[Dịch]Thôn Thiên- Sưu tầm

Chương 44 :  Đột phá bích chướng

Người đăng: 

.
Ngũ đại ma đầu, Chu tước chi hồn hộ pháp, trong kim quang, nguyên thần Dương Lăng bao vây một tia kim quang, từ Ma Vực phản hồi bản thể. Dương Lăng nguyên thần, tại trong kim quang tẩy luyện nhiều ngày, hầu như cùng kim quang hợp làm một, bởi vậy có thể khống chế tinh chuẩn kim quang. Một tia kim quang, dưới khống chế của Dương Lăng, xuất ra một tia rất nhỏ, một tia kim quang này, so với tơ nhện còn muốn nhỏ hơn thập bội. Kim quang được nguyên thần Dương Lăng bao vây lấy, dần dần hướng Thiên khiếu di động tới. Dương Lăng tập trung toàn bộ tinh thần, kim quang ổn định tiếp cận huyền khiếu bích chướng. Huyền khiếu bích chướng, còn một tầng hơi mỏng, nhưng cứng rắn còn hơn kim thiết. Phán đoán một người có tư chất cao thấp, thì độ dày bích chướng là then chốt. Có người trời sinh bích chướng thâm hậu, nguyên khí khổ ma vài thập niên, cũng vô pháp đả thông một đạo bích chướng. Có người trời sinh bích chướng nông cạn, nguyên khí toản ma trên mấy ngày là có thể xuyên thấu, mấy năm ngắn ngủi thậm chí cần mấy tháng là có thể đả thông quanh thân ba trăm sáu mươi lăm huyền khiếu. Loại trước là vô duyên tu tiên, loại sau tư chất tuyệt hảo. Dương Lăng huyền khiếu bích chướng, không thuộc về hai cực đoan, thuộc về giữa hai loại, đánh xuyên qua một đạo bích chướng cần chí ít ba tháng. Tốc độ như vậy, tư chất Dương Lăng tuyệt đối không thể nói là tốt, nhưng là không... Chỉ là nếu tu tiên, Dương Lăng hầu như không có hi vọng. Nguyên thần bao vây kim quang, kim quang sợi tơ một mặt từ trong nguyên thần lộ ra, như phong châm. Dương Lăng cẩn thận không gì sánh được, rất sợ kim quang làm hư hao huyền khiếu. Kim quang, rốt cục tiếp xúc đến bích chướng, hai thứ chạm nhau một cái, bích chướng trong nháy mắt khai ra một cái lỗ nhỏ, cực kỳ rất nhỏ. Huyền khiếu vi diệu, dường như một hạt châu rỗng ruột, châu xác rắn chắc không gì sánh được, nội bộ tràn ngập thần bí khí tức. Lỗ nhỏ nhất khai, trong lỗ nhỏ phun ra một đạo cổ phó khí tức tinh thuần. Khí tức này vừa ra, lập tức tạo ra lỗ nhỏ, toàn bộ "Hạt châu" cứng rắn xác ngoài trong nháy mắt vỡ tan, nồng nặc khí tức tiến nhập trong cơ thể Dương Lăng. Dương Lăng một châm đâm ra, lập tức nguyên thần hoàn toàn bao vây kim quang. Huyền khiếu bộ vị, một đoàn năng lượng dường như mây trôi chậm rãi xoay tròn, phóng xuất ra nồng nặc phong cách cổ xưa khí tức, tiến nhập trong kinh mạch Dương Lăng. Trong huyền khiếu sản sinh khí tức, phẩm chất cực cao, vừa tiến vào trong kinh mạch, lập tức cùng nguyên khí hoàn toàn dung hợp. Dương Lăng cảm giác được, phẩm chất nguyên khí nhất thời có đề thăng. Dương Lăng trong lòng giật mình, nghĩ thầm: "Giáo thụ trưởng lão nói, huyền khiếu trong có ẩn tàng ‘ Thái Cổ Tiên Thiên Chân Khí ’, Thái Cổ Tiên Thiên Chân Khí này nguyên là huyết mạch tổ tiên nhân loại, thập phần trân quý. Một tu chân giả có thể có nhiều thành tựu, trong cơ thể ẩn chứa số lượng Thái Cổ Chân Khí, tác dụng nổi lên bộ phận quyết định. Dương Lăng chẳng biết cái gì là "Thái Cổ Tiên Thiên Chân Khí ", bất quá lúc này xác thực cảm thụ được sự thần diệu của Tiên Thiên Chân Khí. Đả thông một cái huyền khiếu, không chỉ có nguyên khí phẩm chất đề thăng, Dương Lăng còn có thể cảm giác được tự thân cùng thiên địa vạn vật, đều có như vậy một tia vi diệu liên quan. Loại cảm giác huyền diệu này khó giải thích, không thể nói được. Từ khi Dương Lăng nhiếp ra kim quang, đến lúc đánh xuyên qua huyền khiếu bích chướng, trước sau chỉ dùng khoảng chừng một canh giờ thời gian. Tốc độ như vậy, Dương Lăng mỗi ngày chí ít có thể đả thông mười cái huyền khiếu, trong vòng một tháng, là có thể hoàn toàn đả thông ba trăm sáu mươi lăm cái huyền khiếu quanh thân. Dương Lăng nỗi lòng kích động, không dám tiếp tục làm tiếp, lập tức đem kim quang đầu nhập Ma Vực, từ từ bình tỉnh lại. Lúc này Dương Lăng thần thái hưng phấn, lẩm bẩm nói: "Một tháng, một tháng sau là ta có thể kết thành Nguyên Đan! Giáo thụ trưởng lão từng nói, trong Thái Dịch Môn đã từng xuất hiện một vị thiên tài, dùng gần sáu mươi ba ngày đả thông huyền khiếu quanh thân, kết thành Nguyên Đan. So sánh với vị thiên tài kia, ta tốc độ còn muốn nhanh hơn gấp đôi!" Cho dù Dương Lăng tâm tính bình tĩnh, lúc này, vẫn khó có thể khắc chế được nội tâm cường liệt vui sướng, vô pháp khống chế ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng huýt sáo dài. Trong tiếng huýt gió, tràn ngập tự tin, tràn ngập hi vọng. Tiếng huýt gió của Dương Lăng truyền ra xa xa, nội môn đệ tử phụ cận đều bị kinh động, trong lòng đều nghĩ: "Có người đột phá sao?" Dương Lăng ngưng thần định tính, dùng thời gian hai tuần hương, rốt cục mới yên ổn hạ tâm tình. Lúc này Dương Lăng, đối với kim quang có hiểu biết thâm sâu thấu triệt. *( tuần hương: ngày xưa người ta đo thời gian bằng cách đốt cây hương lên chờ cho cháy hết, hoặc thời gian ngắn thì dùng hơi thở, mấy hơi thở v…v… ND) "Kim quang có thể dung luyện tất cả, đồng thời hòa tan bích chướng, cũng không tạo thành thương tổn." Dương Lăng lại một lần nữa cường liệt ý thức được, Thần Đăng phát ra kim quang là nhất kiện chí bảo. Trên đời này không có gì bằng, mình không ngờ có thể có kim quang đặc tính thần kỳ như vậy. Trong Luyện Khí tu sĩ, không người nào dám trong quá trình đi lối tắc đả thông huyền khiếu, dù cho là Ma Tông, Yêu Đạo, cũng chưa từng có người nào dũng cảm thử qua. Không có chỗ nào mà không phải là từ dùng nguyên khí ma điệu bích chướng, trãi qua thời gian dài lâu. Dương Lăng mượn lực kim quang, chỉ một canh giờ là có thể phá điệu bích chướng, có thể nói là khai thiên cổ tiền lệ, đệ nhất nhân trong Tu Chân Giới. Không ai có kim quang, mà không có kim quang, thì không thể đánh phá bích chướng, dùng loại phương pháp này đả thông huyền khiếu, trên trời dưới đất, chỉ có Dương Lăng một người có thể làm được. Dương Lăng hầu như khẩn cấp, ước gì chỉ một hơi thở đả thông toàn bộ huyền khiếu. Nỗi lòng cấp bách, nhưng Dương Lăng trong lòng nghiêm nghị. Tự Ma chân nhân suốt đời kinh lịch nói cho Dương Lăng biết, vui quá hóa buồn, hưng phấn khoái trá, là lúc người ta dễ đánh mất cảnh giác, do đó thất bại trong gang tấc. Dương Lăng cưỡng chế ổn định lại tâm tình, rồi định ra kế hoạch đả thông huyền khiếu, mỗi ngày chỉ đả thông năm huyền khiếu. Làm như vậy, là vì Dương Lăng tránh cho nhiều lần khống chế kim quang, mà dẫn đến xuất hiện sai lầm. Cho dù mỗi ngày năm, Dương Lăng cũng dùng gần bảy mươi ba ngày liền mới có thể thành công. Cái tốc độ này, tuy rằng so ra kém Thái Dịch Môn nhất đẳng kỳ tài, nhưng so với Tự Ma chân nhân nhanh hơn gấp mười lần, Dương Lăng đủ để tự ngạo rồi. Dương Lăng chuyên tâm đả thông huyền khiếu, đóng cửa không ra, đảo mắt ba mươi ngày qua đi, lúc này Dương Lăng đã là Luyện Khí lục trọng tu vi. Hôm nay, Dương Lăng đã thuận lợi đả thông ngạch định năm chỗ huyền khiếu, lúc này đang suy nghĩ mài giũa đan kinh và trận pháp. Bỗng nhiên bên ngoài truyền đến tiếng phi kiếm xé gió, đồng thời còn có một tiếng kêu to: "Sư huynh!" Dương Lăng vừa nghe đã biết là Ngưu Đại Bằng, vội vã đi ra lầu các. Quả nhiên, giữa không trung Ngưu Đại Bằng giẫm lên kiếm quang từ từ tiếp cận. Hai người vừa thấy mặt, đều là nhìn nhau hiểu ý cười. Dương Lăng tu luyện tiến bộ thần tốc, nội tâm khoái trá. Ngưu Đại Bằng cũng vừa mới hoàn toàn luyện hóa Huyết Đan, đồng dạng khoái trá. "Chúc mừng Đại Bằng, ngươi rốt cục tiến nhập Luyện Khí tam trọng." Dương Lăng cười nói. Ngưu Đại Bằng lắc đầu: "Vừa mới thành công, so với dự tính thì hơn rất nhiều ngày. Sư huynh, ngươi cũng có tiến bộ a, đã là tứ trọng rồi sao?" "Không sai biệt lắm." Dương Lăng vì tránh cho Ngưu Đại Bằng khiếp sợ, hàm hồ trả lời. Ngưu Đại Bằng giơ ngón tay cái lên, vẻ mặt kính phục: "Sư huynh thực sự là tu tiên kỳ tài a! Tốc độ tu luyện như vậy, người trên Chu Tước Bảng thúc ngựa cũng đuổi không kịp." Dương Lăng khuôn mặt nhất túc, biểu tình có vài phần ngưng trọng: "Đại Bằng, chuyện của ta, ngươi cũng đừng nói cho người nào khác biết. Ngươi với ta tương giao, tuy rằng không lâu, thế nhưng nhất kiến như cố, ngày sau Dương Lăng nguyện cùng Đại Bằng trở thành bạn tốt tri giao." Ngưu Đại Bằng mừng đến vò đầu bứt tai, liên tục gật đầu: "Được được! Ngưu Đại Bằng ta đây sau này cùng Dương Lăng huynh đệ là anh em!" Hai người đều tự nói niên kỷ, hai người đều là mười sáu tuổi, Ngưu Đại Bằng so với Dương Lăng nhỏ hơn nửa tháng. Bất quá Ngưu Đại Bằng bên ngoài tương đối thành thục, dũng mãnh vừa nhìn tựa như thanh niên hai mươi mấy tuổi. Hơn tháng không gặp, hai người một phen tâm tình, Dương Lăng nói về việc một tháng trước cùng Chu Tước Song Sát xung đột, Ngưu Đại Bằng nhíu mày nói: "Không có đạo lý! Nữ nhân chân truyền đệ tử có thể không có giáo dưỡng sao?" Hai người nói chuyện, là lúc Thạch Long, Thạch Phượng thân ảnh lần thứ hai xuất hiện tại Chu Tước Viện. Vị trí hai người đứng, cách Thanh Tiêu Uyển cực xa, Thạch Long đầy mặt hận ý: "Đều là bọn chết tiệt, hại chúng ta bị thầy u giam hơn một tháng, buồn muốn chết a!" Nguyên lai lần kia Bạch Liên phóng xuất tuyệt phẩm Bảo Khí Thanh Long kiếm, kinh sợ thối lui Ngọc Kinh mấy người, Bảo Khí dĩ nhiên cũng kinh động đến nội môn trưởng lão. Kinh qua kiểm chứng, biết được Thạch Long khơi mào thị phi. Tên trưởng lão kia thiết diện vô tư, bất luận mọi việc, trực tiếp tìm được phụ mẫu Thạch Long, Thạch Phượng, mặt đối mặt chữi cho một trận. Thạch Bất Ngữ, La Mai phu phụ nét mặt không vui, trong cơn giận dữ giam Thạch Long, Thạch Phượng hơn một tháng, không cho ra khỏi nhà một bước. Kể từ đó, Thạch Long, Thạch Phượng càng thêm đối với Dương Lăng thống hận. Hai người này niên kỷ không lớn, lại đều khí lượng hẹp hòi. Thiếu niên làm ác, thậm chí thành ác nhân, tỷ đệ hai người lại nghĩ tới biện pháp đối phó Dương Lăng. "Thạch Long, ngươi thật muốn đem Truy Nguyệt Kiếm tống xuất đi sao? Truy Nguyệt Kiếm chính là hạ phẩm Bảo Khí, cha mẹ cũng đều quý trọng, tống xuất đi nhất định sẽ bị mắng." Thạch Phượng thần sắc do dự. Thạch Long cả giận nói: "Chúng ta tỷ đệ ngang dọc trong Chu Tước Viện, ngoại trừ vài tên Kim Đan đệ tử trên Chu Tước Bảng, ai dám trêu chọc ta? Cái Dương Lăng này thật là lớn gan, hắn chọc ta, ta sẽ cho hắn đẹp mặt! Chúng ta một hồi nữa nói, ai có thể giáo huấn Dương Lăng, ta sẽ đưa cho hắn Truy Nguyệt Kiếm!"
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang