[Dịch]Thiếp Thân Đặc Công- Sưu tầm
Chương 60 : Nói ra tâm sự.
.
Đối với Phương Dật Thiên, người dành hầu hết thời gian tuổi trẻ của mình để huấn luyện trong bộ đội đặc chủng mà nói, đối mặt với Tô Uyển Nhi cùng Âu Dương Toa Toa thiếu nữ chỉ có trên dưới mười tám, mười chín tuổi, thật sự mà nói mới chỉ là nữ sinh vừa trưởng thành, Phương Dật Thiên không khỏi cảm thấy chính mình đã già.
Nhịn không được thầm than một tiếng năm tháng thời gian trôi qua vô ích, tuổi thanh xuân đã là quá khứ.
- Nếu nói ra, đây mới là lần đầu tiên cùng Phương ca ca đi dạo, ai…
Tô Uyển Nhi oán giận nói, giọng điệu cô bé này u oán tựa như đã nhiều năm rồi không cùng nam nhân của mình cùng chung chăn gối, không khác gì khuê phòng oán phụ.
Phương Dật Thiên nhất thời xấu hổ, bản thân dù sao cũng là thanh niên hai mươi bốn hai mươi lăm tuổi, lại mang theo một tiểu nữ sinh nhà bên cạnh vừa qua tuổi mười tám đi dạo phố?
Thế này --- khẳng định sẽ bị người khác ác ý phỏng đoán mình có ý đồ xấu xa gì đây?
Bình thường nhìn qua cửa thông gió trong WC nhìn trộm cô bé Tô Uyển Nhi trong phòng thay quần áo bại lộ xuân quang đã coi là có ý dâm với cô gái vừa mới trưởng thành là tội ác tày trời rồi, hắn cũng không muốn làm cho tội nghiệt của mình càng nặng thêm.
- Cái kia…Uyển Nhi không phải đều vội vàng đi học để sớm có việc làm sao, hơn nữa, Phương ca ca phải nhanh chóng làm việc kiếm tiền, tiết kiệm, dồn đủ tiền rồi sớm cưới vợ, sinh cho cha anh một thằng cháu nội mũm mĩm, đỡ phải nghe ổng hàng ngày lải nhải bên tai chuyện hương khói tổ tiên.
Phương Dật Thiên nghiêm trang nói.
Âu Dương Toa Toa nghe vậy mở miệng mỉm cười, nàng phát giác ra Phương Dật thiên tiếp xúc với nàng thật khác với nhiều đàn ông khác. Nàng tiếp xúc với nam nhân mỗi ngày đều thấy là những người cực kỳ dối trá, trước mặt nàng đều tìm mọi cách che dấu khuyết điểm của mình, tạo ra phong thái hào hoa phong nhã thực chất là khoe mẽ, mà sự thực là hoàn toàn ngược lại.
Mà Phương Dật Thiên, tuy mới biết còn chưa đến một giờ, nhưng nàng cảm nhận được trên người Phương Dật Thiên cũng không dối trá giống như nam nhân khác, ít nhất, Phương Dật Thiên có vẻ chân thật, cũng không cố ý che dấu hoặc khoe mẽ, hành động cùng lời nói đều rất tự nhiên.
Nhưng mà, Âu Dương Toa Toa có thể nhìn ra được, Phương Dật Thiên thể hiện tác phong bình tĩnh thoải mái, hoàn toàn là người trải qua thăng trầm trong cuộc sống có đủ lịch duyệt cùng kinh nghiệm mới có thể hun đúc thành tâm tính, vì vậy, nàng càng hiếu kỳ nam nhân này đã trải qua những gì. (NB: Mấy em 18 đã tinh mắt thế @@)
Tô Uyển Nhi nghe Phương Dật Thiên nói vậy, trong lòng không khỏi âm thầm bối rối, không biết làm sao, nàng đột nhiên mở miệng ra, rất là “Bá đạo” nói:
- Không được, Phương ca ca anh không được cưới vợ nhanh như vậy!
Lời này, Phương Dật Thiên so với lúc trước nghe được Tô Uyển Nhi nói thích mình càng cảm thấy ngạc nhiên hơn, nhịn không được quay đầu sang, nhìn về phía Tô Uyển Nhi đang khoe ra khuôn mặt xinh đẹp thanh thuần làm cho người ta cảm giác hít thở không thông, cười khổ, nói:
- Uyển Nhi à, em không cho Phương ca ca cưới vợ không phải là bắt Phương ca ca làm thái giám sao, Phương ca ca già rồi, nếu không tìm đối tượng kết hôn chắc ế mất.
Tô Uyển Nhi đột nhiên cũng ý thức được lời nói của mình vừa rồi có chút nóng vội, nhịn không được mặt hơi đỏ lên cười cười, giận dữ nói:
- Xã hội bây giờ nam nhân hơn ba-bốn mươi tuổi mới kết hôn là chuyện bình thường a, Phương ca ca, em nghĩ trước mắt nên lập nghiệp trước rồi lập gia thất sau, khi sự nghiệp thành công lập gia thất cũng không muộn mà.
- Uyển Nhi, trước hết Phương ca ca thực cảm ơn em khích lệ anh, bất quá Phương ca ca có lẽ làm cho em thất vọng rồi. Anh cũng không phải rồng phượng gì, cho nên không thể nhất phi trùng thiên (*), cứ như vậy cả đời làm một người bình thường đã là tâm nguyện lớn trong lòng rồi.
Phương Dật Thiên thản nhiên nói, ngữ khí có vẻ cô đơn.
Đúng vậy những năm gần đây hắn vẫn mang oai danh “Chiến lang” trên thế giới chuyên chấp hành các loại nhiệm vụ có độ khó S cấp, không ngừng trảm thủ giết định trên chiến trường, những tháng ngày đó tắm máu kẻ địch khiến lòng hắn có chút mệt mỏi, thật sâu trong nội tâm cảm thấy mệt mỏi, hắn đã sớm muốn qui ẩn trở thành một người bình thường có cuộc sống bình thường.
Mà với cái chết của Trần Cương lại càng làm cho hắn hạ quyết tâm quy ẩn, trở về đô thị làm một người bình thường, bởi vậy, quá khứ của hắn cũng không kể cho bất kỳ một ai, thậm chí … người kia trên danh nghĩa chỉ phúc vi hôn (**), vị hôn thê Lam Tuyết hắn cũng chưa từng nói qua!
Nếu thực sự là một người bình thường, muốn trải qua cuộc sống bình yên không có gì khó khăn, nhưng mà, đối với một người bất phàm, chống tội phạm quốc tế, trong giới đặc công thanh danh đại chấn “Chiến lang” mà nói, nếu muốn hoàn toàn lùi về sống cuộc sống bình thường nói dễ hơn làm?
Ngay lúc Phương Dật Thiên nói ra những lời này, bên cạnh Âu Dương Toa Toa nhạy bén sâu sắc đã nhìn thấy trong mắt hắn lộ ra vẻ cô đơn, đó là người chỉ có trải qua sóng to gió lớn thăng trầm của đời người mới có vẻ cô đơn trầm lắng đó, nàng có thể cảm nhận được rõ ràng trái tim mình hơi run lên.
- Phương ca ca, anh như thế nào có thể nói ra những lời hao mòn ý chí như vậy, em tin tưởng anh nhất định có thể làm được.
Tô Uyển Nhi sâu kín nói.
- Ha ha, anh không phải là không có chí khí, mà là xác định rõ vị trí chính mình, sống tuân theo pháp luật, không nhất định phải giàu có nhiều tiền, cũng có thể sống thanh thản, như vậy, mới có thể cảm nhận ý nghĩa của cuộc sống đích thực.
Phương Dật Thiên thản nhiên nói, rồi hướng phía trước mà đi.
Phương Dật Thiên nói lời này làm Âu Dương Toa Toa cùng Tô Uyển Nhi có chút suy nghĩ, Âu Dương Toa Toa chợt cười, nói:
- Phương…Phương Dật Thiên, kỳ thật anh không hiểu ý của Uyển Nhi.
Phương Dật Thiên sửng sốt, quay đầu lại nhìn Âu Dương Toa Toa, hỏi:
- Nga? Nói như vậy là thế nào?
- Uyển Nhi không cho anh cưới vợ sớm là có nguyên nhân, ít nhất trong vòng bốn năm anh chưa thể cưới vợ, bởi vì, Uyển Nhi còn muốn học xong bốn năm đại học.
Âu Dương Toa Toa giảo hoạt cười, thản nhiên nói.
- Toa Toa bạn…
Uyển Nhi xấu hổ thật sự, khuôn mặt bắt đầu đỏ bừng lên, Âu Dương Toa Toa vừa rồi nói có ý tứ gì nàng đương nhiên hiểu nên bối rối, chính là nàng không cho Phương Dật Thiên lấy vợ sớm là vì phải chờ nàng học xong bốn năm đại học sau đó để Phương Dật Thiên kết hôn với mình.
Trong lúc nhất thời Tô Uyển Nhi bị nói trúng tâm sự, mặt liền nóng lên, sắc đỏ càng ngày càng đậm.
Phương Dật Thiên cũng nghe ra ý tứ trong lời nói của Âu Dương Toa Toa, nhìn Tô Uyển Nhi cúi thấp đầu, vẻ mặt đỏ bừng làm hắn cũng thấy có chút xấu hổ.
- Khụ khụ. . . . . .
Hắn ho nhẹ, nói,
-Hôm nay thật đúng là nóng a, đúng rồi, chúng ta đi nhanh lên đi, vào trong cửa hàng còn có điều hòa .
Phương Dật Thiên nói xong liền bước nhanh lên phía trước, phía sau hắn, Tô Uyển Nhi tức giận trừng mắt nhìn Âu Dương Toa Toa, âm thầm véo một cái vào chiếc eo thon nhỏ của Âu Dương Toa Toa, tựa hồ là đang trách Âu Dương Toa Toa vừa rồi không giữ mồm giữ miệng.
Âu Dương Toa Toa cũng giảo hoạt nở nụ cười tươi, một nụ cười mê đắm lòng người không thể nghi ngờ có rất nhiều nam nhân ao ước người yêu mình có nụ cười như vậy!
*****
(*): Một bước lên trời.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện