[Dịch] Tiên Luyện Chi Lộ

Chương 67 : Vô Cực Độc Ma

Người đăng: 

Tất cả mọi người đều không nghĩ tới Nam Minh này cũng đám đối đầu không khoan nhượng với tu sĩ Nguyên Anh Kỳ. Trong lòng chúng tu sĩ Bích Tuyết Tương Vân Tông không khỏi sợ hãi trong lòng, ngay cả tu sĩ Kết Đan Kỳ Tôn Lâm đều lo lắng không thôi. Chỉ có Mộ Tuyền bên cạnh Nam Minh là bộ dạng lạnh lùng như trước, dường như Cho dù trời sập xuống cũng không liên quan đến nàng. Ra ngoài Ý liệu chính là sau khi Vô Cực Độc Ma này nghe xong lời của Nam Minh, không ngờ không hề nổi giận mà là híp mắt lại cận thận quan sát Nam Minh trước mắt. Ước chừng qua một hô hấp. Vô Cực Độc Ma cất tiếng cười to: - Ha ha ha. Ta nói làm sao một tu sĩ Luyện Khí Kỳ cũng dám kiêu ngạo trước mặt bản tôn, thì ra là một lão quỷ Nguyên Anh KỲ. Xin hỏi danh hiệu các hạ? Trên mặt “Nam Minh” mang theo ý khinh miệt như trước: - Ta là trường lão của Bích Tuyết Tương Vân Tông: Thiên Lao Lai thượng nhân! Vừa nghe danh hiệu “Nam Minh” này báo ra, thần sắc Vô Cực Độc Ma hơi đổi. dường như nghe nói qua danh hiệu của Thiên Lai thượng nhân, trong mắt hơi lóe lên một tia kinh ngạc: - Chẳng lẽ ngươi không sợ bản tôn diệt trừ tất cả mọi người của quý phái ở đây sao? “Nam Minh” cười lạnh nói: - Ngươi sẽ không ngu xuẩn đến mức cho rằng bản thân ta còn ở lại Bích Tuyết Tương Vân Tông chứ? Băng vào tu vi Nguyên Anh tiền kỳ của ngươi, ta chỉ cần trả một cái giá nhỏ là có thể đuổi tới đây và chém giết ngươi. Sau đó. Độc Thiên Bảo không có tu sĩ Nguyên Anh Kỳ tọa trấn cũng sẽ bị ta tiêu diệt. - Được được, xem như ngươi lợi hại... Thực lực của Độc Ma Tông ta không hùng hậu như Bích Tuyết Tương Vân Tông, nhưng là tin tưởng quý phái cũng Chỉ có một vị trường lão ngươi là biết bí mật của động phủ nếu không ngươi cũng không chỉ dẫn vẻn vẹn hơn mười người tới đây. Không bằng hai ta hợp tác cùng mưu động phủ này. về phần những người này... Lúc nói tới đây. ánh mắt Vô Cực Độc Ma âm độc đảo qua bốn vị tu sĩ Kết Đan của Phương Vân Sơn một cái. Đám người Âu Dương lập tức cảm giác không ổn. sợ hãi Vô Cực Độc Ma này hạ độc thủ với bọn họ. mỗi người đều làm tốt tư thế chuẩn bị ra tay. - Không thể. “Nam Minh” ngăn cản: - Ngươi cho rằng bằng vào sức một mình ngươi có thể một lần giết hết gần vạn đệ tử của cá Phương Vân Sơn này sao? Cách ngày động phủ mở ra còn có một năm. bí mật này không thể khiến càng nhiều người biết, nếu không sẽ sinh ra càng nhiều biến cố. -Vậy được rồi... Vô Cực Độc Ma trầm ngâm một lát rồi đồng ý. Vạn nhất Phương Vân Sơn này ôm tâm tư cá chết lưới rách, tiết lộ bí mật của Huyết Sát động phủ ra ngoài. Đến lúc đó. những người này ai cùng dừng muôn chiếm được lợi ích gì. Ánh mắt “Nam Minh” dừng ở trên người bốn vị tu sĩ Kết Đan của Phương Vân Sơn. vẻ mặt lạnh nhạt: - Hạ lệnh cho đệ tử của các ngươi, phong tỏa Phương Vân Sơn trong vòng một năm. không được tùy ý ra ngoài. Đương nhiên, nếu đệ tử của Phương Vân Sơn các ngươi có thể đoạt được bảo vật trong động phủ. chúng ta cũng sẽ không ra tay cướp đoạt. - Dạ dạ đạ... Có thể có được kết quả này. bốn vị tu sĩ Kết Đan KỲ của Phương Vân Sơn tự nhiên là vừa lòng. Ai lại muốn rơi vào kết quả ngọc đá cùng vỡ tan? Ánh mắt xẹt qua Đại Hội Phương Vân đan cử hành trên đỉnh núi. trong mắt “Nam Minh” mang theo vài tia châm chọc cùng khinh miệt. Với thực lực cùng tố chất đám tu sĩ này, trong động phủ chỉ sợ e rằng Chỉ có thể làm nhân vật hy sinh. Mà thực lực bốn mươi đệ tử Vô Cực Độc Ma mang tới tuy rằng yếu hơn Bích Tuyết Tương Vân Tông vài phần nhưng là hơn ở phần đông, có thể sẽ sinh ra uy hiếp đối với kế hoạch của hắn. VÔ Cực ĐỘC Ma cũng đồng dạng đánh giá tu sĩ trè tuổi đến từ Bích Tuyết Tương Vân Tông. thần sắc cũng dần trở nên ngưng trọng. Tuy rằng bốn mươi tu sĩ đến từ Độc Thiên Bảo. thực lực cường đại hơn nhiều so với ba phái Phương Vân Sơn. nhưng là số lượng đệ tử đỉnh cùng cấp lại kém hơn Bích Tuyết Tương Vân Tông một ít. Theo tin tức nhận được, sau khi tiến vào Huyết Sát động phu. một trăm tu sĩ tiến vào động phủ về sau cũng không xuất hiện tại cùng một chỗ mà là truyền tống tùy cơ! Một cái động phủ to lớn, hai tu sĩ có thể truyền tống đến cùng một chỗ, xác suất này cực thấp. Như vậy, tác dụng của đệ tử thực lực đỉnh cấp lại càng lớn hơn. Trong lòng Vô Cực Độc Ma cùng “Nam Minh” đều có tính toán riêng, ngược lại cùng không đặt năm chục tên đệ tử của Phương Vân Sơn kia ở trong mắt. Bất kể là công pháp tu hành hay là Pháp bảo trong tay. Phương Vân Sơn cùng hai môn phái khác đều kém khá xa. Cứ nói ngay mười người bọn Nam Minh, gần như trong tay mỗi người đều có được Linh khí phòng ngự. sử dụng Linh khí công kích phần lớn đều là Linh khí thượng phẩm. Hơn nữa thực lực đều ở vào khoảng Luyện Khí đại viên mãn. công pháp tu luyện cùng cao cấp hơn rất nhiều. So với bọn họ. đệ tử của ba phái Phương Vân Sơn hoàn toàn thành kẻ ăn mày. ở dưới loại chênh lệch này. nếu để tu sĩ của Phương Vân Sơn cùng đám người này gặp nhau, muốn thương tổn đến đám người Nam Minh có được Linh khí phòng ngự là gần như không có khả năng. Cho dù may mắn chiếm được bảo vật nào đó trong động phủ, cũng sẽ bị đối phương tiêu diệt dễ dàng. Trong lòng tu sĩ Kết Đan Kỳ của ba phái Phương Vân Sơn âm thầm kêu khổ. Dưới loại tình huống này. cho dù đám bọn họ có thể ăn đến một chút xương cá cũng đã xem như không tồi rồi. - Được rồi, ta đi trước. “Nam Minh” lại nhìn Vô Cực Độc Ma một cái, sau đó nhắm mắt lại. Qua một hồi lâu, Nam Minh chậm rãi mỡ hai mắt ra, trong mắt cùng không có một chút nghi hoặc nào, xem ra hắn cũng hiểu chuyện vừa xảy ra. Những tu sĩ khác ở đây đều thầm than không thôi. Thần thông của tu sĩ Nguyên Anh Kỳ quả nhiên rất cao. không biết cách nơi đây bao xa, không ngờ có thể mượn thân thể của tu sĩ bậc thấp để thi triển phụ thân đại pháp. Có thể tận mắt nhìn thấy phụ thân đại pháp trong truyền thuyết. tu sĩ ở đây coi như tăng trưởng một chút kiến thức. Lòng sợ hãi đối với lão quái Nguyên Anh Kỳ vô hình trung lại tăng vài phần. Vô Cực Độc Ma đảo qua Đại Hội Phương Vân còn đang cử hành trên đỉnh núi vài Lần. Hắn tự nhiên là không hể hứng thú với đấu pháp trình độ này. ra lệnh cho chúng tổ sư của ba phái Phương Vân Sơn: - An bài cho những đệ tử ta mang tới nơi này một chút, về phần nơi ở của bản tôn, các ngươi không cần xen vào. Mặt khác, chuyện phong tỏa Phương Vân Sơn. các ngươi cùng phải nhanh làm cho tốt. - Đệ tử quý tổng nhất định sẽ được an bài thỏa dáng. Từ hôm nay trở đi Phương Vân Sơn cũng sẽ hoàn toàn phong tỏa. chắc tổ sư hai phái khác cũng sẽ phối hợp... Khưu Vân Hạc của Tiên Vân Tông rất chủ động nhận việc này. - Vậy rất tốt. Vô Cực Độc Ma vừa lòng gật gật đầu. ánh mắt hắn cuối cùng nhìn thoáng qua trên người Âu Dương Thiên Đức. sau đó thân hình xẹt qua một đạo tử quang trong hư không, rất nhanh biến mất khỏi tầm mắt mọi người. Sau khi thấy lão quái Nguyên Anh Kỳ này rời đi. Mấy người nơi đây đều thở dài nhẹ nhõm một hơi. Thật lâu sau. Tôn Lâm dùng bí thuật truyền âm với Nam Minh: - Sư tôn tới đây cùng chúng ta tới đây từ lúc nào. không phải người còn ở lại trong tổng môn sao? Ánh mắt âm u lạnh lẽo của Nam Minh dừng ở Tôn Lâm. trong mắt mang theo vài phần ngưng trọng, cũng không truyền âm đáp lời Tôn Lâm nhưng đáp án đã rất rõ ràng. - Độc Thiên Bảo dĩ nhiên thành địa bàn của Độc Ma Tông từ khi nào? Lần trước tìm chúng ta đàm phán còn là một tu sĩ Kết Đan KỲ. Trường lão Tĩnh Phong của Tiên Vân Tông không kìm nổi đưa ra nghi vấn của mình. Người ở đây, trừ Âu Dương Thiên Đức cùng một số ít người, những người khác đều sinh, ra nghi ngờ như vậy. Màn đêm buông xuống, ở một sơn động bí mật cách Thiết Lĩnh Phong của Phong Hành Môn chừng hơn một trăm dặm. Trong sơn động tối đen. mơ hồ có thể nhìn thấy bóng của hai người. - Ô sư đệ. không cần bố trí cấm chế sao? Trương Hằng có chút do dự hỏi. Ô Lăng lạnh nhạt nói: - Không cần, làm vậy chăng khác nào khéo quá hóa vụng. Một nơi bí mật như này rất khó bị người phát hiện. - Trung niên áo tím kia rốt cục là ai? Không ngờ có thần thông kinh người như vậy! Giọng điệu Trương Hằng kinh nghi chưa bình tĩnh hỏi. trong đầu nhớ lại tình cảnh ban ngày. Ô Lăng nói: - Người này vừa lúc ta biết, hắn chính là tổ sư duy nhất của Độc Ma Tông, xưng là Vô Cực Độc Ma. Là một lão quái Nguyên Anh Kỳ. - Nguyên Anh Kỳ? Tuy rằng sớm có đoán trước nhưng khi Trương Hằng chân chính nghe được ba chữ “Nguyên Anh Kỳ”, vẫn cảm thấy khiếp sợ như trước. - Nhưng là Độc Thiên Bảo bị Độc Ma Tông chiếm lĩnh từ khi nào nhi? Trương Hằng hỏi. Ô Lăng ngẩng đầu nhìn đỉnh động tối đen như mực. giọng lạnh, nhạt nói: - Còn nhớ lúc trước ta nói với ngươi. Đường Phương Chu chết như thế nào không? Trương Hằng bừng Tinh đại ngộ: - Hắn là bị độc chết... Như vậy là, mấy trăm năm trước Độc Thiên Bảo cũng đă bị Độc Ma T ông khống chế? Ô Lăng gật đầu: - Không sai. Mấy trăm năm trước, sau khi Tử Cực tán nhân chết, thế lực Độc Ma Tông cũng bắt đầu tiến hành tằm ăn rỗi Độc Thiên Bảo... - Hừ. Nhớ lại ngày trước lúc Tử Cực tán nhân còn sống. Vô Cực Độc Ma kia còn là một tu sĩ Kết Đan KỲ. Lúc đó Độc Ma Tông đối với Độc Thiên Bảo không phải cung kính có thừa sao? Trong giọng nói Ô Lăng mang theo vài phần trào phúng. Trương Hằng có chút lo lắng nói: - Có lão quái Nguyên Anh KỲ Vô Cực Độc Ma này ở đây. cho dù chúng ta có thể lấy được bảo tàng trong động phủ, chỉ sợ cũng sẽ bị bọn họ đoạt đi. Hơn nữa, nói không chừng vị lão quái kia của Bích Tuyết Tương Vân Tông lúc đó cũng sẽ chạy tới tham gia náo nhiệt. Ô Lăng tự tin cười nói: - Điều này ngươi có thể yên tâm. Chỉ cần chúng ta có thể thành công lấy được bảo vật trong động phủ. vậy không cần phải lo lắng sẽ bị những lão quái Nguyên Anh Kỳ kia cướp lấy. Trương Hằng ngạc nhiên vui mừng nói: - Chẳng lẽ ngươi có biện pháp gì? Ô Lăng lạnh, nhạt cười, trong sơn động tối đen. đưa ra hai ngón tay giơ lên với Trương Hằng. - Ngươi dĩ nhiên lại có tới hai biện pháp? Điều này hoàn toàn ra năm ngoài dự đoán trước của Trương Hằng.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang