[Dịch] Hồng Sắc Sĩ Đồ
Chương 53 : Cô nàng thẳng thắn
.
Diệp Trạch Đào và Điền Gia Anh, kẻ trước kẻ sau bước ra khỏi tiểu khu. Hai người đều không nói không rằng mà đi.
-Anh tên Diệp Trạch Đào à?
Nhìn thấy Diệp Trạch Đào dáng bộ học thức, Điền Gia Anh ít nhiều cũng có chút thiện cảm, lại thấy tiểu khu phía sau lưng không phải nơi có quá nhiều người, liền hỏi một câu:
- Chẳng phải cô đã biết trước rồi hay sao? Có cần phải gọi điện thoại bảo bạn trai cô tới đón không?
Diệp Trạch Đào khẽ cười cười rồi nói
Nghe nói thế, Điền Gia Anh thẳng thắn cười nói:
- Bị anh phát hiện ra cũng tốt, việc này vốn do các cụ, xin miễn cho tôi nói thêm điều gì nữa nhé.
Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:
- Cô nói đúng.
- Nếu không thì chúng ta cứ giả bộ trước mặt các cụ mấy hôm xem sao nhỉ?
Điền Gia Anh bất ngờ đề nghị.
Diệp Trạch Đào nhìn Điền Gia Anh với ánh mắt nghi ngờ, hắn không muốn qua lại nhiều với cô nên nói:
- Tôi thấy không cần thiết, tránh sự hiểu lầm, cô đã có bạn trai, tốt nhất nên đưa về cho các bác xem mặt.
Hai người vốn dĩ chưa từng nói đến chuyện yêu đương, tự nhiên mà kết giao thôi.
Nhìn về chiếc ghế đá dài phía trước, Điền Gia Anh gợi ý:
- Nói chuyện nhé?
Diệp Trạch Đào lúc này thực sự là không có việc gì làm, liền đi tới.
Hai người sau khi ngồi xuống, Điền Gia Anh nói:
- Không giấu gì anh, bạn trai tôi có không ít, đó chỉ là một trong số họ thôi.
Dù sao, bị Diệp Trạch Đào phát hiện, hai người lại không có khả năng trở thành người yêu, Điền Gia Anh liền nói thẳng.
Nhìn cô gái với ánh mắt đầy thú vị, Diệp Trạch Đào đúng là lần đầu tiên đối diện với một cô gái như thế.
Phát hiện ra Diệp Trạch Đào đối với mình quả thực không có ý khác, Điền Gia Anh thấy có chút cảm tình, liền nói lớn:
- Anh cho rằng tôi bằng lòng như thế này sao, anh xem con gái chúng tôi, không có người nâng đỡ, không có đại gia mà dựa dẫm, mấy ai có thể chịu khổ được.
Diệp Trạch Đào lấy ra một điếu thuốc, rất chăm chú mà nghe lời tâm sự.
Nhìn thấy bộ dạng này của Diệp Trạch Đào, Điền Gia Anh lại đột nhiên hỏi:
- Anh không cảm thấy tôi rất đẹp sao?
- Để xem nào
Diệp Trạch Đào phả ra một làn khói rồi lấy cô gái này ra so sánh với Lưu Mộng Y, hắn cảm thấy Lưu Mộng Y dễ coi hơn. Cho dù so sánh Điền Gia Anh với Phương Di Mai thì cũng không bằng. Không phải cô gái này kém nhan sắc, mà là không có khí chất đặc biệt như các cô kia.
Điền Gia Anh bất chợt cảm mình có chút thất thố, bèn lấy hết sức hít một hơi thật sâu.
Diệp Trạch Đào nhận thấy khi cô gái hít sâu, bộ ngực đầy đặn của cô ấy không ngừng nhấp nhô.
Hít liền mấy hơi, Điền Gia Anh ngồi xuống.
- Tôi rất rõ ràng, tìm một người đàn ông nhất định phải có tiền, điều này quan trọng hàng đầu, không có tiền thì chẳng có gì cả!
- Làm sao mà cô lại nói những chuyện này với tôi?
Diệp Trạch Đào cảm thấy hơi khó hiểu, dường như cô ấy muốn than thân trách phận vậy.
Liếc mắt nhìn Diệp Trạch Đào, Điền Gia Anh khẽ mỉm cười rồi nói:
- Rất lạ đúng không, tôi đã nói với anh rồi, mấy năm nay tôi tự dối mình, cũng chẳng hiểu bản thân mình thế nào nữa, trước mặt bố mẹ, tôi giả bộ làm gái ngoan, ra ngoài tôi không ngừng kết giao với bạn trai, thái độ không nhất quán, có phải tôi dễ dãi lắm không?
Diệp Trạch Đào không muốn nói xen vào, ánh mắt anh hướng về chiếc xe phía xa xa.
- Tôi giả bộ rất khá, cùng một lúc tôi yêu năm người đàn ông nhưng bọn họ không ai nói tôi thế nào. Tôi giả bộ trước mặt bọn họ, anh là người đầu tiên phát hiện ra bí mật này của tôi đấy.
Diệp Trạch Đào bĩu môi cười nói:
- Thôi đi, ngay cả em trai tôi cũng đã phát hiện ra tình cảnh của cô rồi đó!
Trên mặt hiện ra tươi cười, Điền Gia Anh nói:
- Đàn ông và đàn bà yêu nhau cũng là bình thường, mấu chốt là mình cảm thấy người đàn ông không kém cỏi là được. Tôi chưa bao giờ đưa nam giới đến tiểu khu, em trai anh mới chỉ hai lần bắt gặp tôi ở ngoài thôi. Anh cứ đi hỏi người trong tiểu khu, xem tên tuổi của tôi ở khu này rất ổn không nhé.
Diệp Trạch Đào nghĩ thầm rằng, chẳng nhẽ mình không có việc gì hơn là đi hỏi mấy chuyện đó.
- Yêu cầu của tôi thực ra cũng có gì nhiều đâu, chỉ mong có một biệt thự của riêng mình, có xe riêng, trong nhà có một khoản gửi trong ngân hàng mà không phải mưu sinh kiếm sống là được rồi.
Diệp Trạch Đào liền cười nói:
- Yêu cầu của cô chẳng có gì nhiều, nhưng tôi cá rằng hiện nay, người có điều kiện như thế chẳng có bao nhiêu. Ví như tôi đây, chỗ ở thì có nhưng là ở tạm trong trường trung học, xe cũng có, là xe đạp để trong nhà, tiền cũng có một ít, đồng lương công chức thôi! Cô bạn ơi, đừng đặt ra mục tiêu cao như thế, chọn tới chọn lui, cô cùng sắp hơn ba chục tuổi rồi đấy!
Diệp Trạch Đào cảm thấy tán dóc với cô bạn này, chính mình cũng nghĩ thế nào thì nói thế.
Điền Gia Anh cười nói:
- Anh cũng thú vị đấy, tôi biết anh là nhân viên công chức, về sau còn có khả năng phát triển sự nghiệp, đó cũng là điểm mà ba mẹ tôi xem trọng, nhưng tôi không đợi được. Ai có thể nói trước rút cục anh sẽ như thế nào, làm bạn còn được, làm bạn trai thì không ổn, anh không đáp ứng được những yêu cầu này của tôi!
- Không nhất thiết phải đả kích người quá đáng, tôi đây cũng được xem là một gã bảnh bảo đấy!
- Xì, gã bảnh bao như anh có thể mài ra mà ăn không?
- Yêu cầu đó của cô rất ít người đáp ứng được, tôi đoán người có khả năng làm được như vậy thì đại đa số đã có một đống mỹ nhân chạy theo. Cứ coi như cô không muốn nhưng cô có dám cam đoan là người đàn ông của cô không gây rối, không hái hoa dại?
Diệp Trạch Đào nói chẳng sai, chuyện phiếm với cô nàng cũng coi như một phương pháp giết thời gian rất tốt.
- Đã sớm nghĩ tới chuyện đó, nhưng chúng tôi cũng là cần phải lấy đó thôi, nếu hắn dám làm chuyện đó, lẽ nào tôi lại không dám làm lại?
Lại nhìn cô gái này, Diệp Trạch Đào cảm thấy cô ta quả là rất thực tế, nhìn lại toàn thân cô ta từ trên xuống dưới, hắn phân vân lẽ nào cô ta lại là một trinh nữ như lời cô ta nói?
Đối với sự việc này, Diệp Trạch Đào cũng thấy hết sức hoài nghi.
Cô gái cũng thật là nhanh trí, thấy Diệp Trạch Đào nhìn mình từ đầu đến chân như thế, cô cười nói:
- Thế nào, anh hoài nghi tôi không phải là trinh nữ sao?
Đều bị đối phương đoán được rồi!
Diệp Trạch Đào cười cười.
Điền Gia Anh cũng cười nói:
- Tôi nói cho anh biết một chuyện, mẹ tôi thường xuyên kiểm tra, nếu có xảy ra chuyện đó thì bà đã sớm biết rồi!
Ánh mắt của Diệp Trạch Đào bỗng ngây ra, trong lòng thầm nghĩ, hèn chi mà việc làm của cô gái không bị phát giác, thì ra lâu nay chính mẹ cô ấy là một người phong kiến sự thật!
Điền Gia Anh nhìn bộ dạng này của Diệp Trạch Đào liền phá lên cười, toàn thân rung lên.
- Thật thú vị phải không, lúc đầu mẹ tôi cũng giới thiệu cho tôi vài đối tượng, kết quả thì anh cũng đoán biết được sự việc như thế nào rồi đấy?
Diệp Trạch Đào đâu biết trong nhà cô ta đã xảy ra chuyện gì.
- Ha ha, thật buồn cười, mẹ tôi cứ đứng từ xa theo dõi, hôm nay nếu không phải mẹ anh đến nhà tôi, không biết chừng có mẹ tôi đứng đằng sau đó
Lời nói này khiến Diệp Trạch Đào này nhảy dựng lên, nhìn về bốn phía một hồi.
Điền Gia Anh lại cười nói:
- Anh yên tâm, hôm nay chắc mẹ tôi không theo đâu
Diệp Trạch Đào nói:
- Nhà cô đúng thật là đặc biệt!
- Có mấy gã bị mẹ tôi dọa chạy mất hút rồi đấy!
- Không thể nào, có thể lấy được cô gái đẹp như cô, cho dù có bị dọa một chút tôi đoán các anh bạn đó vẫn sẽ dũng cảm mà tiến lên!
Điền Gia Anh cười nói:
- Anh cũng rất dễ thương, nếu anh là người có quyền thế, tôi sẽ cân nhắc, tướng mạo của anh coi như đạt tiêu chuẩn bạn trai của tôi!
Cảm thấy cô gái có chút thay đổi bất thường, Diệp Trạch Đào vội nói:
- Cảm tạ, cảm tạ cô, tôi chỉ là một công chức quèn, bây giờ mới đang thử việc, chưa biết đến ngày nào mới phất, cô không đợi được tôi đâu. Với lại tôi là kẻ háo sắc, biết đâu sau khi kết hôn tôi lại ra ngoài tìm hoa dại, tốt nhất là chúng ta mỗi người một phương thôi!
Điền Gia Anh nghe nói như thế, không biết thế nào, trong lòng có chút không thoải mái, lẽ nào mình đối với anh ta không có chút hấp dẫn nào hay sao, Diệp Trạch Đào không động tâm chút nào ư?
Nghĩ tới việc Diệp Trạch Đào vừa mới tham gia công tác, vẫn còn đang trong thời gian thử việc, nghĩ tới nhiều nhân viên công chức, lăn lộn cả đời cũng chưa làm lãnh đạo, liền tự khắc gạt bỏ Diệp Trạch Đào. Người đàn ông đẹp trai như thế, cũng không đủ để giải quyết vấn đề cơ bản, còn cách xa mục tiêu của mình!
- Hừ, anh nghĩ tôi thực lòng nghĩ đến anh sao, nói thẳng ra nhé, đợi đến ngày anh làm lãnh đạo, tôi làm tình nhân cho anh còn tốt hơn!
Lắc đầu, Diệp Trạch Đào tự cảm thấy mình được mở mang kiến thức khi biết đến một cô gái dũng cảm như thế. Cô ta ở nhà đã quá vất vả, bây giờ tìm được cơ hội, mọi áp lực trong lòng liền bột phát hết ra rồi!
- Tôi thấy hiện nay chúng ta phải nghĩ ra giải pháp để ứng phó với người trong nhà.
Diệp Trạch Đào xem ra rất sợ mẹ mình. Chuyện gì cũng nghĩ đến mẹ thôi.
Điền Gia Anh khẽ cười:
- Đơn giản thôi, tôi chỉ cần nói với mẹ, anh ở xã mấy năm nữa cũng chưa biết có quay về không, hơn nữa lại chẳng có tiền đồ gì là được.
Diệp Trạch Đào sửng sốt nhìn cô, thoáng nghiêng đầu thốt lên:
- Đúng vậy, viện cớ này có lẽ có tác dụng đấy!
Nói tới đây, Điền Gia Anh rút điện thoại ra gọi, rồi dịu dàng nói:
- Đang ở đâu thế, tới đón em đi
Hàn huyên vài câu, Điền Gia Anh đứng dậy nói:
- Anh chàng đẹp trai, anh còn hứng thú thì lưu số điện thoại, khi nào buồn thì tìm tôi nói chuyện, bây giờ tôi gọi bạn trai tới đón, anh không phải theo tôi nữa.
Đuổi người ta đây mà!
Diệp Trạch Đào nói:
- Tôi xem như được mở mang kiến thức, chuyến đi này cũng không tệ!
Khoác tay áo, Diệp Trạch Đào nhanh chóng rời đi.
- Này, không lưu số à?
Điền Gia Anh lớn tiếng gọi, coi bộ dạng bảnh bao của Diệp Trạch Đào, Điền Gia Anh trong lòng ít nhiều không muốn buông tha.
Diệp Trạch Đào nói: - Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ
Khoát tay áo, Diệp Trạch Đào nhanh chóng rảo bước, dạng đàn bà này tuyệt đối không thể làm vợ được.
Cùng hàn huyên với cô gái, Diệp Trạch Đào có cảm giác không thể nói đến chuyện yêu đương, cho dù cảm tình không tệ, cũng không nghĩ tới sẽ động đến loại con gái này, quả nhiên là phường xướng ca, diễn kịch rất có nghề.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện