[Dịch]Cực Phẩm Thái Tử Gia- Sưu tầm

Chương 68 : Hóa ra là anh Sử!

Người đăng: 

Nhà Mai Chước ở khu đại gia đình trong khu nội thành, có điều không phải là khu tập thể cán bộ nhưng các tiểu khu đều tập trung ở vùng này nên cơ sở vật chất cũng khá lâu năm, có lẽ là kiến trúc của những năm đầu thập niên chín mươi. Từ phong cách kiến trúc đến cách bài trí nội thất đều cho thấy sự lạc hậu. Bước vào nhà cô Mai, Đường Sinh vừa trông đã thấy gã thanh niên đẹp trai, hào hoa đang ngồi trên ghế sô pha trong nhà họ. Nhìn gã có vẻ quen quen, hình như đã gặp ở đâu đó thì phải? Gã này khoảng hai nhăm, hai sáu tuổi, mặc vest, trông cũng rất đĩnh đạc. Gã vừa nhìn thấy Mai Chước mắt đã sáng lên liền. - Em Mai đã về rồi. Gã vội đứng dậy, nhìn lướt qua Đường Sinh , thấy hắn là thiếu niên nên không để ý. Bố mẹ Mai Chước đang ngồi tiếp chuyện gã, trông thấy Mai Chước về, lại dắt theo một người nữa nên cứ ngẩn người ra. Mẹ Mai Chước là Đường Hoa thì nhìn kỹ một lượt, đoạn phát hiện ra thằng bé này chẳng phải là cái đứa đập xe Đường Dục hôm nọ sao? Sao nó lại tới đây? Con gái mình sao lại quen nó? Bà nghĩ, con gái cũng ít tới ngõ Lão Đường. Phải rồi, thăm nhà? Chẳng lẽ là đi thăm nó? Nó, nó là học sinh của Mai Chước sao? Đường Hoa nghĩ tới đây mới rõ ràng ra được chút, nên không cần đợi Mai Chước giới thiệu, bà hỏi: - Tiểu Chước, đây là đứa học sinh đó à? Thực ra, câu nói này của Đường Hoa có hai ý. Thứ nhất là cố ý cho gã thanh niên kia biết rõ thân phận của thằng nhóc đã đưa Mai Chước về nhà này, thứ hai là chứng thực suy đoán của mình, nhưng chủ yếu vẫn là công dụng đầu tiên. Trong lòng bà vẫn cứ hy vọng con gái bà có thể cùng gã tên “ Sử Nghĩa Xướng” này kết mối lương duyên. Lý do rất đơn giản , vì cha của gã là Bí thư huyện ủy Giang Lăng. Trên đường đi, Mai Chước không nói với Đường Sinh “anh ta” chính là anh trai Sử Nghĩa Xướng của Sử Nghĩa Quốc cùng lớp, sợ hắn đánh giá. Chả trách Đường Sinh thấy gã này mặt quen quen, hóa ra là anh ruột của “nồi cứt”. Mai Chước miễn cưỡng cười lấy lệ, gật đầu với Sử Nghĩa Xướng một cái rồi nói với mẹ: - Bố mẹ cứ ngồi nói chuyện với Tiểu Sử trước đi ạ, con còn có mấy thứ muốn nói với học trò… Lại đây, Đường Sinh, vào phòng cô đi… Cô vừa dứt lời thì bước vào trong. Sử Nghĩa Xướng cũng là người thông minh nên dễ dàng nhận ra ý của Mai Chước là không đáp lại mình, nhưng lần trước nhìn thấy cô ta ở cuộc họp mặt đồng môn, cho dù Mai Chước có nhỏ hơn một khóa nhưng dù sao cũng là bạn cùng trường, thông qua quan hệ bạn bè mà anh được giới thiệu với cô. Cũng nhờ “chai mặt”mà gã lấy lòng được mẹ Mai Chước, nhiều lần tặng quà cáp, giờ với bà mọi chuyện đã thông suốt. Đường Sinh cũng khách khí chào hỏi bố mẹ Mai Chước, Sử Nghĩa Xướng: - Chào chú… Chú? Già vậy sao? Mai Chước đang vội bước vào phòng suýt nữa phì cười, cô lấy tay che miệng rồi bước nhanh vào phòng. Sử Nghĩa Xướng ngẩn người, cơ mặt như nhăn lại nhưng vì phong độ trước mặt bố mẹ Mai Chước nên gã chỉ cười cười. Nhưng thật ra Đường Hoa và chồng cũng chỉ cười vì nghĩ thằng bé cũng biết lễ nghĩa mà không hề nhận ra Đường Sinh đang cố ý chế giễu “ anh Sử” này. Đợi cho Đường Sinh vào là Mai Chước đóng cửa ngay, nhịn không nổi liền đập bàn tay trắng trẻo lên đầu hắn nói: - Cậu kêu thề thiệt thòi rồi. Đường Sinh cười không ra tiếng: - Với em, anh ta không phải chú sao? Chị Mai, chị có muốn kiếm thì cũng phải kiếm người trẻ như em nè. Mặt Mai Chước lại đỏ lên, nghiến răng: - Im ngay không…Tôi cho cậu nát mông bây giờ, tin không? - À, đúng rồi, người này trông mặt quen lắm, em cảm giác gặp ở đâu rồi thì phải. - Phải, là anh trai của Sử Nghĩa Quốc lớp mình đó… Mai Chước sớm biết không giấu nổi hắn nên chi bằng cứ nói thẳng ra. - Hả? Đường Sinh há hốc miệng: - Rõ rồi, thảo nào mẹ chị tiếp đón anh ta nhiệt tình thế, hóa ra là công tử lớn nhà Bí thư huyện ủy, không tồi không tồi! Nói rồi, hắn giả vờ tát mình một cái: - Đáng đánh lắm, suýt nữa thì phá hỏng chuyện vui của chị Chước. Mai Chước đột nhiên trợn mắt, cô sao có thể không nghe thấy lời nói ẩn ý đó của Đường Sinh, mặt cô chợt biến sắc. - Em thử nói lại lần nữa xem. Đường Sinh nhe răng trợn mắt làm bộ hung dữ rồi cười khan: - Học trò nói sai rồi phải không ạ? Em biết chị Chước không phải hạng con gái chỉ biết nhìn gia thế nhà người ta đâu. Nam nữ với nhau quan trọng nhất vẫn là cảm giác, cái cảm giác như chạm vào điện ấy, không có cảm giác động lòng này thì không yêu được rồi. Nghe hắn xin lỗi, Mai Chước mới không tức nữa, trợn mắt với hắn một cái rồi nói nhỏ: - Chỉ được cái nghịch ngợm hơn người. Em thì biết cái gì? - Ấy, em không biết cái gì cơ? Hai người đang nói chuyện thì nghe thấy tiếng Sư Nghĩa Xướng nói rất to: - Dạ, bác gái cứ yên tâm đi ạ. Việc này cháu làm được. Mai Chước là người giỏi giang, có bằng thạc sỹ mà đến trường đi dạy thì thật là thiệt thòi, nên vào ban ngành của chính phủ làm mới đúng. - Được vậy thì cảm ơn Tiểu Sử quá. Có mất tiền thì cháu cứ nói một tiếng… Đường Hoa vội nói thêm vào. Nghe thấy thế, Đường Sinh liền bĩu môi nói nhỏ: - Nghe chưa, người ta nhiệt tình thế, còn lo sắp xếp công việc nữa chứ. Mai Chước biến sắc, trợn mắt với hắn, sẵn tay gõ cho hắn một cái rồi mở cửa bước ra. Ba người đang ngồi trong phòng khách thấy Mai Chước đi ra đồng loạt nhìn cô. Mai Chước chỉ nói với mẹ cô: - Mẹ, con không đi đâu hết, con chỉ dạy học thôi. Nếu mẹ nhất định chạy chọt để xin việc cho con thì con sẽ đi khỏi Giang Lăng, đến Bắc Kinh hay Thượng Hải tìm việc… Câu nói của cô bề ngoài thì nói cho mẹ cô nghe nhưng kỳ thực là để nói cho Sử Nghĩa Xướng biết “chuyện của tôi, anh xía vào ít thôi”. Sử Nghĩa Xướng cảm thấy ngượng ngùng, nhưng mặt gã cũng đủ dày nên vẫn ngồi rất yên vị. Đường Hoa thì đứng ngay dậy: - Con bé này, con nói gì đấy hả? Tiểu Sử, cháu đừng có để ý nha… Đoạn, bà vội đẩy con gái vào phòng. Đường Sinh thì vờ như đang đọc sách. Đường Hoa liếc nhìn Đường Sinh, thấy hắn không chú ý nên đậy cửa lại nói nhỏ với Mai Chước lúc đó đang nhăn nhó: - Con đừng có không biết phân biệt tốt xấu nữa đi, Tiểu Chước. Gia thế nhà Tiểu Sử người ta tốt như thế, cha làm Bí thư huyện ủy đấy. Con mà vào được nhà người ta là phúc phận của con đó. - Con không thích, con chẳng có cảm giác gì với anh ta cả. Tìm người yêu chứ có phải tìm gia thế đâu. Con gái mẹ có thể dựa vào bản lĩnh của mình mà tạo dựng được sự nghiệp nên mới không cần phải đi làm vợ tên quan nhỏ đó. Mẹ muốn tức thì tức, dù thế nào con cũng không nói chuyện với anh ta đâu. Mẹ bảo anh ta về đi… Đường Hoa nhìn con trừng trừng: - Ây da, con bé chết tiệt này, mày định làm mẹ mày tức chết hả? Thằng Tiểu Sử nó có bản lĩnh như vậy còn gì? Nó bây giờ đang làm kinh doanh, còn mua được xe Nhật nữa, là cái xe hơi màu đen đỗ ngay dưới lầu nhà mình đó, gọi là Toyota gì gì đó… Con nghĩ đi, con mà gả cho nó thì chẳng cần phấn đấu gì nữa. Mẹ ngày xưa lấy cha con, ông ấy không có bản lĩnh, coi như cả đời này mẹ chịu khổ. Con… - Được rồi, mẹ, mẹ đừng nói nữa, mẹ muốn thì đi mà lấy, con không đi… - Con … Đường Hoa tức đến nỗi mặt trắng bệch ra. - Con thật đúng không biết tốt xấu gì cả. Xem con bây giờ đi, làm một giáo viên quèn mà oai hả? Nói xong, Đường Hoa bực tức đi ra, đóng cửa cái “rầm”. Đường Sinh quay đầu lại nhìn, dựng ngón tay cái lên ra hiệu với Mai Chước. Ở gian ngoài, Sử Nghĩa Xướng thấy Đường Hoa đi ra, sắc mặt không còn giống như lúc đầu, trông có vẻ đang giận Mai Chước, xem ra hôm nay nên chuồn rồi. - Bác, con phải về đây ạ. Bác hỏi Mai Chước hộ cháu xem cậu học sinh kia nhà ở đâu, cháu có xe tiện đường đưa nó về luôn. - Ồ… Đường Hoa vội đứng dậy, tới mở cửa Mai Chước: - Tiểu Sử nó chuẩn bị về đấy, Tiểu Chước. Nó bảo tiện đường đưa học sinh con về, con cũng xuống nhà tiễn nó đi. Nói xong, bà còn nháy mắt, ý là đừng có thất lễ quá, đây là điều tối thiểu nên làm. Đường Sinh cũng đứng dậy: - Vậy, cô Mai, mai đến trường nói tiếp, em cũng về đây… Ra phòng khách, Sử Nghĩa Xướng nhìn Đường Sinh, giả bộ cười nói: - Tiện đường anh đưa em về, mất công emđi một mình. - Ha, cảm ơn chú. Đường Sinh vờ khách sáo. Mai Chước thì suýt bật cười, nấp người sau mẹ, cúi thấp đầu bịt miệng, nhịn tới đau cả ngực. Đường Hoa cũng mỉm cười. Sử Nghĩa Xướng hơi bực, mắt mày có vấn đề à? Ta giống “ chú” sao? Thằng nhóc này đúng là mỏng miệng. Mai Chước đi theo mẹ xuống nhà tiễn Sử Nghĩa Xướng và Đường Sinh. Dưới lầu, bố Mai Chước còn hỏi Sử Nghĩa Xướng: - Tiểu Sử này, công ty mới lập của cháu có doanh thu rồi chứ? - Vâng, chú Mai. Mới lập nửa cuối năm ngoái, đến cuối năm đã thu được hơn trăm nghìn. Vậy nên năm nay cháu mới mua chiếc xe này. - Tuổi trẻ mà có bản lĩnh quá, lập được công ty riêng, giỏi thật… Bố của Mai Chước khen ngợi không ngớt. - Bác quá khen, đó chưa là gì cả, kinh doanh mà tốt thì mấy trăm nghìn không thành vấn đề. Hiện tại cháu đang thiếu một người giúp quản lý. Bản thân cháu lại là công chức nhà nước, ngày nào cũng bận rộn. Nhưng mà, tuổi trẻ thì lúc nào cũng phải lo phấn đấu phải không bác? Sử Nghĩa Xướng lại tiếp tục ba hoa. Thực ra trong trí nhớ của Đường Sinh cũng có chút tư liệu về anh của Sử Nghĩa Quốc, có lần nghe hắn nói: - Anh tớ mở công ty ví da. Vừa bước ra khỏi cửa, Sử Nghĩa Xướng liền nhìn con xe Toyota của mình, bấm điều khiển, cửa xe liền mở ra. Lúc này, gã cũng nhìn thấy chiếc Audi chính cống đỗ sau xe mình, là loại mới nhất 2004, trong mắt không giấu nổi vẻ ngạc nhiên, ngưỡng mộ. - Chú Mai, cô, Mai Chước, mọi người vào đi ạ, hôm sau cháu đến. Cậu em, lên xe đi, anh đưa em về. Sử Nghĩa Xướng một tay đút túi quần, ra bộ rất phong độ, một tay mở cửa trước đợi Đường Sinh lên xe. Bố Mai Chước nhìn gã nhìn hắn ít nhiều tỏ ra hài lòng, thành con rể mình cũng không tồi, chỉ có điều con gái mình… Ài. Đường Hoa thì càng không giấu nổi vẻ ngưỡng mộ chiếc xe Toyota trong mắt. Người bình dân chắc phấn đấu cả đời mới mua được chiếc xe. Khó thật. Mai Chước thì không thèm nhìn chiếc xe mà chỉ liếc sang Đường Sinh, đứa học trò nghịch ngợm, có lúc lại phá phách một cách rất đáng yêu. - Bác, cô, cô giáo, mọi người cứ vào nhà đi ạ. Đường Sinh nói xong, không bước tới chiếc Toyota mà dừng lại bên cạnh chiếc Audi, bấm điều khiển, cửa bật lên cái “tạch”. - Chú, không cần đưa cháu về nữa đâu, cảm ơn chú nhé. Hắn thò tay mở cửa rồi ngồi vào xe, nháy mắt đã nổ máy, đèn sáng chói. Sử Nghĩa Xướng bị đèn chiếu vào trông giống thằng hề, cổ họng gã như đang mắc nghẹn cái gì, đứng một lúc lâu mà không nói được câu nào. Đường Sinh cũng không thèm để ý tới gã, hạ cửa kính giơ tay chào Mai Chước, lượn chiếc Audi quanh chiếc Toyota rồi đi. Sử Nghĩa Xướng ngay sau đó cũng không nói lời nào lên xe đi về. Hôm nay đúng là mất mặt hết chỗ nói. Dưới nhà chỉ còn bố mẹ Mai Chước đang đứng ngây người ra đó…
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang