[Dịch] Thông Thiên Chi Lộ

Chương 14 : Lần đầu tiên của Hàn Vi Vi

Người đăng: 

.
"Mau đến Hắc Bào đàm đi! Nghe nói có người nhặt được ở đó hai trăm tấm Hỏa cầu phù!" "Cái gì?! Có người nhặt được một nghìn tấm Hỏa cầu phù tại Hắc Bào đàm!" ... Đúng như Ngụy Tác dự liệu, ba tu sĩ vốn vui vẻ với tình trạng của gã sau đó ghen tị đến phát cuồng, hận sao mình không mờ được cái rương sắt nhanh chóng lan tin đồn đi. Sự thực Ngụy Tác đợi ba kẻ đó lâu lắm rồi, vì ít nhất cũng phải là tu sĩ cấp thấp như gã, Ngụy Tác mới nắm chắc không bị giết người cướp của khi thấy ngần ấy Hỏa cầu phù. Ngụy Tác giả bộ gần hai canh giờ gần Hắc Bào đàm mới đợi được ba kẻ thích hợp. Chỉ là gã cũng không ngờ việc này đồn đại sai sự thật đến thế, hiện tại không chỉ số lượng phù lục bị đến mức gần như thần kỳ, từ một trăm tấm ban đầu trở thành nghìn tấm rồi mấy vạn tấm, mà mọi lời đồn kỳ lạ cũng lan ra, có người nhìn thấy Ngụy Tác tại Hắc Bào đàm tìm được một món pháp bảo hoàn chỉnh lợi hại, có người bao gã tìm được viên thất giai yêu đơn. "Không phải chứ?" Tác giả lời đồn là Ngụy Tác, trong lúc bán Hỏa cầu phù tại thành bắc nghe người qua đương trò chuyện đã xém chút đập đầu xuống đất. Vì mấy người này nói là có ai đó nhìn thấy gã tìm được áo lót của Bạch Linh tiên tử, nữ tu đẹp nhất Thiên Huyền đại lục mấy nghìn năm trước... Quá mức rồi nhỉ? Hiện tại lúc nào cũng có mấy trăm người tụ tập ở Hắc Bào đàm, nghe nói có hai thế lực không nhỏ vì tranh đoạt quyền ưu tiên tìm kiếm một khoảng đầm mà giao chiến với nhau, Ngụy Tác nghe tin này xong rất muốn đến xem nhiệt náo, bất quá để an toàn, gã vẫn nhanh chóng đi vào một điện vũ kim bích huy hoàng có treo tấm biển khắc hai chữ Thiên Nhất toàn bằng vàng ở canh thành đông. Trong lúc gã vào đó, Hàn Vi Vi đang đi quanh tự do tập thị ở ngoài thành. Đối với một nữ hài tử, lần đầu tiên nào cũng phi thường trọng yếu, Hàn Vi Vi lần đầu tiên hạ được yêu thú kỳ thực là hai con Thạch vĩ bích tích, nàng ta vốn không ngốc như Ngụy Tác tưởng tượng, lần đầu lén trốn đi một mình săn yêu thú, được như thế đã không tệ rồi. Nhưng hai con Thạch vĩ bích tích nàng ta vất vả lắm mới săn được lại bị Ngụy Tác cướp mất, hơn nữa gã không hề quang minh chính đại lấy từ tay cô mà giả bộ cởi quần rồi xách hai con Thạch vĩ bích tích chạy mất. Hàn Vi Vi thật sự có ấn tượng khó quên với Ngụy Tác. Mấy hôm nay nàng ta thường đến thị trường tự do, vốn cho rằng tán tu cấp thấp như gã rất có thể giao dịch ở đây, nhưng không ngờ mấy hôm nay gã ở tiệt trong nhà luyện phù. Tuy hiện tại đầu tóc Ngụy Tác rối bù, hơn nữa Hàn Vi Vi chỉ nhìn thấy từ xa dáng nghiêng của gã tại tự do thị trường, nhưng nàng ta lập tức nhận ra tên vô sỉ đã cướp đồ của mình. Cứ nghĩ đến hôm đó tặc tử này chạy, nàng ta không đuổi được, gã lại còn vẫy tay gọi mỹ nữ, say này gặp nhau cùng đi uống trà, Hàn Vi Vi lập tức nghiến răng đuổi theo Ngụy Tác. Công trình treo tấm biển có hai chữ Thiên Nhất lớn bằng vàng ròng là một trong những truyền tống pháp trận được Thiên Nhất môn bố trí. Trong phạm vi vài nghìn dặm quanh Linh Nhạc thành, Thiên Nhất môn dựng lên không ít truyền tống pháp trận, Linh Nhạc thành nằm ở rìa Thiên Huyền đại lục nên có những truyền tống pháp trận thậm chí bố trí ra ngoài Thiên khung, chỉ cần giao nạp đủ linh thạch, tu sĩ trong thành thậm chí có thể trực tiếp đích xuất hiện tại bên ngoài Thiên khung cách mấy nghìn dặm. Tòa điện kim bích huy hoàng của Thiên Nhất môn là một đại điện trống trải khí thế phi phàm, mười sau cây bàn long đại trụ vàng chóe quấn lấy toàn đại điện, chính giữa có ba truyền tống pháp trận khảm tinh thạch các màu cùng phù văn huyền ảo. "Đồ vô sỉ!" Hàn Vi Vi vừa xông vào đại điện, thấy bóng Ngụy Tác vừa tan biến trong bạch quang một truyền tống pháp trận. "Mau khởi động pháp trận!" Một đệ tử Thiên Nhất môn đứng trước truyền tống pháp trận chưa kịp lên tiếng, Hàn Vi Vi đã ném ba viên hạ phẩm linh thạch cho y, đồng thời đứng ngay ở pháp trận Ngụy Tác vừa biến mất. "Tên đầu tóc như bị thiêu vừa truyền tống đi đâu?" Hàn Vi Vi vừa ra khỏi truyền tống pháp trận thấy mình đang ở trong một sơn cốc trọc lốc, động tác của đệ tử Thiên Nhất môn không chậm nhưng chỉ tích tắc sau, nàng ta đến sơn cốc này thì đã không còn tung tích Ngụy Tác, nàng ta không hỏi đây là đây mà trực tiếp hỏi luôn một đệ tử Thiên Nhất môn trẻ tuổi đứng coi truyền tống pháp trận ở đây . "Gã lại dùng pháp trận này truyền tống về Linh Nhạc thành rồi.” Đệ tử đó chỉ cho Hàn Vi Vi thấy một truyền tống pháp trận khác gần đó. "Cái gì? Gã mới từ Linh Nhạc thành truyền tống đến đây, lại truyền tống về Linh Nhạc thành rồi?" Hàn Vi Vi kinh ngạc trợn trừng mắt. "Tại hạ cũng không hiểu, y mới đến đây lại truyền tống về thành làm gì.” Đệ tử Thiên Nhất môn cười khổ. "...” Hàn Vi Vi cũng tắt tiếng, mỗi lần sử dụng truyền tống pháp trận cần hai viên hạ phẩm linh thạch, Thiên Nhất môn tuy là môn phái có thế lực lớn nhất Linh Nhạc thành nhưng đệ tử như ở đây dù trông coi pháp trận cả ngày cũng tối đa được phát ba viên hạ phẩm linh thạch, đệ tử Thiên Nhất môn ban nãy trông có vẻ ngơ ngẩn là vì không hiểu sao một tán tu cấp thấp chỉ có tu vi Thần hải cảnh lưỡng trọng lại tiêu hao tới bốn viên hạ phẩm linh thạch chỉ để truyền tống chơi bời. Trong lúc Hàn Vi Vi ngẩn người, có hai tu sĩ từ Linh Nhạc thành trung truyền tống đến đây, cả hai cùng mặc hôi sắc pháp y, tu vi đều là Chu thiên cảnh nhất trọng, có điều Ngụy Tác hoàn toàn không biết gì. Sơn cốc có tên Long Nguyên cốc, Long Nguyên cốc cách phía đông nam Linh Nhạc thành chừng ba trăm dặm, từ đây có thể đi vào Hắc Phong lĩnh, trong dãy núi kéo dài mấy trăm dặm đó có nhiều nơi có hắc sắc chướng khí đặc biệt, những nơi này có nhị giai yêu thú như Ngũ sắc độc thù. Tu đạo giả qua lại khá đông, còn tiểu hình truyền tống pháp trận kiều này mỗi lần chỉ có thể truyền tống bốn người nên Thiên Nhất môn kiến hai truyền tống pháp trận liền, một tiểu hình pháp trận khác nối với truyền tống pháp trận ở Linh Nhạc thành tây. Về Linh Nhạc thành, Ngụy Tác dùng tốc độ nhanh nhất rời truyền tống pháp trận, vòng vào một con ngõ nhỏ gần đó, lấy từ cái bao sau lưng ra một tấm hắc bào trùm kín cả đầu đoạn theo lối khác, vòng vèo qua mấy con ngõ vắng người rồi mới về tiểu thạch ốc. Thấy một viên hạ phẩm linh thạch là hai mắt sáng rỡ, gã đương nhiên không đời nào vô cớ phí mất bốn viên hạ phẩm linh thạch truyền tống đi chơi, gã tự nhận nếu bị nhắm vào thì tu sĩ cấp thấp như mình không thể cắt đuôi được, phương pháp gã nghĩ ra lúc đó là lợi dụng truyền tống pháp trận để thoát khỏi kẻ truy tung. Truyền tống pháp trận lần truyền tống cách nhau ít nhất mười mấy giây, hai lần liên tục như thế ít nhất mang lại cho gã hai mươi giây, ngần ấy thời gian đủ cho gã vốn qua quen thuộc ngõ ngách ở thành tây an toàn về đến nhà. "Ha ha, lục lục đại thuận, cái tên này cũng lành!" Căn bản không biết mình vừa thoát khỏi Hàn Vi Vi, Ngụy Tác rải toàn bộ hạ phẩm linh thạch đảo lên giường. Tổng cộng bảy mươi viên hạ phẩm linh thạch, dùng mất bốn, còn sáu mươi sau viên lỡn cỡ trứng chim câu lấp lánh lục quang trên giường gã.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang