[Dịch] Thể Tôn

Chương 66 : Phân chia thắng bại

Người đăng: 

.
Đột nhiên xuất hiện một con thú khổng lồ nuốt lấy Lôi Cương khiến cho đám đệ tử cảm thấy khiếp sợ, ngây người. Đan Thần, Luyện Hư, Đao Đồ cùng bước lên, lo lắng nhìn con thú vừa mới xuất hiện. Ma Vân thở hắt ra, nhìn con thú sau lưng. Y xoa nhẹ lên người nó rồi nhỏ giọng nói: - Thú Sất! Ngươi không phải động thủ. Ta cần nhờ chính lực lượng của mình để thắng hắn. Con cự thú dường như nghe hiểu được tiếng của Ma Vân liền há cái mồm đỏ như máu của nó ra. "Graooo..." Đúng lúc này, trong cơ thể Cự thú chợt vang lên bốn tiếng gầm to. Bốn luồng ánh sáng từ trong cơ thể con thú khổng lồ chiếu ra xung quanh. Ánh sáng khiến cho con thú màu đen biến thành đủ loại màu sắc. Đám đệ tử đứng xem mà líu lưỡi. Ma Vân run người, gương mặt trong nháy mắt tái nhợt. Ma Vân và Thú Sất có sự tương liên. Nếu Thú Sất có vấn đề gì thì Ma Vân cũng bị ảnh hưởng. Mà lúc này, y có thể cảm nhận được trong lòng Thú Sất đang run sợ. Ma Vân không biết trong cơ thể của Thú Sất có chuyện gì xảy ra nhưng lúc này phải thu nó lại nếu không sẽ có chuyện không hay. Ma Vân bắt mấy cái thủ quyết, con thú khổng lồ liền hóa thành một tia sáng đen màu rồi biến thành bộ chiến giáp bao phủ quanh người Ma Vân. So với lúc trước, ánh mắt lạnh lùng của nó lúc này không còn cái uy thế khiến cho người ta phải run sợ nữa. Lôi Cương đứng ở đó, lạnh lùng nhìn Ma Vân. Toàn thân hắn có một thứ chất lỏng màu đen khiến cho người ta bị nôn. Mà dường như khi ở trong cơ thể con thú, Lôi Cương bị thương nhiều khiến cho toàn thân chảy đầy máu. Thanh Hư Kiếm của hắn cũng đã thu vào trong giới chỉ. Đột nhiên, Ma Vân khiếp sợ nhìn chằm chằm vào hai tay của Lôi Cương. Y không ngờ lại thấy được trên bàn tay của Lôi Cương có khắc hai con tiểu long. Y có thể thấy trên mu bàn tay trái của Lôi Cương là một con màu vàng còn mu bàn tay phải là một con màu đỏ. Đây là cái gì? Ma Vân nhớ tới tiếng long ngâm trước đó mà kinh hãi. Vào lúc này, cơ bản Ma Vân không thể nhìn thấu được Lôi Cương, ánh mắt y cứ dán vào hai con tiểu long trên bàn tay hắn. Đột nhiên, Lôi Cương cử động, giống như một cơn gió ập tới người Ma Vân. Ma Vân không kịp lui lại phía sau, chỉ mở to mắt mà nhìn trong tích tắc Lôi Cương đã tới trước mặt mình. Ma Vân hít một hơi thật sâu rồi quát lên một tiếng. Y vung thanh trọng kiếm chém thẳng xuống đầu Lôi Cương. "Vù...vù..." Ma Vân nghe thấy bên tai vang lên tiếng gió phần phật. Lôi Cương sắp bị y bổ trúng không ngờ biến mất. Ma Vân không kịp phản ứng thì sau lưng liền bị một đạo lực va chạm khiến cho y bay thẳng về phía trước. "Uỳnh!" Ma Vân ổn định người trên không rồi rơi xuống, quỳ một gối trên mặt đất. Trong mắt y lóe lên một tia sáng. "Nhanh thật. Mạnh thật! Mình đã mặc chiến giáp do Thú Sất biến thành vậy mà vẫn có thể làm cho mình bị thương như vậy. Phải biết rằng hai phần ba lực lượng đều bị Thú Sất hấp thu. Chỉ còn một phần ba mà có uy lực như vậy khiến cho người ta không dám tưởng tượng.” Ma Vân cầm thanh trọng kiếm trong tay mà nheo mắt lại, trong mắt xuất hiện sát khí. Nghe thấy bên tai chợt vang lên tiếng gió, Ma Vân quát lên: - Cấm Ma Cương trảm thức thứ mười. Y giơ thanh trọng kiếm mà chém về phía tiếng gió. "Keng..." Có tiếng sắt thép va chạm vang lên. Ma Vân cảm thấy vui vẻ, cũng chẳng thèm nhìn xem đã va chạm thực sự với Lôi Cương hay chưa mà thừa thắng xông lên, tiếp tục hét to: - Cấm Ma cương trảm thức thứ mười một. Cấm Ma cương trảm thức thứ mười một là một chiêu mạnh nhất của Ma Vân. Trong cả kết giới vang lên những tiếng nổ liên tiếp khiến cho kết giới rung chuyển ầm ầm. Kết giới này chính là do tự mình Hỏa Đức bố trí. Đám đệ tử ngây người nhìn lôi đài đang bị vùi lấp. Đây là chiến đấu của cảnh giới Cương Sư hay sao? Chỉ sợ cường giả Cương Thể đối chiến cũng chỉ tới mức này mà thôi. Tử Vận siết chặt tay, gương mặt lạnh như băng làm cho người ta cảm thấy khó thở. Tu Ma ngồi một bên trong lòng cảm thấy lo lắng, ánh mắt luôn để ý về phía Tử Vận. Lão rất sợ Tử Vận nổi giận sẽ giết chết Ma Vân. Tư chất của Ma Vân khiến cho Tu Ma nhìn thấy được thời khắc huy hoàng của Ma Luyện môn. Ma Luyện môn càng lúc càng mạnh nhưng lại không có cường giả tuyệt đỉnh thì cho dù có mạnh tới mấy cũng uổng công. Bởi đối với một cường giả thực sự thì những kẻ khác chỉ là pháo hôi mà thôi. Đan Thần, Luyện Hư, Đao Đồ đều nhói trong lòng một cái. Gương mặt lạnh lùng của Luyện Hư có chút lo lắng, khẩn trương. Y biết dưới sự công kích mạnh mẽ như vậy rất có thể hồn bay phách lạc. Ngộ Đạo bị trọng thương đứng xem cuộc chiến, cũng run run, ánh mắt sáng lên một cách lạ thường. Khi bụi bặm tan hết, lôi đài hoàn toàn biến mất. Công kích quá mạnh đã san bằng lôi đài chỉ còn một đống gạch vụn trong kết giới. Ma Vân đứng nguyên tại chỗ, lạnh lùng mà nhìn xung quanh. Y hơi nhíu mày tự hỏi Lôi Cương biến đi đâu? Trận chiến này chẳng lẽ mình thắng hay sao? Tử Vận không nhìn thấy Lôi Cương, ánh mắt từ từ thay đổi, thậm chí có chút gì đó áy náy. Nàng thở dài, đang định tìm kiếm Lôi Cương thì đột nhiên sững người lại, nhìn chằm chằm vào trong kết giới. "Rầm...rầm..." Đống đá vụn trong kết giới đột nhiên rung chuyển rồi một người đầy máu tươi với những vết thương từ trong đống đá đứng dậy. Trên ngực, khuôn mặt, trên lưng đều có thể nhìn thấy cả xương trắng. Tuy nhiên đôi mắt của hắn lại giống như mãnh thú mà nhìn Ma Vân chằm chằm. - Ta không thể thua. Khai Thiên không thể yếu như vậy được. Nếu ca ca mất tích, ta sẽ phải đi tìm. Lôi Cương cố gắng chịu đựng cơn đau trên người, gương mặt giật giật. Cổ tay của hắn hiện rõ xương trắng nhưng vẫn nắm chặt Hư Kiếm, dường như một chiến thần từ thời viễn cổ tỏa ra sát khí khiến cho Ma Vân cảm thấy áp lực. Ma Vân khiếp sợ mà nhìn Lôi Cương đứng dậy. Vào lúc này, Ma Vân đột nhiên hiểu được tại sao Lôi Cương lại mạnh như thế. Có lẽ nguyên nhân của sự hùng mạnh đó chính là nghị lực của hắn. - Ngươi...bỏ qua đi. Tử Vận run rẩy, lẩm bẩm nói. Ánh mắt nàng đã xuất hiện một làn nước. Mấy vị tông chủ nhìn chằm chằm thân thể đầy những vết thương kinh khủng của Lôi Cương mà thầm khen ngợi. Ánh mắt sắc bén của Lôi Cương từ từ nhắm lại, hai tay lại nâng Hư Kiếm lên. Cả đám đệ tử thấy Lôi Cương nhắm mắt mà kinh ngạc. - Muốn bỏ hay sao? - Bị thương như vậy mà vẫn có thể kiên trì như thế thật khiến cho người ta kính nể. Đan Thần, Luyện Hư và Đao Đồ cùng nắm chặt tay nhìn Lôi Cương mà thầm cầu nguyện. Bất chợt, Đao Đồ chợt nhớ tới khảo hạch ở Kiếm Đỉnh môn lúc trước, Lôi Cương bị Kiếm Đỉnh môn từ chối vậy mà vẫn không nản lòng. Sau đó, hắn một mình rời khỏi Kiếm Đỉnh môn với bóng dáng kiên cường. Một tên đệ tử bị mọi người gọi là rác rưởi mà có thể đạt tới thành tích như ngày hôm nay không biết đã phải trả giá như thế nào? Đao Đồ cảm thấy nhói lên trong lòng. Ma Vân thấy Lôi Cương nhắm mắt liền thở phào một cái. Y không ngờ được ánh mắt sắc bén vừa rồi của Lôi Cương lại khiến cho bản thân cảm thấy áp lực. Đột nhiên, gương mặt Ma Vân trở nên nghiêm túc. Y ngẩng đầu nhìn kết giới đang bao phủ lôi đài chợt xuất hiện dao động. "Sao thế này? Chẳng lẽ hắn vẫn còn chưa định bỏ qua?" Cơ mặt của Ma Vân giật giật. Một thứ uy thế kinh khủng của từ cơ thể Lôi Cương bùng nổ. Khiến cho Ma Vân cảm thấy kinh hãi đó là hai con tiểu long trên mu bàn tay của Lôi Cương chợt tỏa ánh sáng nhàn nhạt. Ngay cả dưới chân hắn cũng tỏa sáng. "Có chuyện gì thế? Cuối cùng có chuyện gì mà lại có dị động thế này?" "Graooo..." Thú Sất đang hóa thành chiến giáp che chở cho Ma Vân chợt rống lên một tiếng khiến cho Ma Vân sững người. Y biết Thú Sất đang hoảng sợ. Ma Vân ngơ ngác đứng nguyên một chỗ nhìn Lôi Cương đang xuất hiện dị biến mà quên mất tấn công. - Lúc này mà không tấn công thì còn chờ tới bao giờ? Vân nhi! Một âm thanh chợt vang lên trong đầu Ma Vân khiến cho y bừng tỉnh. Ánh mắt hắn lóe lên một tia sáng nhìn về phía vách đá rồi hít một hơi thật sâu, hai tay nắm chặt lấy thanh trọng kiếm vọt về phía Lôi Cương. Trong khoảng khắc đó, Lôi Cương chợt mở mắt. Ánh sáng tỏa ra ở hai chân của hắn không ngờ từ từ di chuyển về phía hai tay. Lôi Cương giơ Hư Kiếm lên. Khi kiếm lên tới đỉnh đầu, kết giới do Hỏa Đức bố trì bị phá nát. Ma Vân đang vọt về phía Lôi Cương không ngờ dừng lại, có cố gắng đến mấy cũng không thể nhích thêm được lấy một chút. Kết giới vừa vỡ, uy thế khủng bố nổ tung khiến cho tất cả đám đệ tử đều mở to mắt rồi lui lại. Trong nháy mắt tất cả đều cảm thấy hít thở không nổi. - Sao có thể như vậy? Mấy vị tông chủ trên vách đá đều mở to mắt mà nhìn Lôi Cương đang từ từ giơ Hư Kiếm lên. Gương mặt của Tu Ma giật giật. Uy thế khủng bố khiến cho lão cũng phải kinh hãi. Tử Vận chăm chú nhìn ánh sáng màu tím và màu vàng kim đang từ từ hội tụ vào hai tay của Lôi Cương mà không giấu được sự khiếp sợ. - Lực tứ hành long (lực lượng của bốn con rồng với bốn thuộc tính khác nhau)? Một cụm từ chợt xuất hiện trong đầu Tử Vận. "Sao có thể như vậy? Lực tứ hành long tại sao lại xuất hiện trong cơ thể hắn? Cuối cùng thì đã có chuyện gì xảy ra?" Tới lúc này, gương mặt lạnh lùng của Tử Vận chợt thay đổi. - Khai Thiên! Thức thứ mười. Lôi Cương thốt lên từng tiếng một. Trong nháy mắt thanh Hư Kiếm được hắn giơ lên tới đỉnh đầu liền chém xuống. - Ma Vân nhận thua. Tu Ma biến sắc nhanh chóng xuất hiện bên người Ma Vân đồng thời cũng quát lên. "Oành..." Một kiếm chém xuống khiến cho đá vụn xung quanh vỡ nát, biến thành những thanh tiểu kiếm mà bắn ra xung quanh. Sắc mặt của Hỏa Đức thay đổi, tay phải vung lên phát ra một đạo kết giới bao phủ lôi đài. Vô số những tiếng động đánh lên bề mặt kết giới. "Oành..." Mũi kiếm sắc bén chém thẳng về phía Tu Ma. Bên ngoài thân thể Tu Ma xuất hiện một đạo kết giới. Mũi kiếm chạm phải kết giới khiến cho Tu Ma phải lui lại một bước. Còn Ma Vân thì run sợ mở to mắt mà nhìn về phía trước giống như bản thân bị một con hung thú đánh úp. Sống lưng y cảm thấy ớn lạnh. "Nếu gia gia không xuất hiện thì mình có còn đứng ở đây được không?" Lôi Cương nghe thấy tiếng hét to đó liền thở phào nhẹ nhõm, Hư Kiếm thoát khỏi tay rơi xuống mặt đất. Hắn nhắm mắt lại rồi từ từ khuỵu xuống, khóe miệng hơi nở nụ cười. - Mình thắng rồi sao? Ca! Ca có thấy được không?
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang