[Dịch] Tống Y
Chương 64 : Trái tim nhân hậu
.
“Tại sao?” Hàm Đầu ngạc nhiên nói.
Diêm Diệu Thủ thấp giọng nói: “Hừ! Ngươi nghĩ xem, phương pháp này có tác dụng như vậy, hắn sẽ dễ dàng dạy chúng ta như vậy sao? Đừng quên, cùng nghề là oan gia! Dạy đồ đệ thị sư phụ sẽ chết đói! Sinh ý Tể Thế Đường chúng ta hơn Ngũ Vị Đường gấp trăm lần, hắn con mong sao cho chúng ta gặp xui xẻo sớm đóng cửa, làm gì có lòng tốt như vậy?”
“Ý huynh là… phương pháp hắn chỉ là giả?”
Diêm Diệu Thủ liếc mắt nhìn theo bóng lưng Đỗ Văn Hạo nói : “Chắc chắn là giả, hơn nữa nói không chừng còn có hại!”
“Hả? Không thể nào? Sư tổ không thể xấu xa như vậy đâu! Ta thấy rất tốt bụng”.
Diêm Diệu Thủ gõ quạt giấy vào đầu hắn nói: “Ngươi biết cái gì! Người không vì mình trời tru đất diệt! Có hiểu không hả?”
Hàm Đầu xoa xoa cái đầu: “Vậy thì… vậy thì chúng ta nói với sư phụ chứ!”
“Nói ngươi khờ ngươi liền thở hổn hển, nói ngươi béo ngươi lập tức chảy nước mũi! Ngươi không thấy sư phụ như vậy ư, chắc chắn là rất tin tưởng những biện pháp này của hắn, ngươi cứ như vậy đi nói, sư phụ sẽ tin tưởng sao?”
“Vậy phải làm sao bây giờ?”
“Trở về thử theo đơn thuốc của hắn! Hơn nữa muốn làm thay đổi thái độ của sư phụ, phải cận thận tỷ mỉ làm theo!”
“Hả? Không phải huynh đã nói…”
“Đồ đần! Chỉ có làm như vậy, nếu xảy ra vấn đề, sư phụ mới biết rằng biện pháp hắn dạy là để cố ý hại chúng ta! Mới có thể vạch trần âm mưu của hắn!”
“Vậy biện pháp của sư tổ dùng được thì sao?”
Diêm Diệu Thủ sửng sốt, ha ha cười nói: “Nếu thực sự là chúng ta lất lòng tiểu nhân đo lòng quân tử, thì hắn cũng không biết điểm tâm địa xấu xa trong lòng chúng ta, chúng ta cũng không phải chịu khó xử. Hơn nữa nếu sư tổ dạy chúng ta là đúng sự thật, phương thuốc dùng được, như vậy chứng tỏ hắn là một tên ngốc nghếch! Sau này chúng ta ra sức vỗ mông ngựa hắn, để cho hắn biết cái gì cũng đem dạy cho chúng ta. Ha ha, đến lúc đó chúng ta sẽ không phải sợ hắn dùng điều mới lạ này cướp khách của Tể Thế Đường chúng ta!”
Hàm Đầu lầu bầu một câu: “Như vậy… như vậy không khỏi có chút… có chút…”
“Hèn hạ ư? Hay là xấu xa?” Diêm Diệu Thủ lại gõ cái quạt giấy lên đầu hắn một cái nữa, nói “Cái tên Hàm Đầu nhà ngươi thật là khờ hết chỗ nói! Có câu nói cửa miệng: Tiểu lượng phi quân tử, vô độc bất trượng phu. Không làm như vậy, chờ Ngũ Vị Đường của hắn dựa vào những cái đó đoạt hết sinh ý của Tể Thế Đường chúng ta, khi đó ngươi chỉ có thể đi tìm nơi mà khóc mà thôi!”
Hàm Đầu xoa đầu, vẻ mặt không tin tưởng.
Trở lại cửa Ngũ Vị Đường, Đỗ Văn Hạo muốn cùng hắn chắp tay từ biệt, nhưng Tiễn Bất Thu lại nói: “Lão hủ lại đi vào nhìn qua Lưu bộ khoái, xem thương thế ra sao rồi”.
Mấy người đi vào Ngũ Vị Đường , trong đại đường có hai, ba người đang chờ xem bệnh. Trong đó có một người là vị Trương lão hán lần trước đã trị liệu hen suyễn. Nhìn thấy họ tiến vào liền vội vàng đứng dậy chào hỏi. Bệnh tình của Trương lão hán mấy người Tiễn Bất Thu chữa không khỏi tận gốc, ngược lại Đỗ Văn Hạo lại chữa hết. Thầy trò Tiễn Bất Thu nhịn không được sắc mặt có chút xấu hổ.
Bọn họ đi tới hậu đường, trong phòng chỉ có Tuyết Phi Nhi và Bàng Vũ Cầm, nhị nữ một đêm không ngủ, một mực vẫn gắng sức chăm sóc Lưu bộ khoái đang hôn mê bất tỉnh. Phụ thân Lưu bộ khoái là Lưu lão hán cùng thê tử Ngô thị cũng không ở trong phòng.
Đỗ Văn Hạo ngạc nhiên nói: “Bọn họ đâu?”
“Đi rồi!” Tuyết Phi Nhi thở dài nói: “Vừa rồi Lưu lão hán sắc mặt âm trầm dẫn theo mấy người tiến vào, nói rằng muốn đem Lưu bộ khoái khiêng về nhà. Thanh Đại tỷ nói với bọn họ rằng: ‘Ngươi nói Lưu bộ khoái đã thoát ly nguy hiểm, phải ở lại Ngũ Vị Đường quan sát, tùy lúc có thể giúp trị liệu. Bọn họ kiên trì muốn khiêng về, cuối cùng Thanh Đại tỷ tức giận, nói bọn họ không quan tâm đến sự sống chết của Lưu bộ khoái, không cho phép khiêng! Lúc này bọn họ mới đi, trước khi đi cũng gọi vợ của Lưu bộ khoái đi theo. Ta nói các ngươi đi hết, thì ai chiếu cố cho Lưu đại thúc? Bọn họ không để ý tới, ôm đầu đi mất”.
Bàng Vũ Cầm nói: “Đúng vậy, bộ dáng của bọn họ rất lạ, Đỗ tiên sinh, ta cảm giác có điều gì đó không đúng. Nghe bọn họ thì thầm, hình như là đi tìm Hứa Tứ Hải đại phu của Nhân Nghĩa Đường”.
Tiễn Bất Thu nhướng mày: “Bọn họ đi tìm hắn làm chi?”
“Không nói ra, chúng ta cũng không biết”.
Đỗ Văn Hạo cũng suy nghĩ một chút, nhưng không có manh mối, lắc đầu ngồi xuống bên giường.
Lưu bộ khoái chậm rãi mở mắt ra, âm thanh bạc nhược nói: “Cảm ơn Đỗ đại phu, Tiền thần y, cảm ơn các vị đã cứu tính mạng ta…”
“An tâm tĩnh dưỡng, có điều gì thì đợi khỏe hơn hãy nói!” Đỗ Văn Hạo vỗ vỗ bờ vai của hắn.
Lưu bộ khoái miễn cưỡng gật đầu.
Đỗ Văn Hạo nhìn thấy ống dẫn nước tiểu vào bồn cũng có một chút niệu dịch, chứng minh rằng chức năng thận của hắn đang hồi phục, để hồi phục, chức năng này phải tốn vài ngày thơi gian, chỉ có thể từ từ chờ đợi. Tâm lý hơi yên tâm.
Tiễn Bất Thu bắt mạch cho Lưu bộ khoái, vuốt vuốt chòm râu liên tục gật đầu: “Khôi phục rất nhanh, xem như đã nhặt được cái mạng trở về. Sư phụ, kĩ thuật phẫu thuật chữa thương của ngươi thật là thần kỳ! Bội phục bội phục!”
Đỗ Văn Hạo khiêm tốn nói vài câu.
Diêm Diệu Thủ cùng Hàm Đầu thấy vậy hai mắt đều trợn lên, hai người khôn thể tin nổi vào mắt mình nữa. Ngày hôm qua sư phụ Tiễn Bất Thu đã xác đinh trọng thương không thể trị chắc chắn phải chết người, giờ phút này còn sống rất tốt, còn có thể nói, sư phụ cũng xác định biện pháp này dùng rất tốt. Chẳng lẽ vị sư tổ tuổi còn trẻ này của bọn họ thật sự học được thần kỹ giải phẫu chữa thương của thần y Hoa Đà ?
Diêm Diệu Thủ vẻ mặt tươi cười nói: “Tổ sư gia, thần kĩ giải phẫu trị liệu thương thế này có thể truyền lại cho chúng ta hay không? Y thuật là nhân thuật, chúng ta nếu có thể học được, chẳng phải là sẽ có càng nhiều người được cứu hay sao?”
Đỗ Văn Hạo nghe hắn lại có thể sửa đổi cách gọi tôn mình là tổ sư gia, cung kính vô cùng, trong lòng sao không biết hắn muốn gì, mỉm cười lắc đầu nói: “Loại y thuật này còn chưa thể dạy các người”.
Diêm Diệu Thủ “ồ” một tiến, lấy lùi để tiến nói: “Đồ tôn hiểu rồi, loại thần kĩ này không phải là ai cũng có thể học? Đó là tuyệt kĩ của thượng cổ thần y Hoa, sư tổ khẳng định cũng gặp nhiều cơ duyên mới có thể lấy được thần kĩ này, há có thể tùy tiện truyền ra ngoài! Là đồ tôn mạo muội rồi”.
Đỗ Văn Hạo cười cười: “Không phải là như vậy, phẫu thuật chữa thương liên quan đến rất nhiều kiến thức hiện đại… Ừm, dính dáng… liên quan đến rất nhiều y thuật khác, Một khi không hiểu hết, thì không thể sử dụng nếu không sẽ làm chết người”.
Đỗ Văn Hạo nói lời này là thật, mổ bụng giải phẫu liên quan đến rất nhiều vô khuẩn thuật, ngoại khoa kháng choáng, kháng lây nhiễm, truyền máu, cân bằng thể dịch, dinh dưỡng thay thế, giải phẫu xử lý biến chứng, gây mê, hồi phục tim phổi não, tổng hợp nhiều phương pháp phòng ngừa chức năng của các cơ quan bị cản trở, phương pháp giải phẫu cơ bản, trọng chứng giám hộ… Nhưng mà khoa học giải phẫu cơ thể người không chỉ có thế chỉ sợ sẽ làm cho bọn họ như lạc vào sương mù. Sợ rằng lại khiến cho cả Trung y học cải cách biến đổi, trước mắt, loại biến đổi này xã hội hoàn toàn chưa đủ cơ sở, mình chỉ là một tiểu lang trung là nhân vật không có tiếng tăm gì, làm như vậy chỉ khiến cho người ta chê cười.
Tiễn Bất Thu nói: “Sư tổ của các ngươi có trái tim nhân hậu, đối xử với mọi người chân thành, cũng không phải che dấu. Thử nghĩ đây là thần kỹ của thần y Hoa Đà, không phải là ai cũng có thể học, học không tốt ngược lại sẽ làm hại người bệnh. Được rồi, sư tổ, ngài nên nghỉ một lúc đi, lão hủ xem cái nồi áp suất của sư phụ một chút rồi sau đó sẽ cáo từ”.
Ba người sau khi nhìn nồi áp suất, Đỗ Văn Hạo giải thích tỷ mỉ, lại còn vẽ sơ đồ phác thảo cho bọn họ làm theo. Ba người Tiễn Bất Thu lúc này mới cáo từ đi ra trở lại Tể Thế Đường .
Diêm Diệu Thủ vừa trở về lập tức dựa theo biện pháp Đỗ Văn Hạo dạy tiến hành phối chế nước thuốc tiêu độc cùng nước thuốc rửa vết thương, đem băng gạc cùng với bông băng tiến hành trừ độc ở nhiệt độ cao.
Sau khi chuẩn bị thỏa đáng, vừa lúc một người đàn ông nông dân tới, buổi sáng đem đá tảng để đắp bờ ruộng, không để ý làm cho viên đá to rơi mạnh vào mặt bàn chân, người nhà đưa tới để chẩn trị.
Diêm Diệu Thủ nói với sư phụ Tiễn Bất Thu hắn muốn theo của Đỗ Văn Hạo xử lý vết thương cho nông phu này. Tiễn Bất Thu gật đầu đồng ý, cùng Hàm Đầu tạm thời cùng nhau ngừng tay, nhìn hắn dùng phương pháp mới xử lý vết thương.
Diêm Diệu Thủ dù sao cũng đã nhiều năm xử lý trường hợp bị thương, thủ pháp thành thạo, kinh nghiệm phong phú, dựa theo phương pháp của Đỗ Văn Hạo tẩy sạch hai tay, tiến hành trừ độc, dùng dao kéo nhẹ nhàng đá vụn cùng ô vật ở miệng vết thương, dùng nước rửa vết thương, sau đó xoa vào thuốc tiêu thịt rữa là kim sang cao, cũng không vội vàng băng bó, để cho nông phu này ở lại Tể Thế Đường quan sát một buổi sáng, xem xét vết thương có dấu hiệu sinh mủ hay không, để xác định phương pháp Đỗ Văn Hạo dạy có thật sự hữu hiệu.
Tể Thế Đường rất nhiều người đến xem bệnh, ba người đều bề bộn công việc, nhưng Diêm Diệu Thủ còn cố bớt chút thời gian tranh thủ xem xét vết thương của nông phu nọ. Mãi cho đến giữa trưa, không chỉ không xuất hiện đều trúng độc hay điều dị thường gì, cũng không có sinh mủ, vết sưng đó ngược lại còn tiêu tan một ít, xem ra vết thương khép lại rất tốt đẹp. Diêm Diệu Thủ lúc này mới dùng băng gạc đã trừ đọc giúp hắn băng bó vết thương, khai phương chống sinh mủ trở lại để về sắc uống, sau đó để cho người nhà nông phi đưa hắn trở về.
Hàm Đầu thấp giọng nói: “Sư huynh, xem ra sư tổ dạy chings ta là thật, cũng không có che dấu”.
Diêm Diệu Thủ sờ sờ cắm: “Hình như là như vậy, người này thật ngu ngốc, bí phương quý giá như vậy mà tùy tiện truyền thụ, đáng đời cho Ngũ Vị Đường của hắn làm ăn không thể phát đạt, chúng ta nên thừa cơ…”
Diêm Diệu Thủ đầu bị người khác gõ một cáu, nhìn lại, chính là vẻ mặt âm trầm của sư phụ Tiễn Bất Thu .
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện