ tương đối lớn. Từ đó mà Đảng Hạng Thất Thị chỉ cần chắp tay thần phục, chiến tranh sẽ tiêu tan, mà Đảng Hạng Thất Thị vẫn có quyền khống chế tuyệt đối đối với bộ tộc này, mà sẽ không chịu sự khống chế của Hạ Châu Lý Thị. Trừ phi, Hạ Châu có ý định diệt chủng, hoặc là thôn tính chư bộ, mà bây giờ Hạ Châu, lại không có thực lực như vậy. Dương Hạo yêu cầu Đảng Hạng Thất Thị thần phục Hạ Châu đương nhiên đó chỉ là hành động tạm thời, mặc dù như vậy, hắn vẫn tốn rất nhiều công sức mới thuyết phục được ý chí Tô Khạc quật cường và các chư vị đại nhân chủ chiến trong tộc. Điều kiện mà Dương Hạo đưa ra, tương lai mà hắn miêu tả, đã khiến cho người Hán thảo nguyên cũng hết cách cự tuyệt. Đảng Hạng Thất Thị vốn cực kỳ nghèo khó, Hạ Châu yêu cầu họ mỗi năm cống nạp một lượng bò dê, da lông, tiền tài vượt xa so với năng lực của họ, cho nên khi không thể chịu nổi nữa bọn họ phát binh phản loạn, bị đánh bại và trở về với vòng xoay tiếp tục chịu đựng cực khổ. Dương Hạo yêu cầu họ tạm thời thần phục Hạ Châu, lặng lẽ hành quân về bãi cỏ, sau đó âm thầm tập trung lực lượng, đợi cho đến khi binh hùng tướng mạnh, quân giới vũ khí đầy đủ, lúc đó sẽ lại Thất bộ liên minh làm khó dễ cho Hạ Châu. Còn về phần phải chịu đựng mọi gian truân vất vả, con đường tập trung lực lượng thì cần rớt rụng Lô Hà Lĩnh. Những thứ ở thảo nguyên có kỳ thực đều được mua bán từ Trung Nguyên, vấn đề nằm ở chỗ, con đường thông thương với thảo nguyên lại được gắn kết chặt chẽ với Hạ Châu. Đảng Hạng Thất Thị chỉ có thể đem sản vật rẻ mạt của họ cho Hạ Châu, rồi từ Hạ Châu mới vận chuyển đến bán cho Trung Nguyên, sản vật đã trải qua địa bàn Chiết Thị rồi mới vào Trung Nguyên, thuế má trung gian rất nặng, cái mà được cuối cùng thì đắt hơn việc bỏ tiền ra cho Đảng Hạng Thất Thị gấp mười lần. Hạ Châu Thác Bạt Thị trên thực tế lấy từ Đảng Hạng Thất Thị mà ra, bảo đảm bọn họ mạnh hơn bất cứ một Thất Thị nào đó, Đảng Hạng Thất Thị vừa chăm lo bồi dưỡng quân địch của mình lớn mạnh, vừa bóc lột họ như hút máu, đến cuối cùng tìm không được một cách giải quyết. Công khai kháng cự Hạ Châu, nhưng lại không thể đánh bại Hạ Châu, cái họ nhận được không chỉ là sự trừng phạt của Hạ Châu, mà ngay cả những thứ cần thiết cho cuộc sống như muối ăn, sắt thép, vải vóc…đều không có. Xuất phát từ đủ sự lo lắng, Chiết gia không dùng vũ lực đi đoạt lại Lân Châu, chọn con đường với Dương gia liên minh, bọn chúng tuy xuất phát từ những quan hệ lợi ích không giống nhau, và sự kiêng dè với Hạ Châu mà liên kết lại thành một khối mật thiết, nhưng mối quan hệ trung gian lại không bằng một nhà, hơn nữa bọn chúng cùng liên minh như vậy, biên giới giữa hai bên đều lấy trọng binh làm phòng bị, đối với những thương nhân đi lại giữa hai châu thì có sự quản giới cực nghiêm, tình hình này mãi đến khi đại tỷ lớn hơn một tuổi của Chiết Ngự Huân gả cho đứa con cả của Dương Tín là Dương Kế Nghiệp, tình hình đó mới dịu xuống. Lô Hà Lĩnh là mảnh đất không ai quan lý có số dân đông đảo, là xuất phát từ chính trị này, quân sự mới bắt đầu hình thành. Để tránh kích động hai thế lực, ba thế lực thậm chí không có thế lực nào để lại lực lượng lâu dài ở đây, như vậy nên, Lô Hà Lĩnh tự có màu sắc tự vệ, khiến cho bọn chúng lấy ưu việt về địa vị tương đối trung lập có thể thuận lợi hai bên. Lô Hà Lĩnh có thể thông qua nơi giáp giới của ba thế lực, ngấm ngầm mua da lông, bò dê, thuốc thang của Đảng Hạng Thất Thị, giá tiền rẻ hơn nhiều so với Hạ Châu. Rồi lại lấy muối, chè, vải vóc, thậm chí cả vũ khí mà Đảng Hạng Thất Thị cần, bí mật bán cho chúng, làm lớn mạnh thực lực của chúng. Mà những việc này, hai thế lực Chiết Dương không tiện ra mặt, một khi tự mình nhúng tay vào thì sẽ không có cách nào làm cân bằng lợi ích của nhau, hai bên không tin tưởng nhau, thì người Hán Lô Hà Lĩnh sẽ không tiếp cận quá, trở thành nhân vật trung gian là thích hợp nhất. Ý của Dương Hạo là, Lô Hà Lĩnh là đất của người Hán, bất luận là Lân Châu Dương gia hay là Phủ Châu Chiết gia đều không thể hạn chế sự buôn bán của dân Hán Lô Hà Lĩnh. Hơn nữa Chiết Dương hai nhà có mối quan hệ kỳ thực bền chắc như thép, cũng có sự kiêng dè lẫn nhau, đều không động chạm tới phạm vi thế lực của đối phương, để tránh tạo thành sự xung đột không cần thiết, vì như vậy, hai bên xuất hiện trở ngại lớn, mà người Hán Lô Hà Lĩnh lại có thể thành vật trung gian cho cả hai bên. Phủ Châu Chiết gia trên thực tế có cùng nguồn gốc với Hạ Châu Lý Thị, đều là hậu duệ hoàng thất dân tộc Tiên Bi, mà Lân Châu Dương gia mới là người Hán chân chính, sự khác biệt về tầng lớp văn hóa thống trị hai bên, sự khác biệt về gia tộc chính là một nguyên nhân nảy sinh khúc mắc, ngoài ra, lịch sử của thế lực Dương gia cũng là một nguyên nhân nữa. Lân Châu vốn là địa bàn mà Chiết gia quản lý, mười mấy năm trước, thiên hạ đại loạn, Chiết gia cũng là cường địch tấn công, vì bảo vệ đại bản doanh Phủ Châu của tài sản Chiết gia, Chiết gia bị bắt rút binh lực, bỏ đi đại quân từ Lân Châu, Lân Châu nhất thời hình thành quyền lợi chân không. Đại hào Dương Tín sớm đã thành lập Tư gia quân, ban đầu chỉ là để tự bảo vệ mình trong lúc loạn thế. Hiện giờ Lân Châu rắn mất đầu, hắn liền chiếm cứ Phủ thành, tự phong Thứ sử, thống trị toàn bộ Lân Châu. Đợi khi Chiết gia giải quyết cường địch, Dương gia đã đứng vững ở Lân Châu. Lô Hà Lĩnh trở thành con đường lưu thông buôn bán trọng yếu của ba thế lực, chưa đầy hai năm, sự hấp dẫn của những món lời kếch xù, bất luận đường xá xa xôi, thương nhân các nơi cũng chen chúc nhau mà đến. Mà các bộ Đảng Hạng tây bắc, thậm chí các thế lực mạnh như bộ lạc Tạp Hồ xa xôi, dân tộc Hồi Hột, dân Thổ Phiên cũng đến giao dịch buôn bán, như vậy Lô Hà Lĩnh đã trở thành trung tâm buôn bán. Địa vị độc lập và thực lực kinh tế của Lô Hà Lĩnh từ đó mà được xác lập. Trong quá trình lớn mạnh của Lô Hà Lĩnh, sẽ cùng với rất nhiều thương nhân như hai Châu Dương gia và Chiết gia sản sinh ra quan hệ lợi ích, các thương nhân đó vốn là các nghiệp quan thương, không chỉ có sự tương quan lợi ích hai thế lực, mà còn có tầm ảnh hưởng đối với hai thế lực Chiết Dương, dưới lợi ích cộng đồng, Lô Hà Lĩnh có thể có được nhiều hơn sự ưu đãi và sự chiếu cố ngấm ngầm của hai thế lực Chiết Dương, mà không phải dùng thế lực để bắt ép. Đồng thời, thực lực Đảng Hạng Thất Thị được Lô Hà Lĩnh giúp đỡ càng ngày càng lớn mạnh, sự khống chế của thế lực tây bắc Hạ Châu Lý Thị càng ngày càng suy giảm. Mạch máu kinh tế của Đảng Hạng Thất Thị hoàn toàn nắm giữ ở Lô Hà Lĩnh, lại có cộng chúa Lý Quang Sầm của họ, Đảng Hạng Thất Thị sẽ trở thành người bảo hộ của Lô Hà Lĩnh. Mà hai nhà Chiết Dương và thế lực Đại Tống tiếp cận nhau, bọn họ vừa không dám trắng trợn tạo thế bất lợi cho Lô Hà Lĩnh, mưu lợi bất chính của bản thân, và không thể thắng như trở bàn tay đối với Hạ Châu đang suy yếu, càng thêm ủng hộ đối với Lô Hà Lĩnh. Lô Hà Lĩnh nằm giữa ba thế lực như cá gặp nước, càng thêm an toàn. Bọn họ thậm chí có thể khống chế nghiêm ngặt với Hạ Châu, vận chuyển, buôn bán trực tiếp những vật phẩm chiến tranh làm vũ khí chế tác như xương cốt, gân bò, da bò cực nhỏ của Trung Nguyên cho hai đại quân phiệt Chiết Dương, từ đó mà nhận được sự bảo đảm vũ lực của họ. Đương nhiên cần đạt được một chỗ đứng có cục diện chính trị phức tạp của ba thế lực tây bắc nhận được sự tiếp nhận của các nơi, điểm quan trọng hơn nữa không phải là có thể mang lại lợi ích gì cho họ, mà là phải khiến cho hai nhà Chiết Dương cảm thấy được Lô Hà Lĩnh không có bất kỳ sự uy hiếp nào đối với họ. Như thế nên Lô Hà Lĩnh phải có một nền tảng tự bảo vệ mình, hạn chế tối đa sự phát triển thế lực. Điểm này vô cùng dễ dàng làm được, chỉ cần mở ra việc buôn bán toàn dân ở Lô Hà Lĩnh, nghiêm ngặt khống chế số lượng đoàn dân là được. Cộng đồng lợi ích, hơn nữa chỉ có lợi ích mà không có sự uy hiếp với bản thân, hai nhà Chiết Dương sẽ chủ động có trách nhiệm bảo vệ Lô Hà Lĩnh. Còn về sự uy hiếp từ Hạ Châu, đến lúc không những có sự giúp đỡ của hai nhà Chiết Dương, còn có Đảng Hạng Thất Thị, những uy hiếp đó có thể trực tiếp loại bỏ. Dương Hạo nghĩ như vậy, hoàn toàn là suy nghĩ cho mấy vạn dân chúng. Dân Bắc Hán hai bàn tay trắng đến một nơi một mảnh ngói cũng không có này, về sự an toàn thì không thể bảo đảm, về cuộc sống thì một nghề cũng không, Chiết Phủ ủng hộ có hạn, hơn nữa lại ngầm kiêng dè, triều đình Đại Tống lại ngoài tầm tay với. Nếu không nghĩ vài biện pháp, thì có thể bảo đảm cho an toàn và sinh tồn của dân chúng hay không? Nhưng hắn từ đầu đến cuối vẫn chưa nghĩ đến việc phát triển thế lực lớn mạnh ở đây. Hắn đương nhiên là chưa nghĩ đến, Chiết gia, Dương gia, thậm chí còn có Quan Gia Đại Tống của phủ Khai Phong, một người nào đó tùy tiện đứng lên nói một câu, đều có thể khiến cho kế hoạch này của hắn bị phá bỏ, Triệu Khuông Dận và hai thế lực Chiết Dương, có người nào đó tùy tiện chỉ tay, thì có thể khiến cho hắn đầu lìa khỏi cổ, chính là bởi vì thực lực của hắn còn hạn chế, kế hoạch của hắn được thực hiện, hắn mới có thể sống sót giữa đông đảo đại nhân như vậy. Dương Hạo chưa từng nghĩ đến làm một tên vua cỏ, lý tưởng vĩ đại của hắn là…đủ tư cách làm một công vụ viên của triều Tống. Công vụ viên triều Tống, từ cổ chí kim, phúc lợi tốt nhất, đãi ngộ được xếp hàng đầu, đó là thiên đường nhân gian của công vụ viên. Hắn chỉ muốn giải quyết vấn đề sinh tồn của tộc dân Lý Quang Sầm, bố trí ổn thỏa cho mấy vạn dân chúng Bắc Hán, về Phách Châu giải quyết nốt ân oán của mình, sau đó bê quan tài của Dương Thị và người vợ Đông Nhi đến một nơi mới, bắt đầu cuộc sống mới. Người còn sống sờ sờ, nhìn về quá khứ đã qua làm gì? Hắn quên mất là hắn đang nắm giữ một khối võ trang khổng lồ, chẳng qua khối võ trang này không rõ ràng, nó cũng không nằm trong Lô Hà Lĩnh mà thôi, đó chính là Đảng Hạng Thất Thị. Hắn còn nắm giữ một lực lượng ẩn tính lớn mạnh, đó chính là quyền kế thừa hợp pháp của Lý Quang Sầm đối với Hạ Châu. Con sói hung ác, một khi tập hợp lại thành đàn, thì cần phải có một lang vương thống ngự. Đảng Hạng Thất Thị nếu không muốn chia năm sẻ bảy thì cần có một người đứng đầu nhận được sự ủng hộ của các bộ tộc. Thác Bạt Thị Hạ Châu mấy trăm năm làm ăn buôn bán, mặc dù Đảng Hạng Thất Thị có đường đi khác, thông qua Lô Hà Lĩnh tăng cường thực lực, cũng không phải bọn chúng dễ dàng mà có được. Nhưng mặc dù Lý Quang Duệ Hạ Châu không thể dễ có được Đảng Hạng Thất Thị, muốn tranh thủ các quý tộc Thác Bạt Thị phản chiến, lấy sự hy sinh của Thác Bạt Thị, một tộc của Lý Quang Duệ đến đổi lấy sự giảng hòa của Đảng Hạng Bát Thị, cuối cùng thì được tâng bốc, còn được tôn là người đứng đầu của Thác Bạt Thị, tài cán được Thác Bạt Thị thừa nhận, còn có thể được Đảng Hạng Thất Thị thừa nhận, chỉ có Lý Quang Sầm. Mà Dương Hạo hắn lại là người kế thừa duy nhất của Lý Quang Sầm, thảo nguyên coi trọng thực lực, coi trọng việc kế thừa từ đời này sang đời khác, và lại không coi trọng huyết thống. Nghĩa tử, đồng nghĩa với người thừa kế hợp pháp được bọn họ thừa nhận. Điểm này, Dương Hạo đến giờ vẫn chưa nghĩ đến. Kỳ thực, Dương Hạo vẫn chưa quên lực lượng của Đảng Hạng Thất Thị, hắn chỉ không ngờ đến là nhận thân phận nghĩa tử của Lý Quang Sầm, và không hiểu mối quan hệ với Đảng Hạng Bát Thị từ nay về sau mà thôi. Đợi cho Tô Khạc thông báo với các tộc trưởng của các tộc khác, bọn họ sẽ đến tấn kiến Lý Quang Sầm, uống máu ăn thề, thề dưới Bạch Thạch đại thần của bọn họ, nguyện trung thành với vị cộng chúa Lý Quang Sầm. Dương Hạo đã dặn dò Tô Khạc, tin tức Lý Quang Sầm ở đây tuyệt đối không được nói ra, chỉ giới hạn trong vài nhân vật đầu não của Đảng Hạng Thất Thị mới được biết. Theo như hắn biết, thông qua quy định thân phận đặc biệt của Lý Quang Sầm, nay có thể ràng buộc được Thất bộ, đổi sự an toàn của Lô Hà Lĩnh. Mà sau này, khống chế mạch máu kinh tế của Đảng Hạng Thất Thị ở phương diện Lô Hà Lĩnh, cũng rất dễ khống chế họ, chỉ cần con hổ Lý Quang Duệ Hạ Châu một ngày không ở, thì không cần lo lắng Đảng Hạng Thất Thị cắn lại. Dương Hạo sẽ không quên, chính là Tước phiên đại Tống thúc đẩy Thực Vi Kỳ Vương mà Danh Phi Vương Hạ Châu cuối cùng đã bứt lên cắm cờ “Đại hạ quốc” và ngang vai ngang vế với Đại Tống, hình thành tây có Đại Hạ, bắc có Khiết Đan, tạo thành thế chân vạc của Trung Nguyên. Hiện giờ Tây Hạ còn chưa được thành lập, hao tổn máy móc của Đảng Hạng Thất Thị và Hạ Châu Lý Thị, cần phải làm hao mòn lực lượng của chúng, có lẽ điểm này biến thành điều kiện sáng tạo của Đại Tống, đến từ Đại Tống thì có thể không đánh mà thắng, nắm giữ được Tây hạ? Người Hán, người Tiên Bi, người Khiết Đan, đều là hậu duệ hoàng đế, chẳng qua trăm ngàn năm qua vì sự cách xa khu vực, hình thành sự bất đồng văn hóa. Rồi đến thời của hắn, các dân tộc về cơ bản đã một lần nữa dung hòa, khu có nhiều dân tộc còn sót lại nhưng chỉ dư thừa vài người mà thôi. Từ hợp đến phân, rồi lại từ phân đến hợp, một vòng tuần hoàn, suốt năm nghìn năm. Hắn cũng không biết “hắn” thời đại đó, huyết thống thực tế đã bị chôn vùi vào lịch sử, là một tộc người nào đó của Hoa Hạ. Nhưng hắn cho rằng người Hán, không chỉ là một huyết thống, mà còn là một văn hóa, một văn hóa Hoa Hạ, văn hóa dân tộc Hán. Theo hắn nghĩ, người có văn hóa bừa bãi, không phải dân tộc Hán, cũng không phải người Hán, ngược lại cũng vậy. Mà hắn, chính là một tên lớn lên dưới nền văn hóa Hán, hắn chính là người Hán chính gốc. Hơn nữa, sau cái thời đại này, những người đã tiếp xúc thân cận, đều là con dân Đại Tống. Cho nên mặc dù khu vực Tống, Tây Hạ, Khiết Đan đứng ở một góc độ tương lai nhìn lại, chỉ là một cái ký hiệu trên sách vở, từ tình cảm mà nói, hắn cũng đứng về bên Đại Tống, coi mình là con dân của Đại Tống. Nếu như bản thân mình quỷ quyệt xảo trá, thì đã làm nhiễu loạn thêm cho Đại Hạ quốc tương lai, giảm bớt đi một vài phiền phức cho Đại Tống, hắn thật vui mừng. Sự suy nghĩ có chiều sâu, hắn không thể nói với Lý Quang Sầm. Lý Quang Sầm chỉ muốn hắn bố trí cho dân chúng, nhưng hắn còn muốn báo thù rửa hận cho nghĩa phụ mình. Thấy Lý Quang Sầm đã xuống sườn núi, Dương Hạo thúc ngựa xuống theo. “Thiếu chủ!” Mộc Ân ngồi trên ngựa chờ, sờ tay lên ngực cúi đầu thi lễ. Dương Hạo cười, dặn dò: “Ừ, đi thôi. Không được xưng hô như vậy trước mặt mọi người, thần thái cử chỉ cũng không được để lộ sơ hở”. Mộc Ân lập tức đồng ý. Dương Hạo và Lý Quang Sầm phi ngựa ngang nhau, các võ sĩ nối đuôi đi theo sau, gió thổi về phía phương xa. Mộc Ân và những người này không biết từ nhỏ đã bị một ý niệm nào đó tẩy não, nên mới hình thành ý thức hiện giờ, Lý Quang Sầm chỉ định Dương Hạo là thiếu tộc trưởng, bọn chúng liền lập tức vô điều kiện nhận luôn là thiếu tộc trưởng, hơn nữa lại còn hết sức tỏ ra cung kính với Dương Hạo. Dương Hạo làm thiếu chủ là việc bất đắc dĩ, hắn vẫn có phần chưa can tâm tình nguyện, như có cảm giác bị người ta bắt ép, khiến cho mình cảm thấy không thoải mái. Nhưng nhìn thấy những hào kiệt trên thảo nguyên giết người không chớp mắt cũng biết cúi đầu thi lễ, vô cùng cung kính, Dương Hạo cũng có cảm giác lâng lâng. Có một câu nói thế nào nhỉ? Đúng rồi, nếu ngươi không thể từ chối, thì hãy nhắm mắt lại và hưởng thụ cảm giác đó. Đúng, cảm giác này, có lúc thực sự khiến mình cảm thấy thoải mái. Ha ha. *** Chiết Tử Du đi chậm trên đất Lô Hà Lĩnh, sau nàng là một sơn cốc, hai bên là núi non trùng điệp, bên trái trước núi là một dòng sông ngân hà, lau sợi thấp thoáng hai bên bờ, gió thổi hoa lau nghiêng ngả, xa xa nhìn lại, người ta không nhận ra đâu là dòng sông, đâu là hoa. Bên cạnh là một gốc cây hạt dẻ, không biết cây này có ở đây đã bao nhiêu năm, sải tay ôm không xuể thân cây, thân cây sần sùi như con mãng xà quấn quanh. Trong sơn cốc có nhiều người dân như vậy, trong lúc rảnh rỗi, hạt dẻ trên cây đã bị người ta chọc xuống hết, chỉ còn lại chỗ cao nhất, vẫn còn vài quả dẻ lớn vướng trên cành cây, đung đưa theo gió. Chiết Tử Du đứng dưới bóng cây, để một tay lên trên thân cây, nhìn về nơi xa. Thảo nguyên mênh mông, nhưng không thấy một bóng ngựa nào phi đến, lòng cô nương hơi thấp thỏm Bích Túc đứng một bên, nhìn thấy Chiết Tử Du để tay lên cây, bàn tay trắng đẹp như ngọc, ánh nắng chiếu xuyên qua các vòm lá rồi chiếu lên tay, càng thêm sáng. Bích Túc có tên hiệu là “Tay toàn thân”, là một thần trộm, tay của hắn còn nhỏ và nhẵn hơn cả tay con gái, nhưng hắn thực sự chưa từng nhìn thấy bàn tay nào đẹp đến vậy. Bàn tay nhỏ và dài, trắng nõn như ngọc, như hoa lan để trên thân cây có mãng xà cuốn quanh, hắn thấy thật kiều diễm, mặc bộ quần áo hòa thượng lâu như vậy rồi, làm “Hòa thượng” cũng lâu vậy rồi thế mà hắn lại có ý nghĩ muốn “Hoàn tục”, hơn nữa lại ngay lập tức “Hoàn tục”. Chiết Tử Du nhìn thấy hắn, Bích túc vội vàng đánh mắt nhìn đi chỗ khác, lấy lại chính khí nói: “Chiết cô nương, nhà cô nương xa như vậy đến nơi này làm việc, thật là không dễ dàng. Tốt xấu ngươi cũng là thân thích với Chiết đại tướng quân, tuy nói là bà con xa, nếu như thỉnh một tiếng, tìm một nơi yên ổn an cư lạc nghiệp, cũng không cần ngươi phải tận tay làm, nhìn cô nương yểu điệu như vậy, sao chịu được màn trời chiếu đất”. “Đúng vậy, Chiết cô nương, nhà ta buôn bán rất lớn, đang mở rộng về phía tây bắc, không biết chừng cảnh nội Phủ cốc này cũng sắp được mấy nhà phân hiệu rồi. Không biết phụ huynh cô nương ngươi sở trường là gì vậy, nếu chúng ta muốn yên ổn, đợi Diệp gia ta bố trí phân hiệu ở Phủ cốc xong, có thể mời họ đến Diệp gia ta làm việc phân hiệu, nhìn cô nương ngươi, bổn thiếu gia nhất định sẽ sắp xếp cho phụ huynh ngươi làm việc nhẹ nhàng mà tiền công lại cao”. Người nói những câu đó là Diệp Chi Tuyền, hắn đứng ở phía sau, đang nhìn chằm chằm vòng eo của Chiết cô nương. Chiết cô nương mặc một chiếc áo màu đen, màu đen vốn không tôn dáng người, nhưng khi mặc lên người Chiết cô nương, lại có thể ẩn ẩn hiện hiện nhìn thấy đường cong, áo được bó lại ở vùng thắt lưng, eo cực thon, Diệp Chi Tuyền nhìn mãi không thôi, ngón tay hơi nhúc nhích. Hai người bọn họ vốn không có việc gì làm, đành đi dạo trong cốc, trùng hợp thay thấy Chiết Tử Du đi từ trong quân doanh đi ra, vừa nhìn thấy Chiết cô nương, hai người này như ong ngửi được mật hoa, lập tức đi theo. Biết được gia cảnh của Chiết cô nương chỉ là một nhà bình thường, hai người càng thêm hoan hỷ. Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu. Hai vị quân tử này, không hẹn mà cùng ngưỡng mộ nàng. Chiết Tử Du thường cải trang đi du ngoạn, cũng có nhiều người để ý tới nàng, nhưng khi vừa thấy hai tiểu tử ăn vận quần áo lòe loẹt này tiến đến, nàng liền hiểu ngay dụng ý của họ, nhưng nàng vẫn muốn hiểu thêm chút tình hình ra sao, liền ngăn thị về tới gần, hàn huyên câu được câu không với bọn chúng. Lúc này nghe Diệp Chi Tuyền khoe khoang trong nhà có nhiều tiền bạc, Bích Túc lấy làm khó chịu, khinh thường cười nhạt, nói: “Diệp gia ngươi chẳng qua chỉ là một thương nhân ở đất Quảng Nguyên, chẳng qua là ở gần vài tòa thành trì nên mới được phân hiệu, lại còn nói xằng là mở rộng ra phía tây bắc, cũng không có gì đáng cười. Tây bắc? Ít nhất thì cũng là Phủ Châu, Lân Châu, có đến lượt phân hiệu cho Diệp gia ngươi không?” Diệp Chi Tuyền đỏ mặt, giận dữ nói: “Trước kia không có, không có nghĩa về sau không có, Diệp gia ta lần này giúp đỡ dân tình Bắc Hán di dân nhập Phủ Châu, triều đình chắc chắn sẽ khen ngợi. Quan phủ địa phương nghĩa thân tráng sĩ đối với bổn công tử như vậy, tự nhiên cũng sẽ được đãi ngộ nhiều hơn, Diệp gia ta sẽ phân hiệu đến Phủ Châu, Lân Châu, còn không phải dễ dàng sao?” Bích Túc không để ý tới hắn, quay ra mỉm cười nho nhã với Chiết Tử Du, nói: “Chiết cô nương, nói tiếp nhé, tây bắc phồn hoa hơn Trung Nguyên. Không biết Chiết cô nương đã từng đi Biện Lương Khai Phong chưa, đó mới thực sự là thế giới phồn hoa”. Chiết Tử Du thản nhiên nói: “Ta chưa từng đi qua Khai Phong, song ta cũng được nghe là nơi đó phồn hoa, qua vài ngày, chưa biết chừng vì việc làm ăn buôn bán, ta sẽ đi Khai phủ một chuyến, đến lúc đó ta sẽ có kiến thức về nó”. Bích Túc cười lớn nói: “Như vậy rất tốt. Không dấu cô nương, tiểu sinh Bích Túc, không phải là tiểu tăng, chuyện trọc đầu áo tăng thực sự là một lời nói không hết, sau này ta sẽ kể cho cô nương biết. Dương khâm sai di dời dân có công lớn, Quan Gia nhất định sẽ khen ngợi, có đến tám chín phần là phân chức làm quan ở Trung Nguyên. Ngươi nhìn nhé, những ngày này thánh chỉ đưa xuống, Dương khâm sai sẽ phải đến Biện Lương nhận quan ấn nhậm chức, ha ha, tốt lắm, có thể ở lại Biện Lương nhận chức cũng nên. Nếu đến lúc đó cô nương muốn đến Biện Lương, tiểu sinh sẽ dẫn đường cho cô nương tới đó. Ha ha, ngày, nói không chừng khi đó ta cũng làm quan, điều này thực khó đoán trước”. Chiết Tử Du cười, nói: “Tốt quá, nếu ta và ngươi có duyên gặp nhau ở Khai Phong, ta nhất định sẽ mời ngươi làm dẫn đường du ngoạn Khai Phong”. Diệp Chi Tuyền vừa nghe thấy những lời này của Chiết cô nương nói với Bích Túc, quýnh lên, vội nói nhỏ với Bích Túc: “Chiết cô nương, Dương khâm sai khi lập được kỳ công, tiền đồ tương lai xem ra không thể rời khỏi chữ võ. Người này công phu đơn giản, võ nghệ cao cường trên chiến trường còn chưa nói làm gì, cái loại chó như ngươi cũng đòi làm quan? Ngươi đừng có nghe hắn nói bừa, làm quan theo hắn? Kiếp sau đi”. Bích Túc trả lời một cách mỉa mai nói: “Cái loại chó như ta khó thành châu báu, tài cán, lẽ nào lái loại mải chơi chim như ngươi lại có tiền đồ. Võ nghệ cao cường là tài mọn sao? Thiên hạ có mấy ai được như vậy, ngươi kể ta nghe xem nào”. Hắn ngẩng đầu nhìn, ngạo ngễ nói: “Chiết cô nương, ngươi xem trên cây có mấy hạt dẻ, đợi lát nữa ta hái xuống ngươi ăn thử nhé”. Dứt lời, Bích Túc nhảy người lên, giống như khỉ nhảy lên cây. Thân cây sù sì giống như con mãng xà cuấn quanh, nhưng dưới năm mét không có một cành cây nào choãi ra, hơn nữa thân cây thô quá, muốn ôm, muốn leo lên không phải chuyện đơn giản, nếu trèo thì chỉ dựa vào mấy cái mấu trên thân cây mà bám chặt lấy rồi cong người đu lên, Bích Túc chỉ cần một hơi bật cao hơn năm mét lên luôn cành cây. Để đạt được công phu đơn giản như vậy đâu có dễ, Chiết Tử Du ngưỡng mộ khen: “Thật giỏi”. Bích Túc nghe xong rất đắc ý, thuận thế chuyển cành, nhảy lên cành cây cao hơn, hóp bụng nhảy cực gọn gàng, dứt khoát, động tác điêu luyện. “Dương Hạo”. Trong sơn cốc đột nhiên truyền đến một tiếng ngựa hí, Chiết Tử Du đang ngẩng đầu nhìn thì cúi đầu xuống, nhìn thấy một kỵ sĩ vào cốc, lòng lấy làm vui, nàng định gọi một tiếng, rồi chạy xuống chân núi. Cây dẻ như người con gái nũng nịu, thân cây mọc rất nhiều gai, Bích Túc đứng trên cây, chân đạp vào cành cây, vì tay không đi hái hạt dẻ nên chỉ hái bốn năm quả rồi nhảy xuống. Lúc Bích Túc chạm chân xuống mặt đất, cô nương xinh đẹp chẳng biết đã đi đâu, cả giận nói: “Chiết cô nương đâu? Phải chăng thói trêu hoa ghẹo nguyệt của ngươi không sửa, không phép tắc mạo phạm, chọc giận cô ấy?” Diệp Chi Tuyền thở dài nói: “Trêu cái khỉ nhà ngươi ấy, ta còn chưa kịp trêu hoa ghẹo nguyệt, bông hoa kia đã bị hắn nhổ sạch rồi”. Bích Túc ngạc nhiên nói: “Hắn? Ai hả?” Diệp đại thiếu, bĩu môi nhìn xuống núi, nói: “Trừ hắn ra còn ai vào đây nữa? Có hoa thì bị hắn nhổ, có cỏ hắn cũng cắn, thật không thể hiểu hắn có phải tuổi Trâu không nữa”. “Dương Hạo”. Những quả dẻ trong lòng Bích Túc rơi vãi xuống đất, chạy xuống núi.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang