[Dịch] Tào Tặc
Chương 65 : Nỗi lo của Tào Cấp
.
Nghĩ một chút, nhà mình tha lôi như thế này...
Năm người nhà Tào Bằng và Đặng Tắc không nói. Nhưng lại còn cả ba người nhà Đặng Cự Nghiệp và cha con Vương Mãnh. Tính ra là cả mười người.
Điều Tào Cấp lo lắng cũng là có lý.
Với mười miệng ăn, khi mới đặt chân tới đúng là phải nhờ vả Điển Vi.
Đúng là Tào Bằng có ân cứu mạng đối với Điển Vi nhưng Điển Vi cũng có ân với nhà Tào Cấp. Lại tính thêm cả việc bố trí cho mười người, Điển Vi có lẽ không còn nợ ân Tào Bằng nữa. Nếu không cẩn thận, Tào Bằng còn nợ lại tình nghĩa đối với Điển Vi... Mà một khi như vậy thì nhân tình không còn nữa. Nhà họ Tào có nhiều người như vậy, mà không có nhân tình của Điển Vi thì sống làm sao?
Tào Bằng lập tức hiểu ý của Tào Cấp.
Đây hoàn toàn thể hiện sự thông minh của một nhân vật nhỏ ở tầng lớp đáy của xã hội.
Đừng có xem thường việc Tào Bằng gọi mấy chữ "Điển thúc phụ". Có được sự xưng hô đó, trong tương lại nếu Tào Bằng, Đặng Tắc có chuyện gì, Điển Vi cũng không đứng ngoài.
Trên thực tế, ngay cả Tào Bằng cũng không hiểu rõ lắm tính cách của Điển Vi như thế nào.
Sự hiểu biết của hắn đối với Điển Vi phần nhiều là ở trong Tam quốc diễn nghĩa. Còn thật sự việc Điển Vi sinh hoạt như thế nào thì Tào Bằng cũng không biết.
"Phải nói là Tào gia nhiều người nhưng lại không thoải mái bằng Ngụy Diên chỉ có một mình."
Gã có võ nghệ tốt. Nên việc Điển Vi tiến cử y vào trong quân cận vệ là chuyện đương nhiên. Nhưng còn những người khác thì bố trí ra sao? Đặng Tắc thiếu mất một cánh tay. Tào Bằng còn nhỏ lại yếu. Vương Mãi thật ra có thể có được tương lai, nhưng vẫn đề là nhà Tào Bằng lại dựa vào Vương Mãi hay sao? Tào Cấp dựa vào một lời xưng hô mà làm cho Điển Vi và cả nhà Tào Bằng có một sự liên hệ.
Ai nói Tào Cấp không biết tới sự biến báo?
Ai dám bảo Tào Cấp chỉ là một người thô lỗ?
Tào Bằng cảm thấy cha mình hết sức thông minh.
- Cha! Người lo gì? - Mặc dù hiểu ý của Tào Cấp nhưng Tào Bằng vẫn muốn an ủi một chút. Nếu không, áp lực trong lòng Tào Cấp sẽ rất lớn... Hắn nhỏ giọng nói:
- Cha! Người cũng có bản lĩnh. Có điều bản lĩnh của người không giống với mấy người Ngụy đại ca. Ngụy đại ca có thể ra trận giết địch nhưng cha lại có thể tạo được binh khí có chất lượng tốt... Nói toạc ra trong tương lai, bọn họ còn phải tới cầu người. Chúng ta định cư ở Hứa Đô cũng không lo lắng làm phiền Điển...Thúc phụ. Người có tay nghề như vậy lo gì không đứng vững được? Chưa nói, trên đường đi con còn muốn làm một vài thứ đồ chơi nhỏ, nhất định có thể giúp chúng ta ổn định cuộc sống.
- Đồ chơi nhỏ?
- Đồ chơi nào?
Đặng Tắc và Tào Cấp đều tò mò.
- Ha ha! Không thể nói trước nhưng sẽ cho cha nhanh chóng thấy nó.
Tào Cấp hết sức tin tưởng Tào Bằng.
Có điều nghe thấy Tào Bằng nói vậy, Tào Cấp không nhịn được cười:
- Bằng nhi! Chút bản lĩnh đó của cha thì có tương lai gì? Nếu con có thể nghĩ được biện pháp nào đó thì giúp cho tỷ phu của con đi. Hắn đọc sách nhiều, có kiến thức, còn hơn một người chỉ biết làm nghề rèn như cha.
Đặng Tắc thiếu một cánh tay cũng là một chuyện rắc rối.
Tào Bằng nghe vậy liền lắc đầu, quay lại nói với Đặng Tắc:
- Tỷ phu! Đệ phải giúp đỡ không?
Đặng Tắc cười nói:
- Đệ giúp cho đệ là được rồi. Tới Hứa Đô đừng có rước thêm rắc rối. Chuyện của ta, ta có thể tự giải quyết.
Trải qua vô số chuyện mặc dù Đặng Tắc thiếu một cánh tay nhưng lại có thêm sự tự tin và trầm ổn.
Tào Bằng nghiêng đầu:
- Cha! Người thấy không? Tỷ phu không cần con giúp. Hơn nữa, con tin rằng, tỷ phu không cần con giúp cũng có thể tạo được tương lai. Hơn nữa, biện pháp con nghĩ ra chỉ hữu dụng với cha, còn tỷ phu thì... Ha ha! Cha! Thực ra người đừng có coi nhẹ mình. Làm nghề rèn thì sao? Không có người làm nghề rèn thì cho dù là Ngụy đại ca hay Điển... Thúc phụ cũng vậy, chỉ có tay không ra trận mà thôi. Hơn nữa, người rèn đao tốt lắm. Cây Long Tước kia mặc dù nói trước đó cũng tốt nhưng nếu không có cha hồi xuân lại cho nó thì cũng chỉ là một khối sắt vụn. Ngụy đại ca cũng nói, cây Long tước cha sửa, cho dù không phải thần binh nhưng cũng là bảo đao.
- Nhưng đó không phải là...
- Cha! Con chỉ đưa cho cha một ý kiến mà thôi, chứ không có bản lĩnh đó. Không nói tới những thứ khác, nhưng chỉ cần với bễ lò, lại còn có hai thứ dung dịch kia cũng đủ cho cha có thể làm Thiếu phủ Giám Tác... Tỷ phu thấy thế nào?
Đặng Tắc liên tục gật đầu:
- A Phúc nói vậy cũng đúng.
Tào Cấp ngơ ngác nhìn Tào Bằng lắp bắp nói:
- Cái gì? Cái đó là...làm gì?
- Là làm Thiếu phủ Giám tác. - Đặng Tắc cười giải thích:
- Thiếu phủ là một trong cửu khanh, chưởng quản ngự y, bảo vật, đồ ăn ngon sơn hào hải vị, còn có các việc thủ công chế tác. Dưới của chức quan đó có ngũ thự, tam giám. Trong đó giám chính là tạo ra đồ nhà binh, nhà nông. Giám tác chính là một chức quan dưới Dã giám, tổng cổng có bốn người, bổng lộc trăm thạch.
Tào Cấp nghe mà nuốt nước bọt.
- Như vậy chẳng phải giống như trước đây con làm Tá sử hay sao?
Đặng Tắc cười nói:
- Cha! Làm sao giống được? Bổng lộc của con là gần một trăm thạch nhưng Giám tác chính là một trăm thạch. Hơn nữa, một viên tiểu lại ở trong thành, còn một cái là chức quan dưới Cửu Khanh trong triều đình. Cha! Người phải phân biệt rõ, Giám tác là quan, còn Tá Sử là lại.
Tào Cấp liền hít một hơi.
- Bằng nhi! Con bảo ta đi làm quan?
- Không được sao?
- Bản lĩnh của ta...
- Cha à! Ai nói người không có khả năng, ta đánh chết kẻ đó. Mãnh bá cũng nói, người có khả năng có điều đôi khi rất cố chấp, quá cẩn thận. Nếu như vậy thì làm sao có thể tranh đấu để có tương lai? Cha! Con hy vọng người không chỉ là Giám tác mà còn làm Giám thừa, Giám lệnh, Thiếu giám, thậm chí còn làm Thiếu phủ... Trên đời này chỉ cần mình muốn thì có một số việc có thể làm được... Tới khi đó, cha bước vào Cửu khanh, con cũng được thơm lây, ít nhất cũng có thể vật lộn đọ sức với một cái xuất thân tốt. Người nói có phải hay sao?
Đạo lý thì đúng là như vậy.
Nhưng Tào Cấp lại giống như đang nằm mơ.
Thiếu phủ? Cửu Khanh?
"Hiện giờ ngay cả chỗ đặt chân còn chưa có vậy mà thằng nhóc này lại bảo mình đi làm Thiếu phủ?"
Ngay cả Đặng Tắc cũng không thể cười được. Nhưng y cũng phải thừa nhận, Tào Bằng đã vạch ra một tương lai rất sáng. Nghĩ lại, đứa con trong bụng Tào Nam đã được hai tháng, Đặng Tắc thấy mình cần phải cố hơn một chút. Ít nhất thì y cũng phải tạo cho nó một cái xuất thân để có sức mà tranh đấu.
- Con à! Có phải con ốm rồi không?
Tào Bằng nghe thấy vậy liền nổi giận, đẩy tay Tào Cấp ra rồi đứng dậy:
- Cha! Có chí chẳng sợ xuất thân. Người một chút ý chí không có thì tương lai làm được chuyện gì?
- Không! Ta chỉ...
Tào Cấp lắp bắp muốn giải thích nhưng không thể nói được ra thành lời.
Âm thanh của Tào Bằng cũng đánh thức những người khác.
Đặng Tắc thấy ánh mắt mọi người liền vội vàng nói:
- Được rồi! Được rồi. Cha! A Phúc cũng có ý tốt. Người đứng có trách nó. Có điều, con thấy a Phúc nói cũng đúng. Có một số việc, nếu ngay cả nghĩ không dám nghĩ thì làm sao thành công được?
Tào Cấp lắc lắc đầu, không nói được câu nào.
Y cũng biết mình dường như hơi yếu đuối.
"A! Có nghĩ cũng chẳng phạm tội. Có làm được hay không lại là một việc khác!
Ít nhất thì cũng đáp lại sự kỳ vọng của Bằng nhi đối với ta. Mặc dù ta chỉ là một người thợ rèn nhưng nếu không thử thì làm sao biết được kết quả?"
Một cái hạt giống nho nhỏ bắt đầu được gieo trong lòng Tào Cấp.
Về phần tương lai có thể mọc rễ này mầm và đơm hoa kết trái thế nào? Thậm chí, ngay cả Tào Bằng cũng khó có thể đoán được...
Điển Vi bỗng dưng đứng dậy.
Y quơ lấy song kích bước ra khỏi bảo điện.
Sắc mặt của y dường như rất ngưng trọng. Ngụy Diên, Hạ Hầu Lan đều đứng dậy, sải bước ra ngoài.
- Điển...thúc phụ! Có chuyện gì vậy?
Tào Bằng đứng lên tới bên cạnh Điển Vi.
Chỉ thấy Điển Vi đứng trên bậc thang nhìn hút ra màn mưa, trong mắt toát ra sát ý.
- Tiếng vó ngựa...dường như đang có người tới đây.
Chỉ một câu nói khiến cho tất cả đều khẩn trương. Vương Mãi, Hạ Hầu Lan theo bản năng nắm chặt trường mâu, còn Ngụy Diên thì nheo mắt lại.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện