[Dịch] Hồng Sắc Sĩ Đồ
Chương 13 : Nói chuyện không chính thức
.
Kết thúc hội nghị biểu dương của huyện , sau khi ăn cơm xong, Diệp Trạch Đào đang muốn về nhà một chuyến thì nhận được điện thoại từ thư ký của Bí thư huyện ủy, gọi hắn đến quán massage chân Tuyệt Chiêu, nói là Bí thư huyện ủy muốn gặp hắn ở đó.
Nghe xong, Diệp Trạch Đào tay cầm điện thoại cảm thấy có chút nghi hoặc, Bí thư huyện ủy gặp mình ở quán massage chân?
Mặc dù cảm thấy hoài nghi nhưng Diệp Trạch Đào vẫn không dám chậm trễ, nhanh chóng đi về hướng quán Massage chân Tuyệt Chiêu.
Mấy ngày ở huyện biểu dương và tuyên truyền sự tích về Diệp Trạch Đào . Hôm nay lại nhận được lời khen ngợi của Huyện ủy, đạt được danh hiệu “Đảng viên ưu tú”.
Tuy nói là quán massage chân nhưng nơi Diệp Trạch Đào đến lại là căn phòng rất trang nhã và yên tĩnh.
Thư kí Thường Minh Quang dẫn Diệp Trạch Đào vào căn phòng này.
Cao Chấn Sơn lúc này ngồi giữa phòng nhắm mắt ung dung nghe nhạc, tỏ ra rất thoải mái.
Ông ta mở mắt, thấy Diệp Trạch Đào tiến lại gần, Cao Chấn Sơn tươi cười, cũng không đứng lên mà chỉ vào chỗ chiếc ghế đối diện nói:
- Tiểu Diệp đến rồi à, ngồi đi!
Diệp Trạch Đào trong lòng tràn đầy nghi hoặc, ngồi nửa mông xuống một cách do dự.
Xoa xoa hai tay, Diệp Trạch Đào không biết nên nói gì.
Cao Chấn Sơn cố ý gọi Diệp Trạch Đào đến nơi này, chỉ có một mục đích đó là muốn quan sát tình hình của Diệp Trạch Đào. Đừng chỉ nhìn nơi này một cách đơn thuần, mà bên trong nó còn rất nhiều hàm ý.
Thật ra trên mặt Diệp Trạch Đào cũng đã lộ rõ vẻ mặt bất an. Cách xoa tay lại càng hiện rõ sự lo lắng, nhưng trong lòng lại đang nhanh chóng suy xét xem Cao Chấn Sơn lôi mình đến nơi này là có ý gì.
Về lý mà nói, Cao Chấn Sơn có thể tìm một nơi khác tốt hơn. Dù là văn phòng thôi cũng tốt hơn nơi này nhiều. Vì sao ông ta muốn gặp mình ở một quán massage chân như thế này?
Điều này chắc hẳn phải có hàm ý nào đó!
- Cao … Bí thư Cao … không biết có việc gì muốn sai bảo?
Diệp Trạch Đào chỉ có thể nói như vậy.
Cao Chấn Sơn mỉm cười nói:
- Tiểu Diệp, đừng căng thẳng! Hôm nay tôi chọn một nơi như thế này, mục đích chính là muốn cùng cậu tâm sự chuyện thường ngày. Trò chuyện không cần câu lệ, cũng không phải chuyện công việc đâu, haha.
Diệp Trạch Đào vốn không tin một Bí thư huyện ủy không có chuyện gì lại tìm một kẻ như mình để tán chuyện tầm phào. Nhưng lại nghĩ không ra rốt cục mình có chỗ nào đáng giá để Bí thư huyện ủy coi trọng như vậy? Lẽ nào là bởi vì chuyện mình cứu lũ trẻ ở trường học? Diệp Trạch Đào nhanh chóng phủ định ngay cái ý nghĩ đó. Nếu là hắn, hắn cũng chả làm thế chứ đừng nói đến Bí thư huyện ủy!
Ở huyện lần này, sự tuyên truyền về hắn cũng đã ít nhiều bớt đi.
Chính thế mà nghĩ mãi không thể hiểu vì lí do gì, Diệp Trạch Đào đành cẩn thận mà ứng phó.
Cao Chân Sơn vẫn âm thầm quan sát vẻ mặt Diệp Trạch Đào. Thấy nét mặt hắn, gã lại nghĩ đến chuyện giao lưu của nhân viên công chức trong Ủy ban nhân dân tỉnh và Diệp Trạch Đào. Đã qua vài ngày, về tất cả các phương diện đều không thấy được mối quan hệ với chuyện ở trường Trung học xã Xuân Trúc. Cũng không thấy được mối quan hệ trong chuyện của xã Xuân Trúc. Thông qua chuyện này có thể thấy, khi đến xã Xuân Trúc này, tên nhân viên của Ủy ban nhân dân tỉnh không hề làm chuyện gì bất lợi cho công chuyện của huyện. Xem ra có thể khẳng định là mối quan hệ cá nhân rồi.
Nếu là mối quan hệ cá nhân thì chắc hẳn tên nhân viên chính phủ đó đang quan sát những gì diễn ra ở huyện đây!
- Tiểu Diệp, tôi nghe nói cậu là người ở huyện Thảo Hải. Lúc học đại học ở tỉnh, ở đó có người thân thích gì không?
Nhìn ngoài thì có vẻ rất tùy ý, nhưng lại cho thấy sự quan tâm dò ý.
Diệp Trạch Đào phân tích một cách nhanh chóng: ‘Ở tỉnh có người thân thích’ chính là vấn đề mấu chốt. Hắn mới vỡ lẽ, cười nói:
- Đúng vậy, ở tỉnh tôi có vài người bạn học là người huyện Xuân Trúc.
Lời nói này nói ra thì rất hàm hồ. Nhưng lại tránh được vấn đề ‘thân thích’ một cách rất tự nhiên.
Nhìn mặt Diệp Trạch Đào, Cao Chấn Sơn thầm nghĩ chắc hẳn đối phương không muốn nói đến chuyện này. Gã hiểu rõ một số nhân vật tai to mặt lớn của tỉnh không hi vọng cấp dưới nghi ngờ suy đoán lung tung, vốn cũng không muốn tiếp tục nhiều lời về chuyện này.
Diệp Trạch Đào thấy Cao Chấn Sơn vẫn thể hiện cái dáng vẻ thân thiết, liền hiểu ý của Cao Chấn Sơn khi gặp mình ở nơi như thế này. Hẳn là muốn mình nhận thấy thiện ý từ phía ông ta. Một nơi như thế này chỉ có thân quen mới dùng làm nơi gặp gỡ thôi!
Nghĩ đến đây, Diệp Trạch Đào tiến thêm một bước, thể hiện dáng vẻ cung kính. Cách ngồi cũng thoải mái hơn.
- Ở huyện lần này, bộ máy của xã các cậu cần phải tiến hành điều chỉnh lại. Đối với việc điều chỉnh này, cậu có ý tưởng gì không?
Cao Chấn Sơn đột nhiên hỏi
Trong lòng Diệp Trạch Đào hơi shock, thầm nghĩ rằng, chẳng lẽ tự mình đề bạt mình sao?
Nghĩ lại liền thầm cười giễu mình tham lam. Vừa mới chân ướt chân ráo tham gia công tác, công nhận là chính thức còn chưa được. Sao có thể nghĩ đến chuyện đề bạt. Bộ máy lãnh đạo xã lẽ nào chỉ có mình mới đủ khả năng đảm nhận?
- Bi thư Cao, ngài xem, tôi vừa mới tham gia công tác. Người của xã còn chưa thể nhận ra toàn bộ ai với ai!
Diệp Trạch Đào cười ha hả nói.
Cao Chấn Sơn với vẻ mặt tươi cười nói:
- Phải rồi, tất cả đều phải sau khi chuyển chính thức rồi mới có thể tiến hành được!
Nói tới đây, Cao Chấn Sơn nâng chén trà lên nhấp một ngụm.
Híp mắt liếc qua Diệp Trạch Đào. Không thấy Diệp Trạch Đào có vẻ gì khác thường, Cao Chấn Sơn thở phào nhẹ nhõm. Trong lòng thầm nghĩ, chỉ cần không vội đã là điều tốt rồi.
Đặt chén trà xuống, Cao Chấn Sơn nói thêm:
- Qua chuyện trường trung học lần này đã cho tôi thấy huyện tôi coi trọng giáo dục thôi chưa đủ. Tổ chức muốn giao cho cậu đảm nhận một số trọng trách. Đó là chuyên phụ trách xây dựng trường trung học của xã. Nhận chức danh là Phó chủ nhiệm Phòng Đảng chính, như vậy cho dễ hành sự.
Phó chủ nhiệm Phòng Đảng chính của xã?
Diệp Trạch Đào nhíu mày, toàn bộ các xã và thị trấn trong huyện không có một xã nào có Phó chủ nhiệm phòng Đảng chính. Lẽ nào vì mình mà lập nên vị trí này?
Nhìn thấy Diệp Trạch Đào nhíu mày, Cao Chấn Sơn mỉm cười nói:
- Vốn dĩ trọng trách ở huyện đã quá lớn. Cậu dù sao cũng mới tham gia công tác. Nếu áp lực công việc quá lớn, mọi người sẽ cho rằng huyện không quan tâm đến đồng chí mới, ha ha.
Diệp Trạch Đào lúc này mới hiểu được, hắn hiện tại mới tham gia công tác mà đã được đề bạt. Chuyện này thật sự rất khó xử. Chính xác thì hắn không đủ để làm như thế. Có thể thiết lập nên vị trí này cho hắn đã bộc lộ rõ rằng huyện đã cân nhắc suy xét cẩn thận về vấn đề của mình. Hắn vội vàng cung kính nói:
- Cảm ơn Bí Thư Cao, cảm ơn sự quan tâm của huyện ủy. Tôi nhất định chăm chỉ làm việc.
- Ừ, huyện sẽ cấp một khoản kinh phí dùng cho việc xây dựng lại trường học. Khoản kinh phí này sử dụng như thế nào là do cậu quản lí. Cậu cũng có thể liên hệ bằng nhiều phương thức. Ra sức thực hiện công việc xây dựng lại này cho thật hoàn hảo đấy!
Vào quán massage chân không hề massage chân, nói xong vài chuyện, thư ký Thường Minh Quang tiễn Diệp Trạch Đào rời quán.
Bước trên con đường lớn, Diệp Trạch Đào càng nghĩ lại càng mơ hồ. Hắn tìm một chỗ tương đối yên tĩnh, thấy thềm đá bên đường liền ngồi xuống.
Hút xong một điếu thuốc, Diệp Trạch Đào dần dần nắm bắt được mùi vị câu chuyện hôm nay.
Quái lạ!
Diệp Trạch Đào nghĩ thế nào cũng nghĩ không thông vì điều gì mà Cao Chấn Sơn đối tốt với mình như vậy. Bí thư huyện ủy tìm một kẻ mới vào làm để nói chuyện riêng, lại còn là ở quán massage chân.
Thiện chí bên ngoài thì rõ ràng, cũng đã bóng gió có ý trọng dụng hắn.
Dựa vào cái gì mà bí thư huyện ủy thể hiện thiện chí với mình? Chẳng lẽ bởi vì mình cứu lũ học sinh. Nói với ai người ta cũng không tin được.
Phó chủ nhiệm phòng Đảng chính!
Nghĩ đến cái chức vụ như quả trứng ung, Diệp Trạch Đào liền lắc đầu. Dù gì bọn họ cũng đã nghĩ ra.
- Có đi chơi không?
Đang mải nghĩ ngợi, đột nhiên bên cạnh hắn xuất hiện một cô bé. Trên người ăn mặc cực kì thiếu vải, ánh đèn chiếu vào bộ ngực đó quá ư là chói mắt.
Nhìn từ đầu xuống chân cô bé, Diệp Trạch Đào lắc lắc đầu, đứng dậy bỏ đi.
- Hứ, có phải cái kia không dùng được phải không?!
Nhìn dáng vẻ vội vàng bước đi của Diệp trạch Đào, cô bé hứ lên một tiếng, hướng về phía Diệp Trạch Đào mà lớn tiếng nói.
Trong lòng Diệp Trạch Đào hiện tại đầy tâm sự, căn bản không muốn nhiều lời với cô bé này, cuối cùng đành nhanh chân bỏ đi.
Mặc dù đã bỏ đi rồi, nhưng trong đầu lại không ngừng xuất hiện hình ảnh bộ ngực trắng nõn kia. Hắn cảm giác cái vật phía dưới kia đang dần ngóc đầu lên.
Không ngờ rằng, càng đi nhanh càng nảy sinh ham muốn tình dục mãnh liệt. Trong đầu toàn là hình ảnh bộ ngực trắng nõn nà ấy, thấy phía trước có một cái công viên, Diệp Trạch Đào bước nhanh vào đó.
Đây là một khu công viên của huyện, có thể nói đây là một trong những chính tích, cũng là nơi lúc nhàn rỗi mọi người tới chơi.
Hiện tại nơi này rất vắng vẻ, tìm được một nơi không tồi để Diệp Trạch Đào điều chỉnh lại tâm tình trong lòng. Hắn liền ở nơi này luyện Ngũ Cầm Hí.
Mỗi chiêu mỗi thức đánh một cách rất cẩn thận. Sau khi đánh được vài lần, tâm tình kích động ấy cũng xem ra đã hóa giải được ít nhiều.
Thở dài một cái, Diệp Trạch Đào liền muốn lên tỉnh nơi sư phụ đã từng dạy hắn. Ông lão ấy không biết còn ở trên tỉnh không, đúng là một người thần bí kì lạ!
Thôi đi, bất luận bản thân nói thế nào thì cũng vẫn coi như là mình tiến bộ hơn rồi đi!
Diệp Trạch Đào tuy rằng lúc này có một số vấn đề nghĩ nhất thời nghĩ không thông. Đành lòng không nghĩ luôn!
Trong công viên tĩnh mịch, đến đâu cũng thấy một vài đôi tình nhân đang tâm sự yêu đương. Thấy một đôi đang ôm ôm ấp ấp, Diệp Trạch Đào đang bước đi trên con đường nhỏ phi thân tung một cước, đá bay hòn đá nhỏ đang nằm trên mặt đất.
Sau cái cước vô ý thức ấy liền nghe thấy rừng cây phía trước phát ra tiếng kêu thảm thiết long trời lở đất.
Diệp Trạch Đào hoảng sợ ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy người thanh niên có đôi mông trắng sáng từ chỗ đám cỏ nhảy dựng lên.
Ánh trăng soi xuống, đôi mông ấy nhìn cực kì lóa mắt.
Không được rồi, hòn đá bay trúng người ta rồi!
Diệp Trạch Đào lách mình trốn giữa đám bụi cây.
Tiếng hét thảm thiết của người này giữa công viên vắng lặng nghe cực kì chói tai. Công viên vốn dĩ tĩnh lặng bỗng dưng phút chốc trở nên náo nhiệt.Từ mấy bụi cây phát ra tiếng động, không ít người vội vàng chạy mất.
Diệp trạch Đào đang trốn trong bụi cây nhạc nhiên quan sát trước hết thảy sự việc. Chỉ vì hòn đá nhỏ của mình mà làm công viên loạn cả lên!
Người thanh niên kia nhìn xung quanh một hồi, lộ rõ vẻ lo lắng có người phát hiện ra mình, lại nhanh chóng chui ngay vào bụi cây.
Một hồi trôi qua, Diệp Trạch Đào mới phát hiện ra có một thiếu phụ dáng vẻ hoang mang bước ra từ bụi cây. Nhìn qua thì thấy người phụ nữ rất đẹp. Cô ta nhìn những cô gái xung quanh liền cúi đầu vội vã rời đi.
Lẽ nào là người đang yêu đương vụng trộm lại bị đá của mình rơi trúng?
Nhận thấy tình cảnh của hai người đó, Diệp Trạch Đào nghi ngờ họ đang tư tình vụng trộm.
Cũng không biết được viên đá kia văng vào nơi nào trên người của người thanh niên kia?
Diệp Trạch Đào ác ý nghĩ, hay là vắng trúng nơi ấy ấy rồi?
Nghĩ rồi lại lắc đầu, hẳn là không chính xác như vậy chứ?
Diệp Trạch Đào cười một trận đầy thích thú rồi mới lặng lẽ rẽ hướng khác mà đi.
Có cái việc như thế này xảy ra, tâm tình trong lòng Diệp Trạch Đào nhất thời trở nên tốt hơn nhiều. Trên đường đi lại còn nổi hứng ngân nga hát.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện