[Dịch] Bố Y Quan Đạo
Chương 70 : Nguy cơ.
.
Vì giúp Trương Thanh Vân lần này đi đến thành phố Vũ Đức được thuận lợi mà Lệ Cương đã cấp cho hắn chiếc xe Audi của chính mình, tất nhiên tài xế Tiểu Vương cũng đi theo Trương Thanh Vân đến Vũ Đức và ngủ lại trong khách sạn Lệ Cảnh. Trương Thanh Vân đã từng ngủ lại ở đây nên hắn cực kỳ quen thuộc với tất cả mọi vật.
Nhưng hắn vừa đến Vũ Đức thì đã có phiền phức, đầu tiên là Lệ Cương gọi điện thoại đến, hắn nói hôm nay Vũ Đức Chi đã thảo luận tăng mạnh thiết lập công tác văn phòng huyện trong hội nghị thường ủy. Tất nhiên lý do Vũ Đức Chi đưa ra cũng rất đầy đủ, lần này nguy cơ cầu Cao Kiến Dụ có liên quan rất lớn đến văn phòng huyện, Lãnh Học Nho đã rời khỏi ghế trưởng phòng của văn phòng huyện, Cổ Trân Giáo cũng chuẩn bị ra đi.
Tin tức này của Lệ Cương làm Trương Thanh Vân cảm thấy rất áp lực, Vũ Đức Chi cuối cùng cũng vẽ bùa trên vấn đề Cao Kiến Dụ, bước cờ này của lão có thể nói là có dụng ý rất sâu. Thứ nhất là có thể tạo áp lực lên người Hoàng Tung Sơn, lão yêu cầu đảng ủy phải tách ra. Trước kia Lệ Cương chưa đến, chưa có chủ tịch huyện chính thức thì bàn tay bí thư của Hoàng Tung Sơn kéo dài cũng chẳng là gì. Nhưng lúc này đã có chủ tịch huyện, chính quyền bên này phải đứng độc lập, rõ ràng yêu cầu của Vũ Đức Chi rất hợp lý hợp tình.
Cho nên một đòn này của Vũ Đức Chi đã nhắc khéo Hoàng Tung Sơn, nói cho lão biết đối thủ của mình là ai, hơn nữa Lệ Cương cũng đồng ý với Vũ Đức Chi, phải cho lão một lá phiếu đồng ý. Lệ Cương không làm nhiệm vụ của lãnh đạo chính phủ, không phát huy được tác dụng, nếu điều này rơi vào tai lãnh đạo thì bọn họ sẽ nghĩ thế nào?
Dụng ý thứ hai của Vũ Đức Chi tất nhiên muốn tách Trương Thanh Vân và Lệ Cương ra, dù sao chủ tịch huyện và phó chủ tịch thường vụ huyện tự chọn thư ký cho mình là không hợp lý. Một khi đảng đã tách ra thì Lệ Cương và Vũ Đức Chi phải chọn thư ký trong văn phòng huyện.
Nếu Lệ Cương tranh thủ cho chính mình ở văn phòng huyện thì Lôi Minh sẽ xử lý thế nào? Nếu hai phó chủ nhiệm của huyện ủy đều đến văn phòng huyện thì Hoàng Tung Sơn sẽ nghĩ thế nào? Dù Hoàng Tung Sơn rộng lượng đặt Lôi Minh của Vũ Đức Chi vào trong văn phòng huyện thì chức chủ nhiệm sẽ do ai đảm nhiệm? Sau khi đảng ủy tách ra thì Lệ Cương còn lại được bao nhiêu tiếng nói trong văn phòng huyện? Vũ Đức Chi đã đưa ra hàng loạt vấn đề khó khăn ngập đầu cho Lệ Cương, nếu không xử lý tốt thì Lệ Cương sẽ quay về thời kỳ đồ đá.
Khi nghĩ đến những vấn đề này thì Trương Thanh Vân cảm thấy choáng váng đầu óc, hắn cảm giác được đầu mình đang phình to ra. Hơn nữa càng làm cho Trương Thanh Vân cảm thấy phiền phức chính là thái độ của phó giám đốc công an thành phố Lý Phong Sơn cực kỳ lạnh nhạt, có lẽ người ta ngại vì Trương Thanh Vân chỉ là một con kiến hoặc Lệ Cương không biết nặng nhẹ. Khi Trương Thanh Vân nói rõ lai lịch thì đối phương đã tỏ vẻ mất hứng.
Trương Thanh Vân thầm nghĩ muốn mời một bữa cơm để làm phá tan bầu không khí quỷ dị thì người này lập tức nói không rảnh, nhưng hắn cũng dùng giọng không mặn không nhạt tỏ vẻ sẽ hỗ trợ Trương Thanh Vân gặp tổng giám đốc Đoạn. Đồng thời tên này cũng thầm ra hiệu gần đây hắn rất bề bộn, có lẽ Trương Thanh Vân phải đợi thêm vài ngày. Nhưng khi Trương Thanh Vân đợi được ba ngày mà không thấy có chút động tĩnh gì thì hắn đã cảm thấy bực bội.
Trong khoảng thời gian này Ngải Gia cũng chạy đến góp phần náo nhiệt, nàng gọi điện cho Trương Thanh Vân nói hắn không giữ lời, đã đồng ý đi đến "xem nhà" bạn trai nhưng rõ ràng lại để nàng leo cây. Trương Thanh Vân liên tục nói lời xin lỗi, hắn cũng không dám nói nhiều làm người nhà phải lo lắng nên đồng ý mua quà đền bù tổn thất cho Ngải Gia, lúc này cơn giông tố Ngải Gia đem đến mới qua đi.
Nếu nói đến niềm an ủi duy nhất của Trương Thanh Vân thì chính là Cảnh Sương, đến lúc này hắn mới biết một người phụ nữ quan trọng đến mức nào đối với mình. Cảnh Sương thông minh, biết cách săn sóc, rất hiểu lòng người, nàng liên tục dùng lời nói giúp Trương Thanh Vân khuây khỏa. Thậm chí nàng còn nói đùa nếu Trương Thanh Vân rớt chức thì hai vợ chồng sẽ làm ăn buôn bán, mỗi ngày đều có thể nhìn mặt trời mọc mặt trời lặn, điều này làm cho trong lòng Trương Thanh Vân vừa cực kỳ cảm động vừa xấu hổ.
Ban ngày Trương Thanh Vân nằm trên giường lớn của khách sạn Lệ Cảnh mà cảm giác được chính mình giống như đang ngồi tù. Hắn biết rõ lúc này mình đang rơi xuống điểm thấp nhất trong sự nghiệp. Lần này văn phòng huyện đã tẩy bài, nếu văn phòng huyện không phát huy được tác dụng xứng đáng, tuy Vũ Đức Chi và Lệ Cương có dụng ý khác nhau nhưng lần này cả hai đều phải nhất trí với nhau. Cũng vì vậy mà Trương Thanh Vân cảm thấy xấu hổ, Lệ Cương đã có thư ký mới, sau này mình sẽ phải ở trong huyện ủy như ngồi cơ quan, là điển hình của loại người ăn không ngồi rồi và chờ chết, làm gì có kẻ nào không biết chính mình là chiếc mắt trên trán của Lệ Cương?
Là người của Lệ Cương thì cũng vì vấn đề liên quan đến thân phận mà phải biết bảo trì khoảng cách, phải chú ý đến cảm nhận của Hoàng Tung Sơn và Liễu Thanh, cuộc sống như vậy ai có thể chịu đựng được? Hơn nữa nếu không có Trương Thanh Vân thì Lệ Cương cũng chẳng khác nào đại bàng gãy cánh, mình và Lệ Cương phúc cùng hưởng họa cùng chia, nếu Lệ Cương xảy ra chuyện thì Trương Thanh Vân hắn đừng hòng có cơ hội ngóc đầu lên.
Trương Thanh Vân nghĩ đi nghĩ lại mà cảm thấy uể oải đến cực điểm, lúc này hắn lại không nhịn được phải nghĩ về tình cảnh khổ sở của mình khi lăn lộn vào kiếp trước, khi đó hắn nghèo đói đến mức một gói mì phải bẻ làm đôi ăn hai bữa. Hắn không có tiền ngồi xe bus phải đi bộ năm kilomet gặp khách hàng, sau khi khổ sở gần nửa đời, đến lúc vừa đạt được chút danh vọng thì mắc phải bệnh nan y, chẳng lẽ số kiếp đã định kiếp trước và kiếp này chính mình không thể nào ngóc đầu lên nổi sao?
Trương Thanh Vân vừa nghĩ đến đây thì lập tức giật nẩy mình, hắn lập tức phóng thẳng người và đứng dậy trên giường, từ trong khung xương của hắn lập tức bùng lên khí thế quật cường không chịu khuất phục. Hắn thầm nghĩ chính mình phải ra sức vật lộn với giông tố, hắn nhớ rõ kiếp trước chính mình vì bất đắc dĩ nếu không sẽ vẫn quyết chiến đến cùng, phải biết vung tay đánh cược một lần mới có thể tạo ra bước ngoặt.
Sau khi vứt bỏ tâm ma thì Trương Thanh Vân cảm giác được toàn thân rất hăng hái, hắn cầm điện thoại lên gọi cho Lý Phong Sơn.
- Tiểu Trương à, tôi đã nói sẽ hẹn tổng giám đốc Đoạn thì sẽ làm được, cậu không cần phải gọi điện thoại nữa, lúc này tôi rất bề bộn.
Trong điện thoại vang lên giọng nói mất kiên nhẫn của Lý Phong Sơn.
- Chào anh Lý, không phải tôi muốn làm phiền anh, nhưng cũng xin anh nhắn với tổng giám đốc Đoạn là chuyện này rất khẩn cấp, trong hai ngày nữa bắt buộc anh ấy phải đến bàn bạc với tôi, nếu không anh ấy sẽ phải tự nhận lấy hậu quả. Nếu anh thấy không tiện nói những lời này với tổng giám đốc Đoạn thì có thể cho tôi số điện thoại, tôi sẽ nói chuyện trực tiếp với anh ấy.
Trương Thanh Vân nói.
Đối phương trầm mặc một lúc lâu, rõ ràng Lý Phong Sơn có chút kinh ngạc vì giọng điệu của Trương Thanh Vân. Lý Phong Sơn muốn lên giọng quan nhưng thấy lời nói của Trương Thanh Vân rất kỳ diệu, sợ rằng có chuyện gì đó mà chính mình trì hoãn thì Lệ Cương sẽ gặp chuyện không may. Vì vậy Lý Phong Sơn trầm ngâm nửa ngày rồi nói:
- Vậy thì đợi chút, tôi sẽ giúp cậu gọi điện ngay.
Trương Thanh Vân thầm cười lạnh, hắn thầm nghĩ đến tình cảnh kiếp trước khi tiếp thị thuốc gặp phải những lão già đầu choáng mắt mờ thì lập tức nói người ta bị trúng gió cực kỳ nguy hiểm, cũng vì vậy mà rất có tác dụng trong buôn bán. Xem ra những thủ đoạn như vậy cũng có tác dụng trong quan trường, có những người cực kỳ đê tiện, nếu anh không dọa thì hắn sẽ chẳng bao giờ biết được có chuyện quan trọng.
Sau mười phút thì Lý Phong Sơn gọi điện cho Trương Thanh Vân hỏi xem gặp mặt ở nơi nào, Trương Thanh Vân nói mình sẽ thuê một phòng trong nhà hàng xoay trên đỉnh khách sạn Lệ Cảnh, Lý Phong Sơn nói giám đốc họ Đoạn sẽ đến vào lúc tám giờ tối. Tình hình cứ tiếp diễn như vậy, Trương Thanh Vân dùng phương pháp đặc biệt đã tiến được một bước chân đầu tiên.
Nhà hàng tây xoay tròn trên đỉnh khách sạn Lệ Cảnh chính là một nhà hàng chính thống nhất trong thành phố Vũ Đức, khi Trương Thanh Vân lên nhà hàng thì phát hiện cơ sở thiết bị và phong cách rất xa hoa nhưng cơm tây cũng không có mùi vị gì đặc biệt. Nhưng thế này cũng là quá đủ với những kẻ học đòi văn vẻ.
Chưa đến bảy giờ nhưng Trương Thanh Vân đã ngồi trong phòng chờ khách, mãi đến khi đợi đến tám giờ mà không thấy động tĩnh, hắn đang định gọi điện cho Lý Phong Sơn hỏi rõ tình hình thì cửa phòng đột nhiên mở ra.
- Trương tiên sinh, khách của ngài đã tới.
Nhân viên phục vụ đứng ở bên cạnh cửa dùng giọng nũng nịu nói.
Trương Thanh Vân vội vàng đứng thẳng người, nhưng khi nhìn thấy khách thì vẻ mặt hắn chợt biến đổi. Người đi vào là một cô gái hơn hai mươi tuổi, nàng có dáng người cao ráo mặc một bộ váy dài màu tím, bên hông là một sợi tơ làm nổi bật dáng người yểu điệu. Trong tay nàng là một chiếc túi xách nhãn hiệu LV, làn da nàng trắng nõn, ngũ quan cực đẹp, hoàn toàn có thể so sánh với Cảnh Sương, hơn nữa còn có khí chất cao quý nhưng vẻ mặt rất lạnh lùng.
Trương Thanh Vân thầm nén giận, hắn biết rõ công ty cầu đường Thiên Hà đang chơi trò đùa giỡn. Người phụ nữ này có lẽ là thư ký của tên tổng giám đốc Đoạn, nếu là như vậy thì tên này quả nhiên cuồng ngạo, cũng không thèm quan tâm đến huyện ủy Ung Bình.
- Anh chính là Trương Thanh Vân, là thư ký Trương sao?
Người phụ nữ mở miệng trước, giọng nói rất uyển chuyển và dễ nghe, nhưng trong lời nói lại bùng ra hàn khí làm người nghe không được thoải mái.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện