[Dịch] Cơ Động Phong Bạo
Chương 18 : Công Chúa Thì Đã Sao?
.
Các bạn gái của Đường Linh đã đến đông đủ, dịp sinh nhật này đương nhiên cũng là cơ hội để họ làm quen những tuấn kiệt trong giới thượng lưu. Được mời đến đây, ngoài vài bằng hữu trong lớp Đường Linh, còn thì đều không phải người bình thường. Dù là khách của công chúa hay thân sinh ra cô, tất cả đều hết sức cao hứng, chỉ có nhân vật chính của buổi tiệc lại có vẻ không mấy vui...
Ngoài chính Đường Linh ra, không ai có thể biết vì sao... Ai lại có thể tưởng tượng công chúa của chúng ta đang chờ một người, nhưng người ấy có vẻ không chịu đến...
Xung quanh Đường Linh chưa bao giờ bắng bóng người theo đuổi, nói muốn sao được vậy thì có vẻ hơi quá, nhưng quả thực từ khi biết mình đẹp đến giờ, chưa một gã trai nào cưỡng nổi mê lực của cô... Từ bé đến lớn, cô cũng chưa có thói quen nhún mình trước bất cứ ai...
Thế nhưng hôm nay, đúng vào ngày đáng ra phải được nâng niu nhất, Đường Linh lần đầu tiên biết mùi vị của chờ đợi!
Sau ngày Đường Linh đưa thiếp mời cho Lý Phong, tên đồng học đó đột nhiên biến mất tăm, không đi học cũng không đến tìm cô. Chuyện này đúng là không thể tưởng tượng nổi... Bình thường chỉ cần Đường Linh hơi tỏ ý một chút là cả đám con trai sẽ bu lại như ong thấy mật, vậy mà lần đầu tiên cô chủ động mời một người, người đó lại không hề có chút phản ứng...
Lòng tự tôn và kiêu ngạo khiến Đường Linh không tiếp tục theo dõi Lý Phong nữa, nhưng cô đã chuẩn bị trong buổi tiệc sinh nhật cho hắn ta biết tay một mẻ, vậy mà hắn lại dám cho công chúa nhà ta leo cây...
Lại còn không có bất kì lý do nào, cũng như không một lời xin lỗi!
Càng nghĩ càng thấy tức, càng tức càng phải nghĩ!
Đây là chuyện Đường Linh chưa bao giờ trải qua, lý trí bảo cô không nên để ý quá chuyện nhỏ nhặt này. Lý Phong có vô vàn lý do để không đến, hoặc là việc quan trọng trong gia đình, hoặc đơn giản chỉ là... nhát gan không dám đi. Dù sao thì một khung cảnh hoành tráng như vậy, một học sinh con nhà bình thường không khỏi nảy sinh cảm giác tự ti... mà cũng có thể hắn không có quần áo thích hợp...?
Vô số những suy đoán theo nhau hiện lên trong đầu, nhưng nghĩ thế nào thì nghĩ, Đường Linh vẫn không sao vơi được nỗi hậm hực...
“Này này, đại tiểu thư của tôi! Bên dưới đang náo nhiệt như vậy, chủ nhân sao lại ngồi ngây ra ở đây thế? Đâu phải là đạo lý đãi khách chứ?”
Một thân hình cao dong dỏng xuất hiện, bộ váy lộng lẫy màu hồng nhạt khoác trên cơ thể mĩ miều, cảm giác vừa mắt hết chỗ nói. Khuôn ngực đầy đặn vừa đủ kín đủ hở, vòng eo thướt tha câu hồn, cặp chân thẳng tắp trên đôi giày cao gót xinh xắn, rõ là một sát thủ của cánh đàn ông!
Trên mặt người đó chỉ trang điểm nhẹ, ánh mắt lung linh rạng ngời, có lẽ là thời kì đẹp nhất của phụ nữ... Dù phong thái khác hẳn Đường Linh, xem ra cũng chẳng mấy gã có thể trụ được trước sức hút của cô...
“Chị Chu ngày càng đẹp ra, em chỉ là đang nghĩ chút việc thôi...” Đường Linh nở nụ cười nhẹ nhàng như không hề có chuyện gì.
“Hm... vậy sao? Xem tay em trắng bệch ra rồi kìa, sao phải dùng lực mạnh thế? Là ai đã khiến em ngoan của ta giận như vậy? Nói với chị, chị sẽ thay em dạy cho hắn một bài học!”
Chị Chu... Chu Chỉ! Chu Chỉ là ai vậy?
Cô ta là nhân viên cấp cao của Bộ các dự án đặc biệt USE, thân phận chính thức thì cả Đường Linh cũng không rõ lắm, chỉ biết Chu Chỉ có liên quan khá nhiều đến các chương trình Chiến sĩ cơ động của Liên minh trái đất. Quan hệ làm ăn giữa GAD và quân đội đều không thể thiếu Chu Chỉ, vì thế Đường Linh và cô ta cũng khá quen biết...
Chu Chỉ đúng là một mỹ nữ thành thục với đủ mọi nghĩa của từ này, Đường Linh nhận thấy ngay cả cha mình cũng có chút không cưỡng lại được. Loại nữ nhân diễm sắc ngời ngời như Chu Chỉ chính là tuýp phụ nữ dễ khơi dậy ham muốn của nam nhân nhất, nhưng... dù sao cô ta vẫn là người của quân độ, thân thế lại huyền bí hết mức. Dù là Đường Chấn hay bất cứ đại gia nào, có hâm mộ đến bao nhiêu cũng chỉ có thể ngắm nhìn mà thôi.
Đường Linh nhìn Chu Chỉ, cũng không khỏi phải thầm tán thưởng. Đúng là tuyệt sắc giai nhân, mỗi nét trên thân thể đều là mơ ước của phụ nữ...
Hai mỹ nữ đối mặt trò chuyện trên tầng hai phòng khách, lập tức thu hút ánh mắt của không biết bao nhiêu người. Đám thanh niên không chút giữ ý, công khai nhìn đắm đuối, một số vị cao tuổi hơn chỉ dám chốc chốc nghênh mặt liếc trộm, dù sao thì ai chẳng có lòng ái mộ cái đẹp chứ!
Đường Linh biết không thể giấu được Chu Chỉ, trả lời hàm hồ: “Không có gì thật mà, chỉ là một người bạn hẹn không đến thôi, có lẽ là bận việc gì đó...”
“Hừm, vậy à? Không ngờ có con trai lỡ hẹn kia đấy! Nếu chị là con trai, đã hẹn thì dù phải bò cũng quyết bò đến bằng được...!”
“Chị Chu, em có nói là con trai khi nào đâu...?” Đường Linh mỗi lúc một lúng túng, những chuyện này thì dù có mười hóa thân, Đường Linh cũng không phải là đối thủ của Chu Chỉ...
“Nào, kể chị nghe đi, chị tò mò lắm đấy...!”
Đường Linh không giấu diếm, vốn dĩ cũng chẳng có gì phải giấu, chỉ là cô cảm thấy Lý Phong có chút khác với những học sinh khác mà thôi, lúc này mà còn giấu thì mới dễ khiến người ta hiểu lầm...
Người nói vô tình, kẻ nghe lại hết sức hữu ý... Đường Linh còn nhỏ tuổi như vậy mà đã được gia đình cho tham gia vào công việc của GAD, nguyên nhân không chỉ bởi cô thông minh. Người tài như cô không phải ít, hơn nữa với một tập đoàn lớn như GAD, dù Đường Linh có là người thừa kế duy nhất cũng đâu có thể được tham gia khi còn chưa trưởng thành? Lý do cho sự lạ này lại nằm ở chỗ khác, chính là trực giác hơn người của tiểu thư họ Đường...
Đối con người và sự vật, Đường Linh luôn có những dự cảm mang tính tiên tri, tuy đơn giản những hết sức hữu dụng, cho đến giờ chưa từng sai lầm. Bản thân Đường Linh không thể vận dụng, nhưng những phán đoán của cô khi vào tay GAD và quân đội thì hiệu quả không thể đo đếm được, có nói cô là một siêu tiên tri cũng không ngoa!
"Một học sinh bình thường" ư?
Học sinh bình thường sao lại có thể gây được sự chú ý của Đường Linh, để đến mức cô nàng phải chủ động đưa thiếp mời sinh nhật? Chuyện này thật không đơn giản, ấn tượng mà học sinh đó đem đến cho Đường Linh chắc hẳn phải hết sức sâu sắc. Kẻ đó, không phải nhân tài thì cũng là nhân vật nguy hiểm...!
Ngoài mặt Chu Chỉ không tỏ ra vẻ gì đặc biệt, chỉ cười đùa vài câu rồi lượn sang chỗ khác, song trong lòng đã ghi nhớ câu chuyện...
*****************
Hôm nay là một ngày đẹp trời, nhưng Lý Phong lại cau có như quả táo héo...
Cũng khó trách hắn được, bởi bất kì ai bị bám lằng nhằng cả buổi sáng cũng sẽ sinh ra bí xị như vậy, chỉ hận một nỗi là kẻ đeo bám đó lại không thể cho một cước bay khuất mắt...
“Quỷ thần ơi... Lý Phong, cậu phải nói sớm chứ! Cậu không đi thì để bạn tốt như tôi đây thay cậu nhảy vào vạc nước sôi chứ? Huống hồ lại là một buổi tiệc sinh nhật xịn như vậy?”
Lúc Lý Phong kể lại hắn vừa quên cái gì, phản ứng đầu tiên của Mã Khả là "tên này ngủ nhiều lú lẫn rồi!" Nhưng khi trông thấy tấm thiệp mời óng ánh thì gã nghẹn cả thở luôn... Trời đất ơi, nếu gã nhận được tấm thiệp này thì dù bên ngoài có là núi lửa phun cũng phải xông qua mà đi, đằng này Lý Phong lại dễ dàng bỏ mặc... Nếu nói hắn chẳng có chút hứng thú gì với Đường Linh đã đành, rõ ràng là thầm yêu trộm nhớ người ta từ lâu rồi! Hây, thật đúng là đồ...
“Mã Khả, xin cậu đấy! Có thể nói sang chuyện khác không? Tôi rất tiếc, tiếc vô cùng, tiếc đến sắp đâm đầu vào gối tự tử rồi, cậu hài lòng chưa? Lỡ thì cũng đã lỡ rồi, trên đời này có thuốc chữa hối hận không chứ?”
“Hây, đáng chết! Kỹ thuật của chúng ta quá lạc hậu đi, thế kỉ hai ba mà còn chưa có máy thời gian, đúng là lạc hậu quá mà...!”
Nhìn Mã Khả lơ mơ trong ảo tưởng, Lý Phong chỉ biết lắc đầu. Nói hắn không tiếc gì thì cũng là không đúng, tuy nhiên nỗi tiếc nuối chỉ bàng bạc rất nhẹ thôi. Mặc dù khóa huấn luyện của Tiểu Kim chưa kết thúc, Lý Phong đã không còn là Lý Phong của hơn hai tuần trước nữa rồi...
Mọi ng' vote cho truyện của mụi lên 5 sao đi, nhìn 4 sao thấy tức wá
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện