[Dịch] Tống Y
Chương 75 : Dĩ đức báo oán.
.
Đỗ Văn Hạo phát hiện đầu ngón tay Lưu lão hán vẫn chảy ra máu tươi, trên mặt hiện lên vẻ vui mừng, điều này chứng tỏ máu trong cơ thể vẫn tuần hoàn không có bị đình chỉ.
Hắn lập tức buông ngân trâm xuống, dùng bàn tay trái day day cái trán đầy mồ hôi của Lưu lão hán, đồng thời hai ngón tay phải ấn vào dưới cằm, đẩy cả khuôn mặt lão ngửa ra đằng sau nhằm đả khai khí đạo. Hắn cúi xuống áp tai vào lỗ mũi lão để nghe hơi thở nhưng vẫn chưa thấy gì, hai ngón tay phải đưa dịch xuống chỗ cổ họng nhưng chưa thấy có dấu hiệu của mạch hoạt động trở lại.
Hắn cởi dây áo hai bên sườn của Lưu lão hán, sau khi cố gắng giữ ổn định cổ ngửa ra sau để cho khí lưu thông bình thường, hắn cầm lại cây ngân trâm, hai mắt chăm chú nhìn vào trán Lưu lão hán, ra tay nhanh như gió, liên tục đâm vào mười đầu ngón tay của lão, cả mười vết đâm đều xuất hiện máu tươi. Sau một hồi vất vả đâm hết cả mười đầu ngón tay, Đỗ Văn Hạo đột nhiên phát hiện lông mi Lưu lão hán giật nhẹ một cái, mặc dù là rất nhỏ, nhưng vì hắn vẫn vô cùng chú ý vào đó nên hắn có thể nhận ra ngay.
Như vậy, Lưu lão hán vẫn còn cảm giác đau nhức! Chưa tử vong chính thức! Đỗ Văn Hạo trong lòng vui mừng muốn nhảy dựng lên. Lúc này hắn chẳng có quan tâm gì đến chuyện thù oán vừa rồi nữa.
Giờ đây mấy người nhà của Lưu lão hán, gồm cả con cháu từ ngoài tiến vào, vây quanh Ngô thị quỳ trên mặt đất mà khóc ròng. Cảnh này khiến cho mọi người xung quanh không khỏi chua xót. Đỗ Văn Hạo nói với mấy người đó: “Có muốn cứu mạng gia gia các ngươi không?”
Mấy đứa cháu mặt mũi chứa chan nước mắt liên tiếp gật đầu, có một đứa lớn nhất khoảng mười ba, mười bốn tuổi, đã hiểu biết chuyện, cũng biết rõ ngọn nguồn, liền dập đầu nói: “Đại phu, ông nội của ta đã biết sai rồi, cầu ngài nể mặt cha ta, cứu ông nội ta!” rồi dập đầu binh binh không thôi.
“Tốt! Ngươi đừng có dập đầu nữa, muốn cứu gia gia ngươi thì phải nghe theo lời ta nói!” Đỗ Văn Hạo ở một bên vừa làm mẫu vừa nói, “Lát nữa ngươi quỳ gối đúng chỗ ta đây, dùng một tay nâng cằm gia gia ngươi như thế này, tay kia nắm mũi, sau đó dùng miệng thổi khí vào trong, nghe khẩu lệnh của ta, mỗi khi ta ấn ngực gia gia ngươi năm cái, ngươi thổi vào miệng gia gia ngươi một cái, chú ý phải bao kín miệng gia gia ngươi, không để cho khí lọt ra ngoài. Hiểu chưa?”
Đứa nhỏ kia gật gật đầu, một tay gạt nước mắt, tiến đến quỳ vào chỗ Đỗ Văn Hạo vừa nói.
Đỗ Văn Hạo dùng hai ngón tay dò dò trên ngực Lưu lão hán một lúc rồi dừng lại tại một chỗ, tiếp tục dùng tay kia đặt song song, xoa xoa một chút, tìm thấy vị trí của trái tim, ngăm ngón tay phải khẽ tách ra, tay trái rút về, đè vuông góc lên tay phải, ngón tay hơi co về ôm chặt lấy bàn tay ở dưới. Hắn quỳ đứng hẳn dậy ở phía sát vai Lưu lão hán, hai cánh tay cũng vươn thẳng đứng với ngực lão, dùng trọng lượng thân trên và lực cánh tay, dựa theo nhịp tim của người bình thường dứt khoát đè xuống. Cứ đè năm lần lại kêu đứa nhỏ thổi một lần.
Mọi người đứng xem chưa bao giờ thấy hô hấp nhân tạo lẫn đè ngực cấp cứu nên ai cũng thấy rất lạ, mới mẻ, thấp giọng nghị luận, tuy nhiên Đỗ Văn Hạo ngay cả thuật mổ bụng của thượng cổ thần y còn biết, nên hành động kỳ quái của hắn cũng không khiến mọi người quá kinh ngạc. Đa phần mọi người cũng tưởng rằng đây là một thần kỹ của hắn, chỉ thấy hắn ngưng thần tập trung chuyên chú cứu người, cũng chỉ lẳng lặng đứng ở bên theo dõi.
Sau thời gian khoảng một nén nhang, Lưu lão hán vẫn chưa có dấu hiệu khả quan gì. Nhưng Đỗ Văn Hạo vẫn không có nhụt chí, tiếp tục ấn theo tiết tấu ban đầu.
Hứa Tứ Hải chỉ ngón tay vào Đỗ Văn Hạo, vẻ mặt trào phúng, quay nhìn xung quanh bốn phía cười to: “Các ngươi xem, đây đúng là dong y mà! Rõ ràng Lưu lão hán đã hết, mạch không còn, khí cũng không còn, người chết hẳn rồi, hắn còn muốn đè ép thi thể người ta nữa …!
“Ngươi câm miệng!” Ngô thị giận dữ cực độ ngẩng đầu lên quát, sau đó quỳ đứng lên đẩy mạnh một cái khiến cho Hứa Tứ Hải ngã lăn ra mặt đất, bốn chân hướng lên trời. Ngô thị vẫn quát tiếp trong tiếng khóc nức nở: “Tất cả đều tại ngươi! Ngươi nói hươu nói vượn lừa chúng ta, muốn chúng ta cùng nhau đi cáo trạng ân nhân của mình! Công công ta vì xấu hổ quá mà chết, công công ta đúng là do ngươi hại chết mà! Ta … ta liều mạng với ngươi!”
Ngô thị nói xong chạy lại chỗ Hứa Tứ Hải, tay thì cào, chân thì đá, miệng thì nhổ nước bọt, mọi người mắt thấy nhưng cũng không có ai lên tiếng khuyên giải, thậm chỉ có người còn ngăn tiểu nhị Nhân Nghĩa đường không cho hắn tiến vào giải cứu.
Mãi một lúc sau tên tiểu nhị mới thoát ra được, chạy vào kéo Ngô thị ra. Hứa Tứ Hải lúc này mặt đã bị cào cho xưng vêu, tóc cũng bị xé lả tả, chật vật không chịu nổi, nhưng vẫn cố gắng giữ thể diện một tay lau mặt còn mồm chế giễu: “Thật là không thể chấp tiểu nhân và đàn bà!”
Tuyết Phi Nhi lạnh lùng nói: “Được rồi! Đừng có quấy rầy Đỗ tiên sinh! Không thấy nhân gia đang cứu người sao?”
“Cứu người? Người chết cũng có thể cứu sống? Ta … Hứa Tứ Hải, ừm, cái này, …”
Tuyết Phi Nhi hừ một tiếng: “Như thế nào? Ngươi cũng muốn đánh cuộc? Thua bái sư?”
“Hừ! Một người đã chết …” Hứa Tứ Hải vừa mới nói tới đây, đột nhiên nhìn thấy ánh mắt oán hận tột cùng của Ngô thị, biết rằng mình nói thêm chỉ có thể đưa tới oán hận, vội vàng câm mồm, không nói, lui sang một bên.
Suốt thời gian vừa rồi Đỗ Văn Hạo ngay cả mí mắt cũng chưa từng chớp một cái, vô cùng chuyên tâm vào cấp cứu, thỉnh thoảng để ý xem thể trạng của Lưu lão hán.
Lại thêm một thời gian uống hết chén trà trôi qua, Đỗ Văn Hạo ấn ấn vào động mạch cổ của Lưu lão hán, đột nhiên vui mừng kêu lên một tiếng: “Tốt lắm! Có mạch rồi!”
Ồ ồ …
Mọi người lại một trận xao động.
“Không có khả năng!” Hứa Tứ Hải hừ lên một tiếng, muốn tiến lại xem mạch. “Cút ngay!” Ngô thị thấy vậy liền muốn chạy tới đánh thêm cho hắn mấy cái, nhưng Hứa Tứ Hải vội vàng trốn ra sau tên tiểu nhị Nhân Nghĩa đường.
Đỗ Văn Hạo cầm ngân trâm của Bàng Vũ Cầm, đâm nhẹ vào nhân trung của Lưu lão hán. Chỉ chốc lát, Lưu lão hán phát ra một tiếng rên rỉ, chậm rãi mở mắt.
“Thật sự sống lại rồi!”
“Người chết sống lại? Thật là thần kỳ!”
……
Mọi người lập tức xôn xao một trận rồi đồng loạt hoan hô vang dậy. Đây không phải vì Lưu lão hán sống dậy mà hoan hô, mà vì chính mắt chứng kiến Đỗ Văn Hạo thi triển thần kỹ mà họ chưa từng thấy, để cứu sống một người bị đại phu Nhân Nghĩa đường tuyên bố đã chết!
Ngô thị vui mừng lẫn sợ hãi, khóc lóc quỳ xuống ôm lấy đầu Lưu lão hán: “Công công! Người sống, người sống lại rồi! Là Đỗ đại phu cứu người!”
“Hả?!” Lưu lão hán một tay đưa lên trước ngực, chậm rãi chuyển đầu lại, nhìn về phía Đỗ Văn Hạo: “Đỗ … Đỗ ân công … lão hán … lão hán xin lỗi người …!”
Đỗ Văn Hạo cười cười: “Lão nhân gia, người thực ra chỉ là bị Hứa Tứ Hải kia lừa gạt, cáo trạng ta không phải là ý của người. Hơn nữa vừa rồi ta cũng cố tình nói dối … ha ha, dù sao coi như hòa đi. Ngươi hãy nghỉ ngơi cho tốt, đừng quá kích động là được. Được rồi, trái tim ngươi có bệnh, hơn nữa đã rất nghiêm trọng, tranh thủ đến Ngũ Vị đường, ta xem kỹ cho một cái”.
“Đa tạ … đa tạ ân công, … khụ, khụ khụ, …!” Lưu lão hán lệ tràn hai mắt, nghẹn ngào nói không rõ lời, nhất thời lên cơn ho sù sụ. Ngô thị vội vàng xoa xoa ngực lão rồi kéo mấy đứa nhỏ dập đầu liên tục cảm tạ Đỗ Văn Hạo.
Hứa Tứ Hải hai trong mắt mở trừng trừng, hắn quả thật không dám tin vào mắt mình, chính mình đã tự xem mạch, người kia rõ ràng đã tử vong, thế nhưng tên tiểu tử trẻ tuổi Đỗ Văn Hạo này lại có thể cứu sống. Chẳng lẽ vị đại phu tọa đường của Ngũ Vị đường này lại là một thần y giang hồ ẩn giấu tuyệt kỹ?
Trang tri huyện vuốt vuốt chòm râu, không ngừng đánh giá Đỗ Văn Hạo, “Đỗ đại phu, ngươi có trái tim nhân hậu, lấy đức báo oán, khiến cho người ta than phục!”
Đỗ Văn Hạo lên tiếng nói vài câu khiêm tốn.
Tiễn Bất Thu lại thở dài nói: “Sư phụ, người có đối tốt thì cũng phải nhìn chứ! Đối với những người lòng dạ đàn bà như vậy, thật là!”
Đỗ Văn Hạo cười: “Mặc kệ là hạng người gì, y thuật là nhân thuật, làm đại phu thì phải cứu người, cho dù là địch nhân của ta, chỉ cần hắn buông vũ khí, cam tâm đầu hàng, cũng nên cứu trị cho hắn. Huống chi Lưu lão hán đây không phải địch nhân, chỉ là bị hạng tiểu nhân lừa gạt, hiểu lầm tại hạ, hiện tại hiểu lầm cũng đã được giải trừ, đương nhiên phải cứu lão. Cái này gọi là lương y như từ mẫu, lúc trước không phải chính thần y ngài nói đó sao?” Tiễn Bất Thu bất đắc dĩ lắc đầu, trên mặt cố nhịn nhưng cũng không khỏi lộ ra vẻ tươi cười.
Những người đứng xem xung quanh cũng dùng ánh mắt sùng kính nhìn Đỗ Văn Hạo, cũng không biết người nào đầu tiên, nhưng bắt đầu là một, hai rồi đồng loạt tiếng vỗ tay vang lên lần nữa, có người kêu lớn: “Đỗ đại phu, lấy đức báo oán, thật là người tốt!” Không ít người lên tiếng phụ họa. Tâm lý nhiều người đã chuẩn bị sẵn sàng tới Ngũ Vị đường tìm Đỗ đại phu chẩn bệnh.
Đỗ Văn Hạo vội vàng hướng mọi người khom lưng thở dài mà cảm tạ. Nhìn những khuôn mặt tươi cười với ánh mắt nóng bỏng khích lệ, hắn cảm thấy dân chúng ở đây thật thuần phác, cũng cảm nhận được sự ấm áp từ xã hội cổ đại này.
Đúng lúc này, những người được phái đi nâng Lưu bộ khoái cũng đã về tới. Vài người đi lấy một cái giường gỗ đem ra sảnh đường, cùng nhau cẩn thận đặt Lưu bộ khoái nằm lên.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện