[Dịch] Bố Y Quan Đạo

Chương 38 : Bệnh nặng dùng thuốc mạnh

Người đăng: 

.
Trương Thanh Vân gõ cửa rồi đi vào phòng làm việc của Lệ Cương, vừa mới tiến vào hắn lập tức thấy Lệ Cương đang xem xét cái gì đó. Cặp lông mày Lệ Cương nhíu chặt, khi Trương Thanh Vân cất lời chào hỏi và ngồi xuống thì Lệ Cương có vẻ mất tập trung. Trương Thanh Vân thấy Lệ Cương như vậy thì cũng không muốn quấy rầy, vì vậy hắn ngồi xuống ghế rồi tự rót cho mình một ly trà. - Tiểu Trương, cậu đến đây một chút, thứ này tôi càng xem càng mơ hồ. Trương Thanh Vân đi qua nhìn, trong lòng cũng có chút chấn động. Trong tài liệu mà Lệ Cương cầm trên tay được viết hai chữ Vũ và Hoàng ở trên cùng, bên dưới là hàng loạt những cái tên và ban ngành đang làm việc, rõ ràng đây là tài liệu chi tiết về tất cả thế lực của Vũ Đức Chi và Hoàng Tung Sơn. Khoảnh khắc này Trương Thanh Vân cảm thấy trong lòng có chút mất tự nhiên, dù sao thứ này cũng không nên được đưa lên mặt bàn nhưng Lệ Cương lại ghi ra giấy để nghiên cứu, hơn nữa còn không nghi ngờ Trương Thanh Vân hắn. - Đối với cậu tôi cũng không có gì phải che giấu, cậu xem đi... .... Lệ Cương dùng giọng phớt lờ nói, hắn vừa nói vừa dùng ngón tay chỉ lên vài ban ngành trên mặt giấy. Trương Thanh Vân vừa nhìn qua thì lập tức biết được Lệ Cương đang nghi ngờ điều gì, thì ra thứ mà Lệ Cương đang nghi ngờ chính là phòng tổ chức. Đáng lý ra phòng tổ chức phải lệ thuộc trực tiếp vào huyện ủy, những chức vị từ phó phòng trở lên nếu được bổ nhiệm thì đều phải được Hoàng Tung Sơn ký tên, nhưng trưởng phòng tổ chức Lưu Vạn Hà lại chính là người của Vũ Đức Chi, như thế này rõ ràng cực kỳ mất tự nhiên. Nếu xem xét hết toàn bộ tài liệu thì rõ ràng thế lực của Hoàng Tung Sơn và Vũ Đức Chi xoắn cả vào nhau, có thể nói là trong anh có tôi, trong tôi có anh. Nếu là bí thư thì vòi bạch tuộc có thể dài một chút cũng không sao, dù sao hắn cũng là người đứng đầu đảng ủy và hầu như lãnh đạo tất cả nhưng Vũ Đức Chi cũng có thể vươn vòi bạch tuộc được dài như vậy, rõ ràng không phải loại người tầm thường. Trương Thanh Vân lắc đầu, hắn tỏ vẻ mình cũng không thể hiểu nổi. Lệ Cương cười cười nói: - Cậu xem đây này, chè là cây công nghiệp có giá trị kinh tế cao và cũng là nghành chủ lực trong huyện, hơn nữa ngành chế biến chè cũng được đưa vào báo cáo trong hội nghị kinh tế của huyện, cậu thấy thế nào? Ngón tay Lệ Cương chỉ đúng là hiệp hội cây chè của huyện, trong huyện Ung Bình thì hiệp hội chè là một phòng chính, những năm trước đây chè Ung Bình rất có danh tiếng, sau cải cách thì Ung Bình phát triển mạnh cây chè và hiệp hội chè cũng vì đó mà phát triển mạnh. Nhưng những năm gần đây chè Ung Bình rơi vào giai đoạn khó khăn, hiệp hội chè cũng dần xuống dốc. Đặc biệt là năm ngoái, hiệp hội chè trở nên rối loạn, mua về hàng loạt phân bón và thuốc trừ sâu giả cho các xã tạo thành ảnh hưởng tồi tệ, trưởng phòng Mã Long cũng khó thể nào cứu vãn được đại cục. Nhưng những năm vừa qua hiệp hội chè cũng không được người ta chú ý, hơn nữa trưởng phòng Mã Long cũng là người của Vũ Đức Chi, cũng vì vậy mà không có bất kỳ kết quả nào đáng mong đợi được ban bố. - Vâng, em cũng thấy rằng cây chè không thể nào vứt bỏ được. huyện Ung Bình là huyện vùng núi, nông dân chiếm đại đa số, vì nông dân mà tìm ra một con đường làm giàu là hoàn toàn đúng đắn. Hơn nữa chủ tịch Lệ cũng thấy lá trà có cơ hội phát triển, năm xưa anh ở sở nông nghiệp không phải cũng được phân công chịu trách nhiệm về cây chè sao? Lệ Cương dùng ánh mắt khen thưởng nhìn Trương Thanh Vân, nhưng sau đó lông mày hắn vẫn nhíu chặt rồi đi tới đi lui trong văn phòng với vẻ mặt rất nôn nóng. - Chủ tịch Lệ, hôm nay là ngày đầu tiên đi làm, không phải anh nên đi thị sát vài phòng ban sao? Trương Thanh Vân mở lời nhắc nhở. - Sáng sớm đã đi qua xem xét nhưng bên huyện ủy đã có bí thư Hoàng, tôi cũng không cần phải đi! Lệ Cương nói, ánh mắt hắn nhìn ra cửa sổ, gương mặt có chút không yên lòng. Trương Thanh Vân thấy lúc này mình không có việc gì, hắn đang chuẩn bị nói lời cáo từ thì Lệ Cương đột nhiên nói: - Vừa rồi bí thư Hoàng đã mời tôi chiều nay tham gia hội nghị mở rộng được huyện ủy và văn phòng huyện tổ chức, trong đó cũng có một vài ban ngành quan trọng trong huyện... .... Trong lòng Trương Thanh Vân khẽ động, khoảnh khắc sau đã hiểu rõ ý tứ của Lệ Cương. Hội nghị lần này và lần trước hoàn toàn khác biệt, nó liên quan đến tất cả những quy hoạch công tác của Ung Bình trong cả năm. Lệ Cương lúc này đang lo lắng không biết nên nói gì trong hội nghị, Vũ Đức Chi và Hoàng Tung Sơn sẽ tuyệt đối không nhượng bộ, không chừng còn gây ra hàng loạt khó khăn cho Lệ Cương. Trương Thanh Vân chậm rãi ngồi xuống, hắn bưng chén trà lên uống một ngụm rồi chặc lưỡi giương mắt nhìn Lệ Cương đang xem xét một tấm lịch bàn rất kỹ. Trương Thanh Vân đứng dậy đi đến gần, hắn lập tức phát hiện ra phần sau tờ lịch chính là những dòng chữ cực nhỏ của Lệ Cương, nội dung chính là những phương hướng công tác mà chính hắn và Lệ Cương đã thảo luận lúc còn ở Vũ Đức. Trong đó có bốn chữ "Thao quang ẩn hối*" với nét bút rất nặng. Bầu không khí trong phòng trở nên nặng nề, Trương Thanh Vân và Lệ Cương không nói lời nào. Lệ Cương thuận tay ném cho Trương Thanh Vân một gói thuốc lá, Trương Thanh Vân rút ra một điếu rồi mồi lửa hít vào một hơi thật sâu. Khói thuốc phóng vào trong buồng phổi, một lúc lâu sau hắn mới há miệng thổi khói. - Vào huyện ủy có cảm giác khác hẳn Lật Tử Bình chứ? Lệ Cương nở nụ cười có chút tự giễu. Trương Thanh Vân không dám tiếp lời, hắn từ trong mắt Lệ Cương thấy được cái nhìn cực kỳ bất đắc dĩ. Cục diện trong huyện Ung Bình lúc này như một con nhím, quanh thân đều không có khe hở, Lệ Cương không không đến đây, rõ ràng lãnh đạo đã đặt vào trong tay hắn một vấn đề quá mức khó khăn. Trong lòng Trương Thanh Vân cũng có chút ngột ngạt, chỉ cảm thấy có lửa giận mà không thể phát tiết, hắn thầm nghi: - Chó còn có thể nhảy tường, huống hồ... .... Trương Thanh Vân vừa nghĩ đến đây thì ánh mắt lập tức sáng lên, hắn mở miệng nói: - Huyện ủy và văn phòng huyện cùng nhau mở hội nghị thì sợ rằng sẽ không chỉ vạch ra kế hoạch công tác. Lần trước anh đã nói năm nay huyện Ung Bình cực kỳ khó khăn, vậy thì khó khăn do những thứ gì tạo thành? Em thấy đây rõ ràng là kết quả của một vài cán bộ lãnh đạo hoạt động không hiệu quả hoặc làm loạn mà ra, hơn nữa cũng có đám người không xem lợi ích của nhân dân ra gì, chỉ biết lấp đầy túi, hãm hại dân chúng, những vấn đề này không phải chúng ta sẽ trực tiếp đối mặt sao? Trong mắt Lệ Cương chợt lóe lên tinh quang, một lúc lâu sau hắn mới vỗ bàn làm Trương Thanh Vân sợ tới mức dựng ngược người lên. Sau khi trầm ngâm hơn nữa ngày thì Lệ Cương nói: - Ý của cậu là?....Là... .... Lệ Cương vừa nói vừa chỉ lên những mặt chữ trong tờ lịch. Trương Thanh Vân mỉm cười nói: - Bất kỳ vấn đề nào cũng phải phân tích cụ thể, lúc này huyện Ung Bình rối loạn, không dùng thuốc mạnh thì không được. Nếu không thì cục diện này sẽ còn mở rộng, công tác của anh sao có thể phát triển? Lệ Cương xiết chặt hai nắm đấm, những lời nói này của Trương Thanh Vân đã khắc sâu vào trong lòng hắn. Đúng vậy, cục diện ở Ung Bình lúc này đã không còn có thể chen chân vào được nữa, nước cũng không thể giội vào, nếu không thể châm một mồi lửa thì chẳng biết phải làm sao. - Chủ tịch huyện Lệ, anh cũng không cần phải lo lắng, phương diện nhân sự dù sao cũng là chuyện của phòng tổ chức, cán bộ muốn được bổ nhiệm hay đề bạt cũng đều cần bí thư Hoàng ký tên. Anh mới đến huyện Ung Bình được không lâu, phương diện này anh không thể nào nhúng tay vào được. Cơ thể Lệ Cương chợt chấn động, hắn nhìn chằm chằm vào Trương Thanh Vân, vẻ mặt có chút kinh hoàng, một lúc lâu sau cũng không nói lời nào. Lệ Cương hiểu rõ ý nghĩ của Trương Thanh Vân, tiểu tử này muốn mình phụ trách mồi lửa thiêu đốt tất cả, sau đó lẳng lặng theo dõi những biến đổi. - Tiểu tử cậu... .... Lệ Cương cười nói: - Cũng không biết học ở đâu ra những phương pháp này, nhưng những điểm quan trọng chúng ta phải bàn luận sao cho cực kỳ triệt để. Hai ngày sau tôi sẽ đi Vũ Đức một chuyến, cậu không cần đi theo, cậu sẽ phụ trách liên lạc với Lật Tử Bình, Yên Sơn và vài xã khác. Khi tôi từ Vũ Đức trở về sẽ đi qua các xã điều tra một lượt. Trương Thanh Vân gật đầu, Lệ Cương có vẻ cô lập trong huyện Ung Bình nhưng dù sao hắn cũng là người từ thị ủy đi ra, nếu muốn đến thị ủy tìm người giúp đỡ thì cũng không khó. Trương Thanh Vân giương mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời khá mờ mịt làm người ta sinh ra cảm giác bị đè nén, xem ra hôm nay có lẽ đã đến lúc phải thay đổi. (*: giả bộ ngu đần, giấu lực lượng, chờ thời cơ)
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang