[Dịch] Thể Tôn
Chương 61 : Ngươi cứ thử mà xem.
.
Uy lực của Cương Kỹ thường thường là chiêu thức càng về sau càng khủng bố. Nhưng tu luyện mỗi một thức lại cần phải có tu vi làm nền tảng, lĩnh ngộ làm vật dẫn để mà học được. Lúc này, sự phá hoại từ đòn công kích của Lôi Cương ước chừng có thể so sánh với cường giả Cương Thể. Cương Sư và Cương Thể mặc dù chỉ khác nhau một chữ nhưng lại cản trở vô số Cương Tu giả bước tiếp. Có rất nhiều người cả đời cũng không đột phá nổi tầng này. Mà thực lực giữa hai bên có thể nói là chẳng khác nào một trời một vực. Cường giả Cương Thể có thể đạp không mà đi, vận dụng cương khí hơn xa so với Cương Sư.
Lôi đài ầm ầm sập xuống, kết giới bị phá nát. Đá vụn trong nháy mắt bắn ra xung quanh. Vào lúc này, rất nhiều đệ tử đều cảm thấy kinh hoàng. Nhưng đám đá vụn đó bất ngờ dừng lại trên không trung rồi rơi xuống đất.
Sau khi tro bụi tan hết, trong đống đá, Lôi Cương yếu ớt quỳ một gối xuống đất, sắc mặt vô cùng tái nhợt, phải dựa vào Hư Kiếm mới có thể giữ cho không bị ngã. Còn Bạo Lực thì toàn thân chảy đầy máu tươi, cây búa lớn không còn tỏa sáng đang cắm trên mặt đất.
Đám đệ tử hít một hơi khi thấy Bạo Lực đã thua. Gương mặt Cuồng Chiến giật giật mấy cái, trong mắt hiện lên sát khí. Thân mình lão nhoáng lên rồi hiện ra bên cạnh Bạo Lực. Một luồng nội kình tinh thuần nhanh chóng được lão rót vào trong cơ thể Bạo Lực. Sau khi nhìn Lôi Cương một cái, lão hừ lạnh một tiếng rồi hóa thành một tia sáng màu đen rồi biến mất. Trên vách đá, Ngự Kiếm và Tử vận cũng cùng cử động.
- Ngươi ở lại đây để ta giải quyết.
Tử Vận thấy Ngự Kiếm đang định di chuyển liền lên tiếng với giọng lùng. Ngự Kiếm sững người rồi liền ngồi xuống, còn Tử Vận thì biến mất.
- Khà...khà...
Phục Cương Tử thốt lên tiếng cười âm trầm.
Gương mặt Hỏa Đức hơi run run rồi hét to:
- Tỷ thí tiếp tục tiến hành.
Bẩy tên đệ tử nhìn nhau, trong mắt xuất hiện vô số suy nghĩ. Đan Thần, Đao Đồ và Luyện Hư cùng lo lắng nhìn về phía bóng đen vừa biến mất.
Trên dãy núi quanh Luyện Khí tông, Lôi Cương rơi mạnh xuống đất, sắc mặt tái như tờ giấy, cố gắng mở mắt ra nhìn Cuồng Chiến chằm chằm rồi lên tiếng:
- Ngươi là ai?
Sau khi thả Bạo Lực xuống, Cuồng Chiến cúi nhìn Lôi Cương chằm chằm rồi lạnh lùng nói:
- Tiểu tử! Thể Tu quyết của ngươi là ở đâu ra?
Lôi Cương ngẩn người, suy nghĩ một lúc rồi mới cảm thấy thoải mái. Đối phương nói tới chắc chắn không phải là Ngũ Hành thể tu mà là Thể Tu quyết. Lôi Cương nhìn Cuồng Chiến rồi lên tiếng:
- Tiền bối! Do tiểu tử vô tình nhặt được.
Gương mặt của Cuồng Chiến từ từ sắt lại. Một thứ khí thế hùng hậu bùng nổ. Âm thanh của lão trở nên âm trầm:
- Tiểu tử! Đừng có ép ta. Ta bóp chết ngươi chẳng khác gì một con kiến vậy.
"Phụt..." Lôi Cương phun ra một ngụm máu tươi. Lúc này, hắn hết sức yếu ớt, làm sao có thể chịu nổi khí thế bá đạo của Cuồng Chiến? Không ngất đi coi như đã là một kỳ tích rồi. Lôi Cương hoảng sợ nhìn Cuồng Chiến, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ.
"Oành..." Đột nhiên, trong không trung chợt vang lên một tiếng sét. Cuồng Chiến biến sắc, hai tay đột nhiên giơ lên, phát ra một đạo kết giới màu vàng óng, bao phủ toàn thân.
" phành..." Một tiếng động thanh thúy vang lên, Cuồng Chiến lui lại mấy bước, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt chỉ có một sự khiếp sợ. Đôi mắt hổ mở to nhìn lên bóng người xinh xắn ở phía trên.
- Nếu ngươi giết hắn, ta sẽ diệt bộ tộc của ngươi.
Tử Vận bước trên không trung tới trước mặt Lôi Cương. Tay phải nàng đặt nhẹ lên lưng hắn khiến cho sắc mặt Lôi Cương đang trắng như tờ giấy từ từ hồng lên.
- Ngươi....
Cuồng Chiến lập tức nổi giận mà nhìn Tử Vận chằm chằm. Chưa bao giờ, lão phải chịu sự uy hiếp lớn đến như vậy. Diệt toàn tộc ta? Trên Trung Xu giới còn chưa có người nào dám ăn nói ngông cuồng như vậy. Đột nhiên, nét mặt Cuồng Chiến có một sự e ngại. Thiếu nữ này có khả năng không phải là người trên Trung Xu giới? Suy nghĩ đó khiến cho Cuồng Chiến nhất thời do dự, cố gắng kìm chế ý định chém giết Tử Vận. Lão nói lạnh lùng:
- Đạo hữu! Ngươi cho Lực chi nhất tộc chúng ta là quả hồng mềm hay sao?
- Có tin hay không thì tùy ngươi. Ngươi có thể thử xem.
Âm thanh của Tử Vận hết sức lạnh lùng. Khí thế từ người nàng tỏa ra khiến cho Cuồng Chiến biến sắc mà lui lại:
- Tiểu súc sinh. Ngươi muốn để cho lão tử ta phi thăng cũng không yên lòng hay sao?
Một tiếng hét to chợt vang lên trong không trung, chui vào mọi ngõ ngách trong dãy núi. Cuồng Chiến suýt chút nữa thì ngã nhào xuống đất. Gương mặt đầy sự tức giận, âm trầm trong nháy mắt cứng lại.
Lão nhân có dáng người còng còng, thấp bé xuất hiện trước mặt Cuồng Chiến. Nhìn sự lôi thôi cùng với khuôn mặt không hề tương xứng với sự uy nghiêm của lão nhân. Lão nhân trừng mắt nhìn khiến cho Cuồng Chiến không tự chủ được cúi đầu, xấu hổ, thấp giọng nói:
- Gia gia! Con...
- Con cái gì mà con? Cái con thỏ chết kia. Thể Tu quyết của hắn là do lão phu dậy, ngươi có ý kiến gì không? Hay là phải thông qua ý kiến của tên tộc trưởng như ngươi hả?
Lão nhân lòng khòng rít lên. Nhìn dáng người còng còng nhỏ bé vậy mà không ngờ âm thanh của lão lại chẳng khác gì tiếng sấm rền khiến cho gương mặt Cuồng Chiến tím bầm, lui lại mấy bước.
Một tộc trưởng Cuồng Chiến lúc trước kiêu ngạo tuyên bố đánh cho tông chủ của Ma Luyện môn ngã sấp trước mặt đám đệ tử của mình bây giờ lại chẳng khác gì một đứa bé cúi đầu, để mặc cho lão nhân trách mắng mà không dám cãi lại lấy một câu.
Lão nhân trừng đôi mắt nhỏ mà nhìn Cuồng Chiến. Thấy Cuồng Chiến giống như đang bị oan ức, lão nhân liền giơ bàn tay phải chỉ còn da bọc xương của mình lên.
Cuồng Chiến thấy vậy biến sắc, nét mặt như đang cầu xin mà nói:
- Gia gia! Không....
Nhưng chưa nói xong, tay phải của lão nhân đã vỗ vào vai của y. Một tiếng thét thảm thiết vang lên, tộc trưởng Cuồng Chiến của Lực chi nhất tộc đột nhiên ngã ra đất, nét mặt đầy sự oan ức mà cúi đầu.
- Hãy tỉnh lại đi. Đừng tưởng rằng trở thành tộc trưởng mà không ai bì nổi. Được người ta thổi cho mấy câu người đã bay lên đến mây rồi. Còn chưa tới lượt ngươi được cuồng vọng đâu.
Lão nhân nghiêm mặt, trầm giọng nói. Trong hai mắt có chút tiếc nuối giống như rèn sắt nhưng không thể thành thép vậy. Sau khi trừng mắt nhìn Cuồng Chiến, lão nhân vội vàng nói với Lôi Cương:
- Tiểu tử! Thế nào? Lão phu không làm cho ngươi thất vọng chứ? Chuyện kia ngươi đã suy nghĩ kỹ chưa?
Cuồng Chiến mở to mắt nhìn lão nhân còng. Từ âm thanh của lão, Cuồng Chiến có thể tưởng tượng ra được gương mặt của gia gia như thế nào... Lôi Cương khiếp sợ nhìn lão nhân cung với đại hán khôi ngô bị lão đánh ngã ở phía sau. Nghĩ tới hơi thở kinh khủng vừa rồi, ánh mắt của Lôi Cương không giấu được sự khiếp sợ.
Tử Vận lạnh lùng nhìn lão nhân rồi nắm Lôi Cương chuẩn bị bỏ đi. Nhưng hai người lại bị lão nhân ngăn lại. Lão nhân trừng mắt nhìn Tử Vận rồi nói:
- Này, tiểu nữ oa. Ta đang nói chuyện với hắn, ngươi can thiệp vào làm gì?
- Tránh ra!
Đôi mắt đẹp của Tử Vận xuất hiện sát khí, âm thanh trở nên lạnh thấu xương.
- Nếu lão phu không cho thì sao? Ngươi định diệt cả tộc ta?
Sắc mặt lão nhân đột nhiên trở nên nghiêm túc. Đôi mắt đục ngầu nhìn Tử Vận. Một làn khí thế khủng bố tràn ra khiến cho không khí giống như bị lửa thiêu đốt mà vặn vẹo. Lão nhân làm như vậy khiến cho Tử Vận chợt nhíu mày. Lôi Cương cũng từ trong cơn khiếp sợ mà tỉnh lại, nhìn lão nhân mà nói:
- Chuyện gì cũng từ từ. Chuyện hai chúng ta, tiểu tử cần suy nghĩ mấy ngày.
- Được được! Ta chờ ngươi.
Gương mặt đang nghiêm túc của lão nhân chợt giãn ra, giống như một đóa hoa đang nở mà cười nói. Nhưng đột nhiên, sắc mặt lão chợt thay đổi nhìn Tử Vận chằm chằm mà nói:
- Có điều... Tiểu nữ oa! Ngươi nói diệt cả tộc ta. Việc này cũng không thể quên được.
Nhìn gương mặt nhăn nheo của lão nhân mặc dù không giận nhưng vẫn hết sức uy nghiêm. Lão cứ nhìn Tử Vận chằm chằm.
Lôi Cương cứng người, gương mặt tràn ngập một sự lo âu. Hắn nghĩ tới uy lực một cước của lão nhân hôm đó nếu đạp lên người Tử Vận... Trong lòng Lôi Cương nhói một cái. Gương mặt Tử Vận giống như phủ một làn sương lạnh, đang định nói gì đó thì trên không trung chợt vang lên một tiếng hét.
- Thế nào? Lực Cuồng lão nhi! Ngươi định tính thế nào?
Một lão nhân già nua mặc một bộ trang phục màu trắng bước đi trên không tới nơi. Ánh mắt lão có chút cười cợt nhìn Lực Cuồng chằm chằm.
- Ta đang nghĩ xem là nữ oa nhà ai, có chỗ dựa thế nào mà dám há miệng nói muốn diệt Lực chi nhất tộc chúng ta. Hóa ra là Vô Kiếm Tử của Kiếm Cương môn! Hậu thuẫn thật lớn, thật ngông cuồng đấy.
Lực Cuồng nhìn lão nhân đứng trên không trung chằm chằm mà cười nói. Có điều, tiếng cười của lão lại hết sức âm trầm.
- Lực Cuồng lão nhi! Được người ta thổi cho mấy câu người đã bay lên đến mây rồi. Còn chưa tới lượt ngươi được cuồng vọng đâu.
Lão nhân đứng trên không trung lên tiếng một cách thản nhiên.
Lực Cuồng sửng sốt, ngay cả Cuồng Chiến cũng ngẩn người, gương mặt trở nên quái dị.
- Sau câu này nghe quen đến vậy?
Lực Cuồng thầm hỏi trong lồng. Đột nhiên lão nhớ tới câu nói của mình với Cuồng Chiến, sắc mặt liền trở nên khó coi. Lão nhìn chằm chằm về phía lão nhân đang ở trên không trung mà quát:
- Vô Kiếm Tử! Nhiều năm không dậy dỗ ngươi nên có phải ngươi lại ngứa miệng hay không?
Vô Kiếm Tử biến sắc, có chút xấu hổ nhìn Tử Vận rồi nói:
- Tiểu Vận nhi! Ngươi mang hắn rời khỏi đây trước đi. Thúc thúc cản phía sau cho.
Tử Vận gật đầu, kéo Lôi Cương đang ngây người từ từ bước lên không trung mà rời đi.
Lục Cuồng sửng sốt, đang định lao về phía Tử Vận thì bị Vô Kiếm Tử ngăn lại.
Nhìn thấy Tử Vận đã đưa Lôi Cương rời đi, Vô Kiếm Tử thở phào một cái, sắc mặt lập tức trở nên nghiêm túc. Lão nhìn Lực Cuồng chằm chằm rồi trầm giọng nói:
- Lực Cuồng! Chúng ta đấu với nhau bao nhiêu năm. Ta khuyên ngươi một câu rằng đừng có chọc vào cô gái đó.
Lực Cuồng hừ lạnh một tiếng, cười nhạo, nói:
- Vô Kiếm Tử! Có phải ngươi già rồi hay không mà sự kiêu ngạo cũng mất đi rồi?
Gương mặt Vô Kiếm Tử giật giật mấy cái rồi nói lạnh lùng:
- Lực Cuồng lão nhi! Ta chỉ có điều khuyên ngươi rằng nếu cô gái đó mà có chuyện gì ở Trung Xu giới thì đừng nói là Lực chi nhất tộc các ngươi mà chỉ sợ cả Trung Xu Giới cũng phải chôn cùng. Tin hay không là tùy ngươi.
Vô Kiếm Tử hừ lạnh một tiếng rồi hóa thành một đạo ảo ảnh mà biến mất.
Gương mặt đầy nếp nhăn của Lực Cuồng cứng lại. Lão đứng nguyên tại chỗ mà trong lòng tràn ngập sự kinh hãi, nghi hoặc. Với những hiểu biết về Vô Kiếm Tử, Lực Cuồng biết rằng lão không lừa mình. "Không biết thân phận của tiểu nữ oa đó là gì mà khủng bố đến vậy?"
Gương mặt Cuồng Chiến cũng dại ra, mở to mắt mà nhìn.
"Cả Trung Xu giới cũng phải chôn cùng?"
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện