[Dịch] Bộ Bộ Sinh Liên

Chương 165 : Tiệc rượu.

Người đăng: 

Người tu đạo cho rằng: "Đạo" là lạc của hư vô, là gốc của tạo hoá, là cội nguồn của thần minh, là nguyên của thiên địa, đạo là đạo lí hợp tự nhiên nhất, cho nên những lúc kiến tạo tu hành thường tìm những nơi thiểm linh thuỷ tú và cách tuyệt với sự phồn hoa của thế tục, rồi hết sức tạo cho mình một loại không khí động thiên phúc địa. Thê Vân Quan ở Lạc Hà Sơn toạ lạc ở trên ngọn núi Thương Sơn cây cỏ rậm rạp được ôm bởi các dãy núi. Nơi đây núi rừng xanh biếc, cảnh sắc âm u tĩnh mịch. Đặt mình trong đó là núi âm u, nước âm u, rừng âm u, đình âm u, cầu âm u, đường âm u, đó là một cảm giác kẻ phàm phu tục tử đều phải lập tức thoát tục. Men theo các bậc đá đi lên có thể thấy bên cạnh đường núi có suối nước chảy róc rách. Những tiếng lào xào do gió trên núi thổi xuyên qua các khu rừng rậm tạo ra, tiếng gió, tiếng nước trộn lẫn vào nhau, như một dàn âm thanh của tự nhiên. Bước vào đạo quán sẽ không hề thấy cảnh tượng phồn tạp của hương khói bao quanh như ở tự miếu trong thành phố thế tục, khắp nơi đều tĩnh lạnh, kiến trúc của những ngôi nhà ở đây kết hợp cùng với những cây cổ thụ như tùng xanh, cây bách màu phỉ thuý, những bụi cây mây xanh rờn, thật có cảm giác như động phủ của thần tiên, đây mới là đạo quá thật sự. Ngôi đạo quá này là do Lý gia quyên tiền xây dựng lên, cho nên cũng không cần tín đồ cung cấp hương hoả, đạo quán chỉ có mấy đạo nhân trông hương hoả. Vô cùng yên tĩnh. Vì Lý Ngọc Xương đã tự biến nơi này thành chỗ tránh nóng của mình, cho nên phong cách kiến trúc không giống như thường, phía sau cùng của đạo quán được xây dựa vào sườn núi, kiến trúc của nó phức tạm hơn nhiều những gian phòng của đạo quán bình thường, có thể cung cấp cho người nhà họ hàng thân thích đến tránh nóng ở. Lúc này, Cẩu Nhi đang nằm yên trên giường, cửa sổ để mở, bên ngoài là vách núi cao và dốc, có một cây tùng gốc ở trên vách núi, nghiêng thân xuống phía dưới, gần như lơ lửng giữa không trung, lá tùng như cái ô cùng với những đám mây trắng ở phía xa bầu trời xanh đang từ từ trôi hợp lại thành một bức tranh tùng vân rất đẹp. Lại nhìn về phía ngọn núi trước mắt, chỉ thấy những cây tùng đang đung đưa màu xanh cuồn cuộn. Gió thổi qua từng trận, làm cho người ta thoải mái sảng khoái, hoàn toàn không có chút không khí nóng nực của mùa hè nào. Cẩu Nhi nằm nghiêng người sang một bên, một tay để lên bụng, một tay để hờ lên cằm, hai mắt hơi nhắm, ngủ mà như không ngủ, một lúc lâu nó đột nhiên xoay người ngồi dậy. Giận dỗi vỗ giường nói: "Sư phụ gia gia. Pháp thuật ông dạy cháu hoàn toàn không được, khi muốn hít hơi vào thì ông lại bảo cháu thở ra, khi cần thở ra thì ông lại bảo cháu hít vào, lại còn hóp bụng với cả phình bụng, để ý cái này thì lại quên cái kia, nhớ đến cái kia thì lại không nhớ được cái này, sao có thể ngủ được chứ." Ở bên trên cành cây tùng khô như con rồng có sừng giữa không trung bên ngoài cửa sổ đột nhiên vọng lại tiếng của Phù Dao Tử: "Ha ha, vội không được, phải từ từ, sư phụ ngươi phải ngộ đạo một giáp, mới có thể lĩnh hội được cách thổ ra nạp vào của nguyên đại đan đấy, đâu phải dễ dàng mà ngươi có thể học được chưa? Lão mũi bò Thuần Dương Tử lấy hai công pháp tu công của hắn để đổi mà sư phụ ngươi cũng không đồng ý đây, ngươi còn kêu ca cái gì, đúng là sống trong phúc mà không biết." Cẩu Nhi tức giạn nói: "Nhưng đây chỉ là cách hít thở, có thể học được bản lĩnh gì chứ?" Phù Dao Tử cười nói: "Lần này chỉ cần ngươi luyện thuần thục thì cả đời dùng cũng không hết. Muốn học được bản lĩnh lớn thì ngươi cũng phải học được cái gốc tốt trước đã. Chiêu thức này luyện thành mới có thể học chiêu thức thứ hai, chín chiêu thức công pháp phải học hết, sau khi dịch cân tẩy tuỷ mới có thể học được võ công thượng thừa. Bây giờ vẫn chưa tới lúc ngươi chịu khổ đâu, nếu như không muốn mệt nhọc thì đừng học nữa là được. Dù sao đại thúc Dương Hạo của ngươi cũng làm quan, cũng không cần tiểu nha đầu ngươi phải làm việc gì giúp hắn cả." Cẩu Nhi nghe thấy "đại thúc Dương Hạo", đành phải chịu thua, lắp bắp nói: "Người ta vẫn chưa học thành mà?" Rồi lại ngoan ngoãn nằm xuống, nằm nghiêng người, tay lại để lên má, hơi nhắm mắt làm thế "ngủ gật", "ngủ gật" chưa lâu thì nó lại từ từ mở mắt ra, càu nhàu, xoay khắp các hướng. Phù Dao Tử ở chỗ cây tùng vang lên tiếng khiển trách: "Lại phân tâm rồi, đáng đánh!" Một cái tháp nhỏ liền từ trong cây tùng bắn ra, nhắm trúng vào mông Cẩu Nhi, kêu "ôi cha" một tiếng. Ôm mông nhảy lên, lớn tiếng kêu: "Sư phụ gia gia, sao lại đánh vào mông cháu, mông đều bị ông đánh sưn cả lên rồi!" Chính vào lúc này, từ cánh cửa truyền lại một âm thanh: "Cẩu nhi tỷ tỷ, Cẩu Nhi tỷ tỷ!" Cành cây tùng bên ngoài cửa sổ nhẹ rung, thân hình Phù Dao Từ loé lên, rồi đứng ở giữa phòng, nghe thấy giọng nói thanh thoát của một tiểu nữ: "Lão tiên trưởng, Tử Du lại đến làm phiền rồi." "Ha ha, Chiết cô nương đến rồi, mời vào đi, lão đạo cũng đang muốn đánh một ván cờ với cô đây." Cửa vừa mở ra, Chiết Tử Du liền dắt một đứa trẻ bụ bẫm bước vào, Phù Dao Tử cười nói: "Sao thế, lại đến tìm chị Cẩu Nhi chơi à?" Người bước vào là Chiết Tử Du và đứa cháu Chiết Duy Trung. Chiết Tử Du mới có 16 cái tuổi xuân, đứa cháu lớn của nàng Chiết Duy Chính còn lớn hơn nàng 5 tuổi, đứa cháu thứ hai là Chiết Duy Tín cũng lớn hơn nàng 2 tuổi, đứa cháu thứ ba Chiết Duy Xương bằng tuổi với nàng, chỉ có đứa cháu nhỏ nhất Chiết Duy Trung năm nay mới 5 tuổi, quả thực là nhỏ hơn nàng rất nhiều, cho nên Chiết Tử Du yêu quý nhất đứa cháu này, bình thường luôn dẫn nó đi chơi. Lần này nó nghe thấy tiểu cô cô muốn lên núi bái thần tiên, nên sống chết cũng đòi đi theo, nhị thúc Chiết Ngự Khanh không cho thì đứa nhóc này nhảy ầm ỹ gào khóc lên, nước mắt nước mũi ròng ròng, Chiết Ngự Khanh quả thật không chịu nổi bộ dạng của nó nên đành phải đồng ý cho muội muội đưa nó đi, l này đứa nhóc mới quệt nước mắt nhe răng ra cười. Ai mà ngờ được khi đến Thê Vân Quan vừa nhìn cái người được gọi là thần tiên sống hoá ra chỉ là một lão già gầy gò tướng mạo chẳng có gì đặc biệt, cả ngày ngoài ngủ thì chỉ có ngủ, còn không vui bằng mấy trò biến hình mà mấy kẻ chuyên diễn xiếc biểu diễn, Chiết Duy Trung lại lập tức ầm ỹ đòi về, làm cho Chiết Tử Du ngứa cả răng, chỉ muốn đập cho nó một trận. Không ngờ lúc này nó lại nhìn thấy Cẩu Nhi, Cẩu Nhi chỉ mới 9 tuổi, lớn hơn nó không nhiều. Có tiểu tỷ tỷ này ở đây làm bạn Chiết Duy Trung mới chịu ở lại. Mỗi ngày sau khi ngủ trưa nó lại đến tìm Cẩu Nhi để chơi. Chiết Ngự Huân tuy muốn học một chút bản lĩnh, tương lai báo đáp đại thúc Dương Hạo, nhưng vì nó còn nhỏ tuổi, vẫn mang tâm tính trả con, để một đứa trẻ nhỏ như vậy nằm yên không động đậy tập hít thở thì thật khó, thời gian tu thân dưỡng tính còn thiếu rất nhiều. Vừa nhìn thấy Chiết Duy Trung bước vào, cũng coi như là có cơ hội lười biếng, Cẩu Nhi không khỏi mừng rỡ. Chiết Tử Du cười nói: "Cẩu Nhi, dẫn tiểu Trung ra ngoài sân chơi nhé, để ta và sự phụ muội chơi mấy ván cờ." Cẩu Nhi đắc ý làm mặt xấu với sư phụ, rồi nắm tay Chiết Duy Trung bước ra ngoài. Trong phòng đã đặt sẵn bàn cờ, Chiết Tử Du cùng đánh cờ với Phù Dao Tử. Chiết Tử Du tài chơi cờ rất cao, nhưng so với sự lão luyện của Phù Dao Từ thì vẫn kém một bậc, nhưng với thực lực chơi cờ của nàng cũng được coi là một đối thủ khó tìm của Phù Dao Tử rồi, cho nên Phù Dao Tử rất thích đấu với nàng. Phù Dao Tử hạ một nước cờ, rồi nói: "Ngày mai, bần đạo sẽ đưa Cẩu Nhi xuống núi." Chiết Tử Du rất ngạc nhiên, hỏi: "Ở đây sơn thuỷ hữu tình, rất phù hợp để tránh nóng, tiên trưởng hà tất phải rời đi, hay là Lý gia chăm lo không chu đáo?" Phù Dao Tử lắc đầu thở dài: "Không phải. Bần đạo đến đây là để gỡ bỏ những nghi ngờ và những điều không hiểu, thế nhưng thiên đạo khó đoán, bần đạo cuối cùng cũng không thể lĩnh hội được. Bần đạo tuổi đã lớn, còn có thể tiêu diêu thế gian được mấy ngày nữa chứ. Bây giờ đã thu nạp tiểu đồ đệ, chi bằng đưa nó về Hoá Sơn, dạy dỗ cẩn thận. Đứa trẻ này nếu ở trong trần thế thì rất khó định tâm theo ta tu hành, chuyện bên ngoài ta cũng không muốn quan tâm nhiều nữa." Chiết Tử Du thất vọng nói: "Tiểu nữ tử vốn muốn tiên trưởng chỉ bảo một số chuyện, không ngờ...tiên trưởng lại sắp đi." Phù Dao Tử vuốt râu cười nói: "Chiết cô nương thông minh hơn người, mưu trí thao lược, lão đạo không thể theo kịp, có gì mà chỉ bảo được?" Chiết Tử Du nói: "Lệnh cao đồ Vô Mộng chân nhân đã từng chỉ giáo cho Lý viên ngoại, giúp ông ấy thoát khỏi đại đạn. Vô Mộng chân nhân tinh thông thuật dịch chiêm (xem quẻ), thuật này lại được truyền từ tiên đạo. Tiên đạo giỏi về dịch lý, dịch tượng, dịch số, dịch chiêm, bây giờ khắp thiên hạ không có người so bì được. Những học vấn tinh thông như vậy tiểu nữ ngu dốt không hiểu." Phù Dao Tử ánh mắt hơi lộ ra sự vui mừng: "Ha ha, đứa nha đầu này thật là biết nhẫn nhịn, chơi cờ với lão đạo mấy hôm nay mà không chịu hỏi câu nào, giờ nghe nói lão đạo sắp đi mới chịu mở lời, cũng thật là khó cho cô." Chiết Tử Du hơi nghiêng đầu hé miệng cười. Phù Dao Tử lại nói: "Thuật bói toán huyền diệu khó giải thích, bất cứ lúc nào cũng có thể dẫn đến các nguyên nhân, thậm chí làm cho cỏi lòng người chủ thay đổi, cho nên...vận mệnh bói toán quả thực rất hư vong xa vời." Trong ánh mắt Chiết Tử Du lộ ra một vẻ giảo hoạt: "Nếu nói như vậy đương kim quan gia khi chưa thành cữu ngũ chi tôn thì chuyện mà lão tiên trưởng đã có chút chỉ điểm cho quan gia cũng là giang hồ đồn đại sao?" Phù Dao Tử nhìn chằm chằm vào bàn cờ, hình như đang tính đường đi, tuỳ ý gật đầu nói: "Ờ, đúng vậy. Đồn đại, đương nhiên là đồn đại rôi." Chiết Tử Du mỉm cười nói: "Hoá ra là như vậy, tiểu nữ ngu muội lại tưởng đó là thật." Phù Dao Tử thả lỏng thần thái, vừa mới lộ ra một nụ cười thì Chiết Tử Du lại nói: "Nếu thuật bói toán chỉ có thể nói là hư vô xa vời thì tiểu nữ sẽ không coi đó là thật nữa, lão tiên trưởng cứ tuỳ ý nói đi, tiểu nữ vẫn cứ nghe, lão tiên trưởng, ông xem như vậy được không?" Phù Dao Tử vừa mới đặt quân cờ xuống bàn, nghe thấy lời này lập tức dừng lại, ngón tay trắng như ngọc của Chiết Tử Du đang vân vê con cờ, trên khuôn mặt còn mang một nụ cười nhàn hạ. Tay hai người đều đang cầm quân cờ của mình, yên lặng không động, nhưng trong bàn cờ, Chiết Tử Du đã hạ được một thành. Phù Dao Tử là người xuất gia, là người được rất nhiều người kính trọng coi là thần tiên sống. Nhưng thần tiên tuy là không yêu tiền tài, tuy không háo sắc, nhưng lại thích cái danh. Chiết Tử Du muốn hắn tuỳ tiện nói để nghe thử, chẳng nhẽ hắn lại chịu mở mồm nói linh tinh rồi phá hỏng danh tiếng sao? Phù Dao Tử cười gượng lắc đầu, đặt quân cờ xuống bàn, thở dài một hơi rồi nói: "Lão đạo đã mắc lừa cô rồi, cô là đang buộc lão đạo phải làm thần xấu rồi." Hắn ngồi thẳng người dậy, nhìn tướng mạo Chiết Tử Du, nói: "Cô nương là nữ tử của Chiết gia Phủ Châu, có thể nói là muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, lão đạo quả thật không nghĩ ra còn có cái gì mà cô nương muốn, cái gì mà cô nương không thể nắm chắc được. Cô nương rốt cuộc muốn hỏi những gì?" Chiết Tử Du cười nói: "Đạo trưởng chắc cũng biết tiểu nữ muốn hỏi gì chứ?" Phù Dao Tử vuốt râu nói: "Cô nương là kiều nữ xinh đẹp của trời, lại rất trẻ, duy nhất có một điều quan tâm chắc là nhân duyên?" Đúng vậy, ngoài vị hôn phu tương lai thì còn có gì mà vị kiều nữ của trời như cô ấy không thể nắm chắc chứ? Cũng chỉ có vị hôn phu này, nếu không phải của mình, nếu không phải người nàng thích, thì với sự thông minh trí tuệ và địa vị gia thế của nàng cũng không có cách nào thay đổi được kết quả, nó còn là điều mấu chốt ảnh hưởng đến hạnh phúc cả đời nàng. o0o Chiết Tử Du cười nhạt, nói: "Nếu hỏi nhân duyên thì lão tiên trưởng có thể nói cho Tử Du những gì? Côn danh lợi lộc của người đó? Tướng mạo tuổi tác hay là tính tình phẩm hạnh?" Lão đạo trợn mắt lên nói: "Điều này mà có thể tính toán ra thì còn gọi là xem bói không? Lão đạo rõ ràng trở thành một bà mai rồi." Chiết Tử Du che miệng cười, nói: "Nếu những thứ đó đã không thể đoán ra thì tiểu nữa hỏi làm gì, rồi suy tính hơn thiệt, tự làm mình phiền não." "Nếu thế thì thật kì lạ, không phải hỏi nhân duyên vậy cô nương muốn hỏi gì?" Thần sắc của Chiết Tử Du trở nên nghiêm túc: "Quan gia có ý gọi huynh trưởng ta vào triều làm một vị quan thanh nhàn thái bình, nhưng huynh trưởng lại không muốn bỏ cơ nghiệp tổ tông. Triều đình thế lực lớn, Tử Du lo nghĩ rất nhiều, muốn thỉnh lão tiên trưởng chỉ giáo cho một chút...tiền đồ của gia huynh!" Sắc mặt Phù Dao Tử hơi thay đổi, trầm ngâm một lát rồi nói: "Đại sự quân quốc, Phù Dao Tử chỉ là người ngoài, sao có thể xen vào, hay là...để ta xem quẻ nhân duyên cho cô nương." Chiết Tử Du lắc đầu nói: "Không cần." "Bần đạo có thể giúp cô đoán công danh tiền đồ của người đó." "Không cần." "Thôi vậy, lão đạo sẽ tiết lộ thiên cơ, ngay cả tướng mạo của hắn cũng sẽ nói cho cô." "Không cần!" "Ôi chà, lão đạo bán một tặng mười vậy, lại tặng cho cô biết tính cách của hắn." "Không cần!" Phù Dao Tử nhăn mày nhăn mũi: "Chiết cô nương, sao cô phải làm khó lão đạo vậy." Chiết Tử Du đột nhiên đứng dậy, chắp hai tay thi lễ: "Xin lão tiên trưởng chiếu cố, chỉ một hai điểm..." Trong sân, Cẩu Nhi như con khỉ đang từ trên cây nhanh nhẹn trèo xuống, kép tay Chiết Duy Trung ngồi xuống tảng đá, dương dương tự đắc lấy từ trong áo ra mấy quả trứng chim: "Cho đệ này, tiểu Trung." "Wa, nhiều quá. Một, hai..., nhiều hơn so với hai. Tiểu Trung thích chị Cẩu Nhi nhất, các anh trai của đệ chưa bao giờ giúp đệ lấy trứng chim cả." "Ha ha, tỷ tỷ cũng thích đệ, cho nên mới giúp đệ. Nếu như mẹ mà nhìn thấy ta trèo cây cao như thế này chắc chắn sẽ mắng ta. Nhưng...ta cảm thấy mấy ngày hôm nay trèo cây đặc biệt nhanh, pháp thuật sư phụ gia gia dạy hình như thật sự có tác dụng." Chiết Duy Trung dùng hai bàn tay bé bỏng nâng mấy quả trứng lên nói: "Người mà đệ thích rất nhiều, phụ thân, mẫu thân, thúc thúc, thẩm thẩm, cô cô, đại ca, nhị ca, tam ca, đại đường ca..., còn có cả Cẩu Nhi tỷ tỷ nữa." Chiết Duy Trung nói một hơi, một lúc sau lại hỏi: "Tỷ tỷ, người tỷ thích có những ai?" Cẩu Nhi nghĩ một lát rồi cười nói: "Tỷ tỷ yêu mẹ, thích Dương Hạo thúc thúc, thích sư phụ gia gia, rồi cả đệ nữa." Hai đứa trẻ đơn thuần mà vui vẻ, những chuyện mà trong mắt người lớn chẳng đáng là gì thì lại có thể làm chúng vui mừng phấn chấn, nói rất hăng say. Bên trong phòng, Chiết Tử Du nghe thấy Phù Dao Tử nói "huyền diệu khó giải thích, như thị mà phi", biết rõ ông ta sẽ không tiến thêm một bước nói rõ nữa, trầm ngâm một lúc rồi nghiêm mặt nói: "Đa tạ lão tiên trưởng đã chỉ điểm, ân đức này Tử Du xin ghi nhớ trong lòng." Phù Dao Tử hừ một tiếng, mình cả đời tinh minh lại cũng bị mắc lừa người ta, trong lòng quả thực có chút tức giận. Hắn nhìn kĩ tướng mạo Chiết Tử Du, lại liên hệ với dây thiên cơ của người mà mình luôn nghĩ tới, trong lòng bất giác kinh ngạc, hắn luôn suy nghĩ nhưng lại không thể nhìn ra căn nguyên và sự phát triển trong tương lai của con người đó, nhưng từ tướng mạo của nữ tử có quan hệ lớn với con người đó này lại thấy rất kì lạ. Nói như vậy, lẽ nào người đó..." Nghẫm lại hôm nay mình bị Chiết Tử Du cho mắc bẫy thấy giống với ngày đó bị "thiên cơ" đánh cho một trận, trong lòng lão đạo bỗng nhiên sinh ra sự ranh mãnh, nói: "Vị hôn phu trong tương lai của cô nương cô thật sự không muốn biết sao?" Chiết Tử Du vui mừng nói: "Lão tiên trưởng chịu nói sao/" Phù Dao Tử cười ha ha, nói: "Vị hôn phu đó của cô nương công danh tiền đồ phú quý vô cùng, rất xứng đôi. Hơn nữa nhìn cô nương như ngọc như ngà, một vị hôn phu như thế chắc cô nương cũng sẽ hài lòng?" Chiết Tử Du lòng đầy vui sướng, vội nói: "Thật sao? Chắc chắc không? Không biết tình duyên này của tiểu nữ bây giờ đang ở đâu?" Hết sức tưởng tượng về tướng mạo của vị phu quân của mình, trong đầu nàng lại hiện lên hình ảnh mơ hồ của Đinh Hạo, tim không khỏi đập thình thịch. Phù Dao Tử "gian kế đã thực hiện được" , thầm nghĩ: "Ngươi là từ thiên cơ mà tới, lão đạo không dây với ngươi, tránh tổn thọ, sự khổ đau này ta sẽ trả lại vào người nương tử ngươi, cũng không phải quá đáng chứ? Dù sao lão đạo không phải là ăn nói bịa đặt, cô ấy bản thân vốn có một kiếp nạn , chỉ có điều là do ngươi giải trừ thôi, ha ha." Phù Dao Tử chớp chớp mắt, ra vẻ khó hiểu nói: "Đương nhiên biết, chỉ là lão đạo không biết cô nương muốn hỏi người nào thôi?" Chiết Tử Du vừa nghe thấy thì nhan sắc kiều diễm có chút tái nhợt đi, lắp bắp nói: "Lão tiên trưởng, nhân duyên này tại sao...tại sao lại có thể có hai?" Phù Dao Tử chầm chậm nói: "Cái này thiên cơ không thể tiết lộ." Chiết Tử Du lập tức như lớn lên rõ ràng, danh tiếng Phù Dao Tử quá lớn, Chiết Tử Du tuy có huệ chất, thông minh trời ban nhưng đối với bản lĩnh xem bói của hắn, đối với những lời phán của hắn lại rất tin không hề nghi ngờ. Trời sinh âm dương, người có nam nữ. Nam nữ lại khác nhau hoàn toàn, một nam có thể lấy hai nữ, nhưng một nữ đâu thể gả cho hai phu, Phù Dao Tử nói như vậy lẽ nào mệnh mình trắc trở, lại gả cho một người, rồi phu quân chết, lại gả cho một người khác. Việc này bảo người ta phải làm sao đây? Chiết Tử Du sắc mặt tái nhợt, run run nói: "Lão tiên trưởng, tiểu nữ quả thật rất lo sợ, thỉnh lão tiên trưởng chỉ rõ cho một chút." Phù Dao Tử nhìn thấy bộ dạng như vậy của nàng bỗng trong lòng cảm thấy có chút hối hận, hôn nhân đại sự không phải trò chơi, lời này đã nói ra rồi e rằng cô nương ấy sẽ khó có những ngày sống vui vẻ. Liền nói: "Cô nương không cần lo lắng, không như cô nương nghĩ đâu. Mệnh của cô phú quý vô cùng, số trời đã định, chỉ có thể có một chồn, có điều trước đó phải trải qua một kiếp nạn, sẽ nảy sinh một ít sóng gió. Ha ha, kiếp hạn cũng là giải hạn, chết là sống. Nếu không có kiếp nạn này thì nào có giải hạn, không có giải hạn thì sao cô nương có thể gặp được ý trung nhân? Ha ha. A, bần đạo đã tiết lộ thiên cơ quá nhiều rồi. Tội lỗi tội lỗi." Chiết Tử Du thấy những lời hắn nói không giống như mình nghĩ thì mới an tâm lại. Vội vàng hỏi: "Vậy xin hỏi lão tiên trưởng, cái kiếp này phải phá giải như thế nào?" Phù Dao Tử nói: "Ha ha, cô nương cứ thuận theo tự nhiên đi, đến lúc đó sẽ tự có người đến giải kiếp, còn người đến giải vây là ai thì thiên cơ này không thể nói, sẽ mất linh." Chiết Tử Du thấy bộ dạng có vẻ bí mật của hắn thì hận đến mức ngứa cả răng, chỉ muốn ném ngay quân cờ xuống. Nhưng khuôn mặt của nàng lại nở ra một nụ cười ngọt ngào, lễ phép nói: "Đa tạ lão tiên trưởng, Tử Du biết rồi, đến ngày có thể đạt được tâm nguyện Tử Du nhất định sẽ cùng lang quân lên Thái Hoa Sơn cảm tạ đại...ân...đại đức của ông!" Phù Dao Tử máu như trào lên, giật mình nghĩ: "Không được, không được, đại nạn sắp giáng lên đầu rồi. Lão đạo ta sắp xong rồi." ................................. Trình Đức Huyền và Dương Hạo nhận lệnh đi đưa dân chúng về đất Tống, bây giờ chuyến đi đã hoàn thành nhưng trong thánh dụ không có nói sau khi đưa về đất Tống hai người sẽ trở về Biện Lương phục chỉ hai là ở lại đợi quan gia đến chỉ thị, dù sao tẩu biểu đã đưa đến kinh, đành phải ở Phủ Châu chờ tin tức Mấy ngày này chắc là những ngày nhàn rỗi nhất, nhưng sự mệt mỏi của hai người cũng không ít hơn những ngày đi di dân, vì họ tiệc rượu từ sáng tới tối, không có lúc nào nghỉ ngơi. Từ sau tối hôm tiết độ sứ lưu hậu Chiết Ngự Khanh bày yến tiệc mời hai vị khâm sai thì thiếp mời của các quan viên các cấp như những lớp tuyết liên tục gửi tới. Sự nhiệt tình của những quan viên địa phương này hình như không phải là quan nhỏ thất, bát phẩm mà giống như các đại quan cao quý nhị, tam phẩm triều đình. Mỗi ngày đều có các quan viên đích thân đến mời, hai người khó từ chối những thịnh tình đó, đành phải gắng gượng đi dự tiệc. Nhưng những bữa tiệc này nhân vật chủ yếu là Dương Hạo, bữa trên bữa dưới ăn mãi không hết, bất kì ai cũng không thể chịu nổi. Hôm nay Dương Hạo quả thực không thể chống đỡ được nỡ, mượn cớ sức khoẻ không tốt mà từ chối khéo. May mà còn có Trình Đức Huyền chịu đi. Có quân bài lớn này đi thì đám quan viên đó mới chịu bỏ qua Dương Hạo, để cho hắn nghỉ ngơi ở trạm dịch. Dương Hạo không biết Trình Đức Huyền lại mê rượu như vậy. Mỗi lần dự tiếc luôn phải uống say mới trở về. Thực ra từ sau khi hắn bị cảm nắng đến nay tình hình có chút kì lạ. Lúc đó Dương Hạo còn cho rằng hắn vừa mới tỉnh lại tinh thần còn chấn động cho nên sau khi bảo hắn nghỉ ngơi cẩn thận thì đã rời khỏi. Kết quả là từ sau khi bắt đầu tham gia yến tiệc của Chiết Ngự Khanh, Trình Đức Huyền uống rượu liên tục không ngừng, luôn say xỉn không tỉnh, Dương Hạo cảm thấy vô cùng kì lạ, nhưng bộ dạng của hắn như vậy cũng quả thật không có cách nào hỏi han, sau khi khuyên mà hắn không nghe đành phải để hắn đi vậy. Hôm nay Dương Hạo không đến dự, nhân vật chủ chốt của yến tiệc chỉ còn một mình Trình Đức Huyền, Trình khâm sai vui lòng hả dạ, trong sự tán dương của mọi người lại càng như cá voi uống nước vậy, cũng không biết đã uống hết bao nhiêu bụng rượu, khuôn mặt cũng đã biến thành màu đỏ tím. Rượu rất đắng, lòng hắn còn đắng hơn, nhưng phải trách ai đây. Khi một người dọn đống đá làm cho người khác vấp ngã cũng là mở đường cho chính hắn đi, cũng như thế, khi làm cho người khác vấp ngã thì chân bị gẫy có thể chính là chân của hắn. Thứ rượu đắng này chính là do hắn nấu, cũng chỉ có thể di mình hắn uống hết mà thôi. Chiết Hải Siêu nhẹ nhàng nghiêng người nói với huynh đệ Chiết Duy Chính, thấp giọng cười nói: "Đại ca, hai vị khâm sai này quả thực rất dễ đối phó, ta chưa từng thấy người nào tham rượu như thế, xem ra chỉ cần có rượu cũng đủ để đuổi bọn họ rồi." Chiết Hải Siêu là đường đệ của Chiết Duy Chính, lớn tuổi hơn một chút so với mấy đệ đệ ruột của hắn, trong gia tộc thì xếp thứ 2, vì vậy Chiết Duy Chính theo sự sắp xếp giữa huynh đệ thì luôn gọi hắn là nhị ca, nghe hắn nói như vậy liền thấp giọng nói: "Nhị ca, không được khinh thường, vị khâm sai này uống rượu giỏi, vị khâm sai kia lại không đến, chớ để hắn thăm dò được tình hình ở Lô Hà Lĩnh, nhỡ hắn chạy đến hỏi thúc phụ mà lúc đó dân chúng còn chưa được sắp xếp thoả đáng thì có lý do gì để không phải đổi một nơi khác chứ?" Chiết Hải Siêu gật đầu tán thành, nói: "Vị khâm sai đó không thích dự tiệc chi bằng tối nay tiểu đệ hãy mang mấy mỹ nữ đến hầu hạ hắn, là nam tử đang tuổi xuân chẳng có lí nào mà không háo sắc cả?" Chiết Duy Chính: "Từ từ đã, chức quan của họ không cao, chúng ta ần cần như thế họ đã có chút mơ hồ rồi, nếu lại vồn vập thì e rằng càng khiến họ nghi ngờ. Bất kể vị Dương khâm sai hay là vị Trình khâm sai ham rượu thì ta thấy cũng không giống là loại người hồ đồ, chúng ta vẫn nên thăm dò tình hình của bọn họ mới dùng đúng thuốc để trị được." Chiết Hải Siêu nói: "Vị Trình khâm sai này ham rượu là một nhược điểm, nghe nói hắn còn là thuộc hạ của đương kim hoàng đệ ở phủ Khai Phong, ha ha, người của Triệu Quang Nghĩa cũng chẳng ra sao. còn về vị khâm sai kia lại là một người không rõ lai lịch, cũng không biết tính cách hắn thế nào, không biết hắn là háo tài hay háo sắc. Nếu đã không biết nhược điểm của hắn thì phải đối phó như thế nào chứ?" Chiết Duy Chính đang ngồi đối diện với chuyện vận sứ Nhậm Khanh Thư thấy quân đô ngu hầu đang chạm chén với Trình Đức Huyền đang say mờ cả mắt, mỉm cười nói: "Hỏi vị Trình khâm sai này còn sợ không biết được căn nguyên bên trong của vị Dương khâm sai sao?" o0o Chiết Hải Siêu bừng tỉnh, lập tức giơ chén lên, cười lớn rồi quay sang chạm bát với Trình Đức Huyền, "Ha, ngươi...ngươi hỏi Dương Hạo đó à? Hắn...hắn à, hắn vốn không phải là quan." Trình Đức Huyền cười kinh miệt, đưa ngón út ra khua khua nói: "Hắn vốn là một tiểu quản sự của một viên ngoại ngoài thành Bá Châu, là loại đít chó mà thôi!" Trình Đức Huyền đã quá say, nói chuyện không còn chút kiêng kị nào nữa, những nỗi khổ tâm mấy ngày nay đều đã tuôn ra hết. Chiết Duy Chính và Chiết Hai Siêu quay mặt nhìn nhau, thầm nghĩ: "Xem ra, hai vị khâm sai này không hoà thuận với nhau." Trình Đức Huyền cười khẩy nói: "Các người không biết đâu? Ha ha, tên...tên Dương Hạo này vốn tên...tên là Đinh Hạo, hắn...tham mỹ sắc, dụ dỗ một tiểu quả phụ xinh đẹp, ha ha ha..." Hắn cười liên hồi, cũng không biết rốt cuộc có chỗ nào đáng cười, cười xong lại uống một chén, nói: "Kết quả cũng không biết vì tình sinh đố kị, hay là...hay là có nguyên nhân gì mà giết người ta rồi bỏ trốn. Hắn... ...Hắn và tên Trình Thế Hùng ở Quảng Nguyên có giao tình cũ, lừa gạt hắn...thu nạp, đổi họ rồi làm...một thân binh, sau đó...sau đó hắn với bản quan cùng góp lời cho quan gia, di dân Bắc...Hán, làm giảm thế lực Bắc Hán. Vì thế mới lên được...mới...mới lên được đô giám bát phẩm, phó sứ khâm sai. Ha ha, hắn...hắn chẳng qua chỉ là một tù nhân háo sắc giết người mà thôi, khâm sai gì chứ, cái đít chó! Ha ha ha..." Chiết Duy Xương tuổi còn nhỏ, tuy là tiếp khách nhưng lại chỉ uống mấy chén, luôn ngồi một chỗ gắp thức ăn, nghe đến đây thì đột nhiên ngẩng đầu lên, nói với Chiết Duy Chính: "Đại ca, hắn là do Trình Thế Hùng tiến cử ư? Thế chẳng phải là người của chúng ta sao, sao chưa từng thấy cha nói vậy?" "Chớ có lên tiếng!" Chiết Duy Chính lườm hắn một cái. Chiết Duy Xương liền lè lưỡi, cúi đầu tiếp tục chiến đấu với bát cơm trắng. Chiết Duy Chính liếc nhìn Trình Đức Huyền, Trình Đức Huyền lúc này ngồi cũng không vững, nào có thể nghe rõ họ nói cái gì. Chiết Duy Chính mới yên tâm, liền giơ chén rượu lên cười nói: "Nào nào, Trình khâm sai. Bản công tử cũng kính ngài một chén." "Cạn!" Trình Đức Huyền cầm chén rượu giơ lên, "cạnh" một tiếng, rượu trong chén bắn ra một nửa. Không đợi Chiết Duy Chính khuyên nhủ thì đã đổ hết nửa chén rượu còn lại vào bụng, rồi ném chén rượu sang một bên, đập bàn lớn tiếng nói: "Được là cao mất là nghỉ, đa sầu đa hận ~ cũng lo âu, hôm nay có rượu, hôm nay sẽ say, ngày mai sầu thì ngày mai lại sầu! Chúng ta uống!" Hắn nắm cả bình rượu, ngẩng cổ lên rót ừng ực vào miệng, Chiết Duy Chính lộ ra một điệu cười, truyền ánh mắt đến Chiết Hải Siêu, nói: "Trình khâm sai uống say rồi, Hải Siêu, đệ và Tông Cường đưa Trình khâm sai về nghỉ ngơi đi." "Ta không say, ta không say, chúng ta uống. Tiếp tục uống." Trình Đức Huyền vừa nói vừa được Mã Tông Cường và Chiết Hải Siêu đỡ ra, trong tay còn nắm chặt bình rượu đó. Trình Đức Huyền vừa bước đi thì chuyển vận sứ Nhậm Khanh Thư nghi ngờ nói: "Vị Dương khâm sai đó là người của Trình tướng quân sao? Lạ thật, thế chẳng phải là người của chúng ta à, sao tiết soái không nhắc đến, còn bảo chúng ta cẩn thận đề phòng hắn?" Chiết Duy Chính cười khổ nói: "Cháu cũng đang cảm thấy khó hiểu đây. Theo lý mà nói nếu hắn là người của chúng ta thì không cần phải đề phòng hắn, nhưng cha lại dặn dò như vậy, chẳng lẽ có ý đồ sâu xa khác?" Mấy người quay sang nhìn nhau, đều cảm thấy đại soái có sự sắp xếp như vậy tất có thâm ý, còn về rốt cuộc thâm ý ở chỗ nào thì họ nông cạn quả thực không hiểu được. Họ đương nhiên là không ngờ được Trình Thế Hùng tưởng rằng Dương Hạo đi theo chính khâm sai Trình Đức Huyền nhất định sẽ đưa dân chúng đi theo hướng đông, cho nên trong bẩm báo quân tình chỉ giản lược nhắc đến hướng mà Dương Hạo sẽ đi chứ không nói rõ bây giờ hắn đã đổi họ Dương, tình tiết tỉ mỉ hoàn toàn chưa được nói đến. Còn Chiết Ngự Khanh lúc đó đang bận rộn bàn bạc làm thế nào để giải được kế "minh thăng ám hạ" (tỏ rõ là thăng chức cao, nhưng ngầm hạ thế lực) của quan gia, nên cũng không để tâm đến chuyện này. Nhưng tín trát bí mật chỉ có Chiết Ngự Huân mới được đọc, ngay cả bào đệ Chiết Ngự Khanh cũng không dám tự tiện mở ra xem những tín kiện liên lạc giữa các đại tướng đóng quân ở khắp nơi. Chỉ có tiểu muộ thân thiết của hắn là Chiết Tử Du vì là thân nữ nhi, cũng không có những cấm kị này, nhưng nàng lại rất ít chủ động đi tra đọc văn kiện quân thư của đại ca mình. Chiết Duy Tín đang ngồi một bên của Chiết Duy Chính đặt chén rượu xuống, cười nói: "Vậy...chúng ta có còn cần đem tặng hắn mấy nữ nhân không. Đường Tam Nhi hôm qua đã nói với đệ 'Quần phương các' hôm qua có mấy cô nương mới đến, đều là nữ tử Giang Nam, mỗi người đều dung nhan yêu kiều, xinh đẹp vô cùng, hiểu âm luật, có thể ca hát múa, nếu như đại ca đồng ý thì đệ sẽ đi tìm hai cô nương đưa đến cho hắn." Chiết Duy Chính hừ một tiếng nói: "Tên tiểu tử đệ muốn đi thưởng thức đồ mới mới là thật đấy." Chiết Duy Tín kêu oan nói: "Sao lại thế được, đệ là người như vậy sao? Nếu không đại ca và đệ cùng đi nhé." Chiết Duy Xương đang há mồm to ăn cơm liền ngẩng đầu lên nói: "Được được được, chúng ta cùng đi." Chiết Duy Chính đập bộp một cái vào đầu nó, cười mắng: "Đệ cút đi, đệ mới có mấy tuổi đầu chứ? Chưa đến 15 tuổi, không được phép vào nơi như thế." Nhậm Khanh Thư mặt trắng râu dài ngồi đối diện hắng một tiếng, nghiêm giọng nói: "Mấy vị hiền điệt (cháu), tiết soái đang chinh chiến tiền phương, lúc này các cháu còn có thể trêu hoa ghẹo nguyệt sao? Để người ngoài thấy sẽ cho rằng các cháu bất hiếu đấy, còn biết rằng chuyến xuất chinh lần này của cha các cháu chỉ là một trò chơi thôi. Thật là chẳng ra sao! Tối nay tiểu cô cô các cháu về phủ rồi, các cháu còn không ở lại đón sao?" Nhậm Khanh Thư trên dưới tứ tuần, bây giờ là tướng lĩnh cấp cao của họ Chiết, hắn năm xưa từng theo lão soái đi chinh chiến nam bắc, chiến công hiển hách, bây giờ còn làm chuyển vận sứ quân Vĩnh An; nắm chắc các đường vận chuyển thuỷ bộ, bảo đảm hậu cần, giỏi về quản lí, giám sát trách nhiệm của các quan lại địa phương, thực quyền quả thực không nhỏ, được tiết độ sứ Chiết Ngự Huân coi làm huynh đệ. Thúc phụ đã giáo huấn như vậy thì Chiết Duy Chính không dám cãi lại, đành phải lắp bắp đồng ý, đưa mấy huynh đệ chạy đi. Khi bóng Nhậm Khanh Thư đã rời xa thì Chiết Duy Chính mới giáo huấn lại, nói: "Tên tiểu tử này, thật là không lớn được cái đầu, dám nói những lời như vậy trước mặt đại thúc à?" Chiết Duy Tín cười khan hai tiếng: "Vậy chúng ta có đi nữa không? Cô cô sắp về rồi, nếu như cô ấy về thì chúng ta muốn đi cũng khó." Chiết Duy Chính làm mặt khổ nói: "Tiểu cô cô quản chúng ta còn chặt hơn cha, thật sự phải sớm tìm một vị hôn phu hợp như ý nguyện cho cô ấy mới được. Có tiểu cô phu (chồng của cô) chịu sự quản giáo của cô cô thì chúng ta mới được tự do. Ôi! Nhân lúc cô cô chưa về chúng ta mau đi thôi, gọi mấy tên Tiểu Tần, Đường Tam Nhi đến đây, mời cả Dương khâm sai nữa, rượu ngon trong mồm, mỹ nhân trong lòng, ta còn không biết được lòng dạ hắn sao." 。。。。。。。。。。。。。。。。�� � � �。。。。。。。。。。。。。。。�� � �� ��。。 Chiết Tử Du trở về ụ Bách Hoa, khi xe của nàng đi vào đã là hoàng hôn, ánh sáng da cam đầy trời, mặt trời dần xuống, quạ đen bay quanh quẩn trên các ngọn cây, chuồn chuồn bay thấp xuống, thỉnh thoảng có một chú chim én lại bay vụt qua, không khí nóng nực cũng mát mẻ hơn nhiều, xem ra tối nay sẽ có mưa lớn. Nàng vốn muốn mời Phù Dao Tử đến phủ ở, nhưng Phù Dao Tử lại không thích những quy định nghiêm ngặt của phủ tướng quân nên đã đến ở phủ của Lý Ngọc Xương. Ngày mai ông ta dẫn Cẩu Nhi đến gặp Dương Hạo rồi sẽ trở về Hoa Sơn, ở đâu đó một đêm cũng không có gì nên Chiết Tử Du cũng không miễn cưỡng nữa. Phù Dao Tử nhờ Chiết Tử Du giúp hắn đưa một bức đến núi Tử Vi ở ngoài Nhạn Môn Quan, chuyện nhỏ này đương nhiên Chiết Tử Du sẽ lập tức đồng ý. Vừa về đến phủ nàng đã gọi một vị gia tướng lão thành chín chắn tới, đưa thư và dặn dò ông ấy mang theo mấy người sáng sớm ngày mai lên đường, phải đưa thư đến tận nơi. Chiết Tử Du quay trở về khuê phòng tắm rửa thay y phục, khi nàng bước ra khỏi phòng thì đã đến lúc dùng cơm tối. Nhưng căn phòng đằng sau vốn luôn tấp nập hôm nay lại đột nhiên yên ắng vô cùng, Chiết Tử Du nghĩ rằng mấy ngày nay mình không ở trong phủ nên mấy đứa cháu đều như dê được thả trên thảo nguyên tự do thoải mái, nên cũng không để ý nhiều, nàng dùng bữa với một ít rau thanh đạm, cháo và một chút điểm tâm rồi ra hoa viên đi dạo, vừa mới bước về phía một bụi hoa thì thấy đứa cháu nhỏ Chiết Duy Trung đang đuổi theo sau Chiết Duy Xương, giống như con sâu bám sau lưng vậy. Khuôn mặt xinh đẹp của Chiết Tử Du nghiêm lại, quát lên: "Chiết Duy Xương, lại đây cho ta!" Chiết Duy Xương nhỏ hơn tiểu cô cô này hai tuổi, nhưng cô cô là cô cô, là thân muội của cha nó, vai vế có thứ tự, không dám thất lễ. Trên khuôn mặt nó có vẻ sợ hãi muốn chạy trốn, nhưng dưới cái nhìn trừng trừng của Chiết Tử Du thì đôi chân nó lại ngập ngừng bước tới. Chiết Tử Du hừ một tiếng: "Cái đứa chẳng có tiền đồ gì, vừa nhìn thấy ta đã sợ hãi đến mức đấy, không cần hỏi cũng biết, các ngươi nhất định đã làm chuyện gì đó khuất tất, tự khai mau, nếu để cô cô tra ra thì các ngươi liệu hồn!" Chiết Duy Xương nhăn nhó nói: "Tiểu cô cô, đại ca, nhị ca chê ta nhỏ nên đến "Quần Phương Các" không cho con đi cùng, ta còn có thể làm được chuyện xấu gì chứ? Ôi trời!" Nó tự biết mình đã nói lỡ, vội kinh hô lên đưa tay che mồm lại.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang