[Dịch] Cơ Động Phong Bạo

Chương 3 : Ta lão đại, Trời lão nhị

Người đăng: 

.
Tuyệt đối không nên nghĩ rằng, khi bước vào thời đại vũ trụ thì địa cầu đã bị khai thác tận thu đến tan hoang. Nhân loại từ lâu đã có ý thức bảo vệ môi trường rất cao, tuy vào “Thời kỳ hỗn loạn” Trái đất không tránh khỏi bị phá hoại đôi chút, nhưng cả hai bên tham chiến đều tránh xa những khu rừng nguyên sinh, và dù vào giai đoạn ác liệt nhất cũng kiềm chế không sử dụng vũ khí hạt nhân hay vũ khí phản vật chất. Sau khi ký hiệp ước hòa bình, công cuộc tái thiết môi trường diễn ra với nhịp độ chưa từng có. Chỉ hơn mười năm sau, không ai còn nhận ra vết tích chiến tranh trên Trái đất nữa. Ở các thành phố công nghệ cao, khung cảnh vẫn rất dễ chịu, chí ít thì Lý Phong cũng cảm thấy tốt hơn so với các bộ phim tài liệu cổ. Mỗi lần gặp phải chuyện gì đó nghĩ không thông, hắn đều đi xe điện ra ngoại ô hít thở chút không khí trong lành, cảm giác đó thật vô cùng sảng khoái. Nằm trên thảm cỏ mịn màng, hít căng lồng ngực mùi thực vật pha trộn mùi đất mới, hôm nay Lý Phong lại không sao định thần lại được. Nhập ngũ ngay hay thi vào trường quân sự? Hắn đang đứng trước quyết định lớn đầu tiên trong đời. Binh sĩ không muốn trở thành tướng quân không phải là binh sĩ thực thụ, Lý Phong biết vậy, và cũng nghĩ như vậy. Mơ ước của hắn tuyệt đối không kém mãnh liệt hơn bất cứ một gã trai đồng trang lứa nào, có điều... vì sao muốn vào trường quân sự lại nhất định cứ phải thi lý thuyết chứ? Chẳng nhẽ không thể đa dạng hóa một chút, tạo cơ hội cho những người sở trường thực hành như hắn sao? Không được, nhất định phải cố gắng một lần! Thử thì may ra còn một phần trăm cơ hội, không thử thì một chút cơ hội cũng chẳng có. Đời người ta mấy khi điên, phải liều một phen mới được! Nhiệt huyết hừng hực trong lòng, Lý Phong cảm giác như đang nhìn thấy thời khắc huy hoàng, khi mình trở thành Chiến sĩ cơ động. Hắn chợt đứng phắt dậy, làm ra tư thế một tay chỉ lên trời, lớn tiếng gào: “Trời là thứ nhì, ta thứ nhất!” Giải toả bằng cách ấy đúng là không tồi... Hây, đó là cái gì vậy? Lý Phong chợt phát hiện trên bầu trời xuất hiện một dải sáng cổ quái, hình như là... một đạo sao băng. Lẽ nào ông trời lại cáu tiết với hắn? Lý Phong mỉm cười tự trào, ưỡn người làm một tư thế rất không đẹp mắt, tiếp tục gào: “Này ông trời, không tin hả? Có giỏi thì cứ bắn pháo vào ta đây!” Vừa gào hắn còn vừa ngoắc tay, dải sao băng kia nhìn thì gần song thực ra vẫn còn ở rất xa. Nhưng vừa làm xong động tác ngông nghênh đó, một tình huống kỳ quái xảy ra... Dải sáng ồ ạt lao về phía hắn, mỗi lúc một gần... Lý Phong ngẩn người mấy giây, đoạn co chân chạy bán sống bán chết. Mẹ ơi... không biết là thật hay giả, thật là quá kì dị đi...! Vừa chạy được mấy bước, một áp lực cực lớn chụp xuống đầu hắn. Trong tiếng ầm ầm đinh tai nhức óc, hắn mất đi ý thức, mơ hồ thốt lên một câu: “Ta ghét mọi thứ biết bay quá...!” *********** Bản tin buổi tối: “Một học sinh trường Trung học hàng không AP, sau khi tan học ra ngoại ô chơi bị sao băng rơi trúng, hiện đã được đưa đến bệnh viện. Theo kiểm tra bước đầu, học sinh này không có gì đáng lo ngại. Đây là hiện tượng thiên văn rất hiếm gặp, tỉ lệ chỉ vào mức một phần trăm tỉ. Nếu các quý vị muốn ra ngoại ô thư giãn, hãy yên tâm rằng không có gì thêm xảy ra!” Mã Khả đang ăn tối, không nhịn được phụt cả cơm ra ngoài. Không ngờ lại là học sinh trường mình! Vận số người anh em này đúng là hên không tưởng, tỉ lệ một phần trăm tỉ cũng gặp được! Nên lập tức đi mua vé số, hay oánh một quả lô liên tỉnh nhỉ? Đúng lúc ấy, chiếc máy liên lạc trên cổ tay gã rung rung. Cửa sổ bật ra, giọng một nữ sinh ngọt ngào vang lên: “Có điện thoại, có điện thoại...” “Alô, Lý Phong, cậu đã nghe gì chưa? Trường ta vừa rồi có một thằng cha đen đủi bị sao băng rớt trúng đấy... thật muốn làm quen quá, nhân tiện tặng hắn một vòng hoa luôn... ha ha...” Đầu điện thoại bên kia lặng thinh... “Alô, nói đi chứ, tôi đang ăn tối thôi mà...” Đầu dây bên kia vang lên giọng khàn khàn: “Mã Khả, thằng cha đen đủi ấy chính là tôi đây!” “Haaaả...?” Mã Khả giật bắn mình, vội ngẩng đầu lên. Lúc này mới phát hiện trong mành hình điện thoại, Lý Phong đang nằm thẳng cẳng trên một chiếc giường bệnh trắng xoá, nhất thời không biết nói gì. “Thôi được rồi, Lý Phong, bây giờ cậu cần nghỉ ngơi!” Nữ y tá đứng bên giường nghiêm giọng. Lý Phong bất đắc dĩ tắt máy, nhắm mắt cố dưỡng thần... Bên tai hắn truyền đến tiếng cười khúc khích của hai y tá trẻ: “Cậu này đúng là thú vị, bị sao băng rớt trúng mà vẫn sống...!” “Đúng thế, hay thật, ngoại trừ lưng bị bỏng một chút, cậu ta hoàn toàn không bị sao. Vận số cậu ta tốt thật, hi hi...!” Lý Phong lấy gối chùm kín đầu... Đúng là kỳ lạ, chuyện hy hữu như vậy mà cũng gặp, vận số mình đúng là “tốt” quá trời! Một cảm giác mơ hồ mệt mỏi chợt dấy lên trong đầu, chẳng mấy chốc hắn đã chìm vào giấc ngủ. Dù sao thì bất cứ một người nào, bị sao băng đâm phải cũng không thể không có chuyện gì... “Tích... tích... tích…” Trên người Lý Phong hiện lên một quầng sáng vàng nhạt mắt thường gần như không nhận ra được, tất cả các máy móc trong phòng nhất thời phụt tắt... “Tự kiểm tra, ba... hai... một... không!” “Tích... tích... tích…” “Báo cáo kiểm tra: Bộ nhớ tổn thương 69%, có khả năng phục hồi 32%, phần cơ giới tổn thương 91%, có thể phục hồi toàn bộ...” “Thông tin thăm dò: Đã vượt qua vũ trụ song song, vị trí hiện tại không thể trở về, không thể tiếp nhận tin tức từ Maya. Thông tin mục tiêu: Văn minh bật trung, năng lượng đầy đủ, có thể sử dụng 50%...” Chợt quầng sáng vàng nhấp nháy nhanh hơn, có tiếng gọi khẽ: “Chủ nhân... chủ nhân…” “Cảnh báo: Năng lượng không đủ, năng lượng không đủ, sau ba giây kích hoạt trạng thái tự phục hồi, ba... hai... một…không!” Ánh sáng vàng từ từ thu vào cơ thể Lý Phong, những thiết bị xung quanh khôi phục lại tình trạng làm việc. Lý Phong ngủ rất say, trong gấi ngủ hắn mơ thấy các hiệu trưởng của cả năm học viện quân sự lớn nhất đang quỳ một hàng trước mặt mình, cầu xin hắn vào học ở trường của họ. Lý Phong không nhịn được há miệng cười, nhưng không bật thành tiếng... Ảo tưởng trong giấc mơ, dù là ảo tưởng cũng hết sức hạnh phúc... Cảm giác toàn thân thoải mái, Lý Phong tỉnh lại. Vừa mở mắt đã nhìn thấy tên bạn chí cốt Mã Khả. Thấy Lý Phong tỉnh, Mã Khả lập tức sấn tới... “Khốn tiếp! Đồ chết dẫm nhà cậu rốt cuộc cũng đã tỉnh! Tôi còn tưởng cậu thành người thực vật rồi đấy!” “Bậy nào, đúng là mỏ quạ! Định trù tôi hả? Chỉ là ngủ một giấc thôi mà!” “Ngủ một giấc hả? Cậu có biết cậu đã ngủ ba ngày ba đêm rồi không hả? Hay tưởng mình là gấu trúc ngủ đông?” Lý Phong dùng tay vuốt vuốt lên mặt, chẳng qua chỉ là ngủ một giấc thôi mà, có gì ghê gớm chứ? Bất chợt nghĩ đến một vấn đề nghiêm trọng, hắn hỏi giật giọng: “Cậu không nói với bố mẹ tôi đấy chứ?” “Hỏi thừa! Lúc cậu gọi điện tôi đã biết ngay ý cậu rồi, đâu dám hở ra một câu. Nhưng hôm nay mà cậu không tỉnh lại thì tôi cũng đành phải nói thôi, có luyện tập đặc biệt thì cũng đâu mấy ngày không về được?” “Ha ha... trông cậu thế mà sáng dạ nhỉ...!” Lý Phong ở lại nhà Mã Khả là chuyện rất thường tình. Tuy gia đình Mã Khả có thể nói là rất giàu có so với nhà Lý Phong, song đó không phải là lý do Lý Phong loanh quanh tại nhà bạn. Mấu chốt là Mã Khả có máy tập trọng lực, mà Lý Phong lại muốn tu luyện khả năng chịu đựng của cơ thể... Cha mẹ Lý Phong đã quen với chuyện này, hắn có thể ở nhà Mã Khả vài ngày họ cũng không thắc mắc. Mặc dù máy tập là của Mã Khả nhưng gã không hề có hứng thú với rèn luyện. Đầu tiên Mã Khả có chui ra chui vào được vài lần, nhưng chỉ sau mấy ngày là chán, từ đó chiếc máy trở thành đồ chuyên dụng của Lý Phong. Tất nhiên Lý Phong không luyện tập trang thái không trọng lực, mà là siêu trọng lực... “Cậu này, lui ra đi, để chúng tôi kiểm tra bệnh nhân!” Mã Khả lảng sang một góc, ánh mắt lập tức hau háu nhìn nữ y tá... Hai lăm tuổi, chắc thế... Điện nước đầy đủ... không tồi, không tồi... “Chị y tá này, người anh em của tôi có một ý thích đặc biệt, đó là thích tiêm. Nếu phải tiêm thì chị đừng ngại, cứ chọc thật mạnh vào...!”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang