[Dịch] Linh La Giới

Chương 52 : Gỡ kiếm!

Người đăng: 

.
Tụ Phúc Lâu cao ba tầng, toàn thể tạo bằng gỗ Nam Sơn thượng đẳng. Ở bên ngoài cửa lưu ly hào hoa phía dưới có bốn gã người hầu áo vàng thực lực không tồi. Tác dụng của bốn người hầu này: Một là chào đón khách tiến vào Tụ Phúc Lâu dùng cơm, mà thứ hai là bảo quản vũ khí binh khí khách gỡ xuống. Thường thường có một số danh nhân có tiếng ở Tụ Phúc Lâu dùng cơm, nếu là những người này bị tập sát ở trong Tụ Phúc Lâu, như vậy sẽ ảnh hưởng rất lớn tới tên tuổi của Tụ Phúc Lâu. Cho nên khách đến đây dùng cơm bình thường đều gỡ vũ khí tùy thân giao cho mấy người hầu này bảo quan. Sau khi khách dùng cơm xong thì có thể thu hồi vũ khí của mình. Không quá bao lâu, Hạ Ngôn cùng Lý Nguyên Xuân đã chạy đến Tụ Phúc Lâu. Hạ Ngôn cũng là lần đầu tiên đến Tụ Phúc Lâu, tửu lâu đứng đầu thành Ngọc Thủy, hắn cũng không biết quy củ gỡ kiếm. Hai người cũng không dừng lại, lập tức muốn đi vào trong. Trên mặt bốn người hầu kia mang theo nụ cười cung kính, đầu tiên là khom người chào hỏi hai người, rồi sau đó khéo léo ngăn hai người lại. - Hai vị khách nhântôn quý, xin các vị giao vũ khí trên người cho chúng ta bảo quản. Chờ khi hai vị rời đi chúng ta sẽ trả lại vũ khí cho hai vị. Một gã người hầu áo vàng hơi khom người, cung kính nói. Hạ Ngôn chân mày khẽ nhíu, khó hiểu hỏi: - Vì sao phải gỡ vũ khí? Người hầu kia cười cười, nói: - Khách nhân dùng cơm trong Tụ Phúc Lâu chúng ta có rất nhiều nhân vật nổi tiếng, trọng yếu. Vì tránh xảy ra ngoài ý muốn, cho nên Tụ Phúc Lâu có quy định phàm là người vào trong lâu dùng cơm, đều phải gỡ vũ khí tùy thân. Tụ Phúc Lâu chúng ta tuyệt đối không có ý tứ gì khác, chỉ là vì sự an toàn của mọi người. Lý Nguyên Xuân nghe nói phải gỡ kiếm, khuôn mặt ngăm đen hơi biến sắc. Cuộc đời hắn cho tới bây giờ chưa từng bị người bắt gỡ kiếm, ăn một bữa cơm phải gỡ kiếm điều này làm hắn không thể chấp nhận. Hạ Ngôn thấy sắc mặt Lý Nguyên Xuân biến hóa thì biết trong lòng hắn khẳng định không thoải mái. Chuyển ánh mắt liếc nhìn bốn người hầu kia một cái, igiọng điệu Hạ Ngôn có chút khách khí: - Vị bằng hữu này của ta cho tới bây giờ đều là kiếm không rời thân. Không biết mấy vị có thể dàn xếp một chút, chúng ta sẽ tuyệt đối không gây sự trong Tụ Phúc Lâu. - Ha ha! Rất xin lỗi. Nếu hai vị không muốn gỡ vũ khí như vậy thì không thể vào trong! Người hầu vẫn khiêm cung tuy nhiên thần thái đã có một tia ngạo mạn. Hạ Ngôn chuyển ánh mắt, nhìn thấy sắc mặt Lý Nguyên Xuân đã trở nên xanh mét, chợt lắc đầu nói: - Tụ Phúc Lâu các ngươi lập ra quy củ như vậy không sợ ảnh hưởng đến việc làm ăn sao? Người hầu cười cười: - Kỳ thật khách nhân thường dùng cơm ở Tụ Phúc Lâu đều biết quy củ này cho nên bình thường sẽ không mang theo vũ khí đến. Mà đối với khách nhân lần đầu đến Tụ Phúc Lâu, nếu là thật sự không muốn gỡ vũ khí, vì sự an toàn của khách nhân đang dùng cơm, chúng ta cũng chỉ có thể nhìn khách nhân rời đi. - Hừ! Lời này của ngươi có ý tứ gì? Chẳng lẽ chúng ta vào trong thì khách nhân bên trong sẽ có nguy hiểm? Ánh mắt Lý Nguyên Xuân trợn lên, rốt cục không nhịn được rống to một câu. Trong lòng hắn vốn có chút không khoái, dường như sau khi rời khỏi thành Tử Diệp, mọi chuyện đều không thuận lợi. Uống nước người ta thu tiền, ăn cơm không ngờ còn muốn gỡ kiếm. Tính tình Lý Nguyên Xuân vốn ngay thẳng không tâm cơ, căn bản không biết cái gì tên là ẩn nhẫn. Nếu không phải bởi vì Hạ Ngôn dẫn hắn đến có khi hắn đã sớm quay người rời đi. Người hầu kia vừa nghe lời nói Lý Nguyên Xuân, sắc mặt biến đổi có chút không vui nói: - Quy củ của Tụ Phúc Lâu chúng ta đã được mười năm, nếu các ngươi không muốn gỡ kiếm chúng ta cũng không gượng ép. Các ngươi có thể đi tửu lâu khác dùng cơm. Ánh mắt ba người hầu khác cũng trở nên không tốt, đảo quanh trên người Hạ Ngôn và Lý Nguyên Xuân, rất có ý tứ tùy thời ra tay. - Nếu không phải có người ước hẹn ta cũng không tới đây! Hừ! Chỉ là Tụ Phúc Lâu cũng có quy củ lớn như vậy. Trong lòng Hạ Ngôn cũng sinh ra một tia tức giận. - Huynh đệ. Ta thấy chúng ta vẫn nên đi thôi. Cái gì Tụ Phúc Lâu chó má, cũng không phải nhất định ăn cơm ở đây. Không bằng ngươi gọi vị bằng hữu kia của ngươi, chúng ta đi nơi khác uống rượu. Giọng nói Lý Nguyên Xuân đột nhiên biến lớn, hắn trợn mắt liếc nhìn bốn gã người hầu kia một cái, ánh mắt rõ ràng rất coi thường bốn người. Không ít khách nhân trong tửu lâu đều có thể nghe rõ ràng giọng nói của hắn. Ánh mắt bốn gã người hầu biến đổi mạnh, khí tức dao động. Trước của Tụ Phúc Lâu dám nói như vậy, trong Thiết Nham cũng không tìm thấy mấy người. Lại nhìn cách ăn mặc của hai người này, rất bình thường, không biết là ở xó xỉnh nào chui ra. Chỉ sợ ngay cả giá cả đồ ăn ở Tụ Phúc Lâu cũng không biết. Một gã người hầu hai mắt lóe hàn quang, hừ lạnh một tiếng, khoát tay giống như đuổi ruồi: - Hừ! Các ngươi cho dù là vào Tụ Phúc Lâu chỉ sợ cũng không dám chọn đồ ăn. Vẫn là sớm đi đi! Hạ Ngôn lúc này thật sự tức giận, vốn hắn còn đang lo lắng thế nào giải quyết chuyện này. Nhưng lời này của gã người hầu cũng quá khó nghe, nhất là bên cnahj hắn còn có Lý Nguyên Xuân vừa kết bạn. - Đáng giận, tên nô tài đáng chết nhà ngươi... Choeng! Không đợi Hạ Ngôn nói chuyện, Lý Nguyên Xuân lập tức rút trường kiếm sau lưng ra, kiếm quang chợt lóe, chân bước lên trước một bước khí thế toàn thân đột nhiên biến đổi trực tiếp ép tới bốn gã người hầu. Chỉ công phu rút kiếm đều khiến cho người ta cảm giác không tầm thường. Bốn gã người hầu cũng không phải là dạng bình thường, xem chiêu thức của Lý Nguyên Xuân thì biết công phu của hắn không đơn giản. Lý Nguyên Xuân vừa rồi còn có cảm giác rất bình thường trong nháy mắt trở nên đằng đằng sát khí. Khí thế biến hóa như vậy, người bình thường sao có được? - Ngoài đó xảy ra chuyện gì vậy? Lúc này từ trong cửa ngọc lưu ly đi ra một người ăn mặc kiểu quản gia. Người này tên Vương Phúc, là tổng quản Tụ Phúc Lâu, chuyên môn phụ trách việc làm ăn của Tụ Phúc Lâu. Vừa rồi hắn ở trong quầy chợt nghe bên ngoài dường như có người gây sự liền đi ra hỏi một chút. Hắn thấy Hạ Ngôn cùng Lý Nguyên Xuân không ngờ cả vũ khí cũng đã rút ra, ánh mắt lập tức biến lạnh. Ở thành Ngọc Thủy, ai dám rút vũ khí trước cửa Tụ Phúc Lâu? Không muốn sống sao? - Bẩm tổng quản. Hai người này muốn vào Tụ Phúc Lâu chúng ta, nhưng lại không muốn gỡ vũ khí xuống. Người hầu vội vàng đáp. - Hừ! Quy củ Tụ Phúc Lâu không phải tồn tại ngày một ngày hai, các ngươi muốn vào Tụ Phúc Lâu nhất định phải gỡ vũ khí xuống. Nếu các ngươi không chịu gỡ vũ khí thì xin rời đi. Hừ hừ! Muốn gây sự ở Tụ Phúc Lâu ta, nên tính kỹ bản lĩnh của mình! Vương Phúc cũng là một kẻ có ánh mắt sành sỏi, đôi mắt hắn sắc bén như hai thanh đao. Hạ Ngôn lạnh lùng cười nói: - Ta nếu đi chỉ sợ lát nữa có mấy người sẽ gặp phiền toái đó! Tụ Phúc Lâu này là Vương gia mở phải không? Ngươi là tổng quản, không biết lúc nhìn thấy Vương Ngữ Yên có phải thi lễ hay không? Hạ Ngôn cười lạnh nói ra lời này khiến cho Vương Phúc cùng bốn người hầu lập tức có chút ngây người! Lời này nói như có phần lớn lao. Vương Ngữ Yên là con gái của tộc trưởng Vương gia, công chúa của Vương gia. Cho dù là Vương Phúc nhìn thấy Vương Ngữ Yên cũng phải cung kính thi lễ chào hỏi. Vương Ngữ Yên nói hắn đi hướng đông, cho dù lại cho Vương Phúc hắn thêm một lá gan hắn cũng không dám sang hướng tây. - Ngươi là? Vương Phúc thầm hít sâu một hơi, ánh mắt âm u nhìn Hạ Ngôn, há miệng nói: - Hắc hắc! Nếu dám mạnh miệng ở Tụ Phúc Lâu, kết cục bình thường sẽ không quá tốt đâu! Vương Phúc lại đánh giá Hạ Ngôn và Lý Nguyên Xuân lại một lần, thấy thế nào cũng không phải người có địa vị trong thành Ngọc Thủy, trong lòng không khỏi càng thêm nghi hoặc. Người có uy tín, danh dự trong thành Ngọc Thủy, phần lớn hắn đều biết. Mà Hạ Ngôn cùng Lý Nguyên Xuân nhìn rất lạ mặt, hơn nữa hai người ăn mặc cũng chỉ là trang phục của người thường. - Ha ha! Ta chưa bao giờ nói mạnh miệng. Vương Ngữ Yên hiện tại ở trong tửu lâu phải không? Khóe miệng Hạ Ngôn lộ ra vẻ cười lạnh, nhìn Vương Phúc. Bốn gã người hầu lúc này cũng đều trợn trừng mắt, đoán Hạ Ngôn rốt cục là thần thánh phương nào. Nếu nói hắn mạnh miệng khoác lác vậy làm sao hắn biết lúc này Vương Ngữ Yên đang ở trong tửu lâu? Vương Ngữ Yên lúc này đúng là ở trong tửu lâu.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang