[Dịch] Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần

Chương 29 : Ngồi máy bay (3)

Người đăng: 

.
Tề Nhạc nắm tay Cơ Minh Minh, lại thở dài một tiếng. Trong nội tâm Cơ Minh Minh kỳ quái, nói: - Tại sao anh thở dài? Chẳng lẽ anh nghĩ tôi không xứng làm bạn của anh sao? Tề Nhạc cười khổ lắc đầu, nói: - Cô đã là bạn của tôi, về sau tôi không thể nhìn cô như lúc trước được, ít cơ hội được trêu chọc mỹ nữ, cô nói tôi không thể thở dài được sao? Cơ Minh Minh bật cười, nói: - Anh đúng là côn đồ! Tề Nhạc cười nói: - Xưng hô này tôi rất thích, tục ngữ nói, nợ nhiều không lo, rận nhiều không cắn, dù sao tôi đã là lưu manh, vô lại, thêm danh xưng côn đồ với tôi mà nói, càng thích hợp hơn, tôi sẽ xem lời cô là lời khen tặng. Côn đồ thì sao chứ, năm đó, Bĩ Tử Thái không phải cũng theo đuổi Khinh Vũ Phi Dương như vậy sao? Cơ Minh Minh mỉm cười nói: - Được rồi, côn đồ tiên sinh, anh đến từ đâu, tôi muốn nghe câu chuyện của anh, được chứ? Tề Nhạc lắc đầu, nói: - Câu chuyện của côn đồ có gì êm tai, chẳng lẽ cô muốn nghe kinh nghiệm tôi phát triển lên côn đồ sao? Ah, đúng rồi, lần này cô đồng thời về chung với tôi, tôi có thể sinh hoạt như lúc trước được không? Cơ Minh Minh lắc đầu, nói: - Đương nhiên không phải, năm nay tôi mười tám tuổi, chính là thời điểm lên đại học, Trát Cách Lỗ đại sư nói, cho anh cùng đến trường với tôi, Chúng ta cần phải làm quen với nhau. Tề Nhạc kinh ngạc há to mồm, nói: - Không phải chứ, cho tôi lên đại học? Tôi ngay cả trường cấp hai còn chưa tốt nghiệp đấy. Cơ Minh Minh mỉm cười, nói: - Vậy anh phải cần cố gắng lên! Chẳng lẽ anh không muốn lên sao? Tề Nhạc vội vàng lắc đầu, nói: - Dĩ nhiên muốn lên, trong trường đại học nhất định mỹ nữ như mây, có cơ hội sao bỏ qua được. Chỉ mất một giờ, xe taxi mới đưa bọn họ lên vùng núi cao nhà của Tề Nhạc, giao hơn một trăm nguyên tiền xe, Tề Nhạc đau lòng nói không nên lời. Cơ Minh Minh nhìn qua cư xá trước mặt không tệ, có chút kinh ngạc, mỉm cười nói: - Xem ra chỗ của anh cũng không tệ lắm. Tề Nhạc cười hắc hắc, nói: - Hy vọng khi đi vò con vẫn còn đánh giá như vậy. Năm phút đồng hồ sau, sắc mặt Cơ Minh Minh đại biến, cư xá quả thật không tệ, nhưng nơi ở của Tề Nhạc, lại ở tầng hầm ngầm cư xá này, tại đây, ngay cả WC cũng công cộng. - Gian của tôi ở phía trước, chỉ có một gian phòng và một giường lớn, nhưng cô yên tâm, tôi đã xem cô là bạn, sẽ không mưu đồ làm loạn với cô đâu. Tề Nhạc vừa cười trộm vừa nói. Một nam nhân hơn ba mươi tuổi đi tới, hai tay để trần, chỉ mặc một cái quần cộc lớn, vừa nhìn thấy Tề Nhạc, đã cười noi: - Trong khoảng thời gian này nhóc chạy đi đâu thế, gần đây thường xuyên có người tới tìm nhóc đấy, nhóc có phạm tội hay không. Ah! Cô gái xinh đẹp này, nhóc tìm được chỗ nào thế, cực phẩm như vậy giá không rẻ đâu! Trước kia nhóc cứ khoái giả thuần khiết trước mặt chú, nói lần đầu tiên sẽ không đi tìm gái, như thế nào? Hiện tại đã đổi tinh? Cô gái, nhà cô ở đâu, địa phương này ta đều đi qua, nhưng chưa từng nhìn thấy ai cực phẩm như cô cả. Tề Nhạc xấu hổ, chặn lại nói: - Lý ca, đây là bạn tôi họ Cơ. Lý ca không thể chờ đợi được nói: - Nói nhảm, ta đương nhiên biết nàng là gà, đi, huynh đệ chúng ta, anh cũng không đoạt trước của chú mày, chờ chú mày xong việc giới thiệu cho ta là được. (*Cơ ở đây có nghĩa là ả đào, kỹ nữ) Sắc mặt Cơ Minh Minh lúc đỏ lúc trắng, may mắn Lý ca kia trước khi nàng phát tác đã đi vào WC. Tề Nhạc cùng cười nói: - Kỳ thật Lý ca là người rất tốt, trước kia làm việc buôn bán, sau sinh ý thất bại, vợ con đều bỏ đi, chỉ còn mình hắn, làm chút mua bán nhỏ, ham mê duy nhất hiện giờ là nữ nhân. Cơ Minh Minh hừ một tiếng, nói: - Vậy xem ra hai người cùng chung trí hướng rồi, hy vọng đây là lần cuối tôi đi tới chỗ của anh. Tề Nhạc mở cửa, mở cái đèn duy nhất trong phòng lên, phòng của hắn tuyệt đối không thể dùng chữ loạn để hình dung được, bởi như thế sẽ vũ nhục chữ loạn, vừa tiến vào gian phòng, mùi nấm mốc truyền tới, dưới đất đều là tạp chí lả tả, tàn thuốc cùng quần áo bẩn, hương vị này hỗn hợp với nhau chỉ có vũ khí hóa học mới so sánh được. Cơ Minh Minh đứng ở cửa ra vào, cố lây hết dũng khí, cương quyết không tiến vào trong một bước, nói: - Rốt cuộc anh là Kỳ Lân hay là cầm tinh cẩu trong Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần thế! Tề Nhạc kinh ngạc nói: - Vì cái gì hỏi như vậy? Cơ Minh Minh cười khổ nói: - Bởi vì chỗ của anh chả khác gì ổ chó, không, so sánh với ổ chó đúng là làm nhục nó rồi, chỗ của anh chỉ có dùng bãi rác để hình dung mới được. Anh sống ở trong này được sao? Tề Nhạc trở lại địa bàn của mình, hắn cảm giác rất thoải mái trực tiếp nằm bẹp dí lên cái giường duy nhất trong phòng, - Có thể sống hay không à? Tôi từ chỗ cứu tế của chính phủ lĩnh mỗi tháng có sáu trăm nguyên, tiền thuê ở đây là hai trăm, còn thừa bốn trăm miễn cưỡng đủ cho tôi ăn cơm hút thuốc. Nhưng mà, có đôi khi, ăn cơm trắng sẽ không biết mùi vị của cơm đen. Tốt rồi, tôi thu thập một chút. Vừa nói, hắn lật cái giường lên, bắt đầu thu thập gian phòng của mình. Cơ Minh Minh đặt hành lý của mình qua một bên, không biết từ chỗ nào tìm được cái khăn tay che mũi miệng của mình lại, cũng động thủ thu thập giúp hắn. Hai người giày vò hơn nửa tiếng, gian phòng của Tề Nhạc cũng đã có chỗ đặt chân rồi, đại bộ phận mùi hôi trong phòng đã thoát ra, tuy vẫn khó ngửi như trước, nhưng miễn cưỡng có thể chịu được. Tháo khăn tay xuống, Cơ Minh Minh thở dài một hơi, Tề Nhạc không biết từ chỗ nào tìm được hai túi mì ăn liền quá hạn, bắt đầu đổ nước vào. - Ăn đi, hiện tại quá muộn, buổi sáng ngày mai tôi mang cô đi ăn. Cơ Minh Minh ngồi ở bên giường, nói: - Tề Nhạc, ngày mai anh cũng đi cùng tôi ra ngoài một chuyến. Tề Nhạc cười nói: - Cô sẽ không mang tôi đi tới nhà của cô chứ, cô không sợ người nhà của cô đánh đánh tui văng ra ngoài sao? Cơ Minh Minh tức giận nói: - Không phải đi nhà của tôi, yên tâm, khẳng định là có chỗ cho anh ở, hoàn cảnh ở đây thật sự quá kém. Tề Nhạc đưa mặt của mình tới gần mặt Cơ Minh Minh. - Lại nói, tôi thì không sao cả, ở nơi nào cũng được, nơi miễn phí thì quá tốt. Nhưng mà, chuyện đầu tiên phải nói trước, ở thì có thể, nhưng cô không cho tôi tiền. Tôi cũng không phải là trai bao ăn bám đâu. Cơ Minh Minh lườm hắn một cái, nói: - Anh có muốn làm trai bảo cũng phải có điều kiện mới được. Anh cho rằng bản mỹ nữ như tôi cần đi tìm trai bao hay sao? Tề Nhạc ủy khuất nói: - Cô cũng không cần kích tôi như vậy, tuy tôi không được tính là tuấn tú, nhưng cũng được tính vào hàng đẹp trai đấy. Cơ Minh Minh làm ra bộ dáng buồn nôn, nói: - Đi, ít đánh rắm. Hiện giờ tôi sẽ dạy anh Thăng Lân Quyết, sau này có thành tựu hay không, phải xem cố gắng của anh như thế nào. Tề Nhạc gật gật đầu, làm ra động tác chỉ tay lên trời.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang