[Dịch] Hoa Sơn Tiên Môn
Chương 21 : Trở về (thượng)
.
Có một số người đạp trên con đường người đi trước, từng bước một tiến tới.
Có một số người có sáng ý, có thể tự tìm đường cho mình, còn là con đường không sai, không ngừng tiến bước.
Đệ tử của ông là người sau, cái loại có sáng ý, thường óc chợt lóe tia sáng. Đối với người như vậy không cần nghiêm khắc quản giáo, nếu không phải ông không còn sống bao lâu thì sẽ không trước tiên truyền tổng thể tối cao Vân Long Thập Biến cho hắn.
Lý Nguyên Bạch nhìn đầy trời vân khí, nói:
- Lục Nguyên, chỗ này là Quan Vân Đài, ngươi hãy ở đây quan sát một lát đi, có lợi ích cho ngươi lĩnh ngộ biến đổi Vân Long Tâm Pháp.
- Vâng!
Lục Nguyên gật đầu. Sư phụ ở bên cạnh, muốn làm biếng cũng không tiện.
Hắn chỉ đành ngồi xếp bằng, bắt đầu nhìn biển mây đằng trước.
Biển mây biến đổi vô thường, ở trong mắt Lục Nguyên đã bắt đầu biến thành các loại gà nướng,, thỏ nướng, còn có dương nướng, càng nghĩ càng thèm thuồng. Nếu Lý Nguyên Bạch biết đệ tử của mình giờ đang nghĩ cái gì chắc sẽ dở khóc dở cười, không biết nên nói gì đây.
…………
Chớp mắt đã qua nửa năm.
Lục Nguyên nằm trên cỏ, lúc này đã là xuân về hoa nở.
Thời tiết thế này là thoải mái nhất.
Thoải mái khiến người muốn làm biếng.
Nằm trên cỏ, cảm nhận chim hót ríu rít, ngày xuân thật tốt. Vào ngày xuân ngủ nướng cảm giác càng tuyệt. Lục Nguyên thở ra hơi dài. Nửa năm qua tuy hắn không cố gắng quá nhiều nhưng không quá lười, thúc đẩy pháp lực lên đến hậu kỳ luyện khí kỳ đệ ngũ tầng tiểu chu thiên.
Đương nhiên về mặt kiếm thuật thì rất khó tiến bộ, hắn đã tới cấp kiếm ý, cực kỳ khó tăng tiến về kiếm thuật.
Ở không xa, hai người Diệp Phương, Diệp Viên đang so kiếm. Hai người này giờ không tìm Lục Nguyên so kiếm nữa. Tuy so kiếm với Lục Nguyên tiến bộ cực lớn nhưng lần nào cũng thua thì cảm giác không quá tốt, kiếm thuật của Diệp Phương, Diệp Viên còn ngừng ở tầng thứ nhất bó buộc kiếm chiêu, chỉ hơi sờ đến kiếm thuật tầng thứ hai không bó buộc vào kiếm chiêu. Đấu kiếm thì sao có thể là đối thủ của Lục Nguyên, thua rất nhiều lần, tất nhiên không không kiếm Lục Nguyên so kiếm nữa.
Dĩ nhiên ba người là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, cái gì uống rượu nướng đồ ăn đều cùng một chỗ. Hiếm khi trong một môn phái tìm được người cùng hội cùng thuyền.
Nhìn Diệp Phương, Diệp Viên đấu kiếm, tâm trí Lục Nguyên không biết chạy đi đâu.
Bây giờ mình mới mười bảy tuổi, lúc rời khỏi nhà là mười tuổi, bất giác ra đi đã lâu tới bảy năm.
Có lẽ mình nên về nhà nhìn xem.
Tiên nhân không tuyệt tình, huống chi tu tiên giả, mình thật là có chút nhớ nhà.
Lý Nguyên Bạch hỏi:
- Ngươi muốn xuống núi về nhà một chuyến?
Lục Nguyên gật đầu đáp:
- Phải.
- Thiên tính hiếu thảo, này không sai.
Lý Nguyên Bạch khen ngợi gật đầu, nói:
- Vậy được, ngươi xuống núi đi, nhưng không thể đi quá lâu. Lấy thời gian một năm làm hạn định, trong một năm ngươi phải trở về.
Khi Lý Nguyên Bạch thốt lời là thời hạn thân thể ông chỉ chống được một năm, vượt qua thời gian thì không có cam đoan. Lúc ông chết Lục Nguyên nhất định phải ở trên núi, nếu không thì sợ rằng tài sản sẽ bị cướp, không rơi vào tay đệ tử ông được.
Lục Nguyên gật đầu, một năm dư dả rồi, mình chỉ muốn xuống núi thăm phụ mẫu một chuyến thôi.
Bảy năm chưa gặp, hơi nhớ nhung.
Bảy năm trước cái gì cũng không hiểu, khi đó nghe nói có thể thành tiên trưởng liền vô cùng vui vẻ, không để ý về nhà từ biệt.
Giờ chỉ có rời khỏi nhà mới càng thêm nhớ nhà.
Lý Nguyên Bạch dặn bảo:
- Chuyến này ngươi xuống núi phải cẩn thận nhiều chỗ, đừng tùy tiện xung đột với người tứ đại tiên môn khác.
Lục Nguyên gật đầu đáp:
- Vâng.
- Ngươi xuống núi đừng đi dưới đất, thế giới dưới đất cực kỳ hỗn loạn, bên trong có rất nhiều cao thủ yêu ma, coi như là vi sư đi cũng không dám bảo đảm.
Đại Tấn quốc có hai thế lực, một là năm tòa tiên sơn trên mặt đất có ngũ đại tiên môn. Một là yêu ma dưới đất. Giữa hai bên vừa lúc phân cách Đại Tấn quốc. Cao thủ yêu ma dưới đất không ít hơn ngũ đại tiên môn, tu tiên giả đi vào đó muốn sống sót không phải dễ.
- Vâng!
Lục Nguyên gật đầu, hứa:
- Ta sẽ không xâm nhập dưới đất, ta cũng sợ chết.
- Vậy thì đúng rồi.
Lý Nguyên Bạch nói:
- Đừng cấu kết với ma đạo, đừng tàn sát đồng môn chính đạo, những giới luật môn phái này chắc ngươi rất rõ, không cần vi sư lặp lại.
Lý Nguyên Bạch nói một hơi, bất giác lại ho.
Kỳ thực lúc này bên cạnh còn đứng một ông lão tóc trắng gầy gò tên là Tống lão.
Tống lão là ông lão đi theo Lý Nguyên Bạch rất lâu, tư chất không được nên không bị nhận làm đệ tử nhưng người rất trung thành tận tâm, luôn hầu hạ Lý Nguyên Bạch.
Lục Nguyên nhìn Tống lão, nói:
- Tống lão, trong thời gian ta xuống núi làm phiền lão chăm sóc sư phụ.
Tống lão gật đầu nói:
- Thiếu chủ nhân cứ yên tâm.
Lão gọi Lý Nguyên Bạch là lão chu nhân thì tất nhiên gọi Lục Nguyên là thiếu chủ nhân.
Lục Nguyên thấy vậy thì không nói gì thêm, thu xếp hành lý.
……….
Xuống núi không phải chuyện dễ.
Đừng tưởng rằng núi Hoa Sơn tiên môn dễ xuống.
Hoa Sơn tiên môn chính là một trong năm ngũ đại tiên môn chính đạo của Đại Tấn quốc. Tiên môn như vậy phòng ngự tầng tầng, năm đó hắn theo sư phụ Lý Nguyên Bạch tiến vào Hoa Sơn tiên môn chỉ thấy vô số ánh sáng bảy sắc, vô tận ánh sáng. Những ánh sáng này bề ngoài dễ nhìn nhưng là tầng tầng cấm chế.
Hộ sơn đại trận Hoa Sơn tiên môn một khi dựng lên, coi như là chủ Bắc phong Nguyên Nguyên Thượng Nhân đích thân ra tay thì e rằng không qua nổi.
May là Lục Nguyên hiện nay là thập đại đệ tử chân truyền Bắc phong, có danh hiệu. Đưa ra danh hiệu của mình thì được một con đường nhỏ, đi theo đường này hai bên là ánh sáng bảy sắc không ngừng biến ảo. Lục Nguyên biết rõ đó là cấm chế cực kỳ đáng sợ, một khi đụng chạm liền chết không chỗ chôn.
Tốt lắm, rốt cuộc xuống núi.
Quay đầu lại là một tòa Hoa Sơn khổng lồ.
Cuối cùng xuống núi.
Ở trên núi lâu có chút buồn bực, hơn nữa quan trọng lòng thực vật trên núi nhạt như nước ốc. May là hắn còn nướng vài món ăn ngon. Nhưng ta biết trù nghệ bản thân tay nghề coi như lớp giữa nhất lưu và nhị lưu. Thế gian có chút đầu bếp trình độ đỉnh cao.
Rất nhanh đã đến gần một thành trì, tìm một tửu lâu, kêu không ít món ăn nổi danh. Món nổi nhất tửu lâu này là mười tám món: toan thái ngư, hồng du tố phì tràng, đại thiên kiền thiêu ngư, khiếu hóa kê, đặc vị thịt dê, hỏa bạo đại hà. Hắn ăn đến miệng đầy mỡ, kêu thêm mấy cân hoàng tửu, tùy tay chứa vào tử hồ lô mới mua không lâu, thỏa mãn rời đi.
Giờ thay đồ, không sai.
Một thân áo xanh, sau lưng phối kiếm, lưng giắt tử hồ lô, tạo hình này khá oai. Lục Nguyên rất vừa lòng bộ dạng hiện tại của mình.
Hắn đi không vội vã, một đường nhàn nhã dạo bước.
Bởi vì rời đi bảy năm, bảy năm trước sức khỏe phụ mẫu không vấn đề, hắn không có bao nhiêu tình cảm gần hương tình khiếp, một đường dạo chơi, hưởng thụ hồng trần phồn hoa, chậm rãi đi đến Đông Lâm trấn.
Đông Lâm trấn vẫn không khác gì trước, không có phòng mới, chỉ là càng thêm xập xệ chút. Trấn vẫn chỉ có đường chính giữa phủ đá xanh bằng phẳng, đường khác đều là đá cao thấp không đồng đều. May là hôm nay trời không mưa, nếu không chắc đã đầy người bùn lầy.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện