[Dịch] Tiên Luyện Chi Lộ
Chương 44 : Bố trí!
.
- Đây là một chỗ khu dân cư của một số con cháu người phàm chúng ta cư ngụ ở Độc Thiên Bảo. Bình thường người đạt tới Luyện Khí Kỳ là có thể ra khởi nơi này. tiến vào nội bảo. trở thành đệ tử chân chính trong tòa thành...
Lão già họ Quách dẫn hai người Trương Hằng tới một căn nhà cũ nát. sau đó giải thích với Trương Hằng.
- Đây là chỗ ở của các ngươi sao?
Trương Hằng quan sát căn nhà gỗ lụp xụp. trống hốc gió quét vào bốn phía. Trong mắt có chút nghi hoặc.
Lão già họ Quách thở dài một hơi:
- Chúng ta là những người hạ tầng của Độc Thiên Bảo này. không thể tùy ý ra vào tòa thành, cho dù đi ra tòa thành, cũng không cách nào rời vách núi hiểm trở như thế. Hơn nữa vật tư trong tòa thành cũng không phải đám người phàm chúng ta có khả năng hướng dụng, trừ phi trong chúng ta có một người có thể đạt tới Luyện Khí KỲ.
Vị trí vách núi Độc Thiên Bảo cao tới sáu bảy ngàn thước, chung quanh ngọn núi toàn bộ đều là vực sâu vạn trượng, mà tu sĩ Dẫn Khí Kỳ còn không thể khống chế pháp khí phi hành, cho nên Chỉ có thể thành thành thật thật ở lại trong tòa thành.
Trương Hằng cũng không có nhiều lời. cùng theo lão già họ Quách đi vào căn nhà gỗ đồ nát này.
Tùy ý liếc nhìn quanh trong phòng một vòng. Trương Hằng Mới hướng lão già nói vào chính đề:
- Cháu của lão đã được ta thu làm môn hạ. nhưng thời gian này ta cùng không có rảnh rỗi để dạy hắn. Bởi vậy Chỉ có thể tạm thời để hắn ở lại nơi này. chờ ngày sau ta có thời gian, thì sẽ tới đây đón hắn đi!
Thân mình lão già họ Quách run lên. thần sắc biến hóa mấy lần, đột nhiên kéo đứa cháu quý rạp xuống trước mặt Trương Hằng:
- Vị đạo hữu này! Ngài không thể đổi ý được! Quách gia chúng ta cắm rễ ở tòa thành mấy chục đời mới gặp được một người tốt như ngài, cầu xin ngài nhất định phải hoàn thành hứa hẹn. mang theo đứa cháu duy nhất của ta nhập Tiên Đạo. chỉ cần ngài đáp ứng, cho dù bắt lão già ta làm thân trâu ngựa đều được!
Trong ánh mắt sáng ngời của đứa nhỏ Quách Phong bên cạnh cũng mang theo vài phần chờ đợi và cầu xin. hai ông cháu dáng thương nhà họ Quách chờ mong nhìn Trương Hằng, sợ vị tu sĩ này bỏ đi.
Trương Hằng hít nhẹ một hơi. giọng điệu thành khẩn nói:
- Các ngươi yên tâm! Đường mỗ đã phát lời thề tâm ma rồi sao có thể đổi ý. Ta nơi này có một ít đan được, sẽ để lại cho đứa cháu của lão dùng!
Dứt lời, Trương Hằng lấy ra từ trong túi trữ vật mười mấy bình đan được. Những đan dược này phần lớn đều là tu sĩ Dần Khí KỲ sử dụng, cũng đủ để cho vài tu sĩ Dẫn Khí Kỳ bình thường tu luyện đến Luyện Khí Kỳ.
Nhưng Quách Phong này là người có phế linh căn. cho dù cho hắn phục dùng toàn bộ những đan được này. tu luyện đến Luyện Khí Kỳ vẫn là xa không với tới được.
Hai ông cháu nhà họ Quách nhìn thấy những đan được này. ánh mắt cũng không khỏi sáng ngời, vội vàng tiếp nhận đan dược, bái lạy. nói lời cảm tạ Trương Hằng.
Trương Hằng cũng không khách sáo gì. hắn hiểu rằng những đan dược này đối với một đệ tử nội môn trong môn phái như hắn mà nói cũng không tính là quý báu lắm. nhất là sau lưng hắn còn tồn tại một lão tổ Kết Đan Kỳ.
Nhưng Đối với những tán tu hoặc là phàm nhân bình thường mà nói. những đan được này quả thực là cả đời cũng khó có thể với tới.
Triệu Thụy đứng bên cạnh chợt sinh ra đồng tình với hai ông cháu này. cùng từ trong túi trữ vật lấy ra một đống linh được còn có thêm vài món pháp khí. hết thảy đưa cho bọn họ, còn hào phóng hơn so với vị sư phụ chính quy Trương Hằng này.
Trương Hằng nói với bọn họ:
- Mấy thứ này ngàn vạn lần không nên để lộ ra trước mặt người khác, nếu không chắc chắn mang tới họa diệt thân cho các ngươi.
Lão già họ Quách liên tục gật đầu:
- Đạo hữu ngài yên tâm! Đạo lý này lão nhân ta hiểu được!
Trương Hằng cùng cảm thấy mình quá coi thường chỉ số thông minh của những người này. Lão nhân này cũng sống bảy tám chục tuổi rồi thái độ xử thế làm người so với chính mình Khẳng định phải già giặn khôn khéo hơn nhiều.
Sau khi đưa tặng đan dược, Trương Hằng lại từ trong túi trữ vật lấy ra một cái ngọc giản, đưa cho lão già họ Quách nói:
- Trong này có một bộ công pháp cơ sở đầy đủ. có thể tu luyện thăng đến Trúc Cơ Kỳ. liền tặng cho đồ đệ của ta đi!
Bộ công pháp cơ sở này là Đệ tử nội môn Phong Hành Môn dùng tu luyện, quy định của môn phái, công pháp này không được truyền ra ngoài, nếu không phải chịu trừng trị theo môn quy.
Nhưng Trương Hằng căn bản là xem thường tồn tại của môn quy này. hắn cùng không có định lưu lại lâu dài ớ Phong Hành Môn. Hơn nữa, những công pháp cơ bản của các môn phái nho nhỏ đó đều na ná như nhau, tùy tiện đổi cái tên là có thể mặt dạn mày dày mệnh danh là một bộ công pháp mới.
Tay lão già họ Quách có chút run rẩy tiếp nhận khối ngọc giản, trong lòng kích động không thôi, không nghĩ tới dễ dàng như vậy liền nhận được một bộ công pháp đầy đủ.
Cũng giống như linh dược, một bộ công pháp đầy đủ cũng là vật mà tán tu bình thường tha thiết ước mơ.
Lão già họ Quách này chính mình cũng là dựa vào một bộ công pháp không trọn vẹn tu luyện đến Dẫn Khí Kỳ hiện nay. ước chừng hao phí hết mấy chục năm. hiệu suất thấp kém có thể nghĩ mà biết. Mà hiện giờ có thể nhận được một bộ công pháp cơ sở đầy đủ tự nhiên là vạn phần quý trọng.
Trương Hằng lại hướng hai người dặn dò một chút cách dùng linh được và những chỗ cần chú ý khi tu luyện bộ công pháp. Xong xuôi hắn Mới yên tâm nói lời từ biệt hai người.
- Ngắn thì một hai năm. lâu thì chừng mười năm. ta sẽ quay lại nơi đây hoàn thành hứa hẹn.
Cuối cùng, Trương Hằng còn xuất ra một tấm lệnh bài đại biểu cho thân phận đệ tử nội môn của Phương Vân Sơn đưa cho lão già họ Quách:
- Bằng vào lệnh bài này. nghĩ đến những tán tu kia nhất định không dám tới ức hiếp các ngươi!
Làm xong những thứ này. sau đó. Trương Hằng liền mang theo cái đuôi Triệu Thụy rời đi.
- Sư tôn! Phong nhi sẽ ở chỗ này chờ ngài...
Khi đi ra ngoài ngõ hẻm. Trương Hằng mơ hồ còn có thể nghe được giọng nói non nớt của Quách Phong truyền tới.
Trong lòng hắn thầm thở dài. trên đời này có lẽ không có sư tôn nào không có trách nhiệm hơn so với mình? Trương Hằng tự giễu cười.
Nếu không phải vì để thu được trận bàn để gia tăng tiền vốn chống lại cùng Âu Dương lão tổ. Trương Hằng cũng vị tất lại đi thu một người phế linh căn như vậy làm đệ tử.
Sau khi rời khỏi khu dân cư cũ nát. Trương Hằng Mới nghĩ tới mục đích tới Độc Thiên Bảo lần này.
Chỉ chốc lát. hai người lại đi tới đường phố phồn hoa không lâu gặp mặt cùng Lạc
Ngưng Tuyết kia.
- Đường sư huynh! Huynh muốn mua thứ gì vậy?
Triệu Thụy chớp chớp ánh mắt, dường như trở thành tiêu đệ của Trương Hằng, đi theo Trương Hằng như hình với bóng.
Trương Hằng khẽ chau màỵ. nói với Triệu Thụy:
- Ta tới đây tự nhiên là muốn mua một ít đạo cụ. Chẳng lẽ sư đệ ngươi là tới đây xem náo nhiệt hay sao?
Triệu Thụy phi thường vô tội vạ nói:
- Đệ vốn chi tới đây xem náo nhiệt... Lần trước cùng đi với sư huynh đồng môn còn chưa có xem hết!
Trương Hằng Đối với tên gia hỏa này hoàn toàn không còn gì để nói, đi theo mình tới nơi này lại chỉ là để xem náo nhiệt.
- Triệu sư đệ này! Ta nơi này còn có một chút việc riêng, sẽ không có thể đi xem náo nhiệt cùng ngươi, không bằng chúng ta tạm biệt ở đây. dù sao sau này về núi còn có nhiều thời gian.
Trương Hằng xoa xoa tay tươi cười nói với vị sư đệ. dường như đang dỗ dành một đứa trẻ.
Triệu Thụy cảm giác vẻ tươi cười Trương Hằng có chút quái dị, tò mò hỏi:
- Đường sư huynh! Không phải là huynh muốn đuôi ta đi. tìm gặp hẹn hò với vị sư muội ấy chứ?
Vẻ tươi cười trên mặt Trương Hằng cứng đờ, nhẹ thở ra một hơi, lấy một vẻ mặt bất đắc dĩ nói:
- Sư huynh ta thật sự có một chút chuyện riêng cần đi xử lý một chút, không thể đi cùng ngươi, “bye bye”!
Trương Hằng phất tay, nói một câu “bye bye” ngay sau đó lập tức bỏ đi.
Triệu Thụy không khỏi sửng sốt. lại đột nhiên kêu lên:
-Này! Đường sư huynh, ‘bye bye’ là có ý gì?
Đi vào trong đám người Trương Hằng thiếu chút nữa té bật ngửa, vội vàng vận chuyền Luyện Hư Linh Khí trong cơ thể. cả người hóa thành một hư ảnh, biến mất trong biển người mênh mông.
Triệu Thụy thấy Trương Hằng đột nhiên biến mất trong đám đông người, đành phải vô cùng buồn bực đi trên đường phố. Đúng lúc này. hắn đột nhiên trông thấy một sư huynh đồng môn, lập tức nhảy nhót xông lên phía trước:
- La sư huynh! Không ngờ ở nơi này gặp được huynh. không bằng chúng ta cùng nhau đi đi!
Vị La sư huynh kia vừa thấy người tới lại là Triệu Thụy, sắc mặt đại biến, dường như thấy ôn thân bình thường, lập tức lòng bàn chân như bôi dầu lướt đi, chỉ chốc lát liên mất đi bóng dáng.
- Ối! Vì sao đều muốn né tránh ta chứ?
Triệu Thụy dáng thương đi một mình ở trên đường, chỉ chốc lát liền ngáp dài ngáp vắn. vô cùng nhàm chán rời khỏi Độc Thiên Bảo.
ở một góc Độc Thiên Bảo, thân ánh Trương Hằng đột nhiên hiện ra lại trên đường phố, nhìn Triệu Thụy đơn độc rời khỏi tòa thành, hắn thở một hơi dài nhẹ nhõm: “Rốt cục thoát khỏi tên gia hỏa rồi.”
Cùng lúc đó, vừa rời Độc Thiên Bảo, thân hình Triệu Thụy chợt khựng lại. lẩm bẩm:
- Dường như ta quên chuyện gì rồi?
Suy tư một lát sau. hắn mới đột nhiên nhớ tới điều gì. kêu lên:
- Đúng rồi, Đường sư huynh còn thiếu ta bốn khối tinh thạch đây?
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện