[Dịch] Bộ Bộ Sinh Liên

Chương 155 : Nhất báo hoàn nhất báo

Người đăng: 

Dương Hạo hạ thấp người nói: “Ta tên Dương Hạo”. Đường Diễm Diễm đập đập vào não nói: “Ồ, là Dương Hạo sao? Ngươi ở đây làm gì?” Diệp Đại Thiếu vội nói: “Đường cô nương? À, Đường cô nương, vị đại nhân này là phụng chỉ khâm sai”. Đường Diễm Diễm lúc này mới giật mình: “Phụng chỉ khâm sai? Là ngươi? Ngươi làm quan khi nào vậy, phụng chỉ gì, khâm sai gì cơ?” Lúc này một người đàn ông trung niên ở trên xe ngựa phía sau chậm rãi đi lên sườn núi, nghe Đường Diễm Diễm nói những lời này vẻ mặt ngạc nhiên nói: “Khâm sai? Vị nào là khâm sai?” Hắn khinh khỉnh nhìn Dương Hạo ăn mặc rách nát, lại quay sang nhìn Diệp Chi Toàn ăn mặc giống công tử, bước nhanh về phía trước, làm lễ nói: “Không biết nên xưng hô thế nào đây?” Lão trung niên ấy có khuôn mặt sáng sủa chính là cậu của Đường Diễm Diễm, thương nhân muối Lý Ngọc Xương, ở các thời đại thu muối luôn là món lời kếch xù, Lý Ngọc Xương là người buôn muối, nhà cửa giàu có, buôn bán ở khắp tây bắc. Bất luận là tây bắc Đại Tống, hay là Khiết Đan, đảng hạng, dân tộc Thổ Phiên, Hồi Hất, không thể thiếu muối, cho nên thế lực phức tạp của Lý Ngọc Xương ở toàn tây bắc đi lại tự do, lần này đi từ bộ lạc Hồi Hất về Phủ châu. Đường Diễm Diễm tức giận chỉ tay vào mặt Dương Hạo: “Cậu, tên này mới là khâm sai”. Diệp Chi Toàn bên cạnh lóng ngóng cầm lấy con diều hâu, trên chân con diều hâu đó đã bị dây thừng buộc chặt, nó bị rơi xuống bụi cỏ, không ai nhìn thấy. Biết Dương Hạo là khâm sai, lần này phụng chỉ đón dân Bắc Hán rời đến Phủ châu, Lý Ngọc Xương rất vui, kinh tế của dân ở khu vực tây bắc giàu có, buôn bán của hắn càng thêm tốt hơn. Nhân mã của hắn và đội quân của Dương Hạo xen lẫn nhau, cùng xuất phát hướng tây nam. La Khắc Địch đợi tướng lĩnh gặp Dương Hạo mang về một đội người, đều tò mò lên xem, biết được Lý viên ngoại là người thân của tướng quân Trình Thế Hùng, đều vội chắp tay lạy. Hạo Long Thành Thị là đại tướng dưới trướng Trình Thế Hùng và Lý Ngọc Xương, đại tiểu thư Đường Diễm Diễm quen nhau, cùng nhau hàn huyên một lúc. Dương Hạo thấy Đường đại tiểu thư, trong lòng có chút thiếu tự tin, sau khi thay họ tiến cử cấm quân hoa sen như La Khắc Địch, Lưu Hải Ba…thủ tá tướng lĩnh. Thấy hai bên nói chuyện vui vẻ, liền lặng lẽ rút lui. Hắn đến chiếc xe có Cẩu Nhi ngồi, Cẩu Nhi nhìn thấy hắn, lập tức vui sướng nhoài người về phía hắn. Cẩu Nhi xưa nay đều là ban ngày ngủ, tối thức. Nhưng đó là lúc ở nhà của nàng, giờ mấy vạn nhân mã đều hoạt động ban ngày, đứa trẻ đó vốn thích náo nhiệt, thì làm sao ngủ được, cho nên ngày ngày đều ghé mắt qua cửa xe nhìn dòng người đi đường. Vừa nhìn thấy Dương đại thúc đến, nàng vội nói: “Dương Hạo đại thúc, vừa có một vị họ Diệp bắt được con diều hâu rất lớn, con chim ấy thật hung dữ, móng vuốt của nó lại sắc nhọn, đấy, thúc xem, ở đằng kia kìa”. Dương Hạo cười nói: “Đại thúc thấy rồi. Ngươi thích con chim nhỏ không, nếu như thích, đại thúc sẽ nói với Diệp công tử bắt mấy con cho ngươi chơi, nhưng con diều hâu thì rất ác, ngươi không chơi được, nó không những biết cào làm da người xước ra, mà còn mổ người nữa”. Cẩu Nhi liên tục gật đầu. Trên xe phía trước, Diệp Đại Thiếu khoanh chân ngồi, kiểm tra hai chân của con diều hâu, thở dài nói: “Tiếc thay, tiếc thay, móng vuốt của ngươi đã bị gẫy rồi, không biết có thể trở lại bình thường được hay không”. Bích Túc ở một bên lấm la lấm lét nhìn, hất cằm nói: “Móng vuốt không có thịt, mọc tốt. Mà mọc hay không mọc liên quan gì? Theo ta tốt nhất là vặn đầu, ướp gia vị, nướng lên ăn”. Diệp Đại Thiếu liếc nhìn tên đần độn đó, quay đầu đi không thèm để ý đến hắn. Lúc này, Đường Diễm Diễm đã đổi con ngựa khác, cưỡi ngựa hiên ngang đi đến bên Dương Hạo, chậc chậc mồm nói: “Này, cái tên họ Dương kia, bổn cô nương vừa mới nghe người nói về chuyện ngươi một mình cứu người giữa hai quân trận, ái chà, thật giỏi đấy, người rất cừ, nhưng mấy chục vạn đại quân, có một người chỉ cần nhổ nước miếng cũng có thể làm ngươi chết đuối, ngươi…” Nàng ta nhìn thấy Cẩu Nhi đang vín vín vào thành xe, đột nhiên nói: “Là ngươi cứu đứa trẻ này hả?” “Vâng”. Dương Hạo đi bên cạnh xe, vuốt đầu Cẩu Nhi mà nói: “Cũng không có gì là to tát cả, nhưng trượng phu thì có khí dũng, trở về hai chân tôi mềm nhũn, như không xuống ngựa được vậy, ha ha”. Lúc này, Lý Ngọc Xương cũng đã đuổi kịp, nhìn thấy dân chúng đang nhìn Đường Diễm Diễm, bèn không nề hà nói: “Diễm Diễm, ngươi một tiểu thư khuê các, không được ra nói lung tung. Nếu không người ta cười cho đấy”. Đường Diễm Diễm hứ một tiếng nói: “Tiểu thư khuê các là phải ngày ngày trốn trong xe sao? Trời nóng thế này, cả ngày ngồi trong xe, tiểu thư khuê các sẽ biến thành cái gì đây. Cậu à, cậu không cần ngày ngày nói với cháu những điều đó nữa, được không cậu? Này cô bé, trèo vào trong xe làm gì đấy, xuống mau, tỉ tỉ đưa ngươi đi cưỡi ngựa chơi”. Đường Diễm Diễm lúc ở phủ Quảng Nguyên, cả ngày cùng Đường Đệ Trình chơi đùa, giờ thì rất thích trẻ con, nhìn thấy Cẩu Nhi ngoan ngoãn như vậy, cũng muốn chơi với nó. Cẩu Nhi thấy nàng cưỡi ngựa đi chơi trông rất oai phong, trong lòng rất ngưỡng mộ, nghe nàng nói xong, thì buồn rầu cúi đầu xuống, nhẹ lắc đầu. Dương Hạo thở dài nói: “Đứa trẻ này sinh ra đã mắc một căn bệnh lạ, không thể gặp ánh mặt trời, nếu bị ánh mặt trời chiếu vào, da sẽ bị phồng lên, nếu không băng thuốc kịp da thịt sẽ bị thối rữa. Ở đây có nhiều người, cho nên nó mới ở trên xe nhìn, nếu như bình thường thì…nó đều là ban ngày ngủ, ban đêm mới thức đi lại một chút”. Nói ra những lời này, lại khiến cho bản năng làm mẹ của Đường Diễm Diễm chạnh lòng, lúc nhìn Cẩu Nhi, ánh mắt nàng có chút xót xa. “Hôm nay ánh mặt trời không gắt lắm, nếu che ô, thì có lẽ là không sao đâu, nếu chẳng may bị ánh mặt trời làm tổn thương, chẳng phải là còn có lão đạo ta sao”. Phù Diêu Tử nằm ở một góc xe, ngáp một cái dài rồi ngồi dậy. Đường Diễm Diễm nghe xong mừng rỡ nói: “Thế thì tốt rồi, bổn cô nương có cái ô giấy dầu ở trên xe, tiểu tử kia, ngươi chờ chút, tỉ tỉ sẽ mang đến đưa ngươi cưỡi ngựa đi chơi”. “Diễm Diễm, ài, con bé chết tiệt ngươi…” Lý Ngọc Xương lắc đầu, hắn quay đầu nhìn lão đạo kia, có chút không vui nói: “Vị này chính là?” Dương Hạo vội vàng giới thiệu: “Lý viên ngoại, vị này chính là đạo trưởng Phù Diêu Tử, y thuật của đạo trưởng rất tinh thông”. Lý Ngọc Xương vuốt vuốt râu, mặt lộ vẻ xem thường, nhưng hắn đang nghĩ gì đó, vội chuyển giọng, chần chừ một lúc rồi hỏi: “Đạo hiệu của đạo trưởng là…Phù Diêu Tử? Ồ…không biết đạo trưởng tu hành ở tiên phủ nào?” Lão đạo liếc nhìn hắn không nói gì, Dương Hạo nói tiếp: “Vị đạo trưởng này tu hành ở Thái Hoa Sơn, cái gì Quan Lai, ha ha ha, ta cũng không nhớ rõ lắm”. “Gì cơ?” Lý Ngọc Xương kinh ngạc, nhìn trên nhìn dưới càng giống với đạo sĩ ăn mày, đột nhiên xoay người xuống ngựa, cung kính nói: “Tại hạ là Lý Ngọc Xương Phủ châu, năm ngoái đã từng đến Thái Hoa Sơn thắp hương, tiếc rằng Ngọc Xương không có phúc, chưa từng diện yết tiên trưởng, không ngờ hôm nay lại có duyên gặp chân nhân, thật là có phúc ba đời”. Phù Diêu Tử ngửa mặt lên trời cười ha ha nói: “Tiên trưởng, chân nhân cái gì, bần đạo chỉ là một tên thích ngủ mà thôi. Ta đây khổ cực từ nhỏ, chưa từng có ngày nào vui vẻ, cháu gái ngươi muốn đưa đồ đệ của ta cưỡi ngựa đi chơi, viên ngoại cản làm chi?” Lý Ngọc Xương giật mình nói: “Cái gì cơ? Đứa trẻ này là đồ đệ của chân nhân sao? Ôi…, thất kính thất kính, chân nhân dặn dò như vậy, có thể cùng lệnh cao túc kết giao, đó là phúc của Diễm Diễm. Dương Hạo thấy hắn như vậy, cung kính với đạo sĩ này, không khỏi cảm thấy kì quái. Lão đạo này lai lịch ra sao? Hắn nhìn qua một lượt, lão đạo này có cái tóc con quạ, nếp nhăn trên mặt tuy nhiều, xem ra khoảng sáu mươi tuổi, dung mạo không có gì là đẹp đẽ, lại mặc một bộ quần áo rách rưới, nào biết người dung mạo xấu xí đó lại là một thế ngoại cao nhân, Hoa Sơn có thế ngoại cao nhân này sao? Dương Hạo đột nhiên nhớ đến một người: Tiên ngủ Trần Đoàn, đạo sĩ này có một chỗ ở Hoa Sơn vào thời Tống Thái Tổ, thực là nhân vật nổi tiếng trong giới đạo gia, nhưng Trần Đoàn có phải là đạo hiệu Phù Diêu Tử, hắn không biết, tiên ngủ Trần Đoàn, mặt mũi hẳn phải hồng hào lắm, nhất phái tiên phong đạo cốt? Có phải là người trước mặt mình không đây?” Phù Diêu Tử thấy Lý Ngọc Xương như vậy, cười hắc hắc, lại chui vào trong xe tiếp tục ngủ, tên Lý Ngọc Xương dắt ngựa đi theo đoàn xe, trước mặt không dám xoay người lên ngựa. Lúc này Đường Diễm Diễm đã phi ngựa chạy tới, lấy được chiếc ô dầu, lnc vội vàng bỏ ngựa ra đón, Đường Diễm Diễm không vui nói: “Cậu, ngươi còn muốn ngăn ta sao?” Lý Ngọc Xương cười nói: “Nào có, đến đây, đến đây, cậu giúp ngươi ôm cô bé này lên ngựa, Diễm Diễm, ngươi cẩn thận chút nhé, chớ để ngã bị thương vị tiểu huynh đệ này, tiểu huynh đệ lại đây, ta ôm ngươi lên ngựa đi chơi”. Cẩu Nhi tuy tuổi còn nhỏ, nhưng cũng biết ai thật sự có thiện ý với nàng, vừa nhìn thấy Lý Ngọc Xương nịnh mình như vậy, giả vờ yêu quý mình đến ôm, liền tránh ngay sang một bên, Lý Ngọc Xương lấy làm xấu hổ. Dương Hạo vội đến nói: “Ha ha, đứa trẻ này từ nhỏ chưa từng giao tiếp với người ngoài, có chút sợ hãi, để ta đến giúp”. Nói xong Dương Hạo nhảy xuống ngựa, thò tay ra ôm Cẩu Nhi, Cẩu Nhi tự đứng dậy, Đường Diễm Diễm vội mở ô che, ô giấy dầu màu trắng, bên trên vẽ ba ông hoa đào, có một cái cán dài, ánh sáng dưới tán ô ấm áp. Cẩu Nhi ngồi lên ngựa, Đường Diễm Diễm sờ cánh tay của nàng, thấy toàn xương cốt như củi, chạnh lòng, liền dịu dàng cười nói: “Ngươi tên là gì?” “Ta là Mã Diệc”. Cẩu Nhi nói, quay đầu nhìn Dương Hạo cười, Dương Hạo đại thúc đặt tên, đó nhất định phải rất hay, có bốn chữ hỏa cơ mà. “Được tiểu Mã Diệc, hai chân kẹp chặt một chút, cầm lấy yên ngựa, không phải sợ, tỉ tỉ sẽ cầm ô, không đi nhanh đâu, đi nhé…”. Hai chân của Đường Diễm Diễm thúc ngựa đi, mang Cẩu Nhi lần đầu biết đến việc cưỡi ngựa đi về phía trước. Nhìn Cẩu Nhi không ngừng cười khanh khách trên lưng ngựa, Dương Hạo cũng thấy vui. Hắn đi mau, sóng vai cùng Lý Ngọc Xương, ra vẻ ngẫu nhiên nói: “Lý viên ngoại cũng biết Phù Diêu Tử chân nhân ư?” Lý Ngọc Xương quay đầu nhìn Phù Diêu Tử đang ngủ trên xe, nhỏ giọng nói: “ Đó là chuyện tất nhiên rồi, Phù Diêu Tử chân nhân tiếng tăm khắp nơi, Quan Gia Đại Tống ta đã từng may mắn gặp chân nhân. Bây giờ chân nhân cũng là thượng khách của Quan Gia, song…ta thật không ngờ tới Phù Diêu Tử chân nhân không ở Thái Hoa Sơn hưởng phúc, lại có thể xuất hiện ở nơi này”. Dương Hạo nhướn nhướn mũi, hỏi: “Phù Diêu Tử chân nhân…tên tục là Trần Đoàn?” Lý Ngọc Xương xua tay: “Chớ nói, chớ nói, chớ nói hẳn tên tục ra”. Quả nhiên là hắn, tiên ngủ Trần Đoàn ở Hoa Sơn, thuộc hạ của Tống Thái Tổ. Dương Hạo nhớ tới tên đạo sĩ này, chính mình đã sai Phạm Lão Tứ đánh cho hắn một trận, đường đường là Trần Đoàn lão tổ! Lại có thể…Môi Dương Hạo run lên. Người có tâm tư đơn giản rất dễ làm bạn với những người có tâm tư đơn giản. Cẩu Nhi mê mẩn cưỡi ngựa, cả ngày đều cùng với Đường Diễm Diễm, một lớn một nhỏ cười đùa. Dương Hạo còn phát hiện ra mỹ nữ cũng có tác dụng rất lớn đối với việc làm vệ sinh. Tướng lĩnh trong hàng ngũ mấy ngày này trước khi xuất phát vội vàng, đều đã lôi thôi lếch thếch, mặt mũi lem luốc không cần phải nói, tóc tai rối bù đã thành thói quen. Nhưng Đường Diễm Diễm và Cẩu Nhi trở về, ai ai cũng thích thập tam nương, đi theo nàng về thì phát hiện ngu hậu La Khắc Địch tự quân, chỉ huy sứ Lưu Hải Ba, Hách Long Thành, mấy viên đại tướng đều ăn mặc chỉnh tề, tinh thần phấn chấn, giống như duyệt binh trước mặt quan gia vậy, cái đó được gọi là tinh thần. Hoàng hôn, cạnh hồ nước, mấy viên đại tướng chỉ huy binh sĩ hạ trại nghỉ ngơi, như đánh máu gà vậy, dắt ngựa đi đến bên hồ, tắm sạch sẽ cho ngựa, sau đó lại xách nước vào trong rừng tắm rửa sạch sẽ, Dương Hạo ngồi ở trên bãi cỏ ở sườn núi, nhìn các hoạt động của họ, lắc đầu cười. Cảnh bên hồ rất đẹp, cây cỏ xanh rờn, rừng cây xanh xanh. Chân trời ráng đỏ, nước hồ như bị lửa đốt vậy. Tắm dưới trời đất này, đẹp không sao tả xiết, khiến người ta vui vẻ, thoải mái. “Này, sao ngươi không đi tắm đi?” Dương Hạo đang say sưa ngắm cảnh, Đường Diễm Diễm cầm roi ngựa phe phẩy đi đến, đặt mông xuống ngồi cạnh Dương Hạo. “Hả?” Dương Hạo giật mình, quay đầu nhìn về dưới núi, lại quay nhìn Đường Diễm Diễm, mặt nghệt ra. Đường Diễm Diễm trợn mắt: “Có mông thì ta ngồi, ngươi có ý gì?” Dương Hạo chỉ xuống dưới sườn núi: “Bọn họ…đang tắm mà”. Trước sườn núi là hồ nước xanh biếc, bên phải sườn núi là một rừng cây, có vài tên tướng, quân tốt cầm lấy quần áo che thân, sau đó đi xách nước. Nếu đứng ở chỗ bằng, có vài cái cây và quần áo chắn, nếu nhìn thấy cũng chỉ thấy hai cái chân, nhưng từ trên sườn núi nhìn xuống thì… Đường Diễm Diễm nhìn thoáng qua, thở dài một tiếng: “Ta có làm chuyện gì đâu, cách xa như vậy, cũng không nhìn thấy cái gì cả, không phải sợ”. Dương Hạo không nói gì, nữ nhân không phải là thường rụt rè sao, tại sao trước mắt mình lại là một nữ nhân khác người thế này? Nữ nhân khác người này vỗ vào vai của hắn, cười hì hì nói: “Này, Dương Hạo kia, ngươi rất được đấy nhé”. “Hả? Ta? Được ở điểm gì?” Dương Hạo không hiểu nàng đang nghĩ gì mà nói vậy. “Ta nghe Tiểu Diệc nói rồi”. Đường Diễm Diễm khen: “Ngươi tìm bại quân ở nước Hán, gặp mẹ con họ, cho họ chút tiền. Trước hai quân trận, đại chiến hết sức căng thẳng, ngươi liều chết cứu người, có nhân có nghĩa lắm. Nhớ khi ở Quảng Nguyên, nếu không là ngươi, Đường đệ của ta đã bị bọn buôn người bắt cóc rồi, xem ra ngươi thực sự rất nhiệt tình, nhưng không giống như ngươi nói, chỉ là cái dũng đơn thuần. Có lòng chắc chắn sẽ được báo đáp, ngươi giờ là khâm sai rồi, sau khi là khâm sai có công nhất định sẽ được thăng quan, ta đây xin chúc mừng ngươi trước”. Dương Hạo cười nói: “Vốn dĩ, ta vẫn mong ngóng mình có thể thăng quan, nhưng con đường này, ta mới biết muốn thăng chức quan cao lên thì cần phải có bao nhiêu mạng người. Haiz, ta giờ không nghĩ nhiều, chỉ cần có thể mang những người này đến nơi an toàn là tốt lắm rồi”. Nói đến đây, nàng ta đột nhiên biến sắc, lập tức nhảy dựng lên nói: “Cẩn thận, có rắn!” “Ở đâu? Ở đâu?”. Đường Diễm Diễm kinh hãi, nhảy dựng lên, gần bên hắn, tay nắm chặt đoản kiếm. Dương Hạo chỉ: “Ngươi nhìn xem, ở đó”. Đường Diễm Diễm tập trung nhìn theo tay hắn chỉ, dở khóc dở cười, chỉ thấy một con rắn nhỏ màu xanh cỏ, dài hơn cái đũa một chút, đang trườn về phía trước. Đường Diễm Diễm đứng thẳng người nói: “Nhìn ngươi kìa, chỉ là một con rắn nhỏ không độc, một chân dẫm phát là chết, làm gì đến mức kinh ngạc như vậy”. Khi không thấy con rắn đâu nữa, hắn mới thổi phù một tiếng, nói: “Những động vật khác còn được, ta sợ rắn. Những con rắn mềm mềm, màu sắc sặc sỡ, nhìn thấy tóc gáy ta dựng thẳng đứng. Nói thật, ta thà gặp một lũ sói, làm thức ăn cho chúng, cũng không muốn gặp những con rắn này, bị chúng trườn đi trườn lại trên người”. Đường Diễm Diễm cười một cách ngu ngốc nói: “Hóa ra Dương Hạo cưỡi ngựa một mình cứu người trong thiên quân vạn mã là như vậy, còn sợ rắn hơn cả tiểu nữ ta, nói ra người ngoài cười rụng cả răng mất”. “Người ngoài dù cười rụng cả răng, sợ vẫn là sợ”. Dương Hạo nói rồi quay đầu lại, tự nhiên hai mặt của họ chạm gần nhau, vội lui ra sau hai bước. Đường Diễm Diễm cười nói: “Trên người ta nào có con rắn nào, ngươi sợ cái gì?” Dương Hạo nói nghiêm túc: “Vẫn nên giữ khoảng cách. Nam nữ gần nhau quá, sẽ không tốt, sẽ là chuyện bàn luận của người khác”. Hai má trắng nõn của Đường Diễm Diễm đỏ ửng, nói: “Ta và ngươi có cái khỉ gì mà dị nghị. Đúng, nói đúng đấy, cho nên càng phải cẩn thận, bằng không sẽ thành bị dị nghị sao?” Đường Diễm Diễm cười nhạt nói: “Ai dám dị nghị bổn cô nương? Bổn cô nương sợ ai nói xấu nào?” Dương Hạo xua tay nói: “Ngươi nếu không sợ, vậy chúng ta ngồi xuống nói chuyện tiếp nào”. Đường Diễm Diễm hừ một tiếng nói: “Bổn cô nương không có hứng nữa”. Nói xong chắp tay sau lưng, quay người đi, đi được bảy tám bước, môi nàng chu lên nói: “Anh hùng sợ rắn cỏ, hì hì, ha ha…” Nhìn bóng Đường Diễm Diễm, lòng Dương Hạo buồn rười rượi, Đường Diễm Diễm eo thon, chân dài, có một mùi thơm không thể tả. Dáng người thon khiến Dương Hạo nhớ tới một hình bóng xinh đẹp đã cùng ở với hắn: Nếu như, nàng vẫn còn sống, ta và nàng sẽ ngồi chỗ này đây ngắm cảnh, như vậy thì thật tuyệt…nhưng…Dương Hạo lại nhìn về phía đám mây ráng đỏ phía chân trời, thở dài một tiếng: Y nhân đã ở thiên đường, ta đây vẫn ở nhân gian. Sự đẹp đẽ của thảo nguyên của thiên đường. Lều trại dựng giống như cái nấm trắng mọc trên thảo nguyên xanh biếc. Đây là quân doanh, giống chỗ tây bắc, nơi mà bọn Dương Hạo nghỉ chỉ có một ngày. Đây là quân nhân mã của Tiêu Hậu tự dẫn binh. Sau khi người Khiết Đan tự hành động xong, phía bắc Đại Tống tùy ý cướp bóc tàn sát bừa bãi một phen, sau đó lần lượt phản Khiết Đan. Về theo con đường hướng đông, cũng có về theo đường hướng đông, chỉ cần tránh được dãy núi vắt ngang Quảng Nguyên ở phương bắc, dựa vào tốc độ nhanh của ngựa bọn chúng cũng không đi được. La Đông Nhi ngồi ở trên càng xe, vắt hai chân, hai tay chống vào quai hàm nhìn về phương xa, như mất hồn. Nàng từ Phách Châu đi ra, một lòng nghĩ rằng tìm Hạo ca ca, một ngày nào đó, thiên quân vạn mã, thương kích như rừng, nàng cuối cùng đã gặp được Hạo ca ca rồi, Hạo ca đơn thương độc mã, phi tới trước quân trận, chỉ vì cứu lấy một đứa trẻ. Lúc đó, chỉ cần có một tên sĩ binh giương cung bắn tên, thì sẽ lấy đi cái mạng của hắn. Dù sao, việc này cũng chính là dũng khí, không phải vũ lực. Nhưng, đến những thanh niên Khiết Đan giết người trong chớp mắt cũng giơ ngón cái lên tán thành khen ngợi hắn. “Đó là người đàn ông của ta”. Nhìn thấy vẻ mặt khâm phục của thanh niên Khiết Đan, La Đông Nhi vịn vào lan can của xe nhung, trong lòng ngập tràn sự tự hào. Nào có nữ nhân nào không hy vọng người đàn ông của mình đội trời đạp đất, nhận được sự ngưỡng mộ của các nam tử hán? Người đàn ông của ta là một đại anh hùng, đến quân địch cũng khâm phục, nhìn thấy bộ mặt hung ác của các võ sĩ Khiết Đan cũng không sợ. Nhưng…khi nào ta mới có thể gặp Hạo ca ca đây? Ta giờ đang trên đường đi Khiết Đan, họ lại đến Tống quốc chúng ta “cắt cỏ” rồi, quân đội của một nước cũng cần làm những hành động của bọn cướp. Khó mà tưởng tượng nổi người hạ lệnh là Hoàng Hậu nương nương, một người đàn bà đẹp, làm sao có thể trong chớp mắt nói đến chuyện xuất thương và giết? Người Bắc quốc thật khác với người Trung Nguyên chúng ta, Hoàng Hậu nương nương của người Trung Nguyên chúng ta hiền thục, sáng suốt làm chủ hậu cung, mãi mãi không thể mặc áo giáp, đưa binh rong ruổi ngàn dặm, bôn ba nơi chiến trường. Nghe nói đến Hoàng Hậu nương nương của người Khiết Đan, lãnh thổ của họ rộng hơn của Đại Tống rất nhiều, phía đông giáp Hoàng Hải, phía tây giáp Kim Sơn, diện tích của lãnh thổ là ngàn dặm, mở mang khôn cùng. Ta chuyến này đi, còn có cơ hội gặp lại Hạo ca ca không? Khi nào mới có thể khẩn cầu Hoàng Hậu nương nương khai ân thả ta đây? La Đông Nhi thở dài, chợt nghe thấy tiếng bước chân bước đến, La Đông Nhi quay đầu nhìn, chỉ thấy Da Luật Hưu Ca mặc một bộ quần áo hán, soải bước đi đến, cách ăn mặc có phần thô kệch, bộ tóc con quạ vắt sang một bên vai, nước chảy từng giọt, có lẽ là vừa tắm rửa xong. La Đông Nhi vội vàng đứng dậy, học giả người Khiết Đan xưng hô với hắn là: “Hưu Ca đại nhân”. Da Luật Hưu Ca nhìn thấy nàng vội cười nói: “Không cần giữ lễ tiết, ngươi ngồi đi”. Hắn đứng, nhìn xung quanh một lượt, lẩm bẩm: “Quái, lúc này, nó nên sớm quay về rồi chứ”. La Đông Nhi sợ hãi hỏi: “Hưu Ca đại nhân đang tìm gì vậy?” Da Luật Hưu Ca nói: “Đang tìm con chim ưng diều hâu của ta, thật lạ, bay qua bay lại, lúc này, bất luận là thế nào cũng phải quay trở lại rồi chứ, con chim đó tự tay ta luyện, nó sẽ không đi kiếm ăn linh tinh, hiếm có ai có thế bắn được nó, nên chắc chắn sẽ không sao”. Da Luật Hưu Ca nhướn mày, tay buông thõng đi đi lại lại, cúc áo ngực không cúc, ngực có lông giống như đầu sói, nhìn vô cùng hung ác, La Đông Nhi không khỏi sợ hãi, lùi lại mấy bước. Da Luật Hưu Ca nhìn thấy hành động của nàng, nở nụ cười: “Sợ à?” La Đông Nhi gật gật đầu, lại sợ chọc giận hắn, vội giải thích: “Ta sợ…con sói hung ác kia”. “Sói? Sói được coi hung ác hơn người sao”. Da Luật Hưu Ca ngồi dậy khỏi càng xe, nhìn về thảo nguyên phía trước, từ từ nói: “Sói chỉ có khi đói mới vì mạng sống của mình mà bắt giết con mồi, khác với người, người thì vì quyền thế, vì tiền tài mà giết người…Ngươi nói xem…sói so với người, cái nào ác hơn?” “Đương nhiên là…người hung ác hơn”. La Đông Nhi nhớ đến bọn người Hán đang hung ác đốt lửa cướp bóc, lấy hết dũng cảm, trả lời Da Luật Hưu Ca. Đáng tiếc thay cho đạo lý đối nhân xử thế, nàng thật non nớt trước Da Luật Hưu Ca, Da Luật Hưu Ca liếc mắt nhìn nàng một cái rồi mỉm cười nói: “Cô nương đây đang khiển trách bọn ta xâm lấn Trung Nguyên sao? Quân quốc đại sự, ngươi không hiểu, ha ha, vậy ta nói một chút ngươi có thể hiểu được”. Hắn đứng dậy, hai tay vắt ở phía sau bước chậm rãi vài bước, đứng lại nhìn về phía thảo nguyên, tuy quần áo nửa mở, nhưng dáng người rất cao lớn, đầy khí phách: “Cô nương, hôm nay ngươi trách ta dẫn quân xâm chiếm Trung Nguyên, nhưng ngươi đừng quên, là người Tống các ngươi đánh Bắc Hán trước, mục đích đánh Bắc Hán là để làm gì? Triệu Hoàng Đế ngự giá thân chinh, chẳng lẽ chỉ vì mấy thành mấy huyện sao, mười mấy vạn quân dân thì sao? Chúng ta giờ không phát binh, thì sau này người Tống các người cũng sẽ chiếm lãnh thổ của chúng ta”. Hắn đứng yên một chỗ, chỉ tay về phía nam nói: “Các ngươi phát binh bắc thượng là để làm gì? Là để ăn hay là để mặc? Đều không phải, phương bắc chúng ta nghèo khổ gấp hàng trăm lần Đại Tống. Người Hán các ngươi phát binh chỉ là để chiếm đất, có công trạng, làm rạng rỡ Đế Vương. Nhưng chúng ta thì sao?” Chúng ta là bộ lạc trên thảo nguyên, hàng năm đều phải du mục hàng ngàn dặm, chỉ vì kiếm miếng ăn. Nhưng chúng ta quá khổ rồi, gặp thiên tai trắng, trời mưa tuyết, vô số bò dê chết lạnh, rồi gặp thiên tai đen, súc vật thiếu nước, bệnh tật hoành hành, súc vật béo gầy giảm, đẻ non, có rất nhiều súc vật chết, dân du mục phải làm sao? Trong mắt các người dân Khiết Đan đều là sói hung ác, nhưng dê đói phải ăn cỏ, sói đói thì ăn gì? Lẽ nào phải chịu đói mà chết sao? Ở trên thảo nguyên, có cây cỏ tươi tốt, hai bộ lạc cùng một bộ tộc còn đấu tranh vì sự sống chết, huống hồ để sống. Nhị Lang Nhà Hán suy yếu và đổi vị trí cho người Khiết Đan chúng ta, các ngươi sống trên thảo nguyên, chúng ta sống ở trung thổ, các ngươi thì ngày ngày muốn đánh phía nam, làm chủ ở những nơi phồn hoa”. Hắn quay đầu nhìn La Đông Nhi, nhe răng ra như con sói vậy, khóe miệng nhếch lên, có ý châm chọc nói: “Nhiều năm như vậy, người Khiết Đan chúng ta không đi về phía nam, Trung Nguyên có thể thái bình không? Không, người Hán các ngươi vì quyền thế địa vị, luôn đánh giết, giết bao nhiêu người rồi, làm bao nhiêu thủ đoạn tàn khốc rồi, lẽ nào không ác hơn bọn người Khiết Đan ta sao? Đợi đến Đại Tống thâu tóm được các nước xung quanh, thống nhất thiên hạ, nhất định lòng tham vẫn chưa đủ, lúc đó sẽ lấy luôn mười sáu châu U Vân, tất cả đất đai màu mỡ, các ngươi đều chiếm rồi. Những nơi hiểm yếu, các ngươi đều trấn giữ rồi, chúng ta thì sao, có lẽ sẽ bị phó mặc sống chết đuổi đến những nơi hoang vu hẻo lánh, cùng là người, dựa vào cái gì mà như vậy? Lẽ nào công nghĩa nhân đạo, người Hán các ngươi hưởng phúc, dựa vào cái gì mà vũ lực với chúng ta? Nếu dựa vào đạo lý công nghĩa, thì có thể ngồi xuống bàn bạc, Trung Nguyên màu mỡ, phồn hoa, cũng phân cho người Khiết Đan chúng ta một ít, người Trung Nguyên dám không? Được, Da Luật Hưu Ca ta cũng không cho rằng trên thế giới này có công nghĩa chân chính gì nữa, tất cả đều nói chuyện bằng lực lượng. Nếu người Hán các ngươi có lực lượng thì sao? Các ngươi sẽ dựa vào cái gì yêu cầu chúng ta phải giữ nguyên hiện trạng? Cô nương, ngươi là người Hán, ngươi cảm thấy chúng ta nói không đúng. Nếu, ngươi là người Khiết Đan thì sao? Ngươi sẽ nghĩ thế nào?” La Đông Nhi tức giận, chỉ trích: “Hưu Ca đại nhân, nếu cướp bóc lương thảo chỉ vì mạng sống, tàn sát vô số bách tính tay không vũ khí, hiếp dâm hán gia nữ tử, lại có thể có lí do đường hoàng sao?” Da Luật Hưu Ca cười nhe răng ra nói: “Điều ta nói là lý do chiến tranh, về cơ bản là ở chỗ này, về phần chiến loạn, có rất nhiều việc từ đơn giản thành phức tạp, cũng không phải người phát động chiến tranh có thể khống chế được. Những dũng sĩ nghèo như chúng ta được gọi là ăn mày, cần phải cổ vũ bọn họ dũng mãnh tác chiến, chúng ta lại không có phần thưởng gì, thế nên đành phải dựa vào bọn họ chém giết. Trung Nguyên các người khi sát phạt, bên nghèo khổ chẳng phải làm qua sự việc này sao? Đã là đối thủ ngươi chết ta sống, còn mong bên hai bàn tay trắng chúng ta hào hoa phong nhã đối với quân địch, vậy không phải là chuyện đáng cười sao?” Quý tộc Khiết Đan xưa nay chẳng những mặc hán phục, nói tiếng hán, những tác phẩm như Kinh thi, Lễ ký, Xuân thu, Luận ngữ…đều được bọn họ học thấu. Da Luật Hưu Ca thao thao bất tuyệt nói những điều này, thấy La Đông Nhi không lên tiếng, không khỏi cười ha ha. Hắn xoay người nhìn về phía chân trời ráng đỏ, tự nhiên nghĩ đếncảnh chiều hôm, tiếng cười chợt tắt, sắc mặt trầm trọng nói: “Quái, nó vẫn chưa về, nó đi truyền quân lệnh của Tiêu Hậu, nếu đi nhầm đường, lỡ đại sự mất. Không được, ta phải đi gặp Hoàng Hậu nương nương bẩm báo một tiếng, lúc bất đắc dĩ, ta dẫn một đạo quân nhân mã xuống phía nam tiếp ứng mới được”. Nghĩ đến đây, Da Luật Hưu Ca vội vàng buộc lại quần áo, huýt sáo, con ngựa đang ăn cỏ lập tức chạy tới, bờm ngựa bay trong gió như ngọn lửa. Da Luật Hưu Ca vươn tay một cái, nhảy lên trên lưng ngựa, hắn nghiêng đầu phóng đi, ánh mắt sáng quắc nhìn La Đông Nhi: “Cô nương, ngươi nhất nhất đi, hay là ngươi yên tâm đi với Khiết Đan chúng ta đi. Đến đó, ngươi sẽ thấy rằng, nam nhi Khiết Đan chúng ta, cũng có những anh hùng hiên ngang lẫm liệt. Song, cái mà người Hán các ngươi giữ gìn là cái nghĩa của người Hán, cái mà nam nhi chúng ta giữ gìn là cái nghĩa của người Khiết Đan. Ngươi sẽ phát hiện ra, nữ tử Khiết Đan chúng ta, là vợ hiền mẹ tốt. Con sói thảo nguyên trong mắt các ngươi kỳ thực rất có tình có nghĩa, có huyết có nhục. Ta mong, ngươi sẽ thích nơi này, thích người ở nơi đây, mãi mãi ở lại đây!” Da Luật Hưu Ca nói xong, thúc ngựa đi như bay về chiếc trại lớn của Hoàng Hậu.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang