[Dịch] Ảo Thuật Thần Toạ
Chương 42 : Quà cảm tạ (2)
.
Lucien cũng hiểu rằng, ba tính chất nguyên lý đòn bẩy trong đó có phương thức truyền lực không phải một tên dân nghèo như hắn có thể lý giải hoàn mĩ vì thế khõng thể dẫn dắt bọn họ đạt được yêu như ý họ muốn, chỉ có thể đặt mấy câu hỏi cho bọn họ tự trả lời, sau đó cài thêm kiến thức của mình vào.
Hai mắt của Rhineine đột nhiên sáng như sao, lập tức nói:
-Nối chúng với nhau? Truyền nhiều lực cùng một lúc? Có thể thử xem sao.
Sau khi nói xong y đi đến bên cạnh đàn Harpsichord, bắt đầu thấp giọng thương lượng cùng với Xavier, hai người lấy bút lông chim và vài trang giấy phác họa ra mô hình.
Lẳng lặng quan sát tình cảnh này, Lucien cũng giống như Lotter hay Phyllis, cảm thấy cực kỳ quái lạ, nhưng trên thực tế hắn đang tập trung quan sát các cử động của Rhine, trong làng tự nói:
-Rhine quả nhiên có điểm gì đó trông rất quái lạ, không hề giống bề ngoài là người chuyên đi hát rong hay nghệ sĩ diễn tấy đàn Violon thôi đâu, chắc chắn y có bí mật gì đó.
Còn Victor thì trong loàng tràn ngập sự mong đợi, nhìn thấy Rhine và Xavier đang bận rộn thì cũng nhanh chóng gia nhập cuộc thảo luận, đưa ra mấy đề nghị dựa trên quan điểm của một vị nhạc sĩ chuyên nghiệp.
Bởi vậy máy người Lucien, Lotter, Phyllis chỉ có thể đứng lại tại cạnh cửa để chờ.
Nhưng bây giờ cách nhìn của hai người Lotter và Phyllis đối với Lucien bây giờ đã hoàn toàn khác. Lotter hào hứng mở miệng nói:
-Trên thực tế thì ta cũng đã từng gặp qia những hiện tượng như vậy rồi, nhưng chưa từng có nhập tâm suy nghĩ vì sao lại như thế. Lucien ngươi đúng là người rất có tố chất, không biết lúc đõ ngươi đã nghĩ những gì?
Phyllis tuy cũng hết sức ngạc nhiên với mớ kiến thức của Lucien nhưng chỉ sợ làm ảnh hưởng đến ba người Victor đang bận rộn làm việc ở bên trong nên chỉ có thể nói:
-Yên tĩnh đi, nếu như các cậu muốn nói chuyện phiếm thì hãy xuống dưới lầu.
Nói xong thì quay đầu lại chuyên tâm nhìn cảnh ba vị nhạc sĩ, nhà chế tạo đanh lúi híu sửa chữa cái đàn, cũng không biết cô ta đang nghĩ cái gì.
Lotter cũng không muốn gần gũi với Lucien cho lắm, hơn nữa cũng cảm thấy hứng thú với quá trình cải tạo đàn Harpsichord hơn nên lập tức gập đầu, không nói thêm lời nào, đi vào trong phòng giữa khoảng cách thích hợp để quan sát.
Còn đám người Herodotus, Colin, Renee khi thấy Lucien có được kiến thức như vậy thì cực kì mất hứng, cảm giác bất mãn càng ngàu càng tăng nên sẽ không cùng hắn nói chuyện, chỉ yên lặng quan sát ba ngời Victor, trong loàng thầm hi vọng bọn họ cải tạo sẽ thất bại, để Lucien bị ăn một trận mắng.
Riêng với Lucien thì hắn cũng rất chờ mong kết quả và cảm thấy hết sức hiếu kì không biết sau khi cải tạo thành công thì đàn Harpsichord sẽ có hiệu quả như thế nào? Đồng thời cũng quan tâm tới vấn đề liệu lần này có thể mượn từ điển hay không, vì vậy hắn cũng không quá hoang manh, chỉ đứng yên lặng, vừa đọc tỉ mĩ lại hai quyển sách “nguyên lý và chế tác đàn Dương Cầm cổ” và “nguyên lý cơ giới đàn dương cầm hiện đại”. Sauk hi đọc qua một lần hắn mới hiểu rõ phương thức truyên lực theo nguyên lý đoàn bẩy chỉ là một điểm quan trọng khác nhau trong kết cấu của đàn Piano cổ và Piano hiện đại chứ không phải là toàn bộ.
…
Một âm thanh hùng hậu mà vang dội bỗng vọng khắp cả căn phòng, sau đó bắt đầu chậm lại trở nên cực kì nhu hòa và nhắn nhụi, giống như tiếng nọi chuyện nhỏ nhự lúc đêm khuya.
-Quá tốt rồi, thực sự là qua tuyêh vời.
Sắc mặt của Victor có chút hồng hào, tâm tình hiện giờ đang vô cùng tốt. Tuy quá trình cải tạo đàn Harpsichord cìn rất nhiều vấn đề, nhưng vấn đề then chốt cuối cùng cũng đã được lật mở, vấn đề bây giờ chỉ là khâu cải tạo của thợ cơ khí nữa mà thôi:
-Cảm ơn ngài, Rhine, cảm ơn cả ngài nữa, Xavier tiên sinh.
Rhine nở nụ cười ôn hòa:
-Nếu như có thể chế tạo ra một nhạc cụ tuyệt vời thì đó chính là vinh hạnh của ta.
Lucien đứng ở bên cạnh thấy vậy thì càng khẳng đinh Rhine có điều gì đó rất quái lạ, y không chỉ có thể thiết kế được mô hình đoàn bẩy cấp ba, hơn nữa còn có thể kết hợp chúng để tạo ra được một hệ thống đòn bầy gây chấn đồng làm cho hệ thống dây đàn trong đàn Harpsichord có thể thay đổi nhanh chóng và liên tục khi bieeru diễn:
-Cũng may y chưa làm ra nhưng loại thiết bị còn loại, nếu không thì ta nghĩ chắc chắn hắn đã từng thấy qua một chiếc đàn Piano hiện đại.
Victor ôm hai người Rhine và Xavier mỗi người mỗi cái thật nồng hậu, sau đó mới đi đến trước mặt Lucien dương hai tay ra ôm hắn một cái thật chặt:
-Ta cũng thật sự cảm ơn cậu, Lucien ạ, nếu không có ngươi, chúng ta sẽ không chú ý tới phương diện này. Vì thế cảm tạ ngươi ở trong thời khắc quan trọng nhất đã vạch ra điểm mấu chốt cho chúng ta biết.
-Không có gì đâu Victor tiên sinh ạ, ta cũng không ngờ rằng mấy suy nghĩ lỗ mạng lại có tác dụng với tiên sinh.
Lucien thật sự không quen với cảm giác bị một người cùng giới ôm ấp, cực kỳ gò bó.
Victor thà Lucien ra, cười ha hả, thành khẩn nói:
-Để cảm ta cậu, , Lucien cậu có yêu cầu gì thì cứ việc nói ra, bất kể vấn đề gì cậu muốn mà ta có thể thực hiện được thì ta nhất dịnh sẽ làm cậu thõa mãn.
Nghe được câu nói này, thì mấy người Lotter, Phyllis, Herodotus đều cảm thấy có chút ghen tỵ với Lucien, có thể làn cho Victor tiên sinh đáp ứng được điều kiện đó thì thực sự là quá tuyệt với.
Còn trong lòng đám người đi theo Victor để học tập âm nhạc như Annie, Colin thì lại cực kì hâm mộ và ghen ghét, ý tức ủa câu nói này bọn chúng đều hiểu rõ ràng, hẳn là Victor tiên sinh đá đồng ý thu Lucien làm học sinh chính thức có thể coi là truyền nhân của Victor cũng được, đây chính là ước mơ mà bọn chúng tha thiết bấy lâu nay.
Nhưng Lucien lại không nghĩ như vậy, đành rằng trong đầu hắn có rất nhiều yêu cầu nhưng cuối cũng hắn cũng chỉ buột miệng hỏi:
-Có thể cho ta mượn cuốn “từ điển các từ thông dụng” không?
-Phốc!
Rhine không nhịn được phải bật cười, yêu cầu này thật sự là quá dễ dàng, đam người Lotter và Phylli vốn nội tâm đang cực kĩ phức tạp, cũng không thể nhịn được, khóe miệng cong lên, suýt chút nữa đã bật cười thành tiếng. Lucien không hiểu rõ ẩn ý trong lời nói của Victor tiên sinh sao?
Victor bật cười ha hả, có vẻ cực kì vui sướng, yêu cầu này trong mắt y khiến y cảm thấy Lucien chẳng qua vẫn chỉ là một đứa trẻ hết sức thuần phsc thật thà:
-Quyển “từ điền các tiếng thông dụng” kia cậu bất cứ lúc nào cũng có thể mượn, không còn yêu cầu khác nữa sao?
Lucien nhìn phản ứng kỳ quái của đám người Rhine và Phyllis, có chút do dự, thật không dám mở miệng, hắn cảm thấy yêu cầu của mình quá cao. Dù sao thì mình cũng chỉ nêu ra suy nghĩ mà thôi, còn về phẩn hoàn thành việc cải tạo thì chẳng qua là do Rhine đảm nhận.
-Hô, hắn cuối cùng cũng hiểu rõ lễ cảm tạ của Victor tiên sinh quý trong đến cỡ nào sao?
Suy nghĩ này lần lượt vang vọng trong lòng mấy người Annie và Colin, bọn chúng dfung ánh mắt phức tạp nhìn Lucien.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện