[Dịch] Tiên Hồng Lộ

Chương 15 : Thể chất biến dị.

Người đăng: 

.
Một cái hỏa đạn thuật nhỏ nhoi, khiến cho Dương Phàm thỏa mãn trước nay chưa từng có, vui vẻ vô cùng. Nên biết rằng, muốn thi triển loại pháp thuật cấp một như hỏa đạn thuật ít nhất cũng cần tu tu vi Luyện Khí Kỳ. Giờ phút này Dương Phàm mới vừa sản sinh khí cảm không lâu, chưa bước vào Luyện Khí Kỳ, nhưng dưới linh hồn ý cảnh không tầm thường, phi thường lưu loát phóng ra một hỏa đạn thuật. Chỉ bằng điểm này, hắn so với Bát thúc Luyện Khí Sơ Kỳ gà mờ lúc trước thì mạnh hơn rất nhiều. Liếc mắt nhìn vệt nám trên thân cây, Dương Phàm mỉm cười đứng trên mặt đất, thể xác tinh thần giãn ra, cảm giác từng đợt khí tức sinh mạng quanh quẩn xung quanh thân thể. Vừa rồi thi triển một cái hỏa đạn thuật ít nhất tiêu hao một phần tư pháp lực của Dương Phàm. Nhưng khi hắn đi ra khỏi khu rừng rậm này, bất kể là pháp lực hay là lực lượng linh hồn đều khôi phục tới trạng thái mạnh nhất. - Năng lực khôi phục này thật đáng sợ... Trong lòng Dương Phàm sinh ra một tia run rẩy. Năng lực khôi phục như thế, quả thật so với dùng linh đan diệu dược bình thường cũng không thấp hơn. Thử nghĩ, lấy loại năng lực khôi phục khủng bố này, ở trong số đồng giai thì còn ai có thể chống lại Dương Phàm. Mặc dù "Tiên Hồng Quyết" không phải công pháp thần thông chuyên chiến đấu nhưng chỉ dựa vào năng lực khôi phục kinh thế hãi tục này liền có thể hoành hành đồng cấp. Một phần tư pháp lực, Dương Phàm chỉ mất mười mấy nhịp thở liền khôi phục hoàn toàn. - "Tiên Hồng Quyết" có phải là công pháp hệ Mộc hay không đây? Trong lòng Dương Phàm sinh ra một tia nghi vấn. Trong công pháp Ngũ Hành cơ bản, tu sĩ tu luyện công pháp hệ Mộc có khí mạch dẻo dai nhất, chiến đấu lực kéo dài cường đại hơn rất nhiều tu sĩ đồng cấp. Đồng thời, công pháp hệ Mộc cũng có thần thông cũng pháp thuật trị liệu, về mặt ẩn giấu khí tức cũng có ưu thế nhất định. Binh thường, tu sĩ tu luyện công pháp hệ Mộc thì tuổi thọ so với những tu sĩ đồng cấp khác lâu dài hơn một chút. - Nhưng, lúc trước ta ngộ đạo, rõ ràng cảm giác được một cành cây ngọn cỏ, một viên gạch viên ngói đều có linh tính. Đây đã thuộc về siêu việt phạm trù của công pháp hệ Mộc bình thường. Dương Phàm chung quy không thể xác định thuộc tính cụ thể của "Tiên Hồng Quyết". Có lẽ khi hắn tu luyện trọn bộ công pháp đến Đại Viên Mãn, hết thảy có thể sáng tỏ. Đi trên đường cái, Dương Phàm quay đầu liếc mắt nhìn lại khu rừng không tên kia, trong lòng sinh ra một loại cảm xúc kỳ lạ. - Rời khỏi Dương gia bảo, hiện tại ta nên trở về nhà! Dương Phàm thở nhẹ một hơi, dọc theo đường cái đi về phía Vụ Liễu trấn của Dương gia bảo. Dọc theo đường đi hắn cũng gặp một số người đi đường. Những người đi đường này phần lớn đều là ở thôn xóm lân cận, bọn họ nhìn thấy Dương Phàm cũng chỉ nhìn nhiều một cái, không có vẻ gì khác thường. Dương Phàm cảm giác thật cổ quái. Ngày hôm qua hắn từ Dương gia bảo đi rag, đi đến đâu đều có thể nghe được tiếng bàn luận, thâm chí bị người khác chỉ trỏ. - Rốt cục là ở đâu xảy ra vấn đề? Vì giải quyết nghi hoặc trong lòng, Dương Phàm đi tới một hồ nước bình lặng ở phía trước. Đứng trước hồ nước, Dương Phàm thấy được một nam tử văn nhã tuấn tú, một đầu tóc đen tùy ý rối tung, tuy là hỗn loạn nhưng lại làm cho người ta có một loại cảm giác ôn nhuận như gió. - Đây là ta? Dương Phàm cảm thấy kinh ngạc, một đầu tóc bạc biến thành tóc đen không nói, khí chất trên người cũng xảy ra biến hóa lớn lao. - Không được. Với trạng thái của ta, khi về nhà khẳng định sẽ khiến người có tâm tư hoài nghi. Dương Phàm thầm nghĩ không ổn. Nghĩ đến đây, hắn liền hít sâu một hơi, thu liễm khí tức trên người. Theo động tác của hắn, mặt hồ nước trước mặt gợn lên từng đợt lăn tăn. Cỗ khí tức đặc thù trên người Dương Phàm thu liễm từng chút một, sinh cơ càng ngày càng ít. Tới một lúc, sắc mặt hắn lộ vẻ tái nhợt, bộ dạng yếu đuối. Dương Phàm cũng không dừng lại, khí tức trên người lại biến hóa thêm một bước. Lại một lát sau, toàn thân hắn giống như một cây khô, không hề có một tia khí tức sinh mạng. Vừa nhìn, giống như một người chết. Ầm!! Đột nhiên, giống như một khúc gỗ, thân thể Dương Phàm cứng ngắc ngã thẳng xuống đắt, mặt không chút máu, làn da lạnh băng. Chẳng lẽ hắn tu luyện bí thuật, một chút không cẩn thận đã đánh mất mạng? Nửa canh giờ qua đi, mặt trời chiếu lên mặt Dương Phàm, thân thể hắn mới bắt đầu chậm rãi nhúc nhích. Theo sau, làn da lạnh lẽo của hắn bắt đầu khôi phục độ ấm, trên mặt có một ít huyết sắc. - Thật là kỳ quái. Loại Khô Mộc Công này ta giống như là sinh ra đã biết, sử dụng thành thục, không ngờ vừa học là biết. Dương Phàm kinh ngạc không thôi. Khô Mộc Công không phải là nội dung trong Bàng Môn Tà Đạo Thiên, mà là một loại pháp thuật trong Thánh Liệu Thiên. - Chẳng lẽ... Chỉ cần là pháp thuật trong Thánh Liệu Thiên, ta đều có thể học được rất nhanh? Dương Phàm liền chọn lựa một loại pháp thuật trọng yếu khác hiện tại có thể học được trong Thánh Liệu Thiên - Vũ Lộ Thuật. Vũ Lộ Thuật có thể trị khỏi vết thương ngoài da, có tác dụng to lớn đối với miệng vết thương. Quả nhiên, không ngoài dự đoán của Dương Phàm. Vũ Lộ Thuật này hắn vừa mới lĩnh ngộ một chút liền học được ba, bốn thảnh hỏa hầu. Chỉ thấy hắn xòe bàn tay, một đám sương mắt thường nhìn không thấy tản ra trong không khí khiến cho tâm thần trong sáng thoải mái, tuyệt diệu không thể tả. Bị giới hạn bởi pháp lực và hỏa hầu, tuy rằng là Vũ Lộ Thuật nhưng lại nhìn không thấy mây mưa, cho dù người tu tiên sử dụng Linh Nhãn Thuật cũng chỉ có thể nhìn thấy một màn sương màu xanh nhạt. Không biết hiệu quả Vũ Lộ Thuật này thế nào? Dương Phàm chờ mong trong lòng, đây chính là một trong những loại pháp thuật trọng yếu trong "Tiên Hồng Quyết". Vì thế, hắn cắn vỡ đầu ngón tay trái của mình, tay phải thi triển Vũ Lộ Thuật. Đúng lúc này, một cảnh tượng khó tin xuất hiện. Ngón tay Dương Phàm vừa mới cắn vỡ, làn da bị rách, máu còn không tràn ra thì miệng vết thương đã khép lại. Chờ sau khi tay phải Dương Phàm thi triển Vũ Lộ Thuật thành công, miệng vết thương đã sớm khép lại. Dương Phàm không khỏi ngẩn rag, còn có thể cảm nhận được cảm giác mát lạnh chảy trên ngón tay kia. Cảnh tượng như thế quả thực vượt qua phạm vi nhận biết của Dương Phàm. Trong truyền thuyết, có vị đại năng thần thông cái thế nào đó hoặc là thần thú cường đại có tấm thân bất diệt, đao thương bất nhập, cho dù là có vết thương cũng có thể tự liền trong nháy mắt. - Nguyên lai... Không chỉ có pháp lực khôi phục nhanh, ngay cả miệng vết thương này cũng có tốc độ khôi phục khủng bố. Dương Phàm càng nghĩ càng cảm giác được mức độ khủng bố của "Tiên Hồng Quyết". Thậm chí, đã không thể dùng khủng bố để hình dung, xưng là biến thái cũng không quá đáng. Chỉ trong một đêm, thể chất Dương Phàm đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất. Lục lượng thân thể hắn, tốc độ, nhanh nhẹn không biến đồi nhiều, chỉ duy nhất tốc độ khôi phục đạt tới một trình độ mà bản thân hắn cũng cảm thấy đáng sợ. Phù! Dương Phàm hít sâu một hơi, lau khô mồ hôi lạnh trên trán, lại thi triển Khô Mộc Công khiến khí tức trên người biến thành một người rất phổ thông. Nghĩ rồi, hắn càng điều chỉnh trạng thái này xuống dưới khiến bộ dạng hắn thoạt nhìn có chút suy yếu. - Rồi, cái dạng này, không khác biệt lắm... Dương Phàm nhìn mặt hồ nhu gương trước mặt hết sức vừa lòng, lần đầu tiên phát hiện mình cũng có điểm yêu thích vẻ đẹp của mình. Dương Phàm trong mặt hồ kia tuy rằng hơi chút suy yếu nhưng phối hợp với bề ngoài anh tuấn của hắn lại có một loại khí chất phong độ của người trí thức. Trở lại đường lớn, người đi đường nhìn thấy Dương Phàm vẫn không quái lạ như cũ. Ngược lại có một lão thái bà nhìn thấy Dương Phàm, ánh mắt vốn đục ngầu đột nhiên sáng ngời, không nhịn được thốt lên: - Tiểu tử thật tuấn tú, chỉ là thoạt nhìn có chút suy yếu. Rồi vẻ mặt bà ta lại tiếc hận nói: - Haizzz, người trẻ tuổi hiện giờ, tuổi còn nhỏ như vậy đã bị nữ sắc vắt kiệt sức sống. Thính lực Dương Phàm rất tốt, cách rất xa cũng nghe được lời nói của lào thái bà kia, thiếu chút nữa vấp tảng đá dưới chân ngã nhào. Về phương diện sắc đẹp, mười tám năm nay Dương Phàm vẫn đều áp chế rất gắt gao. Là đệ nhất thiên tài, nữ tử xinh đẹp nháy mắt đưa tình với hắn trong Dương gia bảo nhiều vô số kể. Nhưng là, cho tới bây giờ Dương Phàm vẫn là một xử nam. Không phải bởi vì hắn không có dục vọng về phương diện này, mà hắn không muốn bởi vì sắc đẹp mà chậm trễ việc tu luyện. Nghe được lời nói của lão thái bà kia, trong lòng Dương Phàm không có gì để nói nhưng không kìm nổi thầm nghĩ: "Thể chất của ta đã xảy ra biến dị, năng lực khôi phục lại mạnh như thế. Tại phưong diện kia, lực kéo dài hẳn là không kém a..." Nghĩ đến đây, trái tim của xử nam mười tám tuổi Dương Phàm bị áp lực nhiều năm không ngờ nhảy mạnh mấy hồi. Một đường không ngừng đi vội, Dương Phàm không chút mệt mỏi, thần khí vẫn tràn đầy như cũ. Khi mặt trời chiều ngả về tây, phía trước xuất hiện một khu rừng liễu. Dưới ánh hoàng hôn chiều tà, một trấn nhỏ yên tĩnh an bình xuất hiện trong tầm mắt Dương Phàm. Tròng mắt hắn hơi đỏ lên, nước mắt rơi xuống, khẽ thở dài: "Vụ Liễu trấn, nhà của ta, rốt cuộc cũng tới..."
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang