[Dịch] Vũ Nghịch Càn Khôn
Chương 57 : Truyền võ quyết Càn Khôn
.
Độc Hỏa Liệu Nguyên của trưởng lão Vạn Độc Môn cũng không làm gì được Sở Nam.
Chân Dương chi hỏa của Tần Chiến cũng không làm gì được Sở Nam, cho dù một kích mà Tần Chiến phải trả giá bằng cả mạng sống rất kịch liệt, thế nhưng cũng chỉ có thể khiến Sở Nam bị thương, chỉ thế mà thôi.
Chân Dương chi hỏa thì Sở Nam không sợ, hắn vừa vặn muốn dùng loại hỏa diễm này để tôi luyện thân thể, cái mà hắn lo lắng chính là tiếng hét của Tần Chiến trước khi chết.
Sở Nam biết rõ trọng kiếm trong tay mình tuyệt đối không phải là thứ tầm thường, cũng đã từng nghe sư phụ Phong lão đầu nói qua, trọng kiếm này là sử dụng Tịch Diệt chi hỏa luyện chế mà thành, cũng được xem là một bảo kiếm cấp Pháp Khí, pháp bảo được chia làm Chân Khí, Pháp Khí, Linh Khí, Tông Khí, trên Tông Khí còn có Thánh Khí trong truyền thuyết, mà mỗi một cấp đều được chia làm ba phẩm.
Cái đó gọi là thất phu vô tội hoài bích mang tội, Sở Nam biết rõ những lời mà Tần Chiến hét lên trước khi chết nhất định sẽ khiến cho cường giả đến đây đoạt bảo, không nói đến người khác, chỉ riêng những tên Võ Sư, Đại Võ Sư bị hắn đánh giết đến kinh hồn táng đởm mà trong mắt vẫn lóe lên tia tham lam, không ngừng chăm chú nhìn trọng kiếm trong tay hắn mà nuốt nước bọt.
Chậm rãi vận sức chờ phát lực, đợi hỏa diễm vừa tắt thì sẽ xông vào đoạt bảo, trong mắt bọn hắn, một kích lúc Tần Chiến sắp chết nhất định sẽ khiến cho tiểu tử của Nghịch Thiên Bang này trọng thương, đến lúc đó còn sợ không đoạt được pháp bảo cấp Chân Khí sao?
- Đại ca!
Tư Đồ Dật Tiêu ở một bên bi thống hét lên một tiếng, nhìn hỏa diễm cháy hừng hực, trong lòng đầy tự trách:
- Nếu như ta là một Đại Võ Sư thì ta đã không làm liên lụy đến đại ca rồi, nếu như ta không để đại ca….
Trong lòng Tư Đồ Dật Tiêu đang tràn ngập hối hận thì hỏa diễm đỏ rực vụt tắt, trước tiên thì đám đông Đại Võ Sư lập tức liều mạng xông đến, trong lòng tất cả đám người đều chỉ còn một suy nghĩ đó là đoạt bảo, nhất định phải đoạt bảo.
- Muốn đoạt trọng kiếm trong tay ta, tuyệt đối không có khả năng! Các ngươi đã vội vã muốn chết thì ta sẽ thành toàn cho các ngươi!
Âm thanh lạnh lẽo như băng vừa dứt, Sở Nam lập tức xông lên trước, vung trọng kiếm lên, mỗi kiếm giết một tên, thuận tay bổ ra một kiếm sau đó xoay người lại nện một quyền về phía tên cao cấp Võ Sư, Sở Nam gầm lên một tiếng rung trời, lập tức đem cái đầu của tên cao cấp Võ Sư đánh nát bấy.
- Không! Không có khả năng, ngươi như thế nào lại không bị thương? Ngươi tại sao lại không xảy ra chuyện gì cả?
Cũng không quản tại sao bọn chúng lại la hét kinh hoảng như vậy, lập tức chém bọn chúng thành tàn phế mất tay thiếu cchana, Sở Nam lúc này giống hệt như Ma Thần đang tàn sát, hung tàn giết chóc, máu tươi chảy lênh láng, dọa những kẻ khác sợ đến hồn lìa khỏi xác, trong không trung dậy lên một mùi tanh gay mũi.
Không ít người sững sờ ngây người, Sở Nam cũng nắm lấy cơ hội đó, đem trọng kiếm chém đứt đầu mầy tên Đại Võ Sư.
Chém giết điên cuồng khiến cho lòng tham do bị pháp bảo cấp Chân Khí hấp dẫn đã giảm bớt không ít, đều bối rối thối lui, không ngừng gào thét giống như thú dại:
- Tên điên, hắn là tên điên!
Sở Nam không đuổi theo giết bọn chúng, bây giờ đã lúc vạn phần nguy ngập, cường giả thành Hùng La khẳng định sẽ nhanh chóng chạy về phía này, hắn còn việc quan trọng hơn phải làm, lập tức vận sức nhảy, sau khi đáp xuống đã là trước mặt Tư Đồ Dật Tiêu, chộp lấy Tư Đồ Dật Tiêu phóng đi, những Võ Sư nhìn thấy Sở Nam xoay người bỏ trốn thì lập tức hét lớn:
- Hắn bỏ chạy kia, hắn mang theo bảo vật bỏ trốn, mau đuổi theo, hắn khẳng định bị thương, bằng không sẽ không bỏ chạy như vậy….
Mọi người nghe vậy lại bắt đầu đuổi chết.
Lúc này, Tư Đồ Dật Tiêu còn đang cảm thán sự cường hãn của đại ca, không ngờ với lực lượng của một người lại có thể trảm sát hơn mười tên Võ Sư, thậm chí còn có hai gã Đại Võ Sư đỉnh phong.
- Đại ca….
- Tư Đồ Dật Tiêu, những lời ta sắp nói tiếp theo ngươi phải nghe cho rõ ràng, không được bỏ sót một chữ, biết không?
Ngữ khí của Sở Nam trở nên trầm trọng trước nay chưa từng có, mặc dù hắn chỉ mới quen biết Tư Đồ Dật Tiêu hai ngày, nhưng hai ngày là đủ rồi, hắn dựa vào lần đầu tiên bắt gặp Tư Đồ Dật Tiêu bênh vực kẻ yếu, dựa vào những lời Tư Đồ Dật Tiêu nói lúc tối hôm qua, dựa vào hôm nay Tư Đồ Dật Tiêu tình nguyện sống chết chiến đấu với hắn cũng không chịu bỏ trốn, Sở Nam đã hiểu con người của Tư Đồ Dật Tiêu.
- Đại ca, người nói đi, ta nhất định nhớ kỹ, tuyệt đối không bỏ sót một chữ.
- Ta truyền cho người Càn Khôn Cửu Chuyển, võ quyết này là Địa cấp thượng phẩm võ quyết, ngoại trừ ngươi ra tuyệt đối không thể để cho người khác biết được chút tin tức nào về võ quyết này, ngay cả tiểu muội của ngươi cũng không, hiểu chưa?
Tư Đồ Dật Tiêu nghe thấy võ quyết Địa cấp thượng phẩm thì trong lòng đại chấn, vội vàng nói:
- Đại ca, ta hiểu rồi.
Sở Nam đột nhiên đọc từng câu từng chữ của Càn Khôn Cửu Chuyển, vừa đọc, vừa không ngừng bỏ chạy….
Lúc Sở Nam truyền xong võ quyết cho Tư Đồ Dật Tiêu, các lộ cường giả đều đã tập trung đến, Lam Thiểm không hổ là đại bang phái, chặn một tên Võ Sư của Tần Bang lại, quát:
- Bảo kiếm cấp Chân Khí ở đâu?
Tên cao cấp Võ Sư kia thấy Lam Thiểm bang chúng thì không dám chậm trễ, lập tức chỉ về phía đằng trước:
- Hắn chạy về phía Nam rồi.
- Phía Nam? Phía Nam chính là địa bàn của Hoành Vân Bang!
Bang chủ Lam Thiểm khẽ suy tư, thầm nghĩ:
- Hoành Vân thì sao chứ? Cứ đoạt thôi!
Vì vậy lập tức hạ lệnh:
- Nhằm phía Nam đuổi theo!
Sau đó, lại xoay người về phía Tần Bang và Kim Quyền Bang, còn có những bang phái khác như Thanh Mộc Bang,…. Nghiêm giọng quát:
- Lam Thiểm làm việc, người không liên quan thì lui hết! Không lui phải chết!
Vài trăm tên cường giả trên Võ Sư nghe vậy thì sắc mặt lập tức âm trầm, hiển nhiên cực kỳ bất mãn đối với sự bá đạo của Lam Thiểm, nhưng lại sợ hãi thực lực của Lam Thiểm cho nên cũng không dám vọng động, Lam Thiểm bang chúng nhanh chóng đuổi về phía Nam, khi đi còn nói một câu:
- Chỉ dựa vào những con tôm nhỏ này cũng dám tranh đoạt bảo bối với chúng ta, quả là chán sống rồi.
Bang chủ Lam Thiểm với tu vi trung cấp Võ Tướng thốt ra lời đó vốn là muốn chấn nhiếp mọi người, nhưng hắn cũng quá xem thường lòng tham của những kẻ khác, ví dụ như bang chủ Thanh Mộc Bang, lập tức lạnh giọng nói:
- Khẩu khí Lam Hồng Quang thật lớn, ta cũng không phải là trái hồng mềm để các ngươi muốn bóp thế nào thì bóp, ta sắp đột phá cảnh giới Võ Tướng rồi, nếu như có pháp bảo cấp Chân Khí trong tay, học được thêm vũ kỹ đằng không, một tên Lam Thiểm thì tính làm cái gì?
Nghĩ vậy, bang chủ Thanh Mộc Bang dẫn theo thủ hạ của hắn đuổi về phía Nam, những người khác nhìn thấy tấm gương Thanh Mộc Bang thì trong lòng cũng mang chút hy vọng mà đuổi theo.
- Bang chủ, tiểu tử kia chạy về phía địa bàn của chúng ta, bọn người Lam Thiểm theo sát ở phía sau!
- Chỉ quan tâm đến việc đoạt bảo, kẻ khác mặc kệ, ai muốn đoạt pháp bảo ở địa bàn chúng ta thì ta sẽ liều mạng với kẻ đó.
Bang chủ Hoành Vân Bang lạnh lùng nói:
- Quản con mẹ gì hắn Lam Thiểm hay không Lam Thiểm, cho dù là Hứa gia thì cũng phải cân nhắc cho kỹ.
Mà ở phía bên kia, Sở Nam chợt xoay người phóng về phía Đông, khẽ nói:
- Nhớ kỹ chưa?
- Đã nhớ rồi!
Tư Đồ Dật Tiêu biết đây là thời khắc nguy cấp, Sở Nam chỉ đọc hai lần, hắn dốc toàn bộ tâm trí khắc từng chữ vào trong đầu một cách rõ ràng.
- Lát nữa ngươi tìm một chỗ để trốn, ta sẽ dụ bọn chúng rời đi, ngươi lập tức dẫn theo các huynh đệ Nghịch Thiên Bang rời khỏi thành Hùng La, ngươi phải nhập vào một môn phái, dốc lòng tu luyện Càn Khôn Cửu Chuyển, luyện Càn Khôn Cửu Chuyển sẽ phải trở thành môn nhân của Càn Khôn Tông, ngươi hành sự như thế nào ta cũng mặc kệ, nhưng ngươi phải nhớ kỹ, không được để lộ bất kỳ tin tức gì của Càn Khôn Tông, trừ phi có một ngày ngươi có thể chống lại Thiên Nhất Tông!
Tư Đồ Dật Tiêu không để ý gì đến Càn Khôn Tông với Thiên Nhất Tông, chỉ lo lắng hỏi:
- Đại ca, vậy còn ngươi?
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện