[Dịch] Quan Vận
Chương 47 : Chỉ có thể dựa vào chính mình
.
- Ba đi nước ngoài, phải một tuần nữa mới về. Sau khi trở về ba sẽ chuyển đến tỉnh Yến. Đợi khi ba trở về em e rằng sẽ không còn cơ hội gặp anh nữa rồi. Quan Doãn, tình hình là như vậy, bây giờ anh cũng biết là ba kiên quyết phản đối chúng ta ở cạnh nhau. Nếu như ông biết chúng ta vẫn gặp nhau chắc sẽ vô cùng giận dữ. Ông đảm nhiệm chức Phó chủ nhiệm thường trực Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, điều này càng không tốt cho anh sau này... Sau khi biết hết những điều này anh vẫn còn muốn tiếp tục ở cạnh em không?
Hạ Lai đứng lại, ngẩng mặt lên trời, gương mặt tràn đầy sự mong mỏi, chờ đợi đáp án cuối cùng của Quan Doãn.
Quan Doãn trầm mặc.
Đời con người ta giống như một cuộc thi vậy, luôn có rất nhiều đề bắt buộc phải chọn, không có cách nào lẩn tránh. Nhưng lại không giống như cuộc thi ở chỗ nếu bạn thi không qua thì có thể thi lại, còn cuộc đời con người như đường một chiều, đi rồi thì không có cơ hội đi lại nữa.
Nếu như lúc đầu hắn không yêu Hạ Lai, nếu như Hạ Lai không yêu hắn sâu đậm như bây giờ, bất luận thế nào cũng không chịu buông tay thì có lẽ Hạ Đức Trường cũng không dùng thủ đoạn trong mười mấy năm ở chốn quan trường để đối phó với người thanh niên không chút kinh nghiệm quan trường như hắn. Thế nhưng đời người không có hai từ nếu như. Hắn và Hạ Lai đến với nhau như ngày hôm nay không dễ dàng gì, đã phải trải quan bao nhiêu đau khổ, nếu như buông tay lúc này thì những oan ức và khó khăn mà hai người đã phải chịu đựng chẳng phải là quá vô nghĩa sao?
Hơn nữa Quan Doãn là người không dễ dàng từ bỏ và nhận thua.
Đúng, hắn là người không có quan hệ, không có lai lịch, xuất thân trong một gia đình bình dân, bây giờ chỗ dựa duy nhất một là Lãnh Phong, hai là ông cụ nửa thật nửa giả Dung Bán Sơn, và một vài người anh em trung thành, tận tâm. Lãnh Phong mặc dù lai lịch khó lường nhưng chưa chắc đã vì chuyện của hắn mà đối đầu với Hạ Đức Trường. Dung Bán Sơn dù có bản lĩnh đến đâu đi nữa thì cũng không phải là người trong chốn quan trường, không có quyền định đoạt tiền đồ của một ai cả, chỉ có thể đưa ra chủ ý đánh vòng ngoài. Còn ba người anh em kia thì đơn giản như mấy tờ giấy trắng trong chốn quan trường, không những không đưa ra được chủ ý mà còn chuyện gì cũng phải nghe theo sự chỉ bảo của hắn.
Nói đi nói lại thì cũng chỉ là nếu hắn muốn không thất bại khi ở dưới chế độ của Hạ Đức Trường thì chỉ có thể dựa vào chính bản thân mà thôi.
Quan Doãn không ngây thơ đến mức cho rằng chỉ với thân phận Phó phòng nhỏ bé của hắn mà có thể quyết tranh thắng bại với đường đường Phó chủ nhiệm thường trực Ủy ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy. Đừng nói là hắn không có sức chiến đấu với Hạ Đức Trường, mà ngay cả tư cách để chiến đấu cũng không có. Bởi thế không thể dùng sức, mà phải dùng trí.
- Chắc chắn rồi!
Quan Doãn kiên định nói ra câu trả lời trong lòng.
- Ba phần vận số, bảy phần hành động là ta có thể vượt qua 5 phần quan hệ rồi!
- Em cũng sẽ luôn ở bên cạnh ủng hộ anh.
Hạ Lai giơ tay về phía trước, nắm chặt tay vung mạnh lên:
- Cố lên.
Nhìn động tác nghiêm trang quen thuộc của Hạ Lai bất giác hắn nhớ lại hết kỉ niệm về mối tình đầu. Nhớ lại thuở ban đầu khi Quan Doãn theo đuổi Hạ Lai, hắn giả bộ thích một người con gái khác sau đó nhờ Hạ Lai giúp hắn đưa ra chủ ý làm thế nào để tán được đối phương. Hạ Lai cứ tin là thật, nhiệt tình đưa ra bảy tám chiêu giúp Quan Doãn, cũng dùng động tác nghiêm chỉnh khi nãy bảo Quan Doãn cố lên.
Kết quả là Quan Doãn lại dùng chính những chiêu mà Hạ Lai đưa ra để tán đổ cô. Khi cô nhận ra mọi chuyện thì trái tim cô đã trao cho Quan Doãn mất rồi, có muốn chạy cũng không chạy được nữa.
Nhớ lại kỉ niệm tình cảm nồng ấm trở lại, Quan Doãn và Hạ Lai bốn mắt nhìn nhau, tình cảm đã từng trải qua muôn vàn khó khăn hiểm trở, hai trái tim khao khát yêu thương của đôi bạn trẻ lại làm bừng sáng lên pháo hoa tình yêu. E rằng Hạ Đức Trường dù có thể nào cũng không thể biết rằng ông càng nghiêm cấm thì lại càng càng làm cho Hạ Lai yêu Quan Doãn nhiều hơn.
Quan Doãn nắm tay Hạ Lai, hai người chầm chậm từ đồng ruộng trở về. Ánh nắng chiều biểu thị ngày mai sẽ lại là một ngày thu nắng vàng rực rỡ. Trong khung cảnh tráng lệ lúc mặt trời lặn càng làm nổi bật bóng hai người trong buổi hoàng hôn đẹp nhất cuối hè.
Quan Doãn và Hạ Lai nhìn nhau cười. Những oan ức và đấu tranh suốt một năm trong lúc này giường như tan biến hết. Hắn ôm eo Hạ Lai, bế cô xoay một vòng, hôn lên môi cô một nụ hôn mãnh liệt, biến giây phút này thành vĩnh hằng.
Về đến nhà lúc đã bắt đầu lên đèn, màn đêm đã buông xuống, khi Quan Doãn dẫn Hạ Lai bước vào phòng tất cả mọi người đều ngây người.
Hạ Lai đẹp như ngọc, da trắng hồng như hoa, duyên dáng yêu kiều đứng ở cửa. Nét đẹp và phong thái của cô tỏa sáng cả sân nhà.
Sớm đã biết con trai có người yêu ở Bắc Kinh nhưng vẫn chưa được gặp, sau cũng không thấy nhắc đến nữa. Quan Thành Thân và Mẫu Bang Phương cũng biết chuyện tình cảm của thanh niên thì dễ có vấn đề nên cũng không nhắc nhiều đến Hạ Lai, không muốn con trai không vui. Không ngờ tự nhiên từ trên trời rơi xuống một cô gái đẹp như tiên nữ làm ông bà ngây người không biết nói gì.
Bất ngờ, bất ngờ quá.
Ba ngươi Lưu Bảo Gia cũng bất ngờ, không chỉ bất ngờ trước sắc đẹp và sự nho nhã của Hạ Lai mà còn bất ngờ về bản lĩnh của Quan Doãn. Vừa mới khi nãy còn đang tranh luận với bọn họ cách kiếm tiền, vừa nói có việc ra ngoài một chút mà trở về đã đem theo một cô vợ xinh như tiên nữ, bản lĩnh quá còn gì?
Thế nhưng sau khi bất ngờ thì bắt đầu xì xào vài câu, bình luận xem Hạ Lai và Ôn Lâm ai đẹp hơn, ai thích hợp làm chính thất hơn. Lưu Bảo Gia cho rằng Hạ Lai vừa đẹp lại có khí chất, thích hợp làm chính thất. Lôi Tấn Lực cũng đồng ý với ý kiến của Lưu Bảo Gia. Lý Lý lại kiên quyết cho rằng từ góc độ sinh con đẻ cái mà nói thì Ôn Lâm thích hợp làm dâu nhất. Ôn Lâm tính cách tốt, cơ thể khoẻ mạnh, điều này thì một cô gái lớn lên ở thành phố không thể so sánh được.
Mấy người tranh luận đến mức không ai chịu ai, Hạ Lai cười ngọt ngào, rộng lượng nói:
- Cháu chào cô chú, chào em. Chào Bảo Gia, Tấn Lực, Lý Lý.
Tôn trọng gọi tên từng người, cộng thêm giọng nói trầm bổng dễ nghe của cô nên có sức hút rất lớn, trong sáng thuần khiết như tiếng trên trời. Chỉ gặp mặt thôi đã làm cho tất cả mọi người đều có thiện cảm tốt với cô.
Lý Lý lặng lẽ giơ ngón tay cái ra hiệu với Lưu Gia Bảo, ý là anh không ủng hộ Ôn Lâm nữa mà sẽ ủng hộ Hạ Lai, bỏ phiếu ủng hộ Hạ Lai.
Quan Thành Thân và Mẫu Bang Phương cùng đứng dậy, cười rất vui vẻ hiền từ. Mẫu Bang Phương đưa tay kéo Hạ Lai:
- Ngồi đây cháu. Quan Doãn, con đi rót nước cho bạn đi.
Quan Thành Thân cười thật thà:
- Thằng này, Quan Doãn, còn không mau giới thiệu với mọi người, thật không lịch sự gì cả.
Bình thường ở nhà mọi người thường gọi Quan Doãn là tiểu tử. Vừa nãy thuận miệng nên gọi nhưng lại nghĩ như thế trước mặt người ngoài không hay, nên đây là lần đầu tiên ông gọi tên Quan Doãn.
Quan Doãn cố ý làm như thế, đợi lúc mọi người không đợi được nữa mới cười hì hì giới thiệu:
- Đây là Hạ Lai, bạn học ở Bắc Kinh cùng con.
Dừng lại một chút, nhìn ánh mắt chớp chớp của Hạ Lai, nhìn vẻ mặt chờ đợi của ba mẹ, nhìn ba tên Lưu Bảo Gia đang hí hửng mừng thầm, hắn trịnh trọng tuyên bố:
- Đây là người yêu con.
Nụ cười của Hạ Lai liền trở nên rạng rỡ. Quan Thành Thân và Mẫu Bang Thơm cũng nhìn nhau cười, mặt mày hớn hở. Cô bé Dung cũng vui vẻ, tiến tới kéo tay Hạ Lai. Mấy tên Lưu Bảo Gia cũng hớn hở mặt mày.
Phút chốc sự xuất hiện của Hạ Lai làm cho ngôi nhà nhỏ rộn ràng tiếng cười, không khí sôi động. Mà Hạ Lai cũng không tiểu thư như các cô gái khác, cô đứng lên giúp mẹ rửa rau, cùng Tiểu Dung nói chuyện. Cả hai nói về những bí mật nhỏ của Quan Doãn, có lúc còn cười trộm vài cái. Tóm lại cô hòa nhập vào gia đình Quan Doãn rất nhanh, nhanh hơn cả sự tưởng tưởng của Quan Doãn.
Lúc ăn cơm Hạ Lai ngồi giữa Quan Doãn và Tiểu Dung, nghiễm nhiên tự coi mình như một người vợ. Ba người Lưu Bảo Gia thống nhất gọi cô là chị dâu. Lúc đầu Hạ Lai cũng xấu hổ, sau đó thì như im lặng đồng ý.
Sau bữa cơm Quan Doãn muốn ngồi cùng Hạ Lai, nhưng Hạ Lai lại hào phóng bảo Quan Doãn cứ ngồi cùng mấy người Lưu Bảo Gia đi. Lưu Bảo Gia cười hì hì:
- Hay là để chị dâu tham gia thảo luận cùng chúng ta đi. Không biết chừng chị dâu lại có ý gì đó sáng tạo hơn.
Hạ Lai cười thích thú:
- Thảo luận cái gì vậy?
Quan Doãn trong đầu trợt lóe lên ý nghĩ, hoặc cũng có thể là một cơ hội mới chưa biết chừng. Hắn cười nói:
- Khai thác phát triển núi Bình Khâu.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện