[Dịch] Duy Ngã Độc Tôn
Chương 59 : Gợn sóng
.
Mấy ngày sau, trước khi năm mới tới, Tần Hàn Nguyệt mang theo Tần Tuyết lặng lẽ rời đi.
Nhìn căn nhà có chút trống vắng, Tần Lập trong lòng nhất thời có chút mờ mịt, lập tức lại cười tự giễu. Xem ra mình đã có chút quen thuộc thân phận hiện tại, không biết từ lúc nào Tần Lập hắn cũng cần phải có người chiếu cố mới sinh tồn được?
Tần Hàn Nguyệt đi nhìn có chút đột ngột, nhưng nghĩ lại cẩn thận, cũng có lí do.
Một nữ nhân tài hoa hơn người, ngậm đắng nuốt cay nuôi con nhỏ hơn mười ba năm. Mười ba năm! Không phải một hai ngày! Huống chi, năm đó Tần Hàn Nguyệt vẫn là Đại tiểu thư Tần gia, thân phận cao quý đều là người khác hầu hạ nàng, nàng làm sao hầu hạ người khác?
Thời gian mười ba năm thiếu chút nữa liền giày vò một thiên chi kiêu nữ thành bà nội trợ bình thường!
May mắn Tần Lập rốt cục quật khởi, trưởng thành!
Tần Hàn Nguyệt mắt thấy con trai trong thời gian ngắn trưởng thành như bùng nổ! Tâm cơ, thủ đoạn, chỉ số thông minh không kém, rốt cục nàng yên lòng. Ngay sau đó, tưởng niệm dâng lên như thủy triều, áp lực ròng rã mười ba năm rồi!
Gần năm nghìn ngày đêm!
Cái gọi là một ngày không thấy như ba thu, mười ba năm này lại bao nhiêu cái thu qua?
Cái loại cảm giác này khiến Tần Hàn Nguyệt thậm chí có lúc không thể khống chế, muốn lập tức chạy tới Huyền Đảo. Nhưng Tần Hàn Nguyệt vẫn nhịn xuống, nàng vẫn không hoàn toàn yên tâm để con sống một mình.
Mãi cho đến khi con trai tham gia xong yến tiệc ở Thượng Quan gia, sau khi Tần Hàn Nguyệt biết rõ mọi chuyện xảy ra, rốt cục hoàn toàn yên lòng. Nàng vốn vẫn cho rằng, đời này trừ khi hắn trở lại, vốn không có kết quả khác!
Không nghĩ tới ông trời không tệ với nàng, sau khi trải qua một hồi đau khổ, con trai rốt cục từ một con chim nhỏ ngây thơ chỉ dam đứng ở trong tổ nhìn ra xung quanh bên dưới đã trở thành một con chim ưng non dám tranh đấu với trời xanh. Nếu đã như vậy, vì sao không hoàn toàn buông tay để hắn biến thành hùng ưng chân chính bay lượn trời cao?
Mang theo ý không muốn nồng đậm, Tần Hàn Nguyệt dứt khoát kiên quyết rời khỏi thành Hoàng Sa. Rời khỏi thành thị đã khiến nàng hoàn toàn chán ghét, bước trên một con đường khác...con đường thuộc về nàng.
----------------
Vẫn đóng vai trò đứa nhỏ mười mấy tuổi, nói thật đối với Tần Lập thật sự có chút khó khăn. Bởi vì phải tùy thời tùy nơi không cho mình lộ ra dấu vết, còn phải ứng phó với các tình huống bất ngờ bên ngoài. Nếu không có trí nhớ của một người khác trong linh hồn, Tần Lập thật sự có loại cảm giác không biết theo ai. Một đứa nhỏ giả thành thục nhìn buồn cười, nhưng một người trưởng thành giả ngây thơ càng buồn cười hơn!
Tuy nhiên chỗ không tốt do trí nhớ trong đầu mang tới cũng thật rõ ràng. Rất nhiều lúc khiến Tần Lập thậm chí có loại cảm giác hoảng hốt làm như chính mình thật sự là Tần Lập mười ba tuổi!
May mắn loại cảm giác này theo thực lực Tần Lập không ngừng tăng lên thì càng ngày càng ít đi.
Mà buổi nói chuyện trước khi Tần Hàn Nguyệt rời đi cũng khiến Tần Lập hiểu được, ngụy trang của mình trước mặt Tần Hàn Nguyệt dường như có chút dư thừa. Điều này cũng không trách được Tần Lập, hắn chưa từng được cảm thụ tình thương của mẹ, nghe nói tình thương của mạ là tình yêu vĩ đại nhất trên đời cùng với tự thân cảm thụ là hai việc khác nhau.
Cho nên mãi đến khi Tần Hàn Nguyệt rời đi, Tần Lập mới đột nhiên hiểu rõ đạo lí đó. Đối với một người mẹ mà nói, đứa con củ mình bất kể có trở nên thành thục, ưu tú cỡ nào thì người mẹ cũng đều chỉ có vui vẻ, đều chỉ có vui mừng mà không có bất kì hoài nghi gì!
Trên đời này tình yêu không oán không hối hận là tình thương của mẹ. Điều này không thể nghi ngờ!
Mặt trăng vằng vặc, sao trời long lanh. Tần Lập đứng trên nóc phòng tại khu dân cư bình thường, yên tĩnh nhìn trời cao xa xa. Ánh mắt hắn như xuyên qua màn đêm vô tận rời vào người nữ nhân kia.
-Nương! Người đi đường cẩn thận!
------------------
Khu dân nghèo ở đây thật sự có ít người chú ý, cho nên Tần Hàn Nguyệt và Tần Tuyết rời đi cũng không bị những người theo dõi Tần Lập biết được. Chờ tới khi bọn họ biết thì đã là hai ngày sau.
Vương gia, thành Hoàng Sa.
Từ mấy ngày trước con thứ ba Vương Thành của gia chủ Vương Quang Huy bị Tần Lập đả thương trước mặt mọi người ở Thượng Quan gia, toàn bộ Vương gia đều chìm trong một bầu không khí phẫn nộ.
Ở trong thành Hoàng Sa này, một tiểu gia tộc muốn sinh tồn, muốn nỗ lực phấn đấu phát triển thành một gia tộc cỡ trung như vậy, chẳng những cần phải cố gắng không thể tưởng tượng mà càng cần một loại ngưng tụ, một tinh thần đoàn kết!
Vương gia là một gia tộc trẻ tuổi, bọn họ không thiếu lực ngưng tự lại càng không thiếu tinh thần đoàn kết. Tuy nói tính cách Vương Thành ngày thường tất cả mọi người đều biết, nhưng biết thi biết cũng không có nghĩa là bọn họ có thể nén giận. Chỉ là một thằng con hoang của Tần gia, bám vào nhà giàu có Thượng Quan gia, chẳng lẽ như vậy là có thể coi thường mọi người?
Hơn nữa, trước mặt mọi người bắt Vương Thành quỳ xuống xin lổi, cùng với chuyện làm con gái thành chủ sợ tới mức không thể khống chế sau đó đã có người chỉ ra đó là thủ đoạn tinh thần công kích chỉ có công pháp Cửu Thiên Thập Địa Duy Ngã Độc Tôn mới có!
Một thằng nhóc nghèo hèn đã bị Tần gia nói vứt bỏ, không có bất kì căn cơ gì lại không biết sống chết cắt đứt quan hệ với Thượng Quan gia. Một người như vậy nếu Vương gia không thể gỡ lại mặt mũi vậy về sau trong thành Hoàng Sa này cũng không còn chỗ đứng!
Huống chi, sau buổi tiệc hôm đó Thượng Quan gia đã nói ra từ nay về sau bất kì hành vi gì của Tần Lập đều không có quan hệ gì với Thượng Quan gia!
Trước đó rất nhiều người đều đoán Thượng Quan gia có thể làm tuyệt tình đến vậy hay không. Bởi vì đều có lời đồn Thượng Quan tiểu thư bị siêu cấp cường giả thần bí mang đi, như vậy hôn ước của Thượng Quan tiểu thư với Tần Lập kì thật cũng chỉ là lời nói đùa mà thôi! Nếu Thượng Quan gia nhân nghĩa một ít còn có thể bảo đảm Tần Lập một đời không lo. Nhưng vấn đề hiện tại là không phải Thượng Quan gia không thấu tình đạt lí mà là bản thân Tần Lập muốn chết!
Phòng nghị sự Vương gia xa xa không xa hoa đại khí bằng Tần gia. Trong một gian phòng lớn, mười mấy người ngồi xung quanh một cái bàn hình bầu dục. Vương Quang Huy ngồi ở vì trí thủ tọa, khẽ nhíu mày nói:
-Mặt mũi nhất định phải tìm về nhưng làm như thế nào? Cá nhân ta cho rằng không nên quá mức công khai trắng trợn. Đừng nhìn Thượng Quan gia nói hay như vậy, nhưng ngộ nhỡ lúc đó bọn họ trở mặt, nhược điểm của chúng ta sẽ lọt vào tay người ta!
-Đại ca! Tiểu Thành chính là con ruột của huynh, bị người ta đánh như vậy lại còn bị bắt quỳ trước mặt đông người, quá mất mặt Vương gia chúng ta! Không thể quang minh chính đại thu thập tiểu tử kia, chúng ra còn mặt mũi gì đứng vững ở thành Hoàng Sa này?
Một người trung niên tuổi khoảng bốn mươi vẻ mặt phẫn nộ lớn tiếng nói:
-Cho nên ý tứ của ta là, trực tiếp phái người ba đội tinh anh bắt tiểu tử kia. Cũng không giết hắn, bắt hắn quỳ trước cửa lớn Vương gia chúng ta, vừa vả miệng mình vừa nói: “Ta sai lầm rồi!” Sau ba ngày thì bỏ qua cho hắn, còn nói lên chúng ta rộng lượng...
Những người khác của Vương gia nghe xong, đều trợn mặt khinh thường. Ngươi nói ngươi làm như vậy còn rộng lượng? Không bằng một đao giết người ta cho xong!
Vương Quang Huy khoát tay áo, nhìn thoáng qua người trung niên, nhẹ giọng nói:
-Không được! Ta không thể vì con mình mà mạo hiểm toàn gia tộc! Lại nói ngày đó chịu nhục không phải chỉ có Vương gia chúng ta, các ngươi chẳng lẽ đã quên Thành chủ? Hiện tại, con gái Tần gia mất tích, cùng biến mất còn có một thị nữ tuyệt sắc Tần gia bồi dưỡng ra. Hừ! Mặt ngoài thì Tần gia đoạn tuyệt quan hệ với bọn họ, nhưng các ngươi dám khảng định như vậy sao? Ai biết có gì mờ ám hay không? Tần gia cũng tốt, Thượng Quan gia cũng tốt, đều cường đại hơn chúng ta nhiều lắm. Tần Hoành Viễn cùng Thượng Quan Thiết là hai lão quỷ cáo già, giảo hoạt như hồ ly! Đừng thấy chúng ta hiện tại mạnh hơn so với quá khứ nhưng mỗi một bước đều như miếng băng mỏng! Chuyện này còn cần phải bàn bạc cho kỹ! Hừ! Chỉ cần tiểu tử kia không rời khỏi thành Hoàng Sa, chúng ta còn nhiều cơ hội! Cho nên, hiện tại chúng ta phải làm là...chờ!
Mọi người Vương gia thấy gia chủ làm ra quyết định cuối cùng cũng đều không phản bác gì. Một mặt là tôn trọng quyết định của gia chủ, mặt khác còn không phải người bị đánh trọng thương chính là con của gia chủ sao? Đau lòng nhất cũng chỉ có thể là bản thân Vương Quang Huy! Hắn bỏ được, bọn họ vì sao không bỏ được?
Cũng không nói có thể làm đến trình độ như Vương Quang Huy: đối mặt với một tiểu tử không có bất kì thế lực, căn cơ gì còn phải nhẫn nhục, thật sự không nhiều lắm. Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu vì sao Vương gia trong mấy chục năm ngắn ngủi từ một tiểu gia tộc nhảy một phát thành một gia tộc tầng lớp trung trung!
Nhẫn được những thứ người thường không thể nhẫn, làm được những việc người thường không thể làm!
Tần Hàn Nguyệt rời đi, ở Thượng Quan gia cũng không gây nên gợn sóng quá lớn. Đương nhiên nếu lúc này Thượng Quan Thiết xuất quan, nhất định không thể không hung hăng tát đứa con thứ hai Thượng Quan Bất Hối của mình vài cái. Nguyên nhân rất đơn giản, trước khi bế quan lão đã một lần nữa cường điệu phải đối xử tốt với Tần Lập, ngàn vạn lần không nên vì Thi Vũ đi học nghệ với đại nhân vật mà xem nhẹ Tần Lập. Lão lại không nghĩ rằng Thượng Quan Bất Hối chẳng những hoàn toàn không nghe mà những gì đã làm còn hoàn toàn đi ngược lại ý tứ của lão!
Mà Tần gia thì ngược lại, Tần Hàn Nguyệt cùng Tần Tuyết biến mất khiến Tần Hoành Viễn có chút đứng ngồi không yên. Mười mấy năm qua, lão vẫn một mực hoài nghi đó chính là đứa con Tần Hàn Nguyệt của mình rốt cục biết vũ kĩ hay không? Hắn thậm chí cố ý dung túng đám hạ nhân đi trào phúng con gái mình chính là muốn bức người đằng sau con gái mình hiện thân. Nếu không, bằng vào đám hạ nhân kia, cho dù Tần Hàn Nguyệt làm ra chuyện bại hoại thế nào, bọn họ có mấy là gan dám đi cười nhạo?
Nhoáng một cái mười ba năm trôi qua, Tần Hàn Nguyệt đều yên lặng chịu đựng, không phản kháng cũng không oán giận khiến cho Tần Hoành Viễn thực sự có loại ảo giác, đó chính là: mình hiểu lầm con gái!
Thế cho nên lúc trước lão mới để mẹ con bọn họ chuyển về Tử Thần Viên, nguyên nhân kì thật là ít nhiều có chút áy náy trong lòng.
Khiến lão không nghĩ tới là, từ khi mẹ con Tần Lập chuyển ra ngoài, trên người bọn họ xảy ra biến hóa thật lớn. Thoạt nhìn Tần gia thờ ơ với mẹ con Tần Lập nhưng trên thực tế, mọi cử động của Tần Lập sau khi rời khỏi Tần gia gần như nằm trong sự khống chế của Tần gia. Đương nhiên chuyện giết Tần Thập Tam thì Tần gia tuyệt đối không biết.
Công pháp Cửu Thiên Thập Địa Duy Ngã Độc Tôn không phải không có ai trong Tần gia từng tu luyện. Uy lực bản chiến kĩ đó hết sức bá đạo, dùng để bồi dưỡng một út tử sĩ là không tồi. Nhưng không có bất kì người nào có thể sống sót sau ba lần niết bàn!
Nói cách khác, sau mười tám tháng hắn phải chết không ngờ!
Cái giá phải trả này có chút lớn. Cho dù là có tâm làm tử sĩ nhưng cũng không thể chết như vậy chứ? Chuyện này Tần Hoành Viễn không tin con gái mình không biết, nhưng không ngờ nàng dám để cho Tần Lập tu luyện. Hơn nữa hiện tại thời gian nửa năm đã đến, không ngờ Tần Lập không có bất kì dấu hiệu Niết bàn!
Đây...mới là chuyện Tần Hoành Viễn quan tâm nhất! Nếu là có thể tìm được phương pháp khắc chế Niết bàn thương tổn linh hồn của chiến kĩ Duy Ngã Độc Tôn, như vậy Tần gia không mất bao nhiêu năm sẽ trở thành gia tộc đứng đầu toàn bộ Thanh Long quốc...không, là toàn bộ Thiên Nguyên Đại Lục.
Tần gia sẽ...vô địch khắp thiên hạ!
Không nên nói là bỗng nhiên có dã tâm, lại càng không nên nói là thời cổ đại vì sao không ai thành công. Khi đó không ai thành công không có nghĩa là hiện tại cũng không thể thành công!
Ngay khi Tần Hoành Viễn chuẩn bị tìm cơ hội kêu Tần Hàn Nguyệt trở về, thành thật nói chuyện với nhau thì con gái bảo bối của mình, tính cả thị nữ Tần Tuyết đưa hai mẹ con họ không ngờ bỗng dưng...biến mất!
Điều này làm cho Tần Hoành Viễn vẫn nghi ngờ con gái nổi giận lôi đình, phạt nặng mấy cơ sở ngầm phụ trách theo dõi Tần Lập. Lão gần như không suy nghĩ nhiều, con gái rời đi tất nhiên có liên quan trực tiếp với phụ thân Tần Lập!
Nhưng hiện tại nói gì cũng vô dụng, vẫn là bản thân lão nhìn lầm. Lúc này lão mới triệu tập cao tầng Tần gia, nhất là dặn dò huynh đệ Tần Phong, Tần Hổ trong thời gian ngắn tuyệt đối không được đi gây sự với Tần Lập, nếu không sẽ phạt nặng!
Tần Hàn Nguyệt rời đi giống như một hòn đá nhỏ bị ném vào trong hồ nước yên lặng, chỉ nổi lên một gợn sóng nhẹ nhàng nhưng dẫn ra một loạt phản ứng dây chuyền phía sau!
Điều này khi Tần Lập đi trên đường lớn thành Hoàng Sa, cảm thụ thấy không có người theo dõi, hắn có thể biết được một phần.
Lần này Tần Lập đi ra là muốn mua một thanh bảo kiếm. Mẫu thân rời đi để lại cho hắn tám ngàn lượng bạc. Tần Lập tự tin cho rằng nhiều bạc như vậy cũng đủ mua một thanh binh khí rất tốt!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện