[Dịch] Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 21 : Thương Hoa Lệ

Người đăng: 

Thân thể Sở Nam có thể chống đỡ được độc hỏa, nhưng những tán lá lớn hắn dùng để che chắn những bộ vị trong yếu thì đã sớm trở thành tro tàn, ngay cả trên đầu của hắn cũng bị đốt sạch…. Nhìn khuôn mặt của Sở Nam tiến đến gần, lại nhìn hai mắt đỏ rực và thân thể xích lõa, trong lòng Nam Cung Linh Vân bắt đầu run rẩy, bắt đầu co quắp. Nam Cung Linh Vân biết rõ Thất Thải Kỳ Dâm Hợp Hoan Tán là loại kịch độc như thế nào. Lại càng biết rõ, thứ chờ đợi nàng tiếp theo chính là vận mệnh bi thảm như thế nào. Mùi máu tươi nồng đậm cùng khí tức nam nhân trên người Sở Nam cứ như vậy tràn vào trong mũi Nam Cung Linh Vân. Tiếp đó, thân thể không mảnh vải che thân của Sở Nam giống như thái sơn áp đỉnh, chiếm hữu lấy thân thể đang cứng ngắc của nàng, đem nào xô ngã xuống đất, hơi thở gấp gáp vang lên bên tai nàng, thân thể vốn đã suy yếu lại bị Sở Nam thô bạo xô ngã nên càng bị thương nặng. Tất cả thông minh và trí tuệ của nàng trước mặt lực lượng tuyệt đối đều biến mất không còn chút tăm hơi, nàng bây giờ ngay cả giơ tay lên phản khác một chút hay sức lực để bạt tai Sở Nam một cái cũng không có. Việc duy nhất nàng có thể làm đó là bất lực, ánh mắt bi thương tan nát cõi lòng nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc lại mơ hồ không thể thấy rõ, một giọt nước mắt trong suốt từ trên khóe mắt của nàng trượt xuống. Sở Nam bị Thất Thải Kỳ Dâm Hợp Hoan Tán, còn có mật rắn trong bụng Huyết Mãng khiến hắn mất đi lý trí, lỗ mãng đem một thân áo tím của nàng xé nát bấy, thân thể như bạch ngọc ngay lập tức xuất hiện dưới thân thể hắn…. Hắn chưa từng trải qua chuyện này, nhưng giờ phút này, dựa vào bản năng của nam nhân, Sở Nam không thầy cũng tự biết…. Hai tay hắn không ngừng lui tới trên người Nam Cung Linh Vân, cùng lúc đó, không hề có bất kỳ khúc dạo đầu hay chuẩn bị gì, không chút thương hoa tiếc ngọc, thô bạo tiến vào. Cảm giác đau đớn xé rách khiến Nam Cung Linh Vân hét lên một tiếng, thế nhưng lại cắn môi lại, cố nén nhịn. Không giống như nữ nhân bình thường, hoặc kêu trời hét đất hoặc bi phẫn tuyệt vọng…. Nàng vô cùng tỉnh táo và quật cường, thế nhưng lệ vẫn rơi đầy mặt, gắt gao cắn chặt môi nhịn đau, gương mặt tái nhợt lặng lẽ chịu đựng, chỉ có điều sâu trong đôi mắt chưa từng nhắm lại chính là ngọn lửa cừu hận đang hừng hực thiêu đốt. Thể xác và tinh thần của Nam Cung Linh Vân sớm đã chết lặng, mặc cho hắn thở gấp, mặc cho hắn điên cuồng nhấp nhổm, từng giọt nước mắt trong suốt cực kỳ bi thảm từ trên khóe mắt xẹt qua khuôn mặt nữ tử, lăn xuống đất, vỡ tan Vỡ tan không chỉ là nước mắt, mà là cả trái tim…. Thất lâu sau, cuồng phong rốt cuộc cũng đình chỉ hoành hành, sóng to gió lớn cũng biến thành gió êm sóng lặng…. Sở Nam sau khi phát tiết thì té xỉu trên đất, bất tỉnh nhân sự…. Mà Nam Cung Linh Vân, trong con ngươi cũng bừng lên ngọn lửa cừu hận, chịu đựng đau nhức kịch liệt, giãy dụa bò dậy, đẩy Sở Nam qua một bên, cầm lấy long nha đã giết chết Hỏa Minh và Phong Dương trong tay, nhằm về phía ngực Sở Nam, không chút do dự đâm xuống. Long nha có thể nói là thần binh lợi khí, dễ dàng đâm vào huyết nhục cường hãn của Sở Nam, máu tươi giống như hoa đỗ quyên lập tức nở rộ trên ngực Sở Nam…. Chỉ cần đâm sâu vào thêm một chút thì tính mạng của Sở Nam sẽ lập tức kết thúc. Mộng tưởng muốn trở thành tuyệt thế cường giả của hắn cũng sẽ theo đó mà biến mất. Thế nhưng, cánh tay của Nam Cung Linh Vân lại dừng lại, rốt cuộc cũng không đâm xuống. Nhìn đoá huyết hoa trên ngực Sở Nam, Nam Cung Linh Vân nhớ đến lời nói của hắn: “Có ta ở đây, bọn chúng không thể bắn ngươi đi.” Lại nhớ đến hắn rõ ràng không địch lại Hỏa Minh và Phong Dương mà vẫn dốc sức vì nàng mà liều mạng, lại nhớ đến vẻ mặt ôn nhu tươi cười khi hắn quay đầu nhùn nàng, nhớ đến hắn ở trong độc hỏa và độc đao khiến cho trong lòng nàng thương tâm, nhớ tới lúc nhìn thấy hắn thì trong lòng nàng có chút vui mừng…. Lại nhớ đến chuyện này cũng không phải do ý muốn của hắn, tất cả đều là do Thất Thải Kỳ Dâm Hợp Hoan Tán đáng chết đó…. Nhớ đến việc nếu không có hắn thì nàng bây giờ đã rơi vào tay Vạn Độc Môn, không chỉ đem đến một hồi tai kiếp cho Nam Cung gia mà chính nàng có lẽ cũng sẽ có kết quả bi thảm…. - Chẳng lẽ đây là số mệnh? Đây gọi là thiên ý? Đây gọi là tạo hóa trêu người? Từng giọt nước mắt lăn trên mặt Nam Cung Linh Vân giống như từng nốt nhạc vang lên khúc Thương Hoa Lệ bi thương. Nam Cung Linh Vân rơi lệ, bởi chính thứ quý nhất trong cuộc đời nàng đã bị cướp đoạt, nam nhân lạ lẫm này đã mang đến cho nàng khuất nhục vô tận, lệ rơi không ngừng, nàng để cho nước mắt mình giống như nước tràn vỡ đê tùy ý rơi xuống, thời khắc này giống như nàng muốn để toàn bộ nước mắt của đời mình trút xuống. Hồi lâu sau, Nam Cung Linh Vân xóa đi nước mắt trên khóe mắt, trên khuôn mặt khôi phục lại sự kiên nghị, lảo đảo đến bên cạnh Phong Dương, lấy nhẫn trữ vật trên tay hắn. Sau khi chủ nhân chết thì nhẫn trữ vật cũng biến thành vật vô chủ. Nam Cung Linh Vân nhẹ nhàng đưa vào một đạo nguyên lực, đem toàn bộ giải dược bên trong nhẫn trữ vật lấy ra, tìm cả buổi rốt cuộc cũng tìm được giải dược của Vô Ảnh Thiên Ma Tán. Sau khi ăn vào, nửa canh giờ sau thì toàn bộ kịch độc Vô Ảnh Thiên Ma Tán trong cơ thể Nam Cung Linh Vân cũng được giải trừ, nhưng vẫn không hoàn toàn khôi phục lại, lúc nàng chuẩn bị rời đi thì bỗng nhiên cảm thấy vị trí giữa hai chân đau đớn không thôi. Nam Cung Linh Vân vốn định cứ như vậy rời đi, nhưng không hiểu tại sao trong lòng như đã chết lặng của nàng lại bỗng nhiên không gió mà nổi lên chút dao động, nàng quay đầu nhìn nam tử đang chìm trong hôn mê kia, chậm rãi đi tới, nhặt long nha lên, viết trên đất một hàng chữ: ngươi cứu ta một mạng, rồi lại ô nhục ta, lần sau nếu như gặp lại, nhất định sẽ lấy mạng ngươi. Sau đó, Nam Cung Linh Vân đứng dậy, cũng cầm luôn long nha thoạt nhìn tồi tàn vẫn còn nhỏ từng giọt máu Sở Nam theo. Nam Cung Linh Vân không biết tại sao nàng lại muốn mang long nha này theo, dù sao tuyệt đối cũng không phải bởi vì nó là thần binh lợi khí, mặc dù long nha có thể dễ dàng xuyên thủng nhuyễn giáp của hai người kia, nhưng trên đời này, thứ có thể đâm thủng nhuyễn giáp thì nhiều vô kể, Nam Cung Linh Vân cũng chưa bao giờ nghĩ rằng nó là tuyệt thế thần binh lợi khí gì…. Có lẽ, đó là bởi vì thứ này có liên quan đến hắn…. Nam Cung Linh Vân rời đi, Sở Nam vẫn còn trong hôn mê. Trong hôn mê, Sở Nam cảm thấy mình đang nằm mộng, hắn mơ thấy mình biến thành cầm thú, làm ra hành vi không bằng cầm thú, hắn muốn khống chế tất cả động tác, hắn muốn che chở đôi mắt trong suốt sáng lấp lánh kia chứ không phải mang đến cho nàng tổn thương, thế nhưng hắn lại không khống chế nổi, vì vậy hắn rất thống khổ, vạn phần thống khổ…. Lúc trăng lên cao, ánh trăng phủ xuống thì Sở Nam cũng từ trong hôn mê tỉnh lại, hắn không hiểu, khóe mắt của hắn vẫn còn treo một giọt nước mắt. Sở Nam nhìn bốn phía, nhìn thấy hai cổ thi thể, nhìn một mảnh chiến trường, toàn bộ hồi ức lại lần nữa tràn về, hắn nhớ đến cuối cùng mình giống như dã thú, xông về phía nàng…. Nữ nhân có đôi mắt lấp lánh trong suốt…. - K…h…ô…n…g…! Sở Nam gầm lên giận dữ, tiếng gào thét vô cùng thê lương: - Ta sao có thể tổn thương nàng? Ta thà mình chết cũng không muốn tổn thương nàng. Sở Nam đập tay vào ngực, vết thương trên ngực còn chưa khép miệng lại lần nữa vỡ ra, máu tươi theo đó chảy ra ngoài. Rống đến khi cuống họng cảm thấy đau, rống đến khi yết hầu ho ra máu, Sở Nam mới chán nản quỳ xuống đất, bỗng nhiên nhìn thấy một hàng chữ, sau khi xem xong thì trên mặt Sở Nam lại lộ ra nụ cười, khẽ lẩm bẩm: - Ta sẽ tìm được nàng, ta nhất định sẽ tìm được nàng, cho dù…. Có chết trong tay nàng đi nữa…. Âm thanh quanh quẩn thật lâu trong núi….
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang