[Dịch] Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần
Chương 54 : Siêu cấp (1)
.
Điền Thử cười khổ nói:
- Chị Minh Minh đừng nóng giận, em nói thật. Em họ Điền, tên Bá Quang.
Cơ Minh Minh há to mồm, ngay sau đó che miệng của mình lại, cố nén không cười thành tiếng.
Điền Thử bất đắc dĩ nói:
- Biết rõ vì cái gì em có tên này không. Em không thích học, nguyên nhân rất lớn là vì tên của mình. Tiểu học còn khá tốt, đến trung học, có mấy đứa chưa xem sách kiếm hiệp Kim Dung? Em phiền muộn a.
Tề Nhạc từ trong túi móc một xấp tiền nhỏ đưa cho Điền Thử, nói:
- Đây là một vạn năm, lần trước anh tiêu một ít rồi, còn lưu lại một chút, số này giao cho chú mày trước, sau này ca ca sẽ trả lại gấp đôi. Ah, đúng rồi, còn có điện thoại.
Điền Thử giận dữ nói:
- Lão đại, anh làm gì vậy? Huynh đệ mình, anh làm vậy là không có ý nghĩa.
Tề Nhạc nói:
- Đi, hiện tại anh không thiếu tiền dùng. Không thấy thân thích của anh rất có tiền sao?
Điền Thử nói cái gì cũng không chịu cần, nhưng nhún nhường vài lần lại bị kiên quyết của Tề Nhạc, hắn mới miễn cưỡng thu hồi số tiền đó, nhưng điện thoại vẫn lưu cho Tề Nhạc sử dụng. Vốn Tề Nhạc còn muốn đổi địa phương ăn cơm, nhưng Minh Minh lại nói không cần đổi, nàng cũng muốn nếm thử hương vị quán ven đường, ba người mua một đống thịt xiên, Tề Nhạc càng không kiên nể gì kêu vài chai bia, hắn gần đây yêu thich bia rượu rất lơn, có lẽ bởi vì câu nói lúc trước của Yên Nam đại ca: không hút thuốc lá không uống rượu sống còn không bằng con chó a.
- Ồ, tại sao lại nhìn thấy thằng kia, thực mẹ nó đi ra ngoài gặp quỷ rồi.
Tề Nhạc vừa ăn mấy miếng thịt nướng, đã tức giận âm dương quái khí nhìn qua bên đường.
Đường cái đối diện, một nam một nữ đang đi tới phương hướng của bọn họ, nam chính là Yến Tiểu Ất lúc nãy gặp được ở trường, mà nữ, là một mỹ nữ Tề Nhạc chưa bao giờ thấy qua. Nhưng mà, đột nhiên hắn phát hiện, lúc hảo huynh đệ Điền Thử của mình nhìn thấy mỹ nữ, ánh mắt cứng lại. Cũng không phải ánh mắt háo sắc, mà là tràn ngập hào quang chân tình, ngay cả chai bia đang uống cũng quên đi, ngay cả quơ quơ trước mặt vài cái cũng không quan tâm, đây là lần đầu tiên Tề Nhạc nhìn thấy biểu lộ Điền Thử như vậy.
- Điền Thử, không phải chú mày để ý nữ nhân đi cùng Yến Tiểu Ất đấy chứ.
Tề Nhạc dùng sức tát hảo huynh đệ mình một cái, Điền Thử mới thanh tỉnh lại.
- Lão đại, đây không phải là nữ nhân của Yến Tiểu Ất, nàng là lão sư trường em, tên là Mạc Địch, là chị họ của Yến Tiểu Ất. Năm nay hai mươi bốn tuổi, là đệ nhất mỹ nữ được cả trường công nhận, em, em vừa gặp đã yêu nàng ta rồi.
Hai mắt Điền Thử tỏa sáng, hắn hiện giờ, hoàn toàn biến lại bộ dáng mê gái.
Tề Nhạc bật cười, nói:
- Anh nói Điền Thử, năm nay chú mày mới bao nhiêu? Anh nhớ hiện giờ mới mười sáu thôi, hay là mười lăm? Ngươi ta lớn hơn chú mày tám, chín tuổi, chú mày cảm thấy đây là sự thật sao?
Điền Thử kháng nghị:
- Chênh lệch không phải tuổi tác, lần đầu tiên em gặp nàng, không tự giác bị nàng hấp dẫn, em cũng không biết vì cái gì, mỗi động tác của nàng đều hấp dẫn em, lão đại, anh phải giúp em! Em lớn như vậy nhưng đây là lần đầu tiên yêu một người. Mạc Địch lão sư ưa thích nhất là ăn cánh gà nướng, cho nên mỗi ngày em mới tới đây ăn cơm, chính là có thể được nhìn nàng nhiều hơn vài lần.
Tề Nhạc nhìn qua, Điền Thử đã hãm vào quá sâu, tuy Tề Nhạc ưa thích mỹ nữ, nhưng hắn chưa bao giờ biết rõ tư vị yêu là gì, nhìn bộ dạng hảo huynh đệ của mình, hắn cười khổ, nói:
- Anh phải giúp như thế nào? Chẳng lẽ chúng ta đánh thuốc mê nàng ta sao?
- Tề Nhạc, anh chừa chút khẩu đức, bọn họ qua tới rồi đấy.
Minh Minh có chút bất mãn nói ra.
Quả nhiên, Yến Tiểu Ất và Mạc Địch đi tới quán nhỏ này, rốt cuộc bọn họ cũng nhận ra sự tồn tại của đám người Tề Nhạc, sắc mặc của Yến Tiểu Ất dưới cái mũ trượt tuyết đại biến.
- Tốt! Thì ra mày ở chỗ này.
Tuy hắn nói với Tề Nhạc, nhưng ánh mắt lập lòe nhìn qua Minh Minh, Minh Minh ngày đó, để lại ấn tượng thật sâu với hắn.
Tề Nhạc hừ lạnh một tiếng, nói:
- Chẳng lẽ nơi này là nhà của mày mở? Vì cái gì tao không thể ở đây? Yến Tiểu Ất, có phải ngươi muốn biết hoa kia vì sao lại hồng như vậy nữa không, tao có thể thỏa mãn yêu cầu này với mày.
Vừa nói, hắn còn xoa tay mình, phát ra tiếng vang leng keng.
Càng gần, Tề Nhạc cũng đánh giá đối tượng mà Điền Thử thầm mến, nữ tử tên Mạc Địch này tuổi tác không kém Phách Vương Long Hải Như Nguyệt bao nhiêu, giống như Minh Minh, cũng một mái tóc ngắn, từ dung mạo mà nhìn, nàng so ra còn kém Minh Minh, tối đa cũng cùng cấp bậc với hai mỹ nữ trong ký túc xá mà thôi, nhưng nàng cũng có điểm kỳ dị thuộc về mình, chính là chân của nàng.
Tề Nhạc luôn luôn ưa thích quan sát nữ nhân từ trên xuống dưới, vừa nhìn thấy đôi chân của Mạc Địch, hắn có chút lâng lâng. Nói như vậy, đôi chân của nàng vô cùng xinh đẹp, nhưng mà, trước mắt nhìn qua nữ tử tên là Mạc Địch này, chân dài của nàng còn đẹp hơn cả những đôi chân người mẫu chuyên nghiệp. Bao bên ngoài đôi chân thon dài này là một cái quần bó sát đôi chân, nhưng nhìn thế nào cũng có cảm giác kinh tâm động phách, làm cho Tề Nhạc kỳ quái là, chân của nàng dài như thế, nhưng không có cảm giác mất cân đối nào, nàng cao không kém Minh Minh bao nhiêu, nhưng đôi chân thon dài lại dài hơn. Càng nhìn càng cảm thấy kỳ lạ, khó trách Điền Thử lại vừa ý nàng.
- Chính anh đánh bị thương em của tôi?
Ánh mắt vốn nhu hòa của Mạc Địch nhìn qua Tề Nhạc biến thành lạnh như băng.
Tề Nhạc ngẩng lên đầu nói:
- Đúng vậy, chính là tôi.
Mạc Địch không để ý tới Tề Nhạc, nhìn qua Điền Thử bên canh, nói:
- Điền Bá Quang, tại sao em lại ở chỗ này, trường học không cho phép học sinh rời trường vào buổi trưa, chẳng lẽ em không biết? Hiện tại em lập tức trở về trường đi.
Hiện tại Điền Thử hiện giờ không giống thằng đệ cùng đi ra ngoài lăn lộn với Tề Nhạc, hắn đã biến thành một học sinh tốt, cúi đầu không nói một lời.
Tề Nhạc bĩu môi, nói:
- Ở đây không phải trường học, không nên đại phát uy phong của lão sư.
Hắn vừa nói đến đây, Điền Thử lại thấp giọng nói bên tai của hắn.
- Lão đại, Mạc Địch lão sư dạy thể dục cho chung ta, nghe nói nàng là quán quân Taekwondo cả nước.
Tề Nhạc ngây ngốc một chút.
- Không thể nào, vì cái gì gặp phải nữ nhân lợi hại như vậy, nói thế, Mạc Địch lão sư muốn báo thù cho em mình?
Vừa nói, ánh mắt của hắn nhìn qua cặp chân dài của Mạc Địch cái.
Mạc Địch không để ý đến Tề Nhạc, vẫn nhìn Điền Thử nói:
- Điền Bá Quang đồng học, mời em nên quay về trường học, nếu không, tôi sẽ mang em lên phòng giáo vụ.
Điền Thử ngẩng đầu, ánh mắt có chút mờ mịt nhìn qua Mạc Địch, nhưng hắn vẫn lắc đầu, nói:
- Thực xin lỗi, Mạc Địch lão sư, hiện giờ em không thể quay về. Tề Nhạc là đại ca của em, lúc trước ẩu đả Yến Tiểu Ất cũng có phần của em, nếu như cô muốn báo thù, vậy cũng tính em vào đi.
Tuy hắn năm nay chỉ mười sáu tuổi, nhưng Điền Thử càng quý trọng tình cảm huynh đệ của mình.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện