[Dịch] Bộ Bộ Sinh Liên

Chương 153 : Ngự phong Phù Đao Tử

Người đăng: 

Miệng cốc đang đợi vài binh sĩ của Dương Hạo thấy hắn yên ổn mà làm phản, quát to lên một tiếng, vừa đói vừa mệt nên tiếng hét không có chút sức lực nào cả, hoàn toàn bị đè nặng bởi tiếng la hét của đại quân hai bên ngoài cốc. Mã đại tẩu vừa nhìn thấy Dương Hạo đến, vội vàng nhận lấy Cẩu Nhi từ Dương Hạo, rơi lệ chuẩn bị quỳ xuống. Dương Hạo thở phì phò nói: “Chớ khách sáo như vậy, mau mau vào cốc đi”. Hắn nói với Bích Túc: “Ngươi đi xem xe lương thực đến hay chưa, nếu đến rồi, bảo chúng nhanh chóng vào cốc, phát cơm rang, phát cho mọi người đỡ đói, ta ở đây xem tình hình cái đã”. Bích Túc liền đồng ý, Mã đại tẩu ôm Cẩu Nhi trong lòng, theo họ đi vào trong cốc. Miệng cốc là miệng loa hướng về phía đông nam. Vì những khu vực bên ngoài cốc là núi cao, sau đó mới là một đồng bằng, cho nên nước sông vừa chảy vào miệng cốc liền đổi hướng sang phía nam, nước sông chảy hình chữ dĩ, đoàn xe đi men sông đến. Địa thế phía trước tương đối cao, như vậy họ sẽ không bị thiết kỵ Khiết Đan đang giao chiến với quân Tống phát hiện, phải vào trong cốc. Lúc này đoàn xe vừa mới quẹo vào trong cốc, trên con đường này bọn chúng tận dụng được hai chiếc xe trống làm nơi rang cơm xong trước phân phát cho dân, dân chúng, sĩ tốt tay cầm cơm rang nuốt với nước sông, dù đang đại chiến với người Khiết Đan bên ngoài cũng phải nuốt cơm rang xuống rồi tính sau. Mắt Đổng Thập Lục thấy cảnh hỗn loạn trong cốc, mắt chuyển hướng, nhân cơ hội không ai để ý luồn đi phía sau. La Khắc Địch cùng Hắc Long Thành, Từ Hải Ba vừa nuốt cơm rang vừa bàn bạc, mấy tên tướng lĩnh đang bàn bạc việc trở về, muốn đợi xem tình hình đại chiến hai bên. Lúc này Đinh Hạo trên sườn núi, đang nhìn xuống phía dưới. Binh chủng lấy bộ binh làm chủ đối với binh chủng lấy kỵ binh làm chủ, thực mà nói vị tất không thể chiến thắng. Nếu là ở vùng núi, khe sâu, đầm lầy, không chừng còn có thể đại chiếm thượng phong, nhưng ở trên cánh đồng bao la đồng bằng, bọn chúng nhất định sẽ khổ. Đặc biệt là kỵ binh quân địch bọn họ có một nhược điểm chí mạng, đó là thắng khó đuổi, bại khó chạy. nên doanh trại quân Tống bây giờ về cơ bản áp dụng thủ thế, dựa vào sự tiêu hao lượng mũi tên của địch ngoài miệng cốc, rõ ràng là có ý đồ muốn che chở cho dân chúng. Mà bộ binh bị va chạm mạnh với kỵ binh của địch, bắt đầu từng bước tiến về phía trước, nhằm hướng trung quân kỵ binh. Tốc độ di chuyển rất chậm, bọn chúng cần di chuyển chậm như vậy để bảo đảm mật độ trường thương như rừng, mới có thể triệt tiêu ưu thế tấn công của kỵ binh Khiết Đan. Kỵ binh Khiết Đan dưới sự chỉ huy của trung quân, cánh tả đi theo hình vòng cung tấn công đại trận quân Tống, kỵ binh cánh hữu giữ chặt đội ngũ kỵ binh quân Tống, ý đồ tiêu diệt lực lượng quân Tống, nhưng kỵ binh Tống lại dựa vào sơn cốc, bên cạnh có tiên phong thương trận, tiếp xúc với kỵ binh Khiết Đan rất có hạn, tạm thời chưa thua. Theo sự chiến đấu kịch liệt, chiến trận song phương có lay động chút ít, phạm vi chiến trường bắt đầu có xu thế được mở rộng ra, binh lính đã khuếch tán sang hai bên, tới gần sơn cốc, lúc La Khắc Địch đến cửa cốc, chỉ thấy một bầu trời tên. Chém giết rung trời, binh lính ào lên đánh như thủy triều mênh mông mãnh liệt, tuy nhìn tưởng hỗn loạn, nhưng thực chất nó có sự sắp đặt. La Khắc Địch quan sát trận nói: “Hai bên ta và địch vội vã tiếp chiến, tuy bày ra thế trận hơi vội, kỳ thực vẫn không đủ. Trận này do ta đến chỉ huy, theo tốc độ di chuyển của quân địch tấn công. Chiến trận khổng lồ, chúng ta ít nhiều cũng ăn may”. Dương Hạo thấy đại trận quân Tống bất động dưới sự tấn công của quân địch như một màn thủy triều mênh mông, các doanh trại lớn nhỏ đều liên kết với nhau, hơn nữa lại có thể thẳng tiến tấn công, kỵ binh Khiết Đan như một dòng lũ đang cuộn trôi doanh trại quân Tống. Từ đầu chí cuối không thể tấn công, rõ tàng quân Tống chiếm thế thượng phong, không khỏi ngạc nhiên hỏi. La Khắc Địch nói: “Tác chiến ở đồng bằng, kỵ binh địch chiếm lợi thế. Tuy trước mắt quân ta có thể giằng co với địch, không phân cao thấp, nhưng dưới tình hình của các quân sĩ, một bộ phận quân địch bất kể bị thương, các kỵ binh còn lại đều có thể nhanh chóng bồi thường những sơ hở, mà quân ta đều là bộ tốt, nhưng có một doanh trại bị chiếm đóng, các doanh trại khác chỉ có thể vứt đi, mà không thể viện trợ. Chiến đấu gian khổ, như tằm ăn rỗi. Đại quân Quan Gia và ta cũng không liên lạc, lần này đột nhiên xuất hiện, phải trở về Trung Nguyên, mà người Khiết Đan đã lấy được tin tức, dựa vào sự cơ động của kỵ binh, vây chặn. Quan Gia chưa từng nghĩ đến khả năng chúng ta đột nhiên xuất hiện, vội vàng bố trí nhất quán đại quân Tống ta chuẩn bị, thời khắc then chốt kỵ binh ta và địch bị thương nặng để ở bên cạnh, chúng ta rút lui, người Khiết Đan hiển nhiên cũng chú ý tới sự thay đổi này, tiêu diệt kỵ binh quân ta là sự đột phá của họ”. Dương Hạo biết lắng nghe, há dám đàm luận binh pháp của triều đình, lúc này mới dò hỏi: “Tướng quân, chúng ta nên làm thế nào đây?” “Lui, chỉ có dẫm vào cái bọc của chúng ta. Quan Gia mới có thể ung dung nghênh địch”. “Lui sao? Hướng tây hay hướng nam?” “Hướng tây, men theo con đường phía tây sơn cốc. Phía nam một bên là quân doanh của Khiết Đan, Khiết Đan chỉ phân một nghìn địch ra, chúng ta vạn vô sinh lý”. Dương Hạo chắp tay nói: “Vậy thì đi. Trong lúc mười mấy vạn đại quân đang vì chúng ta mà chiến đấu, thời cơ chỉ lướt qua, lập tức lên đường”. Lúc này Đổng Thập Lục đang dắt ngựa vào cửa cốc, lên ngựa vội vàng đi, hắn hoảng hốt khi đi theo con đường cong cong men theo sông hình chữ dĩ, mà vách núi lại thẳng đứng. Vừa đi qua vách núi, thì thấy kỵ binh Khiết Đan đầy núi như hổ sói đang phi đến. Bọn họ tấn công một lúc lâu, đội hình cũng hơi toán loạn, đã tản ra hai cánh, có vài tên tốt đã lên sườn núi, lúc này Đổng Thập Lục mới đi men theo ven sông, bọn chúng nhìn từ cao xuống, không qua được mắt chúng. Đổng Thập Lục hoảng hốt, hai tay run rẩy, nói: “Ta không phải quân Tống, ta không phải quân Tống”. Chủ tướng ra lệnh một tiếng, đại chiến địch ta nổ lên. Lúc này trong mắt binh sĩ Khiết Đan chỉ có địch và ta, nào có người khác, Đổng Thập Lục vừa ló mặt ra, vù vù, hắn liền bị hàng loạt tên bắn, trước ngực, dưới sườn, đầu cũng bị trúng vài mũi tên, giống như con nhím lăn xuống ngựa, thiết kỵ Khiết Đan dẫm đạp lên người hắn, vội vàng tiến đến bọc đánh qt ở cốc khẩu. La Khắc Địch thúc giục người vào trong cốc khẩu, giục dân chúng vừa mới uống được một hớp nước, ăn chút cơm rang tiếp tục đi về hướng tây. Nhiều người quá mệt mỏi, chỉ biết rằng bên ngoài hai quân đang giao chiến, sẽ không có ai đến bắt nạt họ nữa. Dù ai đó quát to đến mấy cũng không thể đứng dậy nổi nữa. Lúc này Dương Hạo phái ba trăm nha sai lên chiến trường, chúng giương nanh múa vuốt hòa vào đám người, vung dây sắt trong tay múa, bọn chúng đánh người cực kỳ điệu nghệ, nhìn đã thấy hung hãn. Đánh thật đau, không thương hại. Chỉ thấy họ như đàn hổ, bỏ chút sức lực thì có rất nhiều già trẻ bị ném lên xe. Không để ý tới dân chúng khác, áp giải những người này nhanh chóng vào sâu trong cốc. Có vài tên dân đã biết tâm lý của đám đông, người người không ai di chuyển, rõ ràng biết cảnh đao thương, nhiều người không biết nguy hiểm là gì, nếu có người di chuyển trước, bọn họ sẽ bắt đầu sợ hãi mà di chuyển, lại có vài tên binh sĩ thúc giục, bị các tên sai dịch tuần bổ mở đường phía trước cho họ vào dọc theo sơn cốc. Trời tối, một vầng trăng rằm treo lơ lửng giữa không trung, chiếu sáng sơn cốc tối tăm. Trong cốc đốt lửa trại, một vài tên dân chúng ăn hai bát cháo, thì bị cấm không cho ăn bên xe lương thực nữa, nên chúng vẫn có cảm giác thèm khát. Phù Dao Tử chỉ huy cho mấy người sắc nồi thuốc, ông trời không thương, dân chạy nạn không thể khống chế được đại dịch bệnh, nhưng phần lớn binh sĩ dân chúng thể chất đã quá yếu, có vài người còn bị mắc bệnh dịch, Phù Dao Tử lấy ra dược liệu trị dịch bệnh, trong đó có vài thứ có lợi cho cơ thể, lúc đó lấy ra thuốc để cho mọi người dùng. Xem ra khí sắc mọi người vẫn tốt, tuy họ giờ vẫn no nên trong lòng không thấy sợ hãi, phần lớn dân chúng giống như cây cỏ khô héo gặp một đêm mưa phùn, có nắng thì tinh thần sẽ trở lại. Cẩu Nhi nằm trong lòng mẹ, tay bưng bát thuốc, chiếc miệng nhỏ xíu khó khăn lắm mới nuốt được thuốc, đây là phần thuốc nhỏ mà Phù Dao Tử kê, nói là nếu uống hết thì ngay ngày mai có thể chạy nhảy, nếu không thì bệnh tình ngày một nặng, Dương thúc thúc sẽ rất buồn, Cẩu Nhi nghe xong những lời đó mới chịu uống thuốc, nếu không nói như thế, làm sao mà uống được thứ thuốc đắng ấy. Mọi người ngồi tụm ba tụm năm, kể ra những niềm vui sống sót sau tai nạn, cái được nói nhiều nhất chính là khâm sai Dương Hạo hôm nay đã cứu được cô nương Cẩu Nhi. Điều mà dân chúng để ý không phải là sự dũng mãnh hai lần trước của Dương Hạo mà là hắn đã làm dân chúng hài lòng vì đã cứu một tiểu đồng nhỏ tên gọi Cẩu Nhi, một tiểu dân tính mạng như con chó. Đường đường là một khâm sai, vì một tiểu dân tội chi mà chịu chết, đây mới là điều bọn họ để ý. Vì họ chính là tiểu dân, tự nhiên cảm thấy kính phục, ước gì quan trong thiên hạ đều giống như Dương khâm sai thương dân như con, vì thế mà không có bất cứ lời nói nào chê bai Dương Hạo. Mã đại tẩu ôm Cẩu Nhi, vừa cho nó uống, vừa nói chuyện với mọi người về chuyện Dương Hạo một mình cưỡi ngựa xông ra giữa trận địa cứu Cẩu Nhi về. Cẩu Nhi nằm trong lòng mẹ, hai mắt vụt sáng lên, nghe mẫu thân kể lại chuyện, uống từng hớp thuốc cũng cảm thấy không đắng nữa. Trình Đức Huyền ngồi ở đằng sau, mỉm cười nghe Mã đại tẩu kể chuyện. Hắn chẳng có chút gì giống quan, quần áo tả tơi, tóc tai rối bù, tuy cách nước sông không xa nhưng hắn cũng chưa đi rửa mặt. Mọi người nghe lời Mã đại tẩu kể, chậc lưỡi tán thưởng Dương Hạo, Trình Đức Huyền cũng hùa theo. Nghe thấy dân chúng nói sau này sẽ cho Dương Hạo làm cái ô của vạn dân, đức chính bia, Trình Đức Huyền đột nhiên chen lời nói: “Nếu không có Dương khâm sai, chúng ta mấy vạn người đã hóa xương khô rồi, vì vậy nên cảm ơn Dương khâm sai. Sau khi đến nơi định cư, sợ không có tiền làm ra chiếc ô vạn dân và đức chính bia tặng cho Dương khâm sai. Hơn nữa Dương khâm sai trải qua bao gian nguy, một khi mang theo chúng ta an toàn tiến vào trong Tống cảnh, nhất định sẽ đi gặp Quan Gia, Dương khâm sai sẽ có công lớn, Quan Gia nhất định sẽ thăng quan tiến chức, chúng ta không biết đến bao giờ nhìn thấy khâm sai đại nhân nữa. Theo ta, chúng ta sau khi đến Tống cảnh, chúng ta sẽ khấu đầu, nói một tiếng vạn tuế, chúc một tiếng vô cương, như thế là được”. “Vạn tuế”, “Vạn thọ vô cương” những lời chúc mừng tốt đẹp từ thời xuân thu đến đời hán đều là những lời chúc may mắn, không đặc chỉ phẩm cấp có thể dùng. Thời Hán Vũ Đế mới trở thành những lời ca tụng đối với các quan, nhưng văn hóa dân gian quá thấp cho nên vẫn bắt chước mà chưa sửa. Cuối thời Đường, nhiều khi ngày lễ ngày tết dân chúng chúc nhau còn lấy vạn tuế ra để chúc nhau. Dân gian còn lấy vạn tuế để đặt tên, cho nên đâu đâu cũng thấy vạn tuế, có phụ nhân đứng ở cửa xoa thắt lưng gọi: “Vạn Tuế, tên nhóc ranh kia có về nhà ăn cơm không hả. Sư cha thằng Vạn Tuế, đi tìm đứa con vô liêm sỉ kia đi!” Chính là Đại Tống bây giờ, các nơi như Quảng Nam vào đêm giao thừa, bách tính môn dân cùng vỗ tay hô vang vạn tuế. Từ vạn tuế ai ai cũng biết, nói với Hoàng Đế là chuyện sau này trong triều Tống khi văn hóa đã cao. Nhưng lúc ăn tết, khi gặp đồng hương, cùng chắp tay nói: “vạn tuế, vạn tuế”, đêm giao thừa cùng nói: “vạn tuế, vạn tuế”. Tiểu dân chỉ muốn biểu đạt tình cảm của chính mình, nhưng lại chưa nghĩ đến cái lý trong đó. Trình Đức Huyền thừa lúc không ai chú ý, cười lặng lẽ rời khỏi đám người. Lúc này Dương Hạo đang tắm ở giữa sông, tuy là mùa hè, nhưng nước sông vẫn có chút mát mát. Hắn tắm gội sạch sẽ từ đầu tới chân, lúc này mới trần truồng đi đến bên bờ lấy quần áo mặc, cuốn tóc cẩn thận. La Khắc Địch bước lại, thì hắn cũng vừa tắm xong, bụng no, lại tắm rửa sạch sẽ, hắn trở lại hình tượng tướng quân khôi ngô tuấn tú. Thắt lưng, bên hông đeo kiếm sáng loáng. Dũng khí bừng bừng. “Dương đại nhân”. “La tướng quân, vọng gác đã sắp xếp ổn thỏa chưa?” “Sắp xếp ổn thỏa rồi, năm dặm có hai trạm canh, nếu có tin gì sẽ lập tức báo về”. La Khắc Địch khổ sở cười nói: “Trạm canh gác này có còn hơn không, người Khiết Đan nếu cưỡi ngựa đuổi theo, bọn họ sẽ kịp thời báo cáo. Chúng ta cũng không kịp chạy. Ta chỉ trông chờ Quan Gia, hy vọng Quan Gia có thể đả thương nặng người Khiết Đan. Nơi này dù sao cũng là Tống cảnh, tuy xung quanh không có viện trợ, người Khiết Đan cũng không dám kéo dài, nếu chúng ta thất bại, tất nhiên sẽ bỏ chạy, chúng ta có thể cùng nhau chạy. Dương Hạo lắc đầu nói: “La tướng quân, cách nghĩ của ta khác ngươi, chiến trường máu ngoài cốc kia, nếu người Khiết Đan thắng, ta đoán bọn chúng sẽ không đuổi nữa, ngược lại sẽ truy kích quân Quan Gia để mở rộng thành quả chiến đấu. Hoàn toàn tương phản, nếu người Khiết Đan bại, hoặc không chiếm được bên Quan Gia, sợ rằng…bọn chúng sẽ không bỏ qua chúng ta, bọn chúng sẽ hung hăng tiến vào Tống cảnh, nếu như không chiếm được cái gì bên Quan Gia, lại không tiêu diệt được đội ngũ di dân của chúng ta, như vậy bọn chúng sẽ làm thế nào?” Nói về cách đánh giặc, Dương Hạo không bằng La Khắc Địch, tuy nói Dương Hạo trước đây chưa từng nghe chức quan to nào, nhất thời lạc vào thế giới này, thực sự thấu triệt hơn La Khắc Địch, nghe Dương Hạo nói xong, La Khắc Địch không khỏi ngạc nhiên nói: “Ta mong người Khiết Đan có thể ăn may trong tay Quan Gia, nghe ngươi vừa nói, nếu Quan Gia ăn may chúng ta mới có thể an toàn sao?” Dương Hạo cười khổ sở lắc đầu, những lời này không nên nói nhiều, hắn liền hỏi: “Trình đại nhân tìm được rồi sao?” La Khắc Địch nói: “Vừa mới tìm được, Trình khâm sai hiện giờ cũng rất chật vật, bảo binh sĩ chiếu cố cho ông ấy. Song xem ra ông ta hiện giờ an phận hơn rồi, thần sắc cũng đỡ oán giận”. Dương Hạo nói: “Ông ta oán hay không, ta cũng không quan tâm nhiều nữa, lúc đầu dốc toàn lực, đoạt tiết kháng lệnh, Dương mỗ nghĩ đến mấy trăm quân. Nay chỉ cần chúng ta bình yên đến Tống cảnh, thì đó đã là công lớn rồi. Ngay cả Quan Gia, cũng sẽ không so tính tội đoạt tiết”. La Khắc Địch do dự một lát nói: “Đại nhân quang minh lỗi lạc, nhưng Trình đại nhân là thân tín nam nha của Triệu đại nhân, Triệu đại nhân có thể làm hoàng đế. Dương đại nhân, mạt tướng có cái này, không biết nên nói sao”. “Nói đi!” La Khắc Địch thành khẩn nói: “Đại nhân, trên quan trường, bạn bè là có phúc cùng hưởng, nếu không nhận sự giúp đỡ, cùng lệ thuộc nhau, lại còn tâm đầu ý hợp bao nhiêu năm, lúc đề cập tới chiến tranh chính trị của ngươi và các quan khác, phần lớn đều phải khoanh tay đứng nhìn. Huống chi đối phương lại lớn như vậy, mà Dương đại nhân về cơ sở quan trường quá nông, nói thực ra là không có một người bạn, cho nên…cây lớn đến mấy cũng không bằng có một người bạn, trừ những tên không thể làm bạn, nếu có thể giải trừ lòng căm thù của hắn, cũng còn tốt hơn là làm thù địch. Dương đại nhân, trước đây, ngươi cùng Trình đại nhân chính kiến bất đồng liên quan đến sự sống còn của mấy vạn người, lúc đó không muốn đắc tội hắn cũng không được. Nhưng hôm nay hướng tây đã là sự thực không thể thay đổi,…Dương đại nhân có thể thử làm hòa với hắn một phen?” Dương Hạo nghe xong có chút động lòng nói: “La tướng quân xem, ta nên làm hòa với hắn như nào?” La Khắc Địch nói: “Dương đại nhân nếu không ngại làm hòa với hắn, thì sau khi đưa mấy vạn dân đến nơi an toàn, phục chỉ Thánh Thượng. Công lao này, không ngại cho hắn. Như vậy việc đoạt tiết hắn sẽ tự nhiên im bặt không nhắc đến, có chúng ta ở đó, hắn nhận ơn huệ của người không thể để cho người khác biết, hắn mất đạo nghĩa trước, rồi sẽ chịu sự hèn mọn của bách quan. Một khi coi ngươi như tiểu nhân, còn muốn làm bạn tri kỷ. Lúc đó hắn tất chịu cô lập của bách quan. Nhưng nếu ngươi xem hắn là kẻ địch, bất đồng. Cho dù ngươi có vì dân chúng hay không. Hắn vẫn khăng khăng dời dân chúng về Trung Nguyên, cho nên quản gia cho dù trách hắn hồ đồ, cũng không bị xử trảm. Đại Tống ta còn ít có đại thần mưu phản đại nghịch phải chết, cùng lắm thì cũng chỉ là lưu đày. Có nam nha Triệu đại nhân, chẳng bao lâu lại sẽ dùng lại hắn. Lúc đó hắn chính là chính địch của ngươi. Dương đại nhân hà tất phải tranh giành. Lợi hại trong đó, mạt tướng chỉ nói đến đây, đại nhân tự hiểu. Dương Hạo vui vẻ nói: “La tướng quân, Dương mỗ cho ngươi là một cây thương dũng mãnh vô địch, oai hùng vũ phu, không thể ngờ tâm tư ngươi lại sạch sẽ như vậy, nhìn thấu triệt với con đường làm quan”. La Khắc Địch cười gượng nói: “Mạt tướng tuy là quan võ, gia phụ lại là quan văn, gia phụ trong năm triều Đường Tấn Hán Chu Tống mà không ngã, người đời gọi là một cây thông không già, Tiểu La mưa dầm thấm đất, ít nhiều cũng kế thừa phần nào”. Dương Hạo rất vui khi nghe hắn nói, cầm tay hắn cười to. Phù Dao Tử bận rộn nấu thuốc, đợi đến khi phát hết cho mọi người thì đã nửa đêm, dân chúng đi đi lại lại, không biết tìm chỗ Mã đại tẩu làm gì. Lão đạo ngồi trên mặt đất, rung đùi nói: “Tiểu nữ, ngươi không phải cứ đến tối là tinh thần tỉnh táo sao? Sao rồi? Bệnh không đỡ à?” Cẩu Nhi gối vào đùi của mẫu thân ngủ ngon lành. Nghe thấy tiếng nói liền tỉnh giấc, nàng ta hừ một tiếng rồi nói: “Không phải đâu, không ai nói chuyện với ta, ta lại không dám đi quấy rầy Dương thúc thúc, chắc thúc thúc đang rất mệt, một mình ở đây thật chán ngắt”. Nói xong nàng xoay người ngồi dậy, sờ sờ trán nói: “Nhưng lão đạo sĩ kia cho ta uống thuốc thật sự linh nghiệm, ta đã tốt lên bảy tám phần rồi”. Phù Dao Tử tự đắc cười nói: “Đương nhiên rồi. Người ngoài đều nói là tiên đan đấy, đến miệng con nhà đầu ngươi thì nó thành đắng, thật là uổng công ta”. Cẩu Nhi làm cái mặt quỷ với hắn, cười nói: “Vốn đã đắng rồi, chẳng lẽ lại không phải sao?” Nàng hất cằm, hai mắt sáng lên nghĩ một lúc lâu, bông nhiên nói: “Đạo sĩ, hôm nay…Cẩu Nhi mà bị vứt ở trên chiến trường không ai quan tâm, may mà có Dương đại thúc mạo hiểm tới cứu đấy”. Phù Dao Tử mỉm cười nói: “Ừ, chuyện này đã được truyền đi, Lão đạo cũng nghe nói rồi, này yêu nghiệp…À! Dương Hạo quả là có một trái tim từ bi”. Cẩu Nhi trịnh trọng nói: “Cho nên, đạo sĩ à, ngươi nhất định phải dạy cho ta phép thuật”. Phù Dao Tử sửng sốt: “Điều này có liên quan gì đến phép thuật?” Cẩu Nhi nghiêm túc nói: “Cha ta nói, nhận của người một ơn huệ thì phải báo đáp. Ta nhận ơn huệ của người ta, ngươi nói xem nếu ta không học phép thuật, thì làm sao báo đáp được?” Phù Dao Tử sờ sờ mũi, cười khan nói: “Này, cô bé như ngươi không cần phải như vậy đâu”. Cẩu Nhi nói: “Thế thì không được, có ơn thì phải báo đáp chứ, đạo sĩ ơi, ngươi dạy ta phép thuật đi được không?” Vừa nói vừa ôm chân đạo sĩ: “Đạo sĩ mệt rồi à, Cẩu Nhi đấm chân cho đạo sĩ nhé. Cẩu Nhi biết đạo sĩ là người tốt, ngươi nhất định sẽ không làm Cẩu Nhi thất vọng mà”. Phù Dao Tử cười đau khổ nói: “Này, lão đạo sĩ ta có một trái tim nhân hậu, nó đã bị ngươi thuyết phục rồi”. Hắn xoa đầu Cẩu Nhi, nhìn lên ông trăng, nói: “Hắn có thể bồi dưỡng đạo đức cá nhân. Đứa trẻ này biết ơn biết nghĩa. Đạo sĩ ta đây thì sao? Thật hổ thẹn”. Cẩu Nhi nói: “Đạo sĩ, ngươi nói cái gì ta không hiểu”. Phù Dao Tử cười nói: “Lão đạo nói, ngươi không phải quấy, lão đạo sẽ nhận ngươi là đồ đệ, ngươi nghe hiểu chưa?” Cẩu Nhi vui mừng nói: “Đa tạ sư phụ, thế…từ giờ trở đi, Cẩu Nhi chính là đồ đệ của ngươi rồi”. Phù Dao Tử cười to nói: “Đúng, ta là một sư phụ, lão đạo có một đệ tử tên Cẩu Nhi gọi ta là sư phụ, ha ha ha”. Lúc trời rạng sáng, lúc mọi người đang ngủ say. Cốc thật vắng vẻ, tựa hồ chim chóc cũng không tỉnh giấc. Đột nhiên Phù Dao Tử hé mắt ra, thấy ánh sáng lóe lên rọi vào mắt, xoay người ngồi dậy. Hắn nhìn thấy Cẩu Nhi đang ngủ say, ánh mặt trời dìu dịu. Hắn nhẹ nhàng nâng đầu Cẩu Nhi dậy, cho nó gối vào một tảng đá lớn, sờ tóc nó. Cười hắc hắc nói: “Tiểu nữ à, ngươi gọi ta là đạo sĩ, ta phải bảo vệ cho ngươi chu toàn, mấy chục năm không dính dáng tới trần thế, lão đạo giờ đây đã phá lệ rồi”. Hắn đứng dậy, chạy, hắn chạy năm dặm. Đôi giày cỏ dẫm lên đám cỏ xanh biếc, ống tay áo bay bay, như thần tiên. Phía trước, tiếng chân như sấm, kỵ binh Khiết Đan đã tới.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang