[Dịch] Hồng Sắc Sĩ Đồ

Chương 15 : Chủ tịch xã là người quen.

Người đăng: 

Diệp Trạch Đào nhìn nữ Chủ tịch xã mới nhậm chức ngồi trên bục kia thì có chút sửng sốt. Lấy tay dụi dụi mắt, rồi nhìn lại lần nữa. Diệp Trạch Đào cảm thấy thế giới này thật nhỏ bé. Hôm nay có rất nhiều người đi cùng Trưởng ban Tổ chức cán bộ Bàng Huy. Có vài gương mặt lạ ngồi trên bục. Các cán bộ trong xã đều được thông báo đến tham dựcuộc họp. Diệp Trạch Đào ngồi gần ở giữa, vừa bước vào thì đã nhìn thấy người phụ nữ này. Cuộc họp do Chủ tịch Hội đồng nhân dân Phương Quý Tài chủ trì. Phương Quý Tài cũng là ngườiăn ở chẳng mất lòng ai. Biết phận mình đang chờ đến ngày nghỉ hưu nên trong lần tranh giành này ông ta không hề để tâm tới. Đúng ra là cũng không còn cách nào khác. Chết nhiều người như vậy, Phó bí thư Sướng Minh Vỹ thì bị điều đi rồi, chỉ còn mỗi đồng chí chủ trì già cả sắp về hưu như ông thôi. Phương Quý Tài cũng không ngờ xã Xuân Trúc lại xảy ra nhiều chuyện như vậy. Mái tóc đã hoa râm cũng không buồn nhuộm lại như những người khác. Ông nghĩ, dù sao thì mình cũng là người sắp về hưu, chẳng cần phải làm ba cái trò giả bộ còn trẻ trung gì cho cam. Ho khan một tiếng. Phương Quý Tài nhìn căn phòng đầy khói thuốc nói: - Ổn định chỗ ngồi rồi thì họp thôi! Ở xã Xuân Trúc tương đối lâu nên Phương Quý Tài cũng có chút uy tín. Nói xongcâu đó, ánh mắt uy nghiêm của ông nhìn khắp phòng một lượt. Nghe Phương Quý Tài nói mọi người cũng dần dần im lặng. - Tiếp theo là Trưởng ban Tổ chức cán bộ Bàng Huy sẽ có đôi lời phát biểu, xin cho một tràng pháo tay. Nói rồi, Phương Quý Tàivỗ tay trước. Lúc vỗ tay còn cúi người về phía Bàng Huy, thực hiện đủ mọi lễ nghĩa. Mọi người cũng vỗ tay theo nhưng có vẻ lác đác, không đồng đều. Thấy tình trạng trong xã như vậy, Bàng Huy hơi nhíu mày. Lần này, xã Xuân Trúc xảy ra nhiều chuyện như vậy. Xem ra công việc của xã đều dở dang cả, phải khẩn trương lên mới được. Dụi điếu thuốc xuống gạt tàn, Bàng Huy nhìn các cán bộ một lượt rồi mới nói: - Bây giờ, tôi xin tuyên đọc lệnh bổ nhiệm của Huyện ủy! Ông ta cũng chẳng muốn nói nhiều, trực tiếp tiến hành tuyên bố luôn. Dù sao cũng là Trưởng ban Tổ chức cán bộ Huyện ủy. Vẻ uy nghiêm ấy của Bàng Huy khiến cho các cán bộ xãđều phải im lặng. Đây có lẽ là chuyện đại sự của xã, nên các cán bộ đều tỏ ra rất nghiêm túc, chăm chú lắng nghe. Ồn ào một thời gian, hôm nay thì đã đâu vào đó cả rồi. Cũng biết ít nhiều qua những tin đồn nhưng dù sao hôm nay cũng là tuyên bố chính thức nên mọi người lắng nghe rất nghiêm túc. - Thông qua xem xét của Huyện ủy… đồng chí Lâm Dân Thư đảm nhiệm chức Bí thư Đảng ủy, ủy viên Đảng ủy xã Xuân Trúc. Đồng chí Ôn Phương đảm nhiệm chứcQuyền chủ tịch xã, Phó chủ tịch xã, Phó bí thư, ủy viên Đảng ủy xã Xuân Trúc. Đồng chí Hàn Bộ Tùng đảm nhiệm chức Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật, Phó bí thư, ủy viên Đảng ủy xã Xuân Trúc… Từng lệnh bổ nhiệm được tuyên đọc. Cơ bản đều là những gương mặt mới. Chủ tịch Hội đồng nhân dân là Phương Quý Tài, Trưởng ban Chỉ huy quân sự là Tô Trung Toàn, Chủ nhiệm văn phòng Đảng chính là Ngưu Thường Thắng. Ba người này là ủy viên cũ của xã Xuân Trúc. Những người còn lại đều có sự thay đổi. Ủy viên tổ chức là một phụ nữ khoảng ba mươi tuổi tên Quách Hồng Lệ đảm nhiệm. Ủy viên tuyên truyền là một người trung niên khoảng bốn mươi tuổi tên Phổ Gia Phi đảm nhiệm. Phó chủ tịch xã do một người tên Ngụy Hùng Hải đảm nhiệm. Chín ủy viên giờ xem như là đã đầy đủ cả rồi. Diệp Trạch Đào thì nhớ kỹQuyền chủ tịch xã tên Ôn Phương kia. Mắt cứ nhìn chằm chằm về phía Ôn Phương. Dù thế nào đi nữa thì Diệp Trạch Đào cũng không thể khôngliên tưởng đến người phụ nữ đã hoảng hốt bỏ chạy từ công viên trong cái đêm kinh hoàng đó với cô Ôn Phương này. Cô Ôn Phương này chính là người phụ nữ đã vội vã bỏ đi sau khi Diệp Trạch Đào đá bay một viên đá trong công viênhuyện đêm đó. Dù dưới ánh sáng trăng nhưng Diệp Trạch Đào vẫn nhìn thấy rõ. Sau năm năm luyện Ngũ Cầm Hí thì Diệp Trạch Đào phát hiện ra mắt mình càng ngày càng lợi hại. Hắn tin rằng mình không nhìn lầm người. Thú vị! Rất thú vị! Diệp Trạch Đào nghĩ đến chuyện tối hôm ấy bỗng thấy vui vui. Cũng không biết lúc đó người phụ nữ này đã lén lút gặp người như thế nào. Diệp Trạch Đào cảm thấy rất hiếu kỳ về cái gã thanh niên ấy. Chẳng lẽ người phụ nữ này lại có mối quan hệ gì đó với cái gã thanh niên kia? Trong lòng Diệp Trạch Đào thầm trách. Người phụ nữ này, ở đâu không gặp lại chạy tới cái công viên ấy. Thật là khiến người ta bất ngờ! Ôn Phương là một người rất chú ý đến dáng vẻ bên ngoài. Cứ nhìn cái cách ăn mặc rất khéo hay như mái tóc cắt ngắn, hơi uốn này thì biết. Một mái tóc mang đậm phong cách của một nữ quan chức. Dáng người nhìn sơ qua có vẻ đầy đặn, trang phục phù hợp, khiến cho cô ta toát ra chút gì đó uy nghiêm. Điều đặc biệt nhất là nhìn có vẻ cô ta chỉ khoảng tầm hai mươi tuổi, quả thật trông rất xinh đẹp. Đương nhiên, Diệp Trạch Đào tin chắc rằng cô ta cũng phải trên dưới ba mươi rồi. Khỏi phải nói, trên cơ thể người phụ nữ này có sức hấp dẫn người khác. Cho nên gã thanh niên mới không kìm nổi muốn làm chuyện ấy trong công viên kia. Nếu không biết là người phụ nữ này liệu mình có thể kháng cự lại được không. Ngồi nghe Bàng Huy tuyên bố, Diệp Trạch Đào cũng đang phân tích thái độ của những người này, suy nghĩ có chút phức tạp. Thôi thì đủ mọi thái độ! Rốt cuộc thì giờ cũng đâu vào đó cả rồi! Nhìn Khương Quốc Bình và Phương Di Mai ngồi bên cạnh, Diệp Trạch Đào cảm thấy nét mặt của họ không mấy dễ nhìn. Thấy vậy, Diệp Trạch Đào liền hiểu rằng cái mối quan hệ trong huyện của họ chẳng có tác dụng gì. Sau khi tuyên bố lệnh bổ nhiệm xong. Lâm Dân Thư và Ôn Phương đều phát biểu một cách chung chung, chẳng có gì đặc sắc. Có lẽ là do mới tới nơi này nên họ cũng không dám thể hiện quá mức. Chủ tịch Hội đồng nhân dân Phương Quý Tài đại diện cho các thành viên Đảng ủy bày tỏ thái độ sẽ tích cực ủng hộ cácđồng chímớilàm tốt công tác, đưa xã đi lên. Sau khi tan họp, mọi người đến đợi ở một nhà hàng trong xã. Lãnh đạo mớiđến, mọi người chắc chắn sẽ được ăn uống một bữa ra trò. Diệp Trạch Đào cũng cùng mọi người tới nhà hàng tên Thanh Duẩn Viên. Nhà hàng này cũng được coi là có tiếng trong xã. Đương nhiên là theo nhìn nhận của Diệp Trạch Đào thì cái nhà hàng này không thể bì với những nhà hàng ở huyện được. Đa số đều là cán bộ của xã. Khó khăn lắm mới có một bữa cơm đoàn tụ như thế này, thật là vui. Từng nhóm từng nhóm người túm tụm lại nói chuyện rôm rả. Còn một số người thì chơi đánh bài ăn tiền. - Tiểu Diệp, chú Trương nhờ tôi gửi lời tới cậu, nói là cảm ơn cậu vì đã cứu đứa con trai duy nhất của nhà chú ấy, nói muốn đem biếu cậu ít món ăn thôn quê. - Tiểu Diệp, chút nữa tới bàn của chúng tôi uống một ly nha! Đừng nghĩ Diệp Trạch Đào là một sinh viên mới tới. Vì cứu được mạng của bảy tám chục học sinh nên được xem như là người nổi tiếng của cả xã. Không ít cán bộ muốn mời hắn một ly. Diệp Trạch Đào nghe mọi người nói vậy thì mỉm cười đáp lại. Thấy Diệp Trạch Đào được đón tiếp như vậy, sắc mặt của Khương Quốc Bình lại càng tỏ ra khó coi hơn. Quay sang nói với Phương Di Mai: - Lần này lãnh đạo mới đã tới, tôi thấy Diệp Trạch Đào không khéo lại được trọng dụng! Câu nói này đầy ý ghen tỵ, Phương Di Mai nói: - Nếu anh mà cứu được từng ấy học sinh, người ta chắc cũng sẽ nhìn anh với con mắt khác thôi! Khương Quốc Bình hừ một tiếng rồi quay ra nói chuyện với mấy thanh niên khác. Phương Di Mai thấy quan hệ của Diệp Trạch Đào với mọi người tốt như vậy trong lòng cũng có chút gì đó ghen tỵ. Tên Diệp Trạch Đào này thật là may mắn! Trái với Khương Quốc Bình, trong lòng Phương Di Mai càng rối rắm hơn. Không ngờ Diệp Trạch Đào lại tốt số như vậy. Xem ra Diệp Trạch Đào sẽ nhanh chóng phát triển thôi! Vừa suy nghĩ vừa lén nhìn về phíaỦy ban xã. Sau cuộc họp lớn là cuộc họp nhỏ. Các thành viên trong bộ máy của xã đang họp ở bên trong. Nghĩ tới chuyện Bàng Huy vẫn đang chủ trì ở trong đó, Phương Di Mai có một dự cảm, có lẽ hôm nay sẽ xảy ra chuyện gì đó. - Chủ nhiệm Ngưu tới rồi! Thực ra thì Khương Quốc Bình cũng đang lén nhìn về phía Ủy ban xã Nhìn thấy Ngưu Thường Thắng vội vội vàng vàng đi tới. Thấy Ngưu Thường Thắng tới, Khương Quốc Bình vội chạy qua, tỏ ra rất cung kính. - Chủ nhiệm, có chuyện gì vậy? Khương Quốc Bình nói. - Diệp Trạch Đào đâu? Ngưu Thường Thắng nhìn Khương Quốc Bình một cái rồi hỏi luôn. Tìm Diệp Trạch Đào? Khương Quốc Bình sửng sốt. Lúc này Phương Di Mai cũng đi tới, nghe thấy tìm Diệp Trạch Đào liền chỉ tay về phía Diệp Trạch Đào nói: - Ở đằng kia! Ngưu Thường Thắng bước vài bước là đã tới, nói với Diệp Trạch Đào: - Tiểu Diệp, làm cái trò gì vậy, điện thoại cũng không nghe. Diệp Trạch Đào vội sờ lên người, ngượng ngùng nói: - Vừa nãy vội quá, bỏ quên ở ký túc xá. Ngưu Thường Thắng liền nắm lấy Diệp Trạch Đào lôi đi, nói: - Nào, đi họp. Diệp Trạch Đào biết có lẽ là chuyện bổ nhiệm chức cho mình, cười cười rồi theo Ngưu Thường Thắng tới Ủy ban xã. Thấy Ngưu Thường Thắng đích thân đến tìm Diệp Trạch Đào, Khương Quốc Bình đứng ngẩn người ở đó. Phương Di Mai cũng không hơn gì, sửng sốt không nói được một lời nào. - Chuyện gì vậy? Sao Ngưu Thường Thắng lại kéo Tiểu Diệp đi vậy? Mấy cán bộ trong xã cũng kéo lại, nhìn Diệp Trạch Đào bỏ đi cảm thấy khó hiểu. Đều là người trong xã, mọi người đều nghe rõ ràng rành mạch lệnh bổ nhiệm cả rồi, bộ máy trong xã đã hoàn chỉnh, xong xuôi, giờ lại lôi Diệp Trạch Đào đi, chẳng lẽ lại có chuyện gì hay sao? Mọi người đứng ở ngoài đoán già đoán non. Còn Diệp Trạch Đào lúc này đã bị lôi vào phòng họp. Diệp Trạch Đào vừa bước vào phòng họp, mọi người đều hướng mắt nhìn về phía hắn. - Xin chào các vị lãnh đạo. Diệp Trạch Đào tỏ ra rất cung kính. Ánh mắt nhìn khắp một lượt rồi lại càng cúi người hơn. Bàng Huy vẫn ngồi ở chỗ cũ, thay cho dáng vẻ nghiêm túc lúc nãy một thái độ thân thiết hiếm có, ông ta cười nói: - Tiểu Diệp đến rồi, ngồi xuống đi. Diệp Trạch Đào nhìn thấy có một chỗ trống gần cửa, vội qua đó ngồi xuống. - Tiểu Diệp, hôm nay đặc biệt gọi cậu đến tham dự buổi họp này là vì trong huyện có việc cần giao cho cậu. Bàng Huy nói có vẻ rất tự nhiên. Diệp Trạch Đào không hề biết rằng lúc này Ôn Phương ngồi bên cạnh Bàng Huy đang nhìn về phía mình, không rời mắt. Nhìn thấy Diệp Trạch Đào, Ôn Phương nhủ thầm: “Làm sao đây? Làm sao đây?” Nghĩ đến chuyện hôm đó nét mặt Ôn Phương lập tức thay đổi. Chuyện lén lút với người đàn ông kia không ngờ lại bị người ta nhìn thấy. Thực ra, hôm đó, ban đầu Ôn Phương tỏ ra rất vội vã, nhưng đi được vài bước thì đã bình tĩnh trở lại. Tại một khúc quanh cô đã lén quay lại. Cô muốn xem xem là ai đã phát hiện ra chuyện của mình. Ôn Phương là người phụ nữ biết suy trước tính sau. Hôm đó do bị động lại không dám phản kháng nên mới làm chuyện đó. Nếu không có sự giúp đỡ của người đàn ông đó thì mình làm gì có được ngày hôm nay! Núp ở đó nhìn một hồi lâu. Người đàn ông đó bỏ đi một lúc mới nhìn thấy Diệp Trạch Đào núp trong bụi cây xuất hiện. Ôn Phương tỏ ra rất cẩn thận. Khi nhìn thấy ngườithanh niên trẻ tuổi đó, cô vộilục lại trí nhớ của mình và chợt nhớ ra Diệp Trạch Đào là một thanh niên rất được hoan nghênhở xã trong thời gian gần đây. Mấy ngày nay, Ôn Phương chẳng đêm ngủ ngon giấc. Đang trong thời điểm quan trọng của mình, nếu xảy ra chuyện, cô không biết phải làm thế nào. Sau khi đến xã Xuân Trúc, Ôn Phương ngồi đó, dù không tỏ bất cứ thái độ gì, nhưng cứ quan sát thái độ của Diệp Trạch Đào, đặc biệt là cái vẻ mặt của hắn sau khi nhìn mình. Cứ nghĩ đến chuyện của mình bị tên này nhìn thấy, trong lòng Ôn Phương rất khó chịu. Lúc nãy ở phòng họp lớn không cảm thấy gì.Giờ lúc khoảng cách gần hơn, Ôn Phương rất cảnh giác với bất kỳ thái độ nào của Diệp Trạch Đào. Cứ mỗi lần Diệp Trạch Đào hướng về phía mình cười một cái, Ôn Phương lại cho rằng tên này có ý gì.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang