[Dịch] Đô Thị Tàng Kiều
Chương 52 : Quản lý phòng ngân sách béo bở sao?
                                            .
                                    
             
Cao tầng tập đoàn Tân Á đều dự hội nghị, năm phó tổng giám đốc và quản lí các phòng liên quan đều ngồi ở hai bên bàn hội nghị.
Tổng giám đốc tập đoàn Tân Á, Trương Khiếu Thiên chủ trì hội nghị này.  Trương Khiếu Thiên đầu tiên thông báo lần này tập đoàn thành lập phòng  tổ chức đã được ban giám đốc đồng ý, ban giám đốc nhất trí cho rằng tập  đoàn Tân Á muốn phát triển lớn mạnh hơn, phải có một phòng phối hợp với  phòng tiêu thụ và phòng sản xuất .
Trương Khiếu Thiên nói chuyện này cũng không gây ra sự xôn xao quá lớn,  phòng tổ chức tập đoàn Tân Á sớm đã không phải là bí mật gì, đại đa số  mọi người đều biết.
Trương Khiếu Thiên sau khi nói xong, liền giảng giải trách nhiệm phòng  này chủ yếu là trách nhiệm của Trần Ngọc Đình. Trần Ngọc Đình làm phó  tổng phòng sản xuất và phòng tiêu thụ, nếu cho nàng trực tiếp quản lý  phòng tổ chức không có bất kỳ điều gì phải bàn cãi, huống hồ Trần Ngọc  Đình xuất thân là kỹ sư, ở tập đoàn Tân Á xem như là một kỹ sư chủ chốt.
Trần Ngọc Đình đi đến bục nói chuyện, chức năng phòng tổ chức hiện ra  trên màn hình điện tử lớn sau lưng nàng. Trần Ngọc Đình xoay người, đối  diện mọi người nói:
- Trước mắt chức năng của phòng tổ chức chỉ là phối hợp giữa phòng sản  xuất và phòng tiêu thụ, dựa theo kế hoạch sơ bộ, nhiệm vụ chính của  phòng tổ chức giai đoạn thứ nhất là phụ trách thỏa mãn nhu cầu đơn đặt  hàng của khách hàng, sắp xếp kế hoạch sản xuất theo đơn đặt hàng. Đồng  thời phụ trách tiếp đãi các khách hàng nước ngoài và triển khai một số  hoạt động trong các hạng mục lớn, đồng thời, phát triển mạnh thị trường  quốc tế, giai đoạn này dựa theo kế hoạch sẽ hoàn thành trong nửa năm  hoặc trong một năm; giai đoạn thứ hai, phòng tổ chức sẽ quản lý cụ thể  phòng sản xuất, phòng tiêu thụ , và cả tám cái nhà xưởng sản xuất cấp  dưới của tập đoàn Tân Á, trải rộng cơ cấu xuất khẩu ra cả nước, gia tăng  nhân lực trong phòng tổ chức, nhân viên phòng sản xuất và phòng tiêu  thụ chủ yếu sẽ sáp nhập vào phòng tổ chức; giai đoạn thứ ba,phòng tổ  chức hoàn toàn tiếp quản phòng sản xuất và phòng tiêu thụ, nguyên phòng  sản xuất và phòng tiêu thụ sẽ trở thành hai phòng cấp dưới của phòng tổ  chức, chỉnh hợp nhân viên, cố gắng kết hợp phòng sản xuất và phòng tiêu  thụ một cách hoàn mỹ.
- Tôi xin phép được phát biểu.
Một nam nhân chừng hơn năm mươi tuổi ngắt lời Trần Ngọc Đình nói, Trần  Ngọc Đình nhìn lại, thấy là phó tổng phụ trách chuyên môn giám sát sản  xuất Tiền Thường Nam. Trần Ngọc Đình gật đầu nói:
- Tiền phó tổng không biết có gì muốn nói?
- Tôi muốn hỏi nếu như thành lập phòng tổ chức này, tôi hẳn là phải nghe  người khác lãnh đạo? Tiền Thường Nam ngữ khí bất thiện nói:
- Nói như thế nào tôi cũng là lão thành trong tập đoàn Tân Á, chẳng lẽ từ nay về sau tôi phải nghe lời cô điều khiển?
- Tiền phó tổng, ông hiểu lầm rồi, phòng tổ chức cũng không phải là cướp  đoạt quyền lực của các ông, chỉ là muốn phối hợp tốt giữa phòng sản  xuất và phòng tiêu thụ, ngoài vấn đề này thì chức trách các phòng cũng  không có gì thay đổi, thí dụ như phòng kỹ thuật, phòng thiết bị, phòng  nhập kho vẫn là một hệ thống độc lập.
Trần Ngọc Đình giải thích.
- Nói là như vậy, nhưng chúng tôi rất quan tâm đến nhân tuyển đảm nhận  quản lí phòng tổ chức, tôi nghe nói Trần phó tổng đã đề cử nhân tuyển  phù hợp, nhưng người này lại là người mới tới công ty được mấy tháng,  hơn nữa bằng cấp cậu ta chỉ là cao trung, không biết chuyện này có phải  là thật hay không?
Tiền Thường Nam bộ dáng hung hăng, xem ra, hắn là có người giật dây đằng sau.
Diệp Lăng Phi vốn ngồi ở trên ghế nhắm mắt lại nghĩ về việc của mình,  hắn đối với cái phòng này chẳng có chút hứng thú, cũng chẳng muốn nghe  chức năng của cái phòng này. Nhưng khi hắn nghe Tiền Thường Nam rõ ràng  nhằm vào mình mà nói, hắn mở mắt, trong mắt hàn quang lóe lên, trong  lòng tức giận, thầm nghĩ:
- Lão khốn kiếp này, lão tử không chọc giận ngươi thì thôi , không có việc gì lại dám trêu vào ta.
Trần Ngọc Đình đã sớm nghĩ đến Tiền Thường Nam có thể hỏi mình như vậy, không có nửa điểm bối rối, không nhanh không chậm nói:
- Tiền phó tổng, không sai, đúng là có sự việc như vậy. Nhưng cái này  cũng không thể nói lên vấn đề gì, tập đoàn chúng ta vẫn luôn chỉ quan  tâm người có năng lực, hay không có năng lực. Theo tôi nghĩ, quản lí  phòng tổ chức cần hiểu kỹ thuật, lại hiểu thị trường, và có thể phát  triển ra thị trường nước ngoài, tôi nghĩ người có thể thỏa mãn ba phương  diện này chỉ có quản lí phòng tiêu thụ Diệp Lăng Phi là được, anh ta ở  Anh quốc sáu năm, có được quan hệ thân thích, bạn bè ở nước ngoài, đối  với tập đoàn chúng ta phát triển ra thị trường nước ngoài rất trọng yếu ;  thứ hai, anh ta là quản lí phòng tiêu thụ, phương diện này hẳn không có  vấn đề ; về phần điều kiện thứ ba, tôi chỉ có thể nói Diệp Lăng Phi  kiến thức về kỹ thuật hơn xa tôi.
Lời kia vừa nói ra, tất cả mọi người đều có chút bối rối, mà ngay cả  Diệp Lăng Phi cũng không nghĩ tới Trần Ngọc Đình có thể nghĩ mình như  vậy, ra vẻ chẳng có gì xấu hổ. Diệp Lăng Phi nào biết rằng, chính là lần  trước hắn nói mơ mơ màng màng lại làm cho Trần Ngọc Đình nghĩ rằng ở  phương diện động cơ này Diệp Lăng Phi chính là chuyên gia đỉnh cấp,  không biết rằng Diệp Lăng Phi chỉ là hết sức quen thuộc cái động cơ quân  dụng này mà thôi.
Tiền Thường Nam nghe Trần Ngọc Đình nói vậy, ngữ khí yếu đi rất nhiều. Nhưng vẫn tiếp tục nói:
- Tôi cho rằng Chu quản lí của phòng sản xuất hẳn là thích hợp đảm nhận  chức vị này hơn, nói thế nào ông ta cũng là công nhân nhiều năm phụ  trách công tác, danh tiếng cũng không tệ.
Ngồi đối diện Tiền Thường Nam đó là người của Tiền Thường Nam - Chu  Tuấn, Tiền Thường Nam đương nhiên cố gắng đề cử hắn. Trần Ngọc Đình còn  chưa nói gì, Trương Khiếu Thiên đã nói:
- Lão Tiền, lần này tiểu Trần đề cử nhân tuyển quản lí là tôi đã tán  thành, tôi biết rõ anh vì muốn tốt cho công ty, hy vọng an bài người có  năng lực ở chức vị này, nhưng trước mắt phòng tổ chức chỉ là vừa thành  lập, có thể có được thành tích như chúng ta dự đoán hay không còn khó mà  nói. Nguyên nhân là như thế, tôi cũng không có ý định đem tất cả quản  lí các ngành điều động, chính là để mọi người tiếp tục duy trì công tác  như cũ. Mà quyền lực của quản lí phòng tổ chức cũng không phải lớn như  kỳ vọng của các anh vậy đâu, xem trước mắt, chức quản lí này rất có thể  là một chức vị rảnh rỗi, lượng công việc không lớn. Cho nên, tôi quyết  định chức vị này chỉ nhận được đãi ngộ bằng chức trưởng phòng, hơn nữa  đến cuối năm, chỉ có tiền thưởng cuối năm của công ty, không chia hoa  hồng theo phòng. Nói một cách khác, chỉ là có danh hiệu quản lí phòng ,  nhận lương trưởng phòng. Có lẽ mấy tháng sau, tôi còn xóa bỏ phòng này,  cụ thể cũng chưa biết được.
Trương Khiếu Thiên nói như vậy, Tiền Thường Nam cũng không còn gì để  nói. Ai cũng thật không ngờ chuyện lại thành ra thế này, lương của quản  lí với lương của trưởng phòng khác nhau nhiều lắm, huống chi cuối năm  còn không chia hoa hồng theo phòng, bởi vậy, không có một quản lí nào  nguyện ý đảm nhiệm chức vị này, ai làm chức vị này vô duyên vô cớ mất  rất nhiều tiền.
Trương Khiếu Thiên thấy không có người nào phản đối, mới cười nói:
- Mọi người đã không có ý kiến, thì quyết định vậy đi.
Trương Khiếu Thiên còn chưa dứt lời, thì nghe thấy Diệp Lăng Phi nói:
- Tôi có ý kiến.
Lần này ánh mắt của mọi người đều nhìn lại đây, nhất là Trần Ngọc Đình, cô trừng mắt nhìn Diệp Lăng Phi, thầm nghĩ:
- Người này rốt cuộc muốn làm gì?
Trương Khiếu Thiên nhìn Diệp Lăng Phi, trong lòng lo lắng. Hắn nghĩ tới  quên không nói với Diệp Lăng Phi, đây là chính mình trực tiếp làm quyết  định. Hắn có thể hiểu Diệp Lăng Phi tuyệt đối sẽ không như công nhân  viên khác trong công ty nghe lời như vậy, vốn Diệp Lăng Phi cũng không  quan tâm chức vị ở tập đoàn Tân Á. Bất đắc dĩ, Trương Khiếu Thiên đành  phải hỏi:
- Diệp quản lí, cậu có ý kiến gì?
Diệp Lăng Phi cười ha ha, không có nửa phần khẩn trương, nói:
- Tổng giám đốc, tôi muốn biết công ty có chi trả tiền xăng dầu cho tôi  hay không, tôi hiện tại đã là trưởng phòng, có chuyện cần dùng xe, tôi  cũng không hy vọng công ty cấp cho tôi một cỗ xe, chỉ cần chi trả tiền  xăng dầu của tôi là đủ rồi, hiện tại giá xăng lại tăng lên, ha ha, ăn  không tiêu, ăn không tiêu.
Diệp Lăng Phi nói xong, lãnh đạo cao tầng đang ngồi thiếu chút nữa ngã  ra đất, hóa ra lại vì cái chuyện cỏn con này. Trương Khiếu Thiên cười  nói:
- Diệp trưởng phòng, à, phải nói Diệp kinh lý, cậu không cần lo lắng ,  công ty không chỉ chi trả tiền xăng dầu cho cậu, còn cấp cho cậu một  chiếc xe, nếu như cậu cần, cũng có thể cấp một tài xế, cậu hài lòng  không?
- Cái này cũng được. Diệp Lăng Phi lầm bầm nói:
- Từ nay về sau mình có hai chiếc xe, một chiếc để dùng, một chiếc cất  đi, muốn đi cái nào thì dùng cái đó, mình cũng coi như phú ông có hai  chiếc xe rồi.
 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện