[Dịch] Cơ Động Phong Bạo

Chương 54 : Nể Mặt Một Chút!

Người đăng: 

.
Lý Phong ngủ rất yên giấc, nhưng trời vừa sáng hắn đã tỉnh dậy... Cơ thể đã nghỉ ngơi đầy đủ, bây giờ đến lượt phải vận động... Hóa ra sân tập đã không ít sinh viên... Tại Alan này đúng là không thiếu những người chăm chỉ. Sinh viên bình thường chỉ cần chịu khó học là được, nhưng trong trường quân sự, nếu không có cơ thể khoẻ mạnh thì may ra chỉ có thể làm bàn giấy, trong khi đã vào Alan, có ai không muốn trở thành phi công vũ trụ, thậm chí trở thành một hạm trưởng uy danh! Lý Phong làm vài động tác thể dục, đoạn bắt đầu thong thả chạy bộ. Để đánh thức cơ thể, hoàn toàn không cần thiết phải vận động quyết liệt, nhưng… hình như không ít người đang nhìn vào hắn, chuyện gì thế nhỉ? Lẽ nào quần rách hay áo mặc ngược? Lý Phong nhìn lại mình, tuy đầu tóc có bù xù đôi chút, nhưng xung quanh cũng thiếu gì kẻ không chải đầu? Hóa ra lý do lại vẫn là mấy lời hôm qua của Chu Chỉ... “Nhìn kìa, đấy là Lý Phong, người thần bí nhất trong năm vào thẳng khoá mới đấy!” “Đúng thế, nghe nói không ít cao thủ đang muốn thứ sức với hắn...!” “Tài liền với tai rồi... Làm sao lại để cô Chu Chỉ khen như vậy chứ? Muốn đối đầu với toàn thể nam sinh của trường chắc?” “He he.. Thịnh danh chi hạ vô hư sĩ... Thằng cha này chắc chắn không đơn giản, vấn đề là có wánh được hết với nam sinh của trường không thôi, có kịch hay để ngóng rồi!” “Nhìn kìa, tứ thiên vương còn lại đã xuống rồi, Alan năm nay đặc biệt thật!” “Ừm... mấy năm Alan luôn lép vế trong khối sáu Học viện quân sự hạng A, lần này hiệu trưởng quyết một phen đổi đời rồi!” “Chỉ dựa vào mấy người này à? Có vẻ hơi hão huyền...” Ngoài Lý Phong và Đường Linh đã thân quen, bốn người vào thẳng khác cũng chỉ biết quan về nhau. Đường Linh sau khi xuống sân liền hết sức tự nhiên tiến tới chạy cùng Lý Phong, điều này khiến hắn sinh ra một cảm giác thật lạ... Tuy không phải là khuyết điểm gì, nhưng một nữ sinh đặc biệt như Đường Linh thường lúc nào cũng giữ kẽ, hoặc sợ mất thể diện hoặc sợ bị người khác hiểu lầm, nhưng Đường Linh hình như không như vậy. Điều đó khiến tâm trạng Lý Phong rất sảng khoái, nụ cười vô thức cứ thường trực suốt đường chạy. Đường Linh quả nhiên không giống như những tục nữ kia. “Nghĩ gì mà vui như vậy?” Đường Linh nghiêng đầu nhìn hắn, hỏi. Tóc cô buộc đuôi gà, ngời ngời thanh tú song cũng không kém phần rắn rỏi. “Nghĩ về bạn mà...” Lý Phong buột miệng... Trời đất, mình lây Mã Khả rồi chăng...? Đường Linh đỏ mặt, nhưng không giận dữ mà chỉ cười: “Này, đúng là gần mực mãi thì cũng đen! Xem chừng phải cách ly cậu và Mã Khả ra mới được...” “Hì hì.. đúng đúng... nhiệt liệt ủng hộ bạn! Vốn dĩ tôi đã từng trong trắng ngây thơ biết bao, giờ thì đều bị hắn làm hỏng rồi...!” Hảo huynh đệ một đời, những lúc then chốt không đổ oan cho bạn đôi chút, bảo ai chịu đây? Đường Linh bụm miệng cười không ra tiếng... Buổi sáng trong lành, vườn trường xanh mướt, một đám sinh viên hừng hực khí thế nhìn thấy nụ cười rực rỡ, thật có cảm giác như lạc vào tiên cảnh chốn trần gian... Đáng tiếc, nụ cười đó không phải dành cho họ... “Lý Phong, mình thực sự phải xem lại bạn rồi đấy... Trước đây mình cứ tưởng… Thôi bỏ đi, không nói nữa...” “Ấy, Đường Linh... không thể như vậy chứ! Lấp la lấp lửng là không tốt, trước đây tôi thế nào?” Lý Phong không khỏi có chút tò mò... Nói nửa chừng rồi lại thôi như thế, chẳng phải là làm khó người khác ư...? “Bí mật!” Đường Linh cười chạy vụt đi... Lúc ở trường trung học, Lý Phong lúc nào cũng giống một chiếc hồ lô bưng kín, giờ thì xem ra... Đúng là con trai gã nào cũng như vậy... Tất nhiên sân vận động không thiếu những cặp yêu đương khác, nhưng không có ai bắt mắt hơn Đường Linh và Lý Phong. Tuy là tân sinh viên, vậy mà vừa đến đã náo động toàn trường rồi... Bài chạy buổi sáng kéo dài nửa tiếng, về nhà Lý Phong còn tập thêm nửa tiếng ở mức trọng lực cấp bốn. Đúng tám giờ, buổi học đầu tiên bắt đầu... Lý Phong, Mã Khả, Đường Linh mỗi người một giảng đường. Tuy có vài buổi học chung nhưng trong học kì I thì rất ít. Lý Phong ở khoa Chiến sĩ cơ động, Mã Khả học Báo chí quân đội, Đường Linh thì Khoa chỉ huy, Salta và Lý Phong lại cùng một khoa, thường xuyên chạm trán nhau trên giảng đường. Buổi học đầu tiên hóa ra có chút thất vọng. Thầy giáo vẫn theo lệ khoe một lượt về lịch sử huy hoàng của nhà trường rồi mới bắt đầu vào bài, nội dung bài cũng không có thứ Lý Phong mong muốn. Nếu nói về Chiến sĩ cơ động thì những bài giảng của Tiểu Kim và các buổi trao đổi với Đường Linh đã vượt xa, còn lý luận thực chiến... lại càng không phải thứ mà thầy giáo có thể dạy được hắn. Vì thế cố tật của học sinh Lý phong lại tái phát, ngủ... Trên bục thầy giáo thao thao bất tuyệt, bắn cả nước bọt ra ngoài, ở phía dưới Lý Phong cũng đang chảy nước miếng, chỉ còn thiếu nước ngáy khò khò... Các sinh viên xung quanh không khỏi chau mày, nếu không phải đã biết đây chính là nhân vật thần bí nhất trong số năm người vào thẳng, hẳn sự khinh bỉ của họ đã chất thành núi rồi... Rõ ràng bài thầy giáo giảng rất mới mẻ, gã Lý Phong này định cáu gì không biết? Bất kỳ một giáo viên nào, khi phát hiện có sinh viên ngủ ngay trong buổi đầu tiên, ngay trong tiết học vinh quang đầu tiên, mà sinh viên ấy còn là diện tuyển thẳng… đều không khỏi khó chịu như bị gai đâm vào bàn tọa! Chẳng phải là không nể mặt chút nào sao? Là sinh viên bình thường thì may ra có thể bỏ qua, chắc chậm tiến quá nghe không hiểu... Nhưng đã là sinh viên tuyển thẳng, vừa hôm qua còn nổi đình đám ngay trong lễ khai giảng thì đúng là một sự miệt thị trắng trợn rồi... “Sinh viên Lý Phong!” Thầy giáo dừng bài giảng, cố nén cơn giận, gọi to. Những kẻ xung quanh đã bắt đầu chờ kịch hay... Tuyển thẳng à? Tuyển thẳng thì đã sao? Tưởng tuyển thẳng thì có thể đắc tội với thầy giáo chắc...? “Dạ!” Lý Phong giật mình đứng bật dậy, thẳng tắp. “Anh nghĩ thế nào về vấn đề tôi vừa trình bày?” “Thầy nói là... em cho rằng… em nghĩ rằng... à à.... theo như Định lý thứ chín của Lasky thì có thể được như vậy, nhưng cá nhân em cho rằng có thể tham khảo định luật Cralas, tiến hành nghịch chuyển…” Lý Phong nói thì Lý Phong nghe, các sinh viên khác chẳng hiểu gì, thầy giáo tất nhiên cũng hiểu, nhưng… Cuối cùng thầy giáo phải cố gắng ép mình nở một nụ cười, ta….ghét thiên tài quá! Rõ ràng là hắn đang ngủ mà, hay hắn chế diễu ta giảng không ra gì? Những thứ hắn ta vừa nói kia, sinh viên năm thứ nhất không thể nào hiểu được!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang